Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 605 - Chương 603: Ta Mới Là Người Muốn Giải Cứu Thế Giới!

Chương 603: Ta mới là người muốn giải cứu thế giới!

Tổ Uyên cảm thấy ý thức của mình dần dần chìm xuống, giống như ý thức của hắn đã đi vào trong một không gian khác.

Nơi này giống như một hồ nước sâu, mà hắn dường như đang không ngừng chìm xuống vực thẳm trong nước.

Nhưng trong vực thẳm vô tận này, lại giống như mọc ra vô số con mắt nhìn chằm chằm vào Tổ Uyên đang chìm xuống.

Không biết chìm xuống bao lâu, trong cơn hoảng hốt Tổ Uyên mở mắt ra, ngồi dậy đầu hơi choáng váng rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Xung quanh là một vùng hoang vu, mà trên đầu hắn có vô số cặp mắt với hình dạng khác nhau đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Vô số ánh mắt đó dường như muốn thấy Tổ Uyên chết ở đây.

“Không phải ta! Không phải ta! Ta không giết các ngươi!” Tổ Uyên theo phản xạ đưa hai tay ra che trước mặt mình rồi hét lên những lời vớ vẩn.

Khi hai bàn tay che trước mặt, Tổ Uyên sững sờ trong giây lát, chiếc áo choàng lớn màu tím vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Khi Tổ Uyên nhìn vào hai bàn tay của mình, hai bàn tay đó khác hẳn với hai bàn tay của Ma tộc, khiến Tổ Uyên ngay lập tức bật khóc.

Đôi tay này thuộc về Trần Trường Sinh hắn!

Ta lấy sinh mệnh ta gia nhập vào đại kiếp nạn, từ nay trở đi sẽ không còn Trần Trường Sinh nữa.

Nhưng ở đây, ta lại biến thành Trần Trường Sinh!

Còn chưa đợi Trần Trường Sinh phản ứng lại vì sao mình lại trở thành Trần Trường Sinh thì phía sau có một giọng nói cắt đứt mạch suy nghĩ của Trần Trường Sinh.

“Ta luôn luôn không hiểu, khi chúng ta gặp nhau lần đầu tại sao ngươi lại nhất quyết giết ta!” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện sau lưng Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh đột nhiên quay đầu nhìn lại, đồng tử đột nhiên co rút, vẻ mặt không thể tin được nhìn người đứng sau lưng hắn.

Trên mặt Tổ Uyên có ma văn rõ ràng, một chiếc sừng duy nhất ở trên trán, sau lưng mang một trường đao và người mặc miện phục đang nghiêng đầu nhìn hắn!

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Tổ Uyên, Trần Trường Sinh lập tức đứng dậy, lăn hai vòng trên mặt đất để kéo xa khoảng cách với Tổ Uyên rồi cảnh giác chậm rãi đứng lên.

Các cơ toàn thân căng cứng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào để giết chết Tổ Uyên trước mặt!

Mà Tổ Uyên mang trường đao sau lưng nhìn Trần Trường Sinh như đối mặt với kẻ thù, khuôn mặt hào hứng càng nhiều hơn, ngồi trên mặt đất không chút phong độ, một tay chống cằm nhìn Trần Trường Sinh trước mặt hỏi: “Thiên phú thần thông của ta, ta tin cho dù là chưởng giáo Thanh Vân tông cũng không cách nào nhìn rõ. Nhưng đây chỉ là lần đầu tiên ngươi gặp ta, ta khẳng định ta chưa từng gặp ngươi trước đây, nhưng tại sao ngươi có thể nhìn thấu thân phận của ta trong nháy mắt?”

Trần Trường Sinh không nói gì, hắn chỉ muốn một lần nữa giết Tổ Uyên dường như có chín mạng này.

Sinh linh càng có thiên mệnh thì càng giống như rắn chết vẫn còn nọc!

Tổ Uyên đã chết nhiều lần như vậy, nhưng bây giờ vẫn đứng ở trước mặt hắn.

Hắn không muốn nghe những lời vô nghĩa từ Tổ Uyên trước mặt, chỉ muốn lập tức khiến hắn nổ chết thành từng mảnh!

Nhưng điều khiến Trần Trường Sinh kinh ngạc trong cơ thể hắn không có chút sức mạnh nào, yếu ớt như người bình thường.

“Ngươi không cần phải lãng phí công sức của mình, ở đây là không gian ý thức của ngươi, bây giờ ngươi và ta đã là một nên đương nhiên chúng ta có thể gặp nhau ở đây! Tại sao không thể trò chuyện vui vẻ chứ?” Tổ Uyên nhìn Trần Trường Sinh muốn ra tay chống lại hắn, vẻ mặt bất lực.

Tên gia hoả trước mặt này, mới biết tên hắn thôi đã muốn giết hắn, giết hắn rồi còn chiếm lấy cơ thể của hắn, bây giờ hắn chỉ còn sót lại một phần linh hồn.

Rốt cuộc bản thân đã trêu chọc hắn ở đâu chứ?

“Ta và ngươi có chuyện gì để nói sao?” Trần Trường Sinh lạnh lùng nhìn Tổ Uyên như báo săn.

Tổ Uyên trước mặt nguồn gốc của mọi bi kịch kiếp trước của hắn, nếu như không có Tổ Uyên trước mặt thì làm sao hắn sẽ rơi vào tình trạng trùng sinh được.

Tổ Uyên nhìn Trần Trường Sinh đàn gãy tai trâu, có chút bất lực che trán, mặc dù hắn xem mạng người như cỏ rác, khát máu thành tính, nhưng nói thế nào thì hắn cũng sẽ để đối phương chết rõ ràng.

Nhưng cho đến bây giờ, chỉ còn sót lại một phần linh hồn ẩn náu trong không gian ý thức của gia hoả tên Trần Trường Sinh này, gia hoả này không chịu nói cho hắn biết vì sao lại muốn giết hắn!

“Chết cũng nên để người chết rõ ràng chứ?” Tổ Uyên bất lực nói.

“Chết rõ ràng sao? Những cái chết của vô số oan hồn chết trong tay người thì làm sao để rõ ràng? Toàn bộ tu sĩ chết trong giới tu hành nên tìm ai để làm rõ chứ?” Trần Trường Sinh mạnh mẽ phản bác.

Tổ Uyên nhìn Trần Trường Sinh trước mặt lạnh lùng mắng chửi hắn, không hiểu gì liền mở miệng đáp: “Mặc dù ngươi nói đúng những gì ta thật sự muốn làm đi, nhưng vấn đề là ta còn chưa làm đã bị ngươi giết, tại sao ngươi còn chụp cái chậu phân này lên đầu ta?”

Nghe Trần Trường Sinh nói như vậy, càng khiến Tổ Uyên cảm thấy chán nản!

Sau khi ẩn nấp trong thế giới tu hành, hắn đến Thanh Vân tông để nhìn trộm bí bảo của Thanh Vân, rồi tích lũy sức mạnh của bản thân sau đó dẫn dắt ma tộc đánh trả giới tu hành.

Nhưng đáng tiếc, hắn gây dựng cơ đồ chưa được một nửa mà nửa đường đã chết, hắn còn chưa kịp triển khai kế hoạch lớn của mình thì đã bị Trần Trường Sinh trước mặt dùng thủ đoạn mèo vờn chuột lập tức giết chết rồi!

Mặc dù Đạo Ma không đội trời chung, quả thật hắn muốn huyết tẩy giới tu hành.

Nhưng hắn cái gì cũng chưa kịp làm thì lập tức đã chết trong tay Trần Trường Sinh, tại sao người này lại oán hận hắn nhiều như vậy?

Đối mặt với Trần Trường Sinh trước mặt, Tổ Uyên lại không có nhiều hận thù.

Thắng làm vua thua làm giặc, cho dù đối mặt với Trần Trường Sinh đã giết mình thì Tổ Uyên thân là Ma tộc vẫn thua.

Câu hỏi vặn lại này của Tổ Uyên khiến cơn giận ban đầu của Trần Trường Sinh lập tức bị dập tắt.

Nếu hắn không sớm giết Tổ Uyên trước mặt thì e rằng mọi chuyện sẽ dựa theo kiếp trước tiếp tục vận hành phát triển.

Nhưng Tổ Uyên trước mặt quả thật cái gì cũng chưa kịp làm, đều chưa trưởng thành và hắn cũng không trở thành ma tôn hậu thế khiến mọi người nghe tin đã sợ mất mật, liền lập tức bị hắn chặt mất đầu chó ngậm hờn ngay tại chỗ.

Thù hận và sát ý của hắn kiếp trước quả thực không có lý do gì để trút lên người của Tổ Uyên ở kiếp này.

“Ngươi dường như có khả năng dự đoán tương lai, giống như Chúc Cửu âm!” Tổ Uyên đứng dậy nhàn nhã nói.

Trần Trường Sinh còn chưa kịp nói thì Tổ Uyên đã tiếp tục: “Từ nhỏ ta lớn lên ở trong ma tộc, nhưng chưa bao giờ đi lại giữa mười hai bộ tộc, cho dù như vậy, ta ở dưới phe cánh của cha ta vẫn có thể an toàn lớn lên, vốn ma tộc lớn lên trong chết chóc nên tàn sát đối với ma tộc mà nói là thiên tính...”

Như thể kể cho Trần Trường Sinh về câu chuyện của cuộc đời mình, khuôn mặt của Tổ Uyên đang nhớ lại.

Ở bên cạnh ma tôn Trọng Minh, từ khi còn nhỏ Tổ Uyên đã nhận được vô số ngưỡng mộ và cũng hưởng thụ được những nguồn tài nguyên tốt nhất trong ma giới cho việc tu luyện của mình.

Nhưng hắn cũng không phụ lòng mong đợi, ta có thần hồn mà ma tộc không có, hắn có thể đạo thể đồng tu, chỉ sau mười năm tu luyện đã đến cảnh giới Nguyên Anh của các tu sĩ trong giới tu hành.

Hắn chắc chắn sẽ dẫn dắt ma tộc đi đến huy hoàng mới!

Cũng sẽ dẫn dắt ma tộc thống nhất toàn bộ thiên hạ!

Đây là tham vọng lớn của Tổ Uyên kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện.

Cho đến một đêm, Tổ Uyên mơ thấy Chúc Cửu âm tự xưng là một trong mười hai vị ma thần.

Mục tiêu của hắn cũng đã thay đổi vào ngày hôm đó!

“Vừa rồi khi ngươi cùng Chu Cửu âm gặp nhau, ta nghe nói có thể dự đoán tương lai của ngươi, hình như ngươi không có dự đoán được chính mình nha?” Tổ Uyên nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, thâm ý nói.

Trần Trường Sinh đột nhiên nghĩ đến, khi hắn nhìn thấy Chu Cửu âm, trên khuôn mặt người thân rắn có nụ cười quái dị nói với hắn:

“Ngươi có nghĩ đến đại kiếp nạn của thiên địa này lại do ngươi làm ra không?”

Đột nhiên Trần Trường Sinh cảm thấy đầu hắn đau như bị kim đâm, Trần Trường Sinh đau đớn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất hét lên: “Các ngươi mê hoặc ta! Chẳng qua các ngươi chỉ muốn ta thay thế ngươi hủy diệt thế giới này!”

Tổ Uyên nhìn Trần Trường Sinh giống như bị điên, khẽ thở dài, hắn đi đến ngồi xổm trước mặt Trần Trường Sinh dùng tay phải nâng cằm của Trần Trường Sinh lên.

Một đôi mắt màu vàng u ám nhìn Trần Trường Sinh trước mặt vô tận hận ý rồi nhẹ giọng nói: “Lời nói của Chúc Cửu âm, ta lại tin tưởng không nghi ngờ, ngươi biết hắn nói với ta điều gì mà khiến ta thực sự thay đổi không?”

Tổ Uyên khẽ cười nói:

“Chúc Cửu âm nói với ta rằng ta mới là người muốn giải cứu cả thế giới!”

Bình Luận (0)
Comment