Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 537: Đạo Cân Bằng

Chương 537: Đạo cân bằng

Lãnh Thanh Tùng nghe thấy những lời này của âu Dương, có chút không tình nguyện nói: “Huynh trưởng, có phải việc này có hơi ỷ thế ức hiếp người không?”

Nói thế nào thì bây giờ mình cũng là một vị đại tu sĩ, tranh đoạt cái gọi là Thiên Bảng với những tiểu gia hỏa còn chưa đạt đến Hợp Thể này, thật sự có chút mất mặt.

Nó thật sự ấu trĩ giống như việc ép buộc sinh viên đại học 985 tham gia một cuộc thi toán dành cho lớp nhi đồng, xem ai việt được từ một đến mười trước sẽ có thể nhận được một bông hoa hồng nhỏ!

Cho dù là huynh trưởng mở lời thì Lãnh Thanh Tùng cũng không tình nguyện làm chuyện này.

Bây giờ người đối mặt với hắn ít nhất cũng phải là cường giả như Động Hư Tử, chứ không phải một đám tiểu tu sĩ tranh giành nhau đứng đầu Thiên Bảng gì đó.

Thật sự quá ngây thơ!

Mặc dù trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng, nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn chuẩn bị khởi hành đi về phía trước, dù sao cũng là chuyện huynh trưởng sắp xếp, cho dù không tình nguyện, hắn cũng phải đi làm.

“Chờ một chút, ta vẫn chưa nói xong mà!” âu Dương gọi lão nhị lại.

Lãnh Thanh Tùng quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn âu Dương.

âu Dương lại trợn tròn mắt nói: “Chẳng lẽ tiểu tử ngươi chuẩn bị đi tìm ba người được nhắc đến vừa rồi, rồi làm thịt bọn họ, sau đó chứng minh mình chính là người đứng đầu thiên hạ à?”

Chẳng lẽ không phải như vậy?

Lãnh Thanh Tùng lại nghi hoặc hơn, chỉ cần mình đánh bại ba nhân vật chạm tay có thể bỏng kia, chẳng phải mình là người đứng đầu thiên hạ sao?

âu Dương chỉ về phía xa, nghiêm túc nói với Lãnh Thanh Tùng: “Điều ta muốn không phải là ngươi chứng minh với ta rằng ngươi là người đứng đầu thiên hạ của thế hệ trẻ tuổi, mà ta muốn hôm nay ngươi lập danh tiếng ở đây! Trong ánh mắt của tất cả mọi người, đạt được thành tựu gọi là đứng đầu Thiên Bảng kia!”

âu Dương vẫn luôn coi nhẹ danh lợi, nhưng lần này thái độ của âu Dương lại vô cùng kiên quyết.

Điều hắn muốn không phải là Lãnh Thanh Tùng đánh mấy tên tạp lạp nhỏ tranh giành đứng đầu Thiên Bảng lần này, mà là hoàn toàn đứng dưới ánh mặt trời trong mắt tất cả mọi người.

Dùng phong thái nghiền ép tuyệt đối, lật đổ thiên kiêu của cả thời đại! Trở thành tồn tại mà tất cả tu sĩ trẻ tuổi đều ngưỡng mộ ở thời đại này!

âu Dương giơ tay lên, một tấm bái thiếp màu vàng bay về phía Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng tiếp nhận lấy tấm bái thiếp, nhìn thấy tên của mình trên tấm bái thiếp, hắn suy tư gật đầu.

Thu hồi tấm bái thiếp, Lãnh Thanh Tùng cẩn thận đeo trường kiếm trong ngực ở sau lưng, hắn hít sâu một hơi nói: “Tuy rằng không biết vì sao huynh trưởng muốn ta làm như vậy, nhưng nếu như huynh trưởng đã nói như vậy, thì ta đây cứ đi làm là được!”

Huynh trưởng chẳng những muốn mình đi làm chuyện ấu trĩ này, hơn nữa còn phải thể hiện sự ấu trĩ này đến cùng!

Nghĩ đến tất cả ánh mắt nhìn về phía mình, Lãnh Thanh Tùng sống lưng tê dại, đối với Lãnh Thanh Tùng vốn có chút sợ xã hội, thậm chí tự hỏi đợi đến khi mình lấy được vị trí đứng nhất trên Thiên Bảng kia, mình có nên làm thịt hết tất cả mọi người không.

Như vậy thì sẽ không ai biết về lịch sử đen tối của mình nữa?

Nghĩ đến việc được mọi người ngưỡng mộ sẽ khó chịu đến mức nào, Lãnh Thanh Tùng dắt qua con ngựa một sừng của mình, sau đó xoay người lên ngựa.

Vó trước của con ngựa một sừng dựng đứng lên, giống như nó biết được chủ nhân trên lưng muốn làm một chuyện lập danh tiếng, tiếng ngựa hí có vẻ vô cùng phấn khích.

Nó quay đầu nhìn về phía xa, bốn vó ngựa bước ra, một bước phóng thẳng lên trời, vội vã đi về phía xa.

Ngựa đen, áo đen, đeo kiếm đi, kiếm khách tiêu sái cho là như vậy!

Trong mắt những tu sĩ trẻ tuổi kia, vị trí đứng đầu Thiên Bảng xa không thể với tới, nhưng ở trong mắt âu Dương và Lãnh Thanh Tùng cũng chỉ là hâm nóng rượu trước, người đi một lát sẽ trở về.

âu Dương đứng trên đỉnh núi, híp mắt nhìn về hướng Lãnh Thanh Tùng đi, trên mặt nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Đây chính là hội họp lớn của tất cả thiên kiêu trong thiên địa, thiên kiêu lớn nhất sao có thể không ra sân?

Mặc dù đạo bị chặt đứt, nhưng âu Dương tin tưởng, lão nhị nhà mình nhất định có thể tìm được một con đường tiên do hắn định nghĩa!

Một lý do vô cùng quan trọng khiến âu Dương cố chấp yêu cầu Lãnh Thanh Tùng tìm lại đường tiên chính là đạo Phong Thần của Bạch Phi Vũ!

Đối với những người thiên tư dâng trào, đạo Phong Thần của Tiểu Bạch khiến bọn họ chịu đựng trong quy tắc, đối với bọn họ đó lại là một gông cùm nặng nề.

Được chúng sinh tín ngưỡng, nằm nâng lên tu vi, loại phương thức tu hành này chỉ thích hợp với người thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Người có tư chất ngu dốt nhưng lại có đủ đức hạnh thì cũng coi như đủ để làm một thần minh.

Nhưng những thiên kiêu thời đại kia, có ai không phải người kiêu ngạo tự mãn?

Muốn vây bọn họ trong quy tắc, thành thật ngồi xổm ở một nơi, làm một gã bảo an, bảo vệ sự bình yên của một nơi thì chẳng bằng giết chết bọn họ còn thoải mái hơn.

Mà đối với Thần đạo của Tiểu Bạch mà nói, những thiên kiêu không an phận cũng là từng quả bom không định giờ với Thần đạo.

Thần đạo chỉ thích hợp với chúng sinh, mà lại không thích hợp với những thiên kiêu này!

Điều mà những thiên kiêu mang thiên tư trên người này cần chính là một con đường thê gập ghềnh nhưng có thể đưa bọn họ leo lên ngọn núi cao nhất!

Mà Lãnh Thanh Tùng đã bị các thế lực coi là con rơi, hiện tại chỉ là thiên kiêu bình thường càng thích hợp để đi lên một con đường như vậy!

Nghĩ đến sau này, nếu như để lão nhị nhà mình đến chỗ Tiểu Bạch quẹt thẻ đi làm hàng ngày, rồi ăn no chờ chết.

Với tính cách của lão nhị, hắn sẽ làm thịt Tiểu Bạch, hoặc là tự làm thịt mình!

Đây cũng là chuyện âu Dương không nói với Lãnh Thanh Tùng, dù sao con đường Tiểu Bạch phải đi, nhất định sẽ làm vỡ nát giấc mộng thành tiên của toàn bộ tu sĩ giới tu hành!

Một người muốn Phong Thần, người kia không bằng đi tìm tiên.

Đây chính là đạo cân bằng mà âu Dương tìm ra cho mấy nghịch tử.

Hai người cản trở lẫn nhau mới không tạo thành một nhà độc quyền, dẫn đến những tình huống cực đoan.

Đây chính là cái gọi là thử sai mà Động Hư Tử dạy cho mình!

Mình đã giao tất cả mọi việc cho đám nghịch tử không khiến người ta bớt lo này!

Mà lão nhị nhà mình vẫn có một chiếc chìa khóa, một chiếc chìa khóa mở ra tương lai của vở kịch thiên địa này!

Cũng là một chiếc chìa khóa mà chỉ có Lãnh Thanh Tùng mới có thể cầm lấy!

Việc nên mở chiếc chìa khóa này ra như thế nào thì đều nằm trong tay lão nhị nhà mình.

Về phần Lãnh Thanh Tùng có nguyện ý mở ra hay không và lúc nào mở ra, âu Dương giao cho lão nhị nhà mình lựa chọn!

âu Dương mịt mờ nhìn về phía đông, ngay sau đó hắn quay đầu lại, không nhìn nữa.

Đợi đến khi tấm màn lớn mở ra, vở kịch thiên địa hay này bắt đầu.

Những nghịch tử trên đỉnh núi nhà mình cũng hoàn toàn trưởng thành.

Đến khi những yêu ma quỷ quái ẩn núp trong bóng tối lại xuất thế, mới có thể kinh ngạc phát hiện ra những quân cờ vốn nằm trong tay bọn họ, lại ngồi ở vị trí giống như bọn họ!

Nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc của đám lão yêu quái, âu Dương cũng có chút buồn cười.

Đường đã trải xong, phải xem tiểu tử nhà mình muốn đi như thế nào!

Mặc dù kết quả đã được dự định, nhưng không một ai trong mấy nghịch tử trên đỉnh núi nhà mình sẽ ra bài theo lẽ thường.

âu Dương cũng không muốn bỏ lỡ trò hay như vậy!

âu Dương xoay người muốn cưỡi con lừa của mình chậm rãi tìm một nơi tốt, để mình có thể thưởng thức cuộc tranh giành Thiên Bảng lần này.

âu Dương tìm vài vòng, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh:

“Ơ? Con lừa của ta đâu?”

Bình Luận (0)
Comment