Trọng Minh mang vuốt hổ, duỗi tấm lưng mệt mỏi, quay đầu nhìn đám ngụy tiên ở tứ phía, nhếch miệng cười toe toét mà nói: “Ta cho các ngươi thời gian ba hơi thở để quỳ xuống trước mặt cho ta làm thịt, còn không thì sau ba hơi thở, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này!”
“Ngông cuồng!”
Một tên ngụy tiên nổi giận gầm lên rồi lao về phía Trọng Minh.
Sau khi hắn xông lên, tất cả các ngụy tiên khác cũng động thủ!
Cho dù lúc này bọn họ không phải Tiên Nhân, thế nhưng họ vẫn là những tồn tại vượt lên trên tu sĩ nhân gian, lúc này lại bị một sinh vật nhỏ bé làm nhục như thế.
Sao có thể không ngạc nhiên?
Sao có thể không tức giận?
Chẳng qua là thừa lúc bọn họ đang suy yếu mà chém giết được một chân linh của Tiên Nhân mà thôi, vậy mà còn dám ăn nói xằng bậy trước mặt bọn họ?
Trong lồng giam thiên địa, ba mươi bốn ngụy tiên gần như cùng lúc phóng về phía sư huynh đệ hai người.
Mặc kệ lời vừa rồi của Động Hư Tử là thật hay giả! Động Hư Tử hôm nay phải chết ở đây!
Ba mươi bốn tên ngụy tiên điều khiển sức mạnh pháp tắc mà họ am hiểu nhất, đồng loạt lao về phía hai người họ.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sức mạnh Ngũ Hành cơ bản nhất lưu động bên trong lồng giam, hóa thành năm con rồng lao về phía hai người mà đánh.
Theo sát phía sau năm con rồng là sức mạnh của ba mươi bốn sức mạnh pháp tắc thuần túy, đòn công kích ẩn chứa nguyên lý trời đất có thể xóa bỏ sự tồn tại của đối thủ trong dòng chảy thời gian!
Dưới bầu trời công kích, Trọng Minh hơi khom người, tay phải nắm lại tụ lực, bình tĩnh nói với Động Hư Tử phía sau lưng: “Nhắm mắt lại đi!” Động Hư Tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ Đại sư huynh cho phép hắn mở mắt.
Tiếng mắng chửi đầy trời, tiếng gió vun vút vang lên bên tai.
Tiếp theo là những tiếng la hét thảm thiết, tiếng cầu xin sự tha thứ và những tiếng kêu cứu đau lòng.
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.
Thanh tịnh như thể đất trời đã hòa làm một.
Động Hư Tử vốn phải chiến đấu hết mình, hiếm khi được dịp nương tay, chỉ nhắm mắt ngoan ngoãn đứng đó.
Thậm chí còn nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp nhất khi hắn vẫn còn là một thiếu niên!
“Ta thật sự là không hiểu nổi, sao sư phụ lại mang mấy đứa rách rưới các ngươi về làm gì?”
Trọng Minh hồi còn non nớt hiện lên trong đầu hắn, khuôn mặt già nua của Động Hư Tử lộ ra một nụ cười.
“Để ta cõng nàng ấy, đường núi vẫn còn dài!”
“Bộ chưa từng ăn hay sao? Đứa nào cũng như quỷ đói vậy?”
“Tiếp nhận một kẻ ngu rồi còn thu thêm một đám quỷ đói, sau này Thanh Vân Tông làm sao có thể trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ đây?”
“Các ngươi đi trước đi, ta sẽ bọc hậu!”
“Tránh xa ta ra , nhìn là đủ rồi!”
“Trọng Minh ta thề, phải giết sạch tất cả Tiên Nhân toàn thiên hạ! Nếu không, người, yêu và ma cùng giết chúng!”
“Tất cả đi luyện công hết cho ta!”
“Hồ Vân? Lại đây, hai chúng ta luyện riêng!”
“Từ nay về sau, Trọng Minh nguyện tái sinh vì chốn nhân gian này!”
“Tô Hạc, ta đi rồi, ngươi chính là người lớn nhất! Hiểu không?”
…
Giọng nói từ khi thiếu niên đến khi trưởng thành, có tiếng cười mắng, có tiếng trách cứ, có sự quan tâm che chở, có lời dạy bảo nghiêm khắc, có lời thề bi tráng, có…
Vô số giọng nói hợp lại thành Đại sư huynh trong đầu hắn. Động Hư Từ hiểu rất rõ, Đại sư huynh nhà mình sống khổ sở hơn bất kì ai khác.
Sư phụ chạy đôn chạy đáo khắp thế gian, chỉ có Trọng Minh dìu dắt sáu người bọn họ.
Chăn nệm mà Tiểu Thất tè dầm đều do Đại sư huynh giặt.
Sau đó sư phụ bỏ mình, Đại sư huynh dường như phát điên…
“Mở mắt ra đi, ngươi làm vẻ mặt gì vậy?” Giọng nói của Trọng Minh lần nữa vang lên.
Động Hư Tử mở mắt ra, cảm thấy hơi chói mắt, hắn ngây người nhìn Trọng Minh.
Trọng Minh cao lớn, đã không còn là dáng vẻ trước kia trong trí nhớ của hắn, nhưng khí chất độc đáo của Đại sư huynh đã chứng minh Ma vương trước mặt chính là Đại sư huynh nhà hắn!
Một tay Trọng Minh xách một tên ngụy tiên, đứng giữa hư không mà nghiêng đầu nhìn Động Hư Tử một cách kì lạ. Tay hắn hơi dùng sức, ngụy tiên trong tay nháy mắt đã bị bóp nát.
Một tiếng kêu thảm cũng chẳng thể phát ra, chết ngay tại chỗ.
Toàn thân Trọng Minh tắm đầy máu tươi, cởi bộ vuốt hổ mang giữa ngón tay ra, thản nhiên ném đi, trên thân hắn còn mang theo sát khí, bước nhanh đến bên người Động Hư Tử.
Thói quen ăn đòn từ bé khiến Động Hư Tử theo bản năng đưa tay lên ôm đầu.
Trọng Minh lại cầm lấy áo bào đen, lần nữa khoác lên người, có chút bất lực tiếc hận mà nói: “Tiểu tử ngươi lăn lộn đã nhiều năm như vậy, sao không có chút tiến bộ nào hết vậy?”
Động Hư Tử ngượng ngùng buông hai tay của mình xuống, quay đầu nhìn xung quah rồi thu tay phải lại.
Lồng giam thiên địa cũng theo đó mà thu nhỏ lại.
Khi lồng giam thiên địa bắt đầu thu nhỏ lại, những mảnh chân cụt tay đứt do Đại sư huynh nhà hắn tiện tay ném tứ phía cũng tụ tập lại cùng một chỗ.
Trọng Minh vừa gài lại nút áo trên cổ vừa nói : “Tới phiên ngươi! Làm cho sạch sẽ một tí!”
Động Hư Tử vội vàng gật đầu, tay trái đặt lên tay phải.
Thái Dương Chân Hỏa cực nóng nháy mắt phủ kín bên trong lồng giam thiên địa.
Thái Dương Chân Hỏa này có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.
Những thứ mạnh mẽ chí dương chính là thứ thần hồn sợ nhất.
Và Thái Dương Chân Hỏa này chính là ngọn lửa mạnh mẽ và nhiều dương khí nhất thế gian này!
Dưới sự thiêu đốt của Thái Dương Chân Hỏa, vô số chân cụt tay đứt dần dần hóa thành tro tàn. Những mảnh tro tàn bị thiêu đi đốt lại, cho đến khi một hạt bụi cũng chẳng còn, Động Hư Tử mới thu tay lại, ngơ ngác hỏi Trọng Minh: “Xong hết chưa? Đại sư huynh?”
Nháy mắt, búng một cái vào trán Động Hư Tử, Trọng Minh tức giận nói: “Mới giết được có mấy con chó già, ngươi nằm mơ à? Không thấy Ma Giới vẫn còn kia sao?”
Động Hư Tử nhìn thoáng qua Ma Giới đã vực dậy, gãi đầu nói: “Phải ạ, vẫn chưa xong!”
Trọng Minh giơ tay lên, chiếc cần câu trắng tinh dẫn hắn vào giới tu hành quay trở lại trong tay Trọng Minh.
Một cái hộp gấm xuất hiện trong tay Trọng Minh,TRọng Minh nhìn hai thứ trong tay nói: “Nếu như thật sự có thể tách thiên địa ra lại, không gian sâu thẳm vô tận kia có lẽ sẽ khiến những sinh vật bình thường phát điên trong chốc lát. Có những thứ này là đủ rồi!”
Động Hư Tử nhìn hộp gấm trong tay Trọng Minh, chỉ hộp gấm mà lắp bắp mở miệng nói: “Đại sư huynh, trong này không phải là…?”
Trọng Minh tức giận liếc Động Hư Tử một cái, giọng nói mang theo sự giận dữ: “Tiểu tử kia mặc dù ngang bướng, nhưng suy cho cùng nó vẫn gọi ta một tiếng Đại sư bá!”
“Đại sư huynh độ lượng, không so đo với tiểu bối, sư đệ đối với sư huynh…” Động Hư Tử lại bắt đầu nịnh nọt theo bản năng.
Trọng Minh nhấc bổng Động Hư Tử lên mà gằn từng tiếng: “Lần này, tiểu tử ngươi đừng có cản trở ta!”
Động Hư Tử bị túm lên cũng liểu mạng gật đầu, không còn sự ngang ngược đánh người như lúc trước, mà dịu dàng ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ.
Đối mặt với vị Đại sư huynh này, Đổng Húc Tử tự nhiên sợ hãi…