Ba ngàn ngọn gió mát, khẽ thổi qua thời gian, phảng phất có một đôi tay nâng toàn bộ dòng sông dài lên.
Tại phía ngoài cùng dòng sông, sóng cả mãnh liệt, mấy chục điểm sáng chói lóa chiếu sáng rạng rỡ.
Đây chính là nhóm thiên kiêu của thời đại này, cũng là thế hệ người dẫn đường mới của thời đại này.
Bọn họ cũng giống như thế hệ trước, tiếp nhận nhiệm vụ dẫn dắt chúng sinh, kéo lấy toàn bộ dòng sông thời gian.
Vì chúng sinh, vì thiên địa mưu tính phương hướng.
Trong thời điểm đại kiếp, bọn họ cũng sẽ giống như thế hệ tiền bối thong dong chịu chết, vì chúng sinh mưu cầu một phần sinh cơ.
Nhưng loại bi tráng này đã đến thời điểm kết thúc! VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Đám người Động Hư tử ở thế hệ này nói cho toàn bộ thiên địa, chúng sinh không cần được cứu vớt, chúng sinh sẽ tự vì chính mình mưu sinh!
Mà điều âu Dương muốn làm, chính là để thế giới này không còn cần phải có người không ngừng đi hi sinh mới có thể để cho thế giới này sống sót!
Tại thời điểm âu Dương nâng lên dòng sông thời gian, chúng sinh hội tụ trong đó từ giờ khắc này đã phát sinh biến hóa.
Nước sông dũng mãnh lao về phía trước, vô số ánh sáng phía ngoài cùng như là bị vô số đôi bàn tay không thể nhìn thấy được giơ lên cao.
Từng luồng ánh sáng bắt đầu dâng lên, như ngọn hải đăng ở giữa dòng sông dài, tựa như đang vì chúng sinh mà lựa chọn ra phương hướng.
Những ánh sáng này đại biểu cho người dẫn đường chúng sinh lựa chọn ra, cũng có nghĩa là sẽ trở thành thiên kiêu đời mới dẫn dắt phương hướng cho chúng sinh!
Thời đại này sẽ không giống với bất kỳ một thời đại nào khác, cũng chính là kết cục mà âu Dương muốn nhìn thấy, vì nó mà hắn đã bố cục rất nhiều thứ!
Nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, tự nhiên có thể nhìn càng xa, cũng có thể càng rõ ràng hơn hình dáng đại kiếp trong tương lai!
Từ nay về sau đại kiếp sẽ do người làm, cũng sẽ không trở thành điều khiến thiên địa sợ hãi như bây giờ!
Người người đều giống như ngọn đèn sáng, người nào tâm hướng chúng sinh, tự nhiên sẽ được chúng sinh nâng đỡ.
Nhưng thời điểm nào đó trong lòng không còn chúng sinh, bọn họ cũng sẽ bị chúng sinh từ bỏ, một lần nữa rơi xuống dòng sông thời gian!
Đây là một thời đại trước nay chưa từng có, cũng là một tương lai người người như rồng!
Người người đều có thể trở thành người dẫn đạo, mà người dẫn đạo này lúc nào cũng có thể sẽ bị chúng sinh từ bỏ!
Ba ngàn cơn gió đi vào giữa nguồn ánh sáng, phảng phất những ánh sáng này cũng có thể hiểu được, những cơn gió này có thể cải biến số mệnh bọn họ.
Thái độ của bọn chúng đối với ba ngàn cơn gió này là ngoài ý muốn thân mật.
Mà bên trong ánh sáng, ba ngôi sao lấp lánh nhất đang lơ lửng không cố định.
Rõ ràng hẳn phải là ba ngôi sao sáng nhất, nhưng độ ổn định lại vẫn còn xa không bằng các điểm ánh sáng khác, giờ phút này lúc sáng lúc tối.
Ba ngôi sao này đương nhiên có chủ nhân.
Ta đã là kiếm, lĩnh ngộ được bác ái trong thái thượng vong tình, từ đó trở thành thanh kiếm của thiên địa: Lãnh Thanh Tùng.
Vạn vật đều là kiếm của ta, lấy thần đạo phù hộ chúng sinh, chúng sinh cũng có thể thành thần, vì thế thành đạo: Bạch Phi Vũ.
Cùng với, muốn vì chúng sinh cải biến đại kiếp, cải biến ngày tận thế trong tương lai đã thấy ở kiếp trước, mà không tiếc trở thành chủ nhân Ma Giới: Trần Trường Sinh.
Tại bên trong ngàn vạn ánh sáng, ba ngàn cơn gió nhẹ nhõm từ đó thấy được ba ngôi sao sáng nhất này.
Lúc này bọn họ tựa hồ đang cùng nhau lâm vào trong một khốn cảnh nào đó, bắt đầu phủ nhận đạo của chính mình, phủ nhận mình, phủ nhận thương sinh!
"Thế là không được!"
Một tiếng thở dài vang lên phía trên dòng sông thời gian.
Phảng phất có một cái tay đang bắt lấy tuyến thời gian sau lưng ba ngôi sao sáng đó.
Một cái nơ con bướm xinh đẹp, thắt thật chặt thời gian tuyến của ba người ở cùng một chỗ.
Ở giữa sáng nhất, cũng chói mắt nhất, đại biểu cho ngôi sao sáng nhất, Lãnh Thanh Tùng, nó tựa hồ muốn giãy dụa, giống như chỉ sau một khắc nữa thôi liền có thể giãy dụa khỏi sự an bài của bàn tay này.
Mà thậm chí hai ngôi sao bên ngoài, cũng đang liều mạng giãy dụa.
Buộc chung ba người bọn họ cùng một chỗ, có vẻ như bọn họ ai cũng không nguyện ý!
"Sau khi ta đi, ngươi chính là lớn nhất!"
Một tiếng lẩm bẩm vang lên bên cạnh nguồn sáng của Lãnh Thanh Tùng.
Điểm sáng của Lãnh Thanh Tùng đang cực lực giãy dụa, sau khi nghe âm thanh lẩm bẩm này, trong nháy mắt dừng lại giãy dụa, yên lặng tùy ý để bàn tay lớn kia, buộc gắt gao thời gian tuyến của ba người ở cùng một chỗ.
Coi như là đã xong tất cả, ba ngàn cơn gió phảng phất muốn chìm vào bên trong dòng sông thời gian.
Mà tại bên trong dòng sông thời gian, có ánh sáng nhạt trước đây đã chìm vào đáy sông trở thành nền tảng, một lần nữa lại sáng lên.
Từng cái huyễn ảnh hộ thân phù từ đáy sông dâng lên.
Đó là hộ thân phù mà âu Dương đã từng vì đám người Động Hư làm ra, lúc này lại giống như là bảo vệ chân linh vị đại tu sĩ kia, dâng lên từ bên trong lòng sông.
Những đại tu sĩ này vốn dĩ đã bị đứt đoạn bên trong thời gian tuyến, giờ lại sinh ra thời gian tuyến mới, lần nữa lao nhanh về phía phía trước.
Hoà vào thiên địa vốn là chuyện mà những vị đại tu sĩ này cam tâm tình nguyện đi làm.
Đã là vì thương sinh, cũng là vì con đường của mình.
âu Dương không cách nào ngăn cản bọn họ đi làm chuyện này.
Nhưng âu Dương lại cho rằng, làm chuyện như vậy, không nên không có một kết cục tốt!
Cho nên cái hộ thân phù này, chính là một phần lễ mọn mà âu Dương đưa cho những đại tu sĩ cam nguyện vì thiên địa chúng sinh mà hiến thân.
Chí ít.
Chí ít còn có thể chuyển thế đi.
Một điểm sáng vốn dĩ là nên đi cùng những ánh sáng chuyển thế kia, lại đột nhiên xông ra dòng sông thời gian, chặn đứng một hơi gió mát, lập tức thấp thoáng một cái rồi biến mất.
Ba ngàn cơn gió sửng sốt, phảng phất lại được nhân cách hoá mà cười nhẹ.
Tiếng cười rất xa, gần như vang vọng toàn bộ dòng sông thời gian.
Điểm sáng này thuộc về một vị thiên kiêu chân chính, một vị cường giả chưa từng chấp nhận vận mệnh của chính mình, cũng giống như âu Dương, là một vị Đại sư huynh.
Vị đại sư bá này nhà mình, thật đúng là có tính cách của Đại sư huynh, hoàn toàn không chấp nhận tiếp thu ý tốt của chính hậu bối của mình!
Không quan tâm đến điểm sáng này nữa, làm xong tất cả việc mà mình có thể làm, ba ngàn cơn gió bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Đã không thuộc về thế giới này nên ba ngàn ngọn gió sau khi tiêu tán đương nhiên sẽ không có người nhớ lại, cũng sẽ không có người biết bọn chúng đã từng tới.
Đồng giá trao đổi, dùng tính mệnh của một người đổi lấy nhiều thứ như vậy.
âu Dương tính thế nào, cũng đều thấy có lời.
Khi tính tới nơi này, sau khi cảm thấy khoản mua bán này rất có lời, âu Dương liền không do dự mà đi làm ngay!
Hồ Vân cẩu thả, rất không chịu trách nhiệm mà rời đi, lưu lại một đám người âm thầm thương tâm.
Nhưng suy nghĩ kỹ, nếu là mình lau đi danh tự Hồ Vân này.
Thế giới này chỉ sợ sẽ không còn ai nhớ đến Hồ Vân là ai.
Trước sau gì cũng chỉ là một cái tên bị lãng quên, là ai thì cũng không khác gì nhau.
Mà chuyện ba nghìn cơn gió bây giờ cần làm, lại là hoàn toàn có khả năng, là trở thành sinh linh của thế giới này.
Đồng thời toàn bộ dòng sông thời gian đều đang vì ba ngàn cơn gió này mà rung động, tựa hồ muốn để ba ngàn cơn gió lưu lại dù là một vết tích nhỏ.
Nhưng nếu là mình trở thành sinh linh thế giới này, nhất định sẽ rơi vào dòng sông thời gian.
Cho nên ngọn gió vẫn là sẽ cự tuyệt thiện ý của thế giới này.
Vốn là một người không có bản lĩnh gì.
Lặp đi lặp lại ba lần, vẫn như cũ triệt để là một kẻ thất bại.
Đời thứ nhất muốn dựa vào bản thân cứu vớt thế giới, thất bại.
Chuyển thế đến một thế giới khác, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nhi viện bị hủy bởi một lần cháy lớn.
Lại trở lại thế giới này, nhưng vẫn như cũ không có cách nào ngăn cản thế giới này diệt vong.
Lần cuối cùng này, mặc dù đã làm được đến tình trạng này.
Nhưng lại không có bất kỳ nắm chắc nào có thể để thế giới này thoát khỏi tử vong luân hồi.
Cho nên, nói đến cùng thì vẫn chỉ là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi mà thôi.
Không xứng được nhận những lời khen ngợi.
Càng không xứng đáng nhận lấy hảo ý của thế giới này.