Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 678 - Chương 676: Ban Thưởng Chữ (Phần Về Ngạo Tham)

Chương 676: Ban thưởng chữ (Phần về Ngạo Tham)

Trong lòng Ngạo Tham sợ hãi, đứng ở đó như hạc đứng giữa đàn gà, cho đến khi Bá Ngọc kéo Ngạo Tham thì hắn mới bình tĩnh lại ngồi xuống đệm cói lần nữa.

Vô danh vô huý, đương kính thiên địa.

Điều này nghe có vẻ không có vấn đề gì, thánh nhân đại ái vô tư, xong chuyện phủi áo đi, ẩn giấu công lao và tên tuổi.

Nhưng trong mắt Ngạo Tham, Tiên chủ trước mặt dường như có điều gì đó trong lời nói, như thể đang ám chỉ điều gì đó!

Đạo nhân nhìn quanh rồi bình tĩnh nói: “Như vậy, ta đạo đã thành, chính là lúc hợp đạo!”

Khi hắn vừa nói xong, ba tiếng sấm vang lên ở trong hỗn loạn, đạo nhân hóa thành vô số ánh sao bay về phía thiên địa.

Vốn dĩ Thiên địa bị bao phủ trong sát kiếp, ngay lập tức khôi phục lại sự trong sáng, vô số pháp tắc lưu chuyển giữa thiên địa.

Một trật tự mới bắt đầu hình thành giữa thiên địa.

Những tu sĩ Đại La trong chính điện, dù thật hay giả thì cũng không khỏi đau lòng.

Kêu trời trách đất, nước mắt nước mũi chảy dài, âm thanh gào thét tang thương vang vọng khắp đại điện.

Giống như cha ruột của bọn họ đã chết rồi.

Dù sao thánh nhân sau khi hợp đạo, bản thân cần phải đi ở thiên địa, không giả vờ buồn bã thì khó tránh khỏi bị thánh nhân trách tội.

Bạn giả vờ buồn quá, có cách nào để lại ấn tượng tốt với vị thánh Hedao không?

Càng nghĩ đến, càng khóc to hơn, đủ loại tiếng than khóc vang vọng trong đại điện.

Bá Ngọc khóc sướt mướt thật sự đau lòng, trong mắt Bá Ngọc, thánh nhân này quả thật quá công tâm rồi.

Không chỉ truyền đạo cho thiên địa, thậm chí cuối cùng còn dùng thân thể hợp đạo thiên địa, không để lại thứ gì!

Tình yêu vĩ đại này đã khiến Bá Ngọc cảm động!

Bá Ngọc dùng tay áo lau mặt, nhìn Ngạo Tham đang ngồi im lặng không nói gì ở đó liền nhỏ giọng nói: “Đạo hữu, lão sư đã đi rồi! Huhu...”

Ngạo Tham liếc nhìn Bá Ngọc khóc sướt mướt, không khỏi cảm thấy khó chịu.

Bản thân xuyên không đến đây, vốn tưởng rằng mọi thứ đều nằm trong tay hắn, nhưng bây giờ có một sự tồn tại giống như hắn, còn đạt đến cảnh giới hợp đạo trước hắn một bước.

Vậy bây giờ tất cả mưu đồ của hắn chẳng phải cần cẩn thận hơn sao?

Nếu không thì làm thế nào có thể bị đối phương tuỳ tiện tính kế chứ?

Khuôn mặt của Ngạo Tham ngày càng khó coi, những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn như vậy khiến Ngạo Tham đánh mất rất nhiều cơ hội quyết định.

Đây cũng là lần đầu tiên Bá Ngọc nhìn thấy vẻ mặt Ngạo Tham trở nên khó coi như vậy, cảm giác áp bức tỏa ra khiến Bá Ngọc vốn vẫn đang khóc không khỏi ôm lấy tấm đệm cói di chuyển mông cách xa hơn Ngạo Tham.

Những tu sĩ trong đại điện hỗn loạn một lúc, sau khi khóc một lúc lâu, cảm thấy không còn thú vị nữa, liền kinh ngạc phát hiện cánh cửa đại điện phía sau bọn họ không biết mở ra từ lúc nào.

Thánh nhân đã hợp đạo rồi, khóc cũng khóc lâu như vậy rồi, còn ở đây để làm gì?

Chuồn thôi, chuồn thôi!

Bây giờ trật tự mới của thiên địa đã bắt đầu, cảnh giới đã được phân chia lại và sau khi ba tộc bị trấn áp thì phạm vi thế lực lưu lại trống rỗng...

Điều quan trọng hơn là tiên vị trong tương lai đã bị khóa, chỉ còn lại bốn mươi tám người.

Bản thân muốn trở lại tiếp tục bế quan, lĩnh hội Đạo của chính mình, xem làm thế nào để hòa nhập vào Đạo và giành lấy tiên vị, mới là điều quan trọng nhất!

Hàng ngàn tu sĩ Đại La bắt đầu gọi bạn gọi bè rời khỏi đại điện.

Trận tổ và Khí tổ bên cạnh cũng đứng dậy rời khỏi đại điện.

Ma mặc áo choàng đen lần nữa biến thành một cơn gió đen lập tức biến mất khỏi nơi đó.

Dần dần, trong đại điện chỉ còn lại hai người Ngạo Tham và Bá Ngọc.

Điều này khiến Bá Ngọc không thể ngồi yên, nhìn những chiếc đệm cói tùy tiện bị bỏ rơi xung quanh mình, đôi mắt Bá Ngọc sáng lên!

Đây là đệm cói do thánh nhân đặt, đồ vật của thánh nhân làm sao cũng xem như là một bảo bối tốt nha?

Bá Ngọc liếc nhìn Ngạo Tham, đứng dậy bắt đầu nhặt giẻ rách.

Một cái, hai cái, ba cái...

Khi hăn nhặt cái thứ chín, giọng nói của Ngạo Tham đột nhiên vang lên, khiến Bá Ngọc sợ đến mức toàn thân run rẩy gần như ném hết đệm cói trong tay đi.

Ngạo Tham không biết đứng dậy lúc nào, hướng về phía giường mây trống rỗng hét lớn: “Ngạo Tham mời thánh nhân xuất hiện!”

Bá Ngọc đang ôm một chồng đệm cói đột nhiên hoảng sợ, thấp giọng nói: “Đạo hữu, vừa rồi thánh nhân đã hợp Đạo, bây giờ có thể đã...”

Còn hai chữ vẫn chưa nói ra, Bá Ngọc cảm thấy ớn lạnh trên cổ, quay đầu nhìn lại, con ngươi gần như rớt ra ngoài.

Vị thánh nhân vốn dĩ đã hợp Đạo, không biết từ khi nào đã ngồi trên giường mây, nhưng thân thể hơi trong suốt!

“Chết tiệt, vừa rồi ta suýt nữa ở sau lưng thánh nhân nói bậy!” Bá Ngọc sợ hãi ôm một chồng đệm cói và ngơ ngác nhìn sự xuất hiện trở lại của thánh nhân, cứng đờ tại chỗ.

Nhưng thánh nhân không trách cứ Bá Ngọc, ngược lại hứng thú nói: “Chín để đếm, lấy tám cái là được rồi!”

Nói xong giơ tay lên, đệm cói ban đầu bị Bá Ngọc nhặt đã biến mất trong tay hắn.

“Ta chết rồi! Trộm đồ của thánh nhân, còn bị thánh nhân bắt được!” Bá Ngọc nhìn chồng đệm cói còn cầm trong tay với vẻ mặt buồn bã, bỏ xuống cũng không được, cầm cũng không được.

“Thánh nhân, ta chỉ là nhìn thấy những đạo hữu vứt loạn khắp nơi…” Vừa muốn mở miệng cứu vãn, Bá Ngọc lại thấy hoa mắt lập tức bị đưa ra ngoài đại điện.

Bá Ngọc ở ngoài cửa đại điện nhìn tám tấm đệm cói trong tay, nhất thời không quay đầu lại.

“Đây xem như là thánh nhân đang ban tặng báu vật cho ta đi?”

…..

So với Bá Ngọc nhặt được chỗ tốt, Ngạo Tham nhìn thánh nhân, uy áp từ người trước mặt khiến trên trán Ngạo Tham xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Bản thân so với người trước mặt, quả thật giống như sự khác biệt giữa sau kiến và đại thụ, con át chủ bài bàn đầu trong tay hắn chẳng có tác dụng gì cả!

“Làm sao để ta ra ngoài lại im lặng rồi?” Thánh nhân nhìn Ngạo Tham trước mặt, khuôn mặt lộ ra ý cười hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của thánh nhân, một lúc lâu sau Ngạo Tham mới hỏi: “Ngươi biết ta?”

Nhà hiền triết chớp mắt nói: “Ý ngươi là gì?”

Khi bị thánh nhân đảo khách thành chủ hỏi như vậy, ngược lại Ngạo Tham không biết trả lời như thế nào.

Hỏi cái gì?

Hỏi thánh nhân trước mặt có phải xuyên không đến từ tương lai giống hắn hay không?

Hỏi thánh nhân trước mặt là địch hay là bạn?

Hỏi thánh nhân trước mặt rốt cuộc có lai lịch như nào?

Ngạo Tham tự hỏi mình, nếu như thánh nhân hỏi hắn những câu hỏi này, hắn chắc chắn sẽ không trả lời, dù sao đây cũng là bí mật lớn nhất trên người hắn!

Thánh nhân chỉ vào thước bạch ngọc trên thắt lưng của Ngạo Tham rồi nói: “Ta có thể xem cái này được không?”

Ngạo Tham liếc nhìn thước bạch ngọc trên thắt lưng hắn, do dự một lúc, vẫn dùng hai tay dâng thước lên.

Thánh nhân sờ lên thước bạch ngọc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, nhẹ giọng nói: “Là một bảo bối tốt, tự nhiên mà thành, ngược lại hơi không đẹp!”

Ngón tay vuốt ve phần cuối của thước bạch ngọc, ánh sáng xuất hiện trên thước bạch ngọc.

Sau đó, thánh nhân mới hài lòng ném cây thước bạch ngọc cho Ngạo Tham.

Ngạo Tham vội vàng bắt lấy thước bạch ngọc, hai dòng chữ nhỏ ở cuối thước bạch ngọc khiến Ngạo Tham sững sờ một lúc:

Cái gọi là:

“Không hẳn có đầu, ắt phải có kết."

Bình Luận (0)
Comment