Một đống lửa đơn sơ, một lễ tế đơn giản.
Tu sĩ vốn là người tu hành giữa đất trời, khi chết đi người cũng về với đất.
Ngay cả mộ chôn quần áo cũng không có, chỉ có thể đốt một đống lửa tưởng nhớ hắn.
Còn không bằng dân chúng Trongbình thường, có thể xây một cái mộ, có thời gian tế bái cố định.
Não thì muốn gặp người, mà người an nghỉ nơi đất, coi như không nói thành lời, nhưng chí ít có thể nói ra hai ba câu ngày thường không thể nói cũng không biết nên nói với ai.
Nên là làm tu sĩ thì có gì hay đâu, được mấy ai thành đại?
Cuối cùng ngay cả tro cũng chẳng còn, ngoài khiến người ở lại phiền lòng ra còn có chỗ nào tốt chứ.
Một chiếc bàn được âu Dương móc ra từ túi trữu vật, rồi lại lấy ra một vò rượu, tự rót cho mình một chén rồi lại vẩy một chén xuống đất.
Coi như mình đang cạn vài ly với lão già kia.
Trần Trường Sinh quỳ nơi đó, bóng dáng đìu hiu, bả vai hơi run run.
Đau buồn, im lặng cứ để nước mắt rơi.
Tận cùng của đau đớn là im lặng.
Hồi lâu sau, Trần Trường Sinh mới đứng dậy, đi lại chỗ âu Dương.
Nhìn rượu ấm trên bàn, Trần Trường Sinh cầm lấy một ly một hơi uống cạn.
Nước mắt chứa chăn nhìn âu Dương hỏi: “Đại sư huynh, ta làm nhiều việc như vậy tại sao không thay đổi được gì, ta...”
“Lão tam, mẹ ngươi uống mất cốc của ta rồi, ta lấy gì uống?” âu Dương bỏ ngoài tai, bất mãn nói.
Trần Trường Sinh không để ý đến chủ đề âu Dương vừa nói đến, lật đổ bàn gỗ trước mặt, túm cổ áo âu Dương, đây là lần đầu tiên hắn phát cáu với Đại sư huynh mà mình kính trọng nhất, hắn gào: “ Ngươi còn muốn làm gì nữa? Hay là ngươi cũng muốn chết trước mặt ta!”
Gầy thành thế này rồi, mắt cũng mù rồi, chân nguyên trong cơ thể khô kiệt, kinh mạch đứt đoạn từng khúc, giống như gỗ mục, gần đất xa trời.
Từ lúc nhìn thấy âu Dương, Trần Trường Sinh thậm chí còn không nhận ra người trước mặt hắn là Đại sư huynh âu Dương suốt ngày chơi bời lêu lổng, bừng bừng sức sống của mình.
Trần Trường Sinh vẫn luôn nghĩ rằng, đều do những sư huynh sư muội kiếp trước không nên xuất hiện ở Tiểu Sơn Phong mới liên lụy Đại sư huynh khiến Đại sư huynh biến thành cái dạng này.
Đại sư huynh kiếp trước, thiên tư hơn người, kiếp này chỉ quanh quẩn ở Trúc Cơ kỳ.
Sư phụ kiếp trước chết rúng động lòng người, vậy mà kiếp này chết đi không một tiếng động.
Hai người mà mình tin yêu nhất, giờ một người chết một người tàn, vậy mình phí bao nhiêu công sức để làm gì cơ chứ.
Trần Trường Sinh không dám nghĩ tiếp, không lẽ đây là kết quả định sẵn cho những người thân yêu nhất của mình.
Tất cả đều do mình làm bậy, do mình phạm sai lầm nên lấy mạng họ bù vào?
Vì vậy sư phụ mà Đại sư huynh mới biến thành như này ư?
Lần đầu tiên Trần Trường Sinh nổi giận với âu Dương, cũng là lần đầu tiên hắn chất vấn âu Dương.
Cho nên khi Trần Trường Sinh nổi giận lôi đình nhưng hai tay lại run rẩy hỏi âu Dương rằng có phải ngươi cũng muốn chết trước mặt ta không.
Giọng nói của hắn còn rất nghẹn ngào.
âu Dương đương nhiên cảm nhận được tiểu lão đệ của mình đang sợ hãi.
Mấy đứa tiểu lão đệ của mình, đứa nào cũng là đứa trọng tình trọng nghĩa.
Chỉ là hơi dữ dằn thôi, cũng chẳng xấu lắm.
Nhưng mà tự nhiên lại váng đầu rồi bị người ta mưu hại thôi.
âu Dương cũng không muốn lừa Trần Trường Sinh, chỉ nhẹ nhàng nói với hắn: “Ngươi còn nhớ không, ta còn nợ ngươi một điều ước.”
Trần Trường Sinh nghe thấy câu này của âu Dương, mặt hơi đần một tí, sau đó nhớ ra lúc mình ở nhân gian từng đánh cược với Đại sư huynh, kết qua mình ăn gian thắng Đại sư huynh một lần.
“Bây giờ có thể dùng điều ước của ngươi rồi!” âu Dương có thiện ý nhắc nhở hắn.
“Vậy ngươi phải sống! Ngươi nhất định phải sống!” Hai tay Trần Trường Sinh nổi gân xanh, lắc lắc âu Dương.
âu Dương bị Trần Trường Sinh lắc liên hồi bỗng có cảm giác như say xe, hơi buồn ói, đành phải vội vàng đáp ứng hắn: “Tốt tốt tốt, ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định sẽ sống mà, gạt ngươi ta làm hcos!”
Nghe âu Dương cam đoan, Trần Trường Sinh mới dần bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng thả âu Dương xuống xe lăn.
Hắn ngồi xuống bên âu Dương, từ Ma giới nhìn lên bầu trời sắc vàng pha xanh, tự lẩm bẩm: “Đại sư huynh, bây giờ ta đã tập hợp đủ sức mạnh của Mười hai Ma Thần, chỉ cần ta hợp nhất với Mười hai Ma Thần, ta có cảm giác ta có thể làm được bất kỳ chuyện gì trên đời.”
“Thật hay giả? Thế chẳng phải tiểu tử ngươi phát tài rồi à?” âu Dương kinh ngạc nói với hắn.
Trần Trường Sinh cười, ngẩng đầu nói: “Là thật, thậm chí ta còn có cảm giác ta nhất định có thể khiến sư phụ sống lại, ta có thể trị hết tổn thương trên người ngươi. Chỉ cần ta biến sức mạnh của Mười hai Ma Thần thành sức mạnh của mình!”
Nói xong câu đó trong lòng Trần Trường Sinh còn một câu nữa mà không tiện nói ra, đó chính là, sau khi hợp nhất sức mạnh của Mười hai Ma Thần cũng là lúc mình bỏ mạng.
Sức mạnh của Mười hai Ma Thần, chỉ cần tập hợp trong ơ thể mình, Hắc liên sẽ chuyển hóa giúp mình hoàn toàn nắm giữ Ma giới!
Ma giới là mình, mình cũng chính là Ma giới!
Ý chí của mình cũng sẽ trở thành ý chí của Ma giới, trở thành Thiên Đạo của Ma giới!
Đến lúc đó mình không còn là mình, mình cũng đã tan biến chỉ còn lại Ma giới bị mình giam cầm mà thôi.
Với ý chí của mình, Ma giới và giới Tu hành sẽ không thể nào xảy ra cái gọi là Đại chiến Ma – Đạo!
Đây là dã tâm duy nhất của Trần Trường Sinh, cũng là cách tốt nhất mà hắn nghĩ ra để giải quyết chiến tranh Ma –Đạo!
Vì phương pháp này, thậm chí Trần Trường Sinh có thể chiếm đoạn thân thể của Trận Tổ một lần nữa, thời điểm hợp đạo Ma giới, có thể phá họa ra trận pháp giết chết toàn mộ Ma giới.
Cũng vì mình sau khi trở thành Thiên Đạo của ma giới, nếu bị cuốn theo ý chí của Ma tộc, trận pháp kia sẽ được khởi động, dẫn phát đại trận Thiên Địa, đưa Ma giới đến ngày tận thế, Ma giới sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!
Ta uy hiếp chính ta, chỉ cần có thể có thể cứu vớt thế giới này, kết cục này không thể nào thay đổi!
Trần Trường Sinh lúc này đạo tâm đã rõ!
Trần Trường Sinh bỗng nhiên đứng lên, mắt sáng nhưu sao, quay đầu nhìn âu Dương nói: “Đại sư huynh, ta muốn tặng cho ngươi một phần đại lễ, ngươi có bằng lòng nhận không?”
“Thật sao? Vậy ta rất mong chờ!” âu Dương phụ họa theo hắn.
Trần Trường Sinh tràn đầy lòng tin nói với âu Dương: “Yên tâm đi, Đại sư huynh, món quà này chắn chắn đủ khiến ngươi thiên thu vạn đại, tận kiếp không lo!”
Đại lễ trong miệng Trần Trường Sinh, chính là sau khi hắn hợp đạo sẽ giao vị trí chủ Ma giới cho âu Dương.
Trận nhãn Trận Tổ bao trùm thiên địa cũng sẽ giao cho âu Dương.
Tu sí Trúc Cơ kỳ gì chứ?
Chỉ cần Trần Trường Sinh ta ở đây, sao có thể Đại sư huynh nguy hiểm đến tính mạng được>
Trong đôi mắt của Trần Trường Sinh, sức mạnh của Mười hai Ma Thần lưu chuyển không thôi, lần lượt lao vào trong Hắc liên của hắn.
Nguyên Anh ngồi ngay ngắn trên hoa sen hơi nhíu mày, dường như đang chuẩn bị điều gì.
Trần Trường Sinh áy náy quay đầu lại, lưu luyến nhìn âu Dương, lòng tĩnh lặng nói:
“Xin Đại sư huynh yên tâm, hai kiếp làm người, Trần Trường Sinh ta đương nhiên sẽ xây dựng tương lai tươi sáng cho ngươi!”