Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 548: Vài Nơi Hạ Màn!

Chương 548: Vài nơi hạ màn!

Một kiếm này không hề chắc chắn, thậm chí còn mạo hiểm tính mạng!

Lưới pháp tắc to lớn tựa như một tấm mạng nhện, phi kiếm Thanh Liên chạm vào lưới trông chỉ nhỏ như một con muỗi.

Chỉ cần phi kiếm Thanh Liên đụng đến lưới lớn, chắc chắn chỉ có đi không trở lại, cũng chắc chắn sẽ chết trong lưới pháp tắc to lớn này!

Trong mắt tất cả các tiên nhân đều phát ra một tia mừng thầm, thậm chí có điên cuồng chấp nhất!

Khi xưa Lý Thái Bạch xem bọn họ như con sâu cái kiến của thế gian mà chặt đứt họ ra khỏi đạo, hôm nay họ được tận mắt nhìn người kế vị của Lý Thái Bạch sắp sửa chết trong tay họ!

Đại thù phải được trả, và phải trả ngay hôm nay!

Lý Thái Bạch à, Lý Thái Bạch!

Trước kia ngươi chặt đứt bọn ta khỏi đạo, thậm chí còn có ý đồ một mình diệt tận chúng tiên toàn thiên hạ!

Nhưng bây giờ dù bọn ta không giết được Lý Thái Bạch ngươi, giết chết người mà ngươi chuyển thế cũng coi như trả được nỗi sỉ nhục bị cắt đứt đạo!

Phi kiếm Thanh Liên đang mạnh mẽ hướng về trung tâm lưới pháp tắc cũng bắt đầu tán loạn sụp đổ.

Dưới lực lượng pháp tắc dày đặc như vậy, Lãnh Thanh Tùng cũng không xuất ra lá bài tẩy cuối cùng kia, vô đạo chi cảnh.

Dù cho bước vào vô đạo chi cảnh, dưới lưới pháp tắc thiên địa khổng lồ này cũng hoàn toàn không có bất kì cơ hội trốn thoát nào cả!

Phi kiếm Thanh Liên thê lương rên rỉ một tiếng, bị lưới pháp tắc khổng lồ trói chặt, một khi lưới pháp tắc bẻ gãy thân kiếm thì cũng chính là lúc Lãnh Thanh Tùng đạo nát người vong!

Lực lượng pháp tắc ngưng tụ thành những sợi chỉ nhỏ nhưng bền chắc vô cùng, kiếm ý sắc bén bị lực lượng pháp tắc ngưng tụ thành chỉ nhỏ trói buộc, trói buộc càng lúc càng chặt!

Tựa như dã thú vùng vẫy sắp chết trong lồng giam, giống như con muỗi nhỏ bé giãy giụa trong mạng nhện!

Kết cục sẽ không thay đổi, tất cả những gì còn lại chỉ là tấm mạng nhện tựa vực thẳm đang há miệng chờ ăn!

âu Dương đứng trên đỉnh núi phía xa, bình tĩnh nhìn hết thảy mọi chuyện phía bên này, tựa như cái người đang đứng bên bờ vực sinh tử kia chẳng phải là lão Nhị nhà hắn.

Vừa rồi khi thời gian ngừng lại, âu Dương quả thật cảm nhận được bản thân đã tạm dừng.

Nhưng lúc này khắp nơi đều tràn ngập chân nguyên của chính hắn, vỏn vẹn trong cái nháy mắt đó, âu Dương cũng lập tức khôi phục trở lại bình thường.

Cùng với hắn, Tiêu Dao Tử đang bị âu Dương nhấn đầu dưới đất cũng không chịu bất kì ảnh hưởng gì của của ngưng đọng thời gian.

Tiêu Dao Tử nhìn phi kiếm đang bị lưới pháp tắc trói chặt, trong lòng hắn khiếp sợ sức mạnh to lớn của tiên nhân, càng thêm coi thường những tên máu cờ bạc có ý đồ lật tung ván cờ này như âu Dương!

“Ngươi nhìn đi, ngươi muốn trở thành Lý Thái Bạch, nhưng ngươi nào có năng lực của Lý Thái Bạch! Kết cục chính là như vậy đó!” Tiêu Dao Tử điên cuồng hét lớn với âu Dương.

Không có một kế hoạch chặt chẽ, không có sự sắp đặt tinh tế, vậy mà muốn lật đổ mưu đồ suốt bao nhiêu năm nay của tiên nhân, quả thật là si tâm vọng tưởng!

Chỉ dựa vào ý chí trẻ trung và tinh thần nhiệt huyết thôi ư?

Những tên ngu xuẩn tự nhận mình là thiên tài kia chính là những kẻ chết nhanh nhất!

Phải giấu mình trong rừng sâu, không nói một lời, thì cuối cùng mới có thể giáng cho kẻ địch một đòn trí mạng nhất!

Tiêu Dao Tử nói nhăng nói cuội với âu Dương, âu Dương lại buông lỏng cánh tay đang ấn trên đầu hắn ra, khoanh tay thật chặt lại trước ngực.

Tiêu Dao Tử vừa định đứng dậy, giọng nói âu Dương cũng lập tức ung dung truyền đến.

“Nếu ngươi dám cử động, ta sẽ vặn đầu ngươi!”

Sự uy hiếp này đặt trước mặt một đại tu sĩ Độ Kiếp quả thật rất nực cười!

Cho dù là bị vặn rơi đầu, tu sĩ Độ Kiếp vẫn có vô số phương pháp để sống sót.

Trong lòng Tiêu Dao Tử cười nhạo không thôi, nhưng cơ thể lại nghiêm chỉnh không hề nhúc nhích.

Mặc dù hắn vẫn tức giận vì bản thân lại bị một tên tiểu bối đàn áp như thế này, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, âu Dương nói được là vặn đầu hắn được.

Không loại trừ khả năng âu Dương có thể đồng quy vu tận xóa sổ sự tồn tại của cả hai trên thế giới này hay không, tên tiểu tử này nếu thật là Trúc Cơ, mình tu luyện nhiều năm như vậy coi như tu vào thân chó cả rồi!

Rõ ràng nó là lão quái vật đến mình còn nhìn không thấu được cảnh giới mà!

Giống hệt lão Động Hư Tử kia như đúc!

Lúc này xung quanh tràn ngập chân nguyên của âu Dương, kỳ lạ ở chỗ, dưới tác dụng của chân nguyên này, cảnh giới của hắn lại suy yếu đến mức không tưởng tượng nổi.

Thằng nhóc kỳ lạ, chân nguyên cũng kỳ lạ, tất thảy mọi thứ trên người thằng nhóc này đều vô cùng kỳ lạ!

Tiêu Dao Tử cũng kỳ lạ, nghe được lời cảnh cáo của âu Dương, lại theo phản xạ có điều kiện mà không dám động đậy.

Hắn cũng chủ quan, cho rằng âu Dương chẳng qua cũng chỉ là đồ đệ của Động Hư Tử, hắn tiện tay là có thể trấp áp, không ngờ hắn vậy mà lại lật thuyền trong mương!

Cảnh giới bị thoái hóa đến mức này, mọi thủ đoạn đều không thể dùng được nữa!

Vốn tưởng nó chỉ là một tên tiểu bối, không ngờ lại là một lão quái vật ấn giấu tu vi!

Tiêu Dao Tử trong lòng mắng to âu Dương không phải con người, cơ thể lại không nhúc nhích tí nào.

Không phải là ta không dám động, chỉ là ta không muốn động thôi!

Hắn vẫn còn phải ngủ đông, mưu đồ kết cục của tiên nhân đạo!

Sao có thể xáo trộn mưu đồ của mình chỉ vì một lão quái vật vạn năm mới xuất hiện!

Việc nhỏ không nhịn, việc lớn khó thành, co được dãn được mới là trượng phu!

Có điều hắn thân là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong, sao có thể không có biện pháp gì, thần thức Tiêu Dao Tử lần mò vào không gian trữ vật, ngón tay hơi động đậy.

Đối với thủ đoạn chiến thắng của Tiêu Dao Tử, âu Dương cũng không có thời gian đối phó với những tên phế vật chẳng biết trời cao đất dày. Lúc này hắn đang chờ đợi, cũng đang đánh cược!

Hai tay hắn xiết chặt trước ngực, ánh mắt càng thêm bình tĩnh.

Tuy rằng lúc này là cục diện sống còn với lão Nhị, nhưng tình thế như vậy hắn càng dễ ra tay!

Dù sao cũng là quân cờ đã từng bị tính kế, dù chỉ nó trở thành quân tốt thí, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn quân cờ từng quan trọng đến vậy một lần nữa rơi đài!

Khi thấy phi kiếm Thanh Liên sắp vỡ nát, Lãnh Thanh Tùng cũng sắp không kiên trì thêm được nữa, âu Dương thở dài một hơi, hắn quả nhiên đoán sai rồi sao.

Vừa định ra tay cứu lão Nhị nhà hắn, khi phi kiếm Thanh Liên sắp vỡ nát, nó đột nhiên tỏa ra một vầng ánh sáng màu xanh!

Mặc dù ánh sáng này không trợ giúp phi kiếm Thanh Liên thoát khỏi sự trói buộc, nhưng nó lại như một cái cột sáng bắn thẳng lên bầu trời, gần như chiếu sáng toàn bộ thế giới này vậy.

Một giây sau, một tiếng hít thở nặng nề vang lên giữa đất trời, toàn bộ thiên địa đều run lên một cách khó hiểu.

Sự lo lắng trong lòng âu Dương được buông lỏng, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Đến rồi!”

Ở phía xa xa của vùng đất cực đông, một bóng đen bay ra từ bên trong cây cột trụ khổng lồ, nháy mắt bay đến phía trên lưới pháp tắc.

Kiếm ý Thanh Liên còn thuần chất hơn cả phi kiếm Thanh Liên bung tỏa lan rộng, một bàn tay cực kỳ to lớn tóm lấy lưới pháp tắc, dường như muốn tóm lấy tất cả tiên nhân bên dưới lưới pháp tắc này!

Tiên nhân chi nhãn vừa nhìn thấy bàn tay màu xanh khổng lồ đột nhiên xuất hiện kia, lập tức hoảng loạn vô cùng, nhao nhao muốn trốn khỏi nơi này!

Lý Thái Bạch!

Là hắn!

Hắn vẫn còn sống!

Hơn nữa hắn còn muốn ra tay với họ một lần nữa!

Trong nháy mắt khi bàn tay khổng lồ kia xuất hiện trong mắt tiên nhân, họ buông xuống tất cả những suy nghĩ, trong giây lát, tất cả đều nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng trốn thoát!

Nhưng bàn tay màu xanh khổng lồ kia lại không muốn buông tha cho họ, uy áp mạnh mẽ khiến tất cả mọi thứ ngưng trệ, dường như muốn xé nát không gian này ra khỏi thiên địa vậy!

Chúng tiên nhân đã ngưng đọng thời gian của thế giới này, còn bàn tay khổng lồ này lại tạm ngừng thời gian của chúng tiên nhân!

Vào lúc bàn tay khổng lồ sắp tóm được tất cả chúng tiên nhân, một luồng khí đen cuồn cuộn xuất hiện từ giữa hư không.

Một bàn tay màu đen khổng lồ khác đè lên phía trên bàn tay khổng lồ thanh sắc!!!!

Bình Luận (0)
Comment