Lãnh Thanh Tùng dường như đã biết được bí mật lớn nhất của thế giới này, vẻ mặt cổ quái nhìn âu Dương, mặc dù không rõ những lời này có ý nghĩa gì.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng trực giác cảm thấy những lời này có mối liên hệ rất lớn với mình.
Huynh trưởng biết những lời này sớm hơn mình, vậy cũng nói rõ, huynh trưởng chắc chắn biết nhiều hơn mình!
Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương với ánh mắt càng ngày càng phức tạp, rốt cuộc huynh trưởng đang mưu tính cái gì.
Ai là người chơi cờ? Ai là quân cờ?
Nếu như mình là người chơi cờ thì tại sao mình lại không biết, vậy chắc chắn mình là quân cờ!
Nếu mình là quân cờ, vậy người chơi cờ phía sau mình là ai?
Chẳng lẽ là huynh trưởng sao?
Lãnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mình đã tìm ra sự thật về thế giới này.
Huynh trưởng chắc chắn đang đấu sức với một số thế lực mà mình không tiếp xúc được, mà mình chính là quân cờ trong tay huynh trưởng!
Huynh trưởng là người chơi cờ, dưới tình huống mình không biết lấy mình làm quân cờ…
Lông mày của Lãnh Thanh Tùng giãn ra, trên mặt lộ ra nụ cười.
Không nghĩ tới mình lại vô tình giúp được huynh trưởng!
Chẳng trách huynh trưởng luôn thần bí, thì ra là đang làm chuyện lớn!
Từ nhỏ ta đã biết, huynh trưởng nhất định là người làm được chuyện lớn!
âu Dương có chút tê dại vì ánh mắt thiết tha của Lãnh Thanh Tùng, vẻ mặt lão ca mau nói cho ta biết bây giờ đi chém ai của Lãnh Thanh Tùng, thực sự khiến âu Dương có chút không chịu nổi.
Nhưng khi biết những lời mà tộc trưởng Chú Kiếm nhất tộc nói với Lãnh Thanh Tùng kia giống hệt như khi mình tiến vào Cửu U lúc trước.
Những lời này chỉ có thể là vị sư tổ Hóa Thân Tâm Vân kia để lại.
Nói cách khác, hắn biết rõ tất cả những chuyện đang xảy ra bây giờ, cũng biết mình hiện tại, thậm chí còn biết được sự tồn tại của lão nhị Lãnh Thanh Tùng nhà mình.
Cho nên mới để lại những lời này cho mình.
Lúc ở Cửu U, từ những lời này, âu Dương đã có một suy đoán:
Nếu người chơi cờ chỉ có thể làm người đứng xem, thì người thực sự chủ đạo ván cờ vẫn là quân cờ.
Ngoại trừ hạ cờ, việc còn lại duy nhất là hy vọng những quân cờ này sẽ đi theo ý của mình.
Vậy là những gia hỏa này có một điểm bẩm sinh yếu hơn mình!
Đó có nghĩa là mình vốn đang ở trong ván cờ rồi, đương nhiên có thể lấy thân phận quân cờ quấy rối ván cờ thiên địa này đến mức long trời lở đất!
Những tên kia chỉ có thể đứng bên ngoài bàn cờ giương mắt nhìn mình, mà không thể làm được gì!
âu Dương hai tay chắp sau lưng, nhìn cây cột lớn Kình Thiên trước mắt này, sau đó cúi đầu cười lạnh một tiếng: “Một khi hướng đi của ván cờ đi theo ý của bọn họ, những tên đứng ở bên ngoài bàn cờ kia sẽ làm như thế nào? Cho nên, chó phải gấp!”
Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương cười lạnh, cho rằng huynh trưởng nhà mình cuối cùng cũng muốn ra tay với những người chơi cờ kia, vậy thì một quân cờ của huynh trưởng như mình, nhất định phải đại sát tứ phương!
Nhưng âm thanh kia liên tục cảnh cáo mình không được nói ra, cho nên Lãnh Thanh Tùng cũng chỉ có thể ra vẻ cao thâm ôm kiếm nói: “Ra tay đi, huynh trưởng!”
“?” âu Dương kỳ quái nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng đột nhiên tăng cao ý chí chiến đấu, mặc dù không biết tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn không nghĩ đến cái mà mình đang nghĩ.
Tiện tay gõ một cái vào đầu Lãnh Thanh Tùng, âu Dương tức giận nói: “Đừng cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, thật sự là bôi nhọ văn nhã!”
Lãnh Thanh Tùng bị âu Dương cốc một cái, vẻ mặt nghi hoặc, sờ trán mình khó hiểu nhìn về phía âu Dương.
âu Dương lại hỏi: “Nguồn lực lượng mới của ngươi đã hoàn toàn nắm giữ được chưa?”
Lực lượng mới trong miệng âu Dương chính là lực lượng do Lý Thái Bạch sau khi hóa thành bàn tay khổng lồ màu xanh dung nhập vào thân thể Lãnh Thanh Tùng mang đến.
Có đánh chết âu Dương cũng không tin, Lý Thái Bạch sẽ vô duyên vô cớ chiếm cứ thân thể Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nói: “Mặc dù cùng bản nguyên với ta, nhưng chưa được luyện hóa, nhìn sơ qua thì cũng chỉ là tâm đắc tu hành đằng sau Thanh Liên kiếm đạo mà thôi!”
So với lực lượng mà mình mới có được, Lãnh Thanh Tùng vẫn quan tâm đến việc nên cùng huynh trưởng đi chém người ở đâu hơn!
Sau khi nghe câu trả lời của Lãnh Thanh Tùng, âu Dương chỉ vào cột lớn Kình Thiên hỏi: “Tiểu tử ngươi cũng không tò mò, tại sao nơi này lại có một cây cột lớn Kình Thiên giống hệt ở Cửu U đại lục phía tây nam à?”
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy câu hỏi của âu Dương, theo bản năng định lắc đầu, mình nào có thời gian đi quản cây cột mọc lên ở đâu?
Nhưng nhìn thấy âu Dương sắp giơ tay lên lần nữa, Lãnh Thanh Tùng lập tức gật đầu.
Nhìn thấy lão nhị nhà mình cuối cùng cũng nói chuyện theo ý của mình, âu Dương lúc này mới hài lòng tiếp tục nói: “Rốt cuộc cột lớn Kình Thiên ở đại lục phía tây nam và vùng Cực Đông có mối liên hệ gì, chuyện này còn cần ngươi tự mình đi tìm ra! Điều này rất quan trọng với ngươi!”
Nghe thấy âu Dương nói như vậy, Lãnh Thanh Tùng lại nghiêm túc hỏi: “Chuyện này có quan trọng với huynh trưởng không?”
âu Dương hơi sửng sốt, vừa định mở miệng mắng tên đầu gỗ trước mắt, nhưng đối diện với ánh mắt vô cùng nghiêm túc kia, âu Dương vẫn gật đầu nói: “Đối với ta cũng quan trọng không kém!”
“Vậy ta lập tức đi lĩnh ngộ!” Lãnh Thanh Tùng ngồi xếp bằng trên hư không, bắt đầu cảm ngộ cột lớn Kình Thiên trước mắt bằng Thanh Liên kiếm ý của mình.
Nhìn lão nhị thuần túy đến có chút ngây ngốc, âu Dương thật sự lo lắng không biết tiểu tử này có thể đưa ra lựa chọn của mình khi đối mặt với sự thật hay không.
âu Dương giẫm lên Tịnh Tử cúi đầu nhìn xuống, tiểu tử nhà mình ngộ đạo sao có thể không có một chỗ tốt?
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, âu Dương vươn tay về phía biển rộng dưới chân, năm ngón tay hơi gập lại, chân nguyên hóa thành một bàn tay khổng lồ trong nháy mắt đánh về phía biển rộng.
Trong sóng biển cuồn cuộn, một đài hình vuông làm bằng cát đá khổng lồ từ từ nhô lên khỏi mặt biển.
Đài cao ngày càng cao lên cho đến khi nó hoàn toàn đỡ được Lãnh Thanh Tùng đang đứng trên hư không trước mắt.
Lúc này Lãnh Thanh Tùng rơi vào ngộ đạo thản nhiên dừng ở trên đài cao, cau mày.
âu Dương tiến lên một bước, chân cũng giẫm lên đài cao, hắn hơi giơ tay lên, một góc đài cao nhô lên một tấm bia đá cao bằng một người.
Suy đi nghĩ lại, âu Dương vẫn có chút lo lắng đối với lão Nhị bướng bỉnh trước mắt này.
Cho nên âu Dương quyết định để lại một câu có thể chỉ dẫn Lãnh Thanh Tùng, những lời này cũng chính là âu Dương đã chuẩn bị từ lâu.
Nhìn tấm bia đá không chữ trước mắt, âu Dương nâng Tịnh Tử trong tay lên, chân nguyên truyền vào trong thân thể Tịnh Tử, trong miệng chó lập tức bắn ra một tia laser.
âu Dương dùng chân nguyên làm đao khắc, tiêu sái khắc tám chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo lên tấm bia đá!
Sau khi khắc xong, âu Dương hài lòng nhìn kiệt tác của mình, buông Tịnh Tử trong tay xuống, sau đó nhìn Tịnh Tử nói: “Ngươi ở lại đi!”
“Chủ nhân?” Tịnh Tử có chút nghi hoặc nhìn âu Dương.
Nhưng âu Dương lại tóm lấy tiểu Lông Bông rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi vốn chính là vỏ kiếm ta đưa cho hắn, hôm nay coi như là vật về với chủ, nếu như Thanh Tùng lực bất tòng tâm, ngươi giúp hắn một tay!”
Không đợi Tịnh Tử đáp lời, ngón tay âu Dương dựng thẳng ở trước mắt, sau đó quát khẽ một tiếng: “Gió!”
Trong nháy mắt âu Dương đã mang theo tiểu Lông Bông bay về phía tây.
Khi thân ảnh âu Dương hoàn toàn biến mất, Lãnh Thanh Tùng ngồi xếp bằng trên đài cao mới từ từ mở mắt ra, hắn xuất thần nhìn tám chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên tấm bia đá:
“Biết mà không thể, chỉ là không biết.”