"Hừ hừ hừ... Hừ hừ..."
âu Dương cưỡi con lừa nhỏ, một tay hắn cầm một chồng giấy trắng, tay còn lại cầm cái kéo, hắn đang cắt giấy. Bên cạnh thì có một con khỉ một con chó ngồi chen trên lưng con lừa.
Đi bên cạnh hắn là Lãnh Thanh Tùng cưỡi một con Độc Giác Dạ Kì màu đen, hình ảnh giữa hai chẳng ăn khớp gì cả.
Độc Giác Dạ Kì là yêu thú cao cấp, mặc dù mở linh trí, nhưng vẫn chưa biến thành hình người, chỉ dựa vào bản năng thi triển vài phép từ trong huyết mạch. Mà nó cũng là yêu thú có dùng để cưỡi tốt nhất trong các yêu thú cao cấp.
Không quá lời khi nói nó có đi nghìn dặm một ngày, qua sông như giẫm trên đất bằng, nó cũng có thể điều khiển huyết mạch giúp mọc ra hai cánh từ dưới xương sườn rồi vỗ cánh bay lượn.
Có thể nói trong tất cả thú cưỡi, Độc Giác Dạ Kì là cực phẩm trong cực phẩm.
âu Dương đã nói hai người sẽ cùng nhau đi phía đông một chuyến, nhưng âu Dương không muốn để Thanh Tùng điều khiển kiếm chở hắn đi, hắn nói muốn cùng huynh đệ đi một chuyến để ngắm nhìn thế giới.
Dù không biết tại sao đi ra ngoài sẽ có lợi cho việc ngộ đạo nhưng nếu đi cùng huynh trưởng thì Lãnh Thanh Tùng sẽ vui vẻ đồng ý.
Nhưng đã muốn đi xa thì với người lười biếng như âu Dương sẽ không thể đi bộ mà phải cưỡi ngựa.
Trong tiết trời mùa xuân, một công tử cưỡi ngựa trắng, đi dạo trên núi, thật sự rất đẹp.
âu Dương hưng phấn khi nghĩ tới tư thế hiên ngang cưỡi ngựa trắng giống như nhân vật nam chính bước ra từ trong sách. Bởi vậy hắn không hề đắn đo mà kéo Lãnh Thanh Tùng đi Linh Thú Phong chọn một con ngựa tốt.
Khi mượn con Dạ Kì này thì sư huynh đệ trong Linh Thú Phong mếu máo, suýt nữa quỳ xuống lạy hắn.
Dù Thanh Vân tông là một trong chín thánh địa lớn cao quý nhưng đạo ngự thú của họ vẫn rất yếu.
Ngự thú sư là một tồn tại đặc biệt trong giới tu hành.
Từ thời viễn cổ, khi thiên tài ngự thú Bi Phong tiền bối sáng tạo ngự thú chi đạo thì nó luôn nhận ý kiến trái chiều tới tận bây giờ.
Đầu tiên lúc ngự thú sư đấu với kẻ thù, vung ray lên thì một đám thú nuôi sẽ xông lên chiến đấu chứ bọn họ không giỏi về chiến đấu.
Mà ngự thú sư cũng là công việc tốn rất nhiều tiền, vừa phải tu hành vừa phải dốc lòng chăm sóc yêu thú mà mình nuôi từ nhỏ đến lớn. Vậy nên chỉ có người giàu có và mạnh mới có thể làm ngự thú sư.
Vì vậy dù tu sĩ khác hâm mộ nghề ngự thú sư người đông thế mạnh, có người tham lam tài sản của họ, càng có người trơ trẽn tụ tập đông người đánh một ngự thú sư.
Thế là có lời đồn, thật ra bán yêu là sản phẩm do những ngự thú sư kì lạ kia tạo ra.
Bỏ qua những đề tài này thì Độc Giác Dạ Kì là một những con thú quý hiếm nhất ở Linh Thú Phong.
Cho dù có nói gì thì đám người giàu có này cũng không chịu cho hắn "mượn" nó.
Nếu không phải hắn đào mấy khối linh thạch trong tiếng hoan hô của sư huynh đệ bảo vệ trận pháp ở Thanh Vân Phong đưa cho các sư huynh đệ ở Linh Thú Phong thì hắn không thể "mượn" con Dạ Kì này.
âu Dương nhìn thoáng qua Lãnh Thanh Tùng hiên ngang cưỡi Dạ Kì thì cảm thấy bất công.
Đám yêu thú được nuôi trên Linh Thú Phong không có mắt nhìn người. Hắn là người khí thế lẫm liệt, là thiên tài bất phàm, vậy mà không có con yêu thú nào đồng ý.
Hắn ngồi lên người yêu thú thì dù là hổ dữ hay ngựa tốt đều yếu ớt, xịu lơ, nằm giả chết. Nếu không phải còn một con lừa nhỏ thì hắn không có thú cưỡi để cưỡi.
Mà hắn phải đấm đá rất nhiều mới lấy được con lừa này.
Nhắc tới cũng lạ, con lừa này lại có một đồng cỏ rất lớn, thoải mái gặm cỏ xanh.
âu Dương đang buồn bực thì không còn gì để sợ, vừa nhìn thấy nó đã đấm đá rồi đeo yên vào, dắt con lừa tàn tạ rời đi.
Sao ta có thể chịu thua chứ? Hôm nay tới đây thì không thể đi về tay không được.
Con lừa cũng không cao, cộng thêm lông tóc trắng xanh đan xen thì trông nó càng thấp bé, ngu ngốc hơn. Nếu so với Dạ Kì có bờm ngựa màu đen, bóng loáng, cao chót vót thì nó rất gầy còm.
A… Nó là con lừa nên không sao cả!
Thật ra âu Dương không phát hiện con Dạ Kì cao to lại sợ hãi con lừa trắng xanh đan xen này.
Dù là đi cùng nhau, nhưng Dạ Kì luôn cẩn thận đi sau con lừa nửa bước.
Mà con lừa thì nhìn chằm chằm vào cà rốt buộc vào cây trúc trước mặt, kiên trì đi theo cà rốt. Giống như ở trong mắt nó, cà rốt là cả thế giới của nó.
Cây gậy trúc cột vào cổ con lừa nghểnh lên cao thì chắc chắn con lừa ngốc này sẽ không ăn được củ cà rốt hơi héo kia.
Mà âu Dương dắt con lừa đi thì càng chắc chắn con lừa này ngốc hết thuốc chữa, mình dẫn nó đi cũng coi như là một việc tốt cho Linh Thú Phong.
Trong sự ngạc nhiên đến mức trợn mắt hốc mồm của đệ tử Linh Thú Phong, âu Dương và Lãnh Thanh Tùng dắt con lừa và Dạ Kì rời khỏi Linh Thú Phong đi về phía đông.
Sau khi hai người đi khỏi thì Linh Thú Phong đang yên tĩnh đã rối loạn, thậm chí có trưởng lão lo lắng đã bay đến Thanh Vân Phong ngay trong đêm.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Phong chủ Linh Thú Phong bị âu Dương của Tiểu Sơn Phong cưỡi đi rồi!
Khi tất cả người của Linh Thú Phong cũng không biết nên giải thích tại sao Phong chủ của bọn họ là một con lừa thì âu Dương đã đấm cho Phong chủ một cái, Phong chủ bị đánh đến ngơ ngác, không thể chống trả thì đã vị sư huynh này đeo dây cương, kéo đi.
Chuyện này cũng trách Phong chủ, không có việc gì làm thì luôn thích biến thành các loài động vật khác nhau, theo lời hắn nói thì đó là cách gần gũi với yêu thú. Biến thành yêu thú mới có thể biết chúng suy nghĩ cái gì.
Lần này thì hay rồi, hắn thật sự bị người coi là yêu thú lôi đi.
Một đám đệ tử còn muốn chế giễu nhưng bây giờ thì không cười được nữa.
Phong chủ là một tu sĩ sĩ diện, nếu bị một tên tiểu bối đánh cho một trận, còn bắt đeo dây cương, nếu bây giờ bảo phong chủ biến về hình người, chỉ sợ còn khó hơn giết hắn.
Câu nói "Trên Tiểu Sơn Phong xuất hiện quái vật" không hề sai chút nào.
âu Dương sư huynh nhìn bình thường không có gì lạ, lại có thể đánh tu sĩ Đại Thừa đến mức không thể đánh trả.
…
âu Dương không biết những việc đó, trên đường tới, hắn đã đóng bảng thông tin lại, hắn muốn lấy thân phận một tu sĩ bình thường để đi xa cùng lão đệ của mình.
Lúc này âu Dương đang hát bài hát kì lạ, trong tay cũng không rãnh rỗi. Việc gấp hạc giấy quá chậm nên hắn chuyển sang cắt bướm giấy.
Một tờ giấy trắng, cắt số 3 bên trái rồi cắt số 3 bên phải thì một con bướm giấy đơn giản đã được hoàn thành.
Mà cắt một lần thì đã có mấy chục con, vừa đơn giản vừa nhanh chóng.
Thời gian gấp một con hạc giấy đủ để hắn cắt mấy ngàn con bướm giấy đơn giản.
Một người mặc áo xanh, một người mặc áo đen ung dung đi trên đường. Nếu nhàm chán thì lắc cà rốt trong tay để tăng tốc độ đi đường.
Tốc độ của Dạ Kì và con lừa không chậm, chỉ trong nháy mắt hai người đã đi qua từng ngọn núi.