Lãnh Thanh Tùng rời khỏi thế giới này, tiến vào cung điện kêu gọi hắn trong Hỗn Độn. Dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng cung điện này vẫn huy hoàng như lúc ban đầu, thời gian vẫn chưa để lại bất cứ dấu vết gì cho nó.
Lãnh Thanh Tùng tuổi già sức yếu bước lên bậc thang, nhìn xà treo trống rỗng phía trên cung điện, hắn vung tay lên, một bảng hiệu xuất hiện giữa cung điện.
"Thái Hư Cung "
Đối với Lãnh Thanh Tùng bây giờ thì thuật pháp và đạo trên thế giới này không còn bí mật gì trong mắt hắn, bất cứ việc gì cũng thành hiện thực dựa trên suy nghĩ của hắn.
Hắn làm thanh kiếm mạnh nhất thế giới này, làm chủ sát phạt thì không nên tùy tiện xuất hiện ở thế giới kia. Bởi vì nếu hắn xuất hiện thì sinh linh thế giới kia sẽ dễ dàng xảy ra sự cố. Quan trọng là, hắn cũng không biết vì sao mình làm thanh kiếm mạnh nhất thế giới nhưng lại rất chán ghét thế giới đó.
Loại này chán ghét làm cho Lãnh Thanh Tùng tình nguyện ở trong Hỗn Độn, cũng không muốn tuỳ tiện trở về thế giới. Mà khi ở trong Hỗn Độn, hắn mới có thể nhớ lại cảm giác gì đó khiến hắn yên tâm.
Nhưng nếu là nói nhớ lại cái gì thì Lãnh Thanh Tùng lại không nói được.
Hắn sinh ra trong Hoàng tộc ở Nhân gian, lại bị chính biến liên luỵ, từ nhỏ trở thành ăn mày, may mắn được sư phụ cứu giúp, đạp vào con đường tu hành. Chỉ trong thời gian gắn ngủi hơn mười năm, hắn đã thành Chí Thánh. Cả đời hắn có thể nói gió êm sóng lặng, không có chút gợn sóng nào.
Hắn ứng kiếp mà sinh, kết thúc kiếp nạn cho thế giới.
Nhưng thế giới thái bình, bản thân cũng đi đến cuối con đường của đạo, nhưng hắn lại cảm thấy trống rỗng. Có lẽ bởi vì sau khi hắn thành đạo nhưng còn chưa bổ sung hoàn chỉnh đạo của mình.
Đúng vậy! Chắc là như thế.
Ánh mắt Lãnh Thanh Tùng tràn đầy hồi ức, nhưng lại có cảm giác đau lòng. Không biết hắn đang đau lòng chuyện gì, cũng không biết đang đau lòng vì người nào.
Chỉ có thể chờ mong kiếp nạn tiếp theo. Hi vọng khi đó có thể gặp lại sư phụ đã chuyển thế!
Kiếp nạn tiếp theo cũng là lúc thế giới thay đổi lần nữa, khi đó sư phụ sẽ chuyển thế trở về. Hắn thiếu sư phụ thì sẽ tự tay đền bù cho sư phụ.
Trong Thái Hư Cung, ở trong Hỗn Độn bế quan không ra, hi vọng bổ sung đầy đủ con đường của bản thân. Lãnh Thanh Tùng ngồi trên giường mây, nhắm mắt ngộ đạo, tìm hiểu bản thân.
Cánh cửa không biết bị người nào chém nát, cũng không biết đã được chữa trị như lúc ban đầu từ khi nào nhưng nó chậm rãi đóng lại. Cung điện rộng lớn cũng biến mất trong Hỗn Độn.
Bạch Phi Vũ làm Thần đạo chi chủ tu hành vô số năm tháng nhưng cũng có hoang mang. Hắn không rõ, vì sao mình là Thần Chủ, nhưng trên Phong Thần Bảo Thư lại có một chức vị trống rỗng mà chỗ trống này còn cao hơn hắn và Thanh Điểu.
Lặp đi lặp lại kiểm tra thì không sai, hắn tin chắc chức vị treo cao trên Phong Thần Bảo Thư là Đại Thần Chủ tương lai!
Đối với chuyện này, Bạch Phi Vũ chỉ có thể dùng lí do đức hạnh của mình không đủ, vẫn chưa thể đảm nhiệm chức vị Đại Thần Chủ thuyết phục chính mình.
Đợi cho lần lượng kiếp sau đến, những sinh linh tuân theo nguyện vọng kiếp trước của hắn chuyển thế, sẽ lại xuất hiện ở thế giới này. Khi đó cũng là lúc hắn sẽ gặp lại bọn họ.
Giống như đầu mùa xuân giá lạnh vừa qua khỏi, tất cả hi vọng còn đang nằm trong bùn đất chờ đợi nảy mầm mọc rễ, Lãnh Thanh Tùng chờ đợi lần lượng kiếp tiếp theo có thể giải đáp thắc mắc trong lòng mình.
Bạch Phi Vũ nhìn từ Tam Thập Tam Thiên xuống, trong sân Tiểu Sơn Phong của Thanh Vân Tông có một chậu Tam Sắc Liên Hoa đang nở rộ.
Bạch Phi Vũ nhìn thấy đóa hoa sen này, trong lòng cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng lại không khỏi trống trải trong lòng. Hắn luôn cảm giác mình đã quên chuyện gì đó.
Hắn hỏi Thanh Điểu đã làm bạn hai đời bên cạnh mình thì Thanh Điểu cũng mờ mịt lắc đầu, nó không biết hắn đang nói gì.
Mặc dù không thể giải quyết thắc mắc này nhưng hắn đã tìm ra cách. Mỗi lần như vậy, hắn sẽ nấu một bầu rượu, tự mình uống. Hắn uống hết chén này đến chén khác, bình này đến bình khác.
Bởi vì hắn có tửu lượng kém cỏi nhất, uống vài chén sẽ say. Nếu lúc này uống rượu dùng pháp lực hóa giải mùi rượu thì cũng đã mất đi ý nghĩa uống rượu nên Bạch Phi Vũ để mình uống say, bởi vì say thì sẽ nằm mơ. Mà sau khi tỉnh giấc thì tâm trạng của hắn sẽ tốt hơn một cách khó hiểu. Nhưng hắn cũng quên mất mình đã nằm mơ thấy cái gì.
Bạch Phi Vũ từng thử dùng đại pháp lực đi ghi chép giấc mơ, nhưng phát hiện, nếu làm như vậy thì sẽ không nằm mơ.
Việc này khiến Bạch Phi Vũ rất hoang mang, rốt cuộc trong giấc mơ mình thấy cái gì? Bây giờ hắn là Thần Chủ lại còn cần nằm mơ mới có thể cảm thấy vui vẻ?
"Đều đã thành thánh lại còn sẽ đa sầu đa cảm, mình thật đúng là mềm yếu!" Bạch Phi Vũ thấy bản thân lo được lo mất nhịn không được cười lên.
Giống như giữa hè nóng bức quá độ thì sẽ cảm thấy rất cô độc.
Dù có bạn tốt làm bạn hai đời nhưng Bạch Phi Vũ đều cảm thấy không vui.
Một ngày này, Bạch Phi Vũ tỉnh rượu, hoảng hốt nhìn mục lục càng ngày càng nhiều thần trước mặt. Đột nhiên hắn vui vẻ, nhắm mắt lại, quan sát một chút, khi mở mắt ra thì sắc mặt lạnh lùng.
Dù bây giờ hắn không tham dự sắc phong thần nữa, mà ở trong cung điện trên Tam Thập Tam Thiên. Nhưng bây giờ, Thần đạo đã trở thành quái vật khổng lồ lại tự mình vận chuyển.
Thần đạo phát triển nhanh chóng, tự nhiên sẽ xuất hiện tình huống rắc rối.
Bây giờ sau khi hắn thành Thánh, các thần bắt đầu kiêu ngạo hơn!
Thậm chí có vài kẻ chui chỗ trống trong sắc lệnh thần luật, làm chuyện bá đạo khinh người!
Bạch Phi Vũ biết con đê ngàn dặm sẽ bị hủy bởi tổ kiến.
"Mặc dù chỉ có manh mối, nhưng vẫn cần sớm giải quyết, nếu để lâu, chỉ sợ sẽ sụp đổ!" Bạch Phi Vũ suy nghĩ một chút, chuẩn bị tìm người bàn bạc một chút.
Nghĩ đến đây, Bạch Phi Vũ cũng không chờ đợi, một bước tiến lên trước, hắn tới dòng sông thời gian.
Ngày đó sau khi ba người tách ra, Trần Trường Sinh là Tổ Vu của Vu tộc lại về trong dòng sông thời gian.
Lấy lực lượng của mười hai Ma Thần biến thành một chiếc thuyền nhỏ, Trần Trường Sinh ngồi trên thuyền dập dờn trên dòng sông thời gian.
Bạch Phi Vũ lẳng lặng đáp xuống đuôi thuyền, nhìn Trần Trường Sinh đang nhìn chằm chằm dòng sông thời gian, tò mò quan sát. Chỉ thấy Vu tộc chung chủ mặc áo tím, tôn quý lạ thường, vén tay áo, cầm một thanh đao khắc, nhẹ nhàng khắc cái gì đó lên thuyền.
"Sư huynh đang làm gì vậy?" Bạch Phi Vũ mặc áo trắng đứng chắp tay, tò mò hỏi.
"Ta đang quan sát dòng thời gian của ta, mỗi khi có thời gian chúng ta ở cùng một chỗ, ta sẽ khắc một dấu vết trên thuyền nhỏ." Trần Trường Sinh nói.
"Ha ha ha!" Giống như nghe được chuyện thú vị, Bạch Phi Vũ cười đến cong eo.
Bạch Phi Vũ vẫn giữ dáng vẻ thiếu niên còn mang theo hoạt bát của người trẻ tuổi, cười cũng không kiêng nể gì cả.
Trần Trường Sinh giống như không nghe thấy Bạch Phi Vũ chế giễu.
Bạch Phi Vũ cười ha ha: "Sư huynh, đây không phải tốn công vô ích sao? Dòng sông thời gian chảy mãi không ngừng, thuyền nhỏ trên dòng sông theo dòng sông thời gian di động, ngươi tại trên thuyền nhỏ khắc dấu vết, chẳng phải sẽ uổng phí công phu?"
Nhị sư huynh của mình đã già rồi, vậy mà muốn khắc lên thuyền để tìm kiếm việc gì đó trong dòng sông thời gian?
Trần Trường Sinh nhìn Bạch Phi Vũ cười đến cong eo, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Cười đủ chưa?"
Bạch Phi Vũ ngưng cười, nhìn Trần Trường Sinh đang nghiêm túc, hắn ho khan một tiếng, nói: "Đột nhiên cảm thấy không buồn cười!”
"Ngươi tìm ta chuyện gì?" Trần Trường Sinh vừa vứt đao khắc, vừa nhìn về phía dòng sông thời gian, hỏi.
Bạch Phi Vũ đứng tại đuôi thuyền nhẹ giọng nói: "Lần lượng kiếp sau, Vu tộc sẽ phát triển, đây là đại thế, sư đệ hi vọng nhờ vào thời cơ đó, mời sư huynh giúp Thần đạo giải quyết một chút sâu mọt!"
Trần Trường Sinh hơi quay đầu, kinh ngạc nhìn Bạch Phi Vũ nói: "Phong Thần Bảo Thư ở trong tay ngươi, chuyện loại bỏ một ít thần tịch rác rưởi đối với ngươi, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
Bạch Phi Vũ nghe Trần Trường Sinh chất vấn, bật cười lắc đầu nói ra: "Sư huynh không biết sao? Dù chế độ hoàn thiện, cũng sẽ bị người lợi dụng sơ hở, hợp tình hợp lý làm chuyện sai, thân là Thần Chủ dựa theo thần luật, ta không có cách trừng trị hắn, nếu tùy ý trừng trị, chỉ sợ lòng người có khúc mắc, cho nên..."
"Cho nên muốn mượn đao giết người, bắt ta tới làm kẻ ác sao?" Trần Trường Sinh thản nhiên đứng dậy nói.
Bạch Phi Vũ bất đắc dĩ cười, nói: "Không dám để sư huynh nói mình như vậy, chỉ hi vọng sư huynh dùng thủ đoạn khắc nghiệt một chút thôi."
"Tốt, ta đã biết, việc này ta đồng ý!" Trần Trường Sinh khoát tay áo, ra hiệu Bạch Phi Vũ có thể rời đi.
Bạch Phi Vũ hơi khom người, biến mất trong dòng sông thời gian.
Dòng sông thời gian dưới chân dâng lên thủy triều, Trần Trường Sinh giống như không nghe thấy.
Sau một hồi lâu, Trần Trường Sinh tiếp tục cầm đao khắc, khắc một dấu vết lên thuyền nhỏ.
Trên dòng thời gian của hắn, đoạn ký ức ở Tiểu Sơn Phong này, hắn lật qua lật lại nhìn vô số lần, thuyền nhỏ bị hắn khắc vô số dấu vết lít nha lít nhít.
Trần Trường Sinh cũng không biết mình đang tìm thứ gì, nhưng trong lòng có một giọng nói nói với hắn, hắn nhất định phải tìm!
Ngay cả hai vị Chí Thánh khác cũng không biết, vì sao lượng kiếp kế tiếp, Vu tộc sẽ phát triển.
Đó là bởi vì, lượng kiếp kế tiếp vừa vặn rơi vào người hắn!
Hai vị Chí Thánh còn lại vĩnh viễn sẽ không biết, hắn chẳng những từ tương lai xuyên qua đến bây giờ, càng kể từ lúc này lần nữa xuyên qua.
Lấy tâm viên làm mồi, tính kế thế giới.
Ta là sư tổ, sư tổ là ta!
Tập hợp Vu tộc, trở lại thế giới, đây chỉ là việc hắn thuận tiện làm.
So với chuyện này, trở lại quá khứ, thay đổi thế giới này mới là việc khiến hắn tự hào nhất!
Hắn từ trong kiếp nạn ở tương lai xuyên về quá khứ, thế giới đã không có tận thế như kiếp trước.
Hắn thành Chí Thánh, cũng tính là công đức viên mãn.
Nhưng Trần Trường Sinh lại là Chí Thánh đau khổ nhất trong ba người.
Tính cách bản thân hắn đã cố chấp, nhưng hắn không biết mình đang cố chấp thứ gì. Nhưng bướng bỉnh trong lòng lại tại càng ngày càng tăng, không hề giảm bớt.
Cả ngày chèo thuyền giữa sông, liên tục quan sát dòng thời gian của mình, muốn từ cuộc đời này của mình, tìm tới dấu vết để lại.
Từng hình ảnh ngày xưa không ngừng xuất hiện trước mắt hắn.
Trí nhớ của kiếp trước dần dần bắt đầu mơ hồ, nhưng Trần Trường Sinh vẫn nhớ kỹ, kiếp nạn ở kiếp trước mang đến đau khổ cho hắn.
Mà ở đời này, hắn cùng các vị sư huynh đệ ở cùng một chỗ, thay đổi thế giới này, để tận thế không còn xuất hiện ở thế giới này.
Tất cả đều bình thường, tất cả đều là thuận theo lòng người.
Như kịch bản của nhân vật chính, xuyên qua, thay đổi, tấn công, thành Chí Thánh.
Trần Trường Sinh giống như vì để thế giới này biến thành dạng này, cho nên mới được thế giới chọn trúng, xuyên về quá khứ.
Mỗi một bước đi của mình đều rất gian khổ, nhưng bây giờ cũng đã nở hoa kết trái, đạt được Chí Thánh chi vị. Nhưng vì sao mình sẽ còn cảm thấy đau khổ không thể tả?
Mình tính kế thế giới, bây giờ đã thành công, nhưng lại làm Trần Trường Sinh cảm giác rất đau khổ.
Trần Trường Sinh cầm lấy đao khắc, nhìn lưỡi đao sắc bén, vứt bỏ suy nghĩ trẻ con kia ra khỏi đầu.
Không nói mình tự sát sẽ khiến thế giới xảy ra thay đổi thế nào. Nhưng bây giờ mình đã thành Chí Thánh, dù muốn tự sát thì cũng không chết được.
Trần Trường Sinh tiếp tục cúi xuống tinh tế quan sát dòng thời gian đã nhìn vô số lần.
Loại đau khổ này không thể nói, càng giống một trận tuyết lớn, bay lả tả, giữa không gian không có một vật nào cả, chỉ có một mình đứng trong tuyết lớn, đau khổ tìm kiếm.
Cảm giác cô độc đó, không thể tả được.
…
Ba người ba loại tâm trạng khác nhau, nhưng bọn họ tạm thời không quan tâm tới.
Đối với thế giới, Thanh Vân Tông tam tử càng trở thành một cái truyền thuyết. Ba người thành thánh, vẫn là đồng môn. Vinh hạnh như thế trên thế giới này chưa từng có.
Bây giờ toàn bộ thế giới đều đã coi Thanh Vân Tông là thành thánh địa tu thành đạo!
Bây giờ, thế giới thiếu thốn đại tu sĩ, tất cả tông môn để lại hạt giống còn không có trưởng thành.
Khi tu sĩ cảm thấy mình tu hành có hoang mang thì sẽ tới Thanh Vân Tông ngộ đạo.
Trong lúc nhất thời, Thanh Vân Tông giống như trở thành thế lực đứng đầu Huyền Môn, tông môn chính đạo lớn duy nhất của thế giới!
Nhưng Thanh Vân Tông chưởng giáo chưa từng gặp người khác, nghe nói Thanh Vân Tông chưởng giáo hơi không biết điều, chết sống không nguyện ý nhận chức chưởng giáo.
…
Đối với thế giới, bị vị thánh ngăn cản lẫn nhau, lại giúp đỡ lẫn nhau thì dòng sông thời gian sẽ chảy xiết không ngừng chứ không như một đầm nước đọng.
Lượng kiếp đã thành kịch bản mà ba vị thánh có thể sớm thao tác, họ giống như đạo diễn giấu ở phía sau màn.
Tất cả vì thế giới thái bình, ba vị thánh sẽ biến mỗi một kiếp nạn thành một biểu diễn mà chỉ ba người biết rõ.
Loại thủ đoạn này, thiên nhân đều sợ. Nó là cái giá phải trả cho việc thành chí cao.
Nếu đặt trong mắt những sinh linh khác, hiện tại ba vị Chí Thánh ngược lại có chút lo sợ không đâu:
Một người thì nhốt mình trong Hỗn Độn, giống như cả thế giới không có quan hệ gì với hắn.
Một người thì ngẫu nhiên cầm một bầu rượu, uống xong còn đùa nghịch điên khùng, la hét mình muốn mơ một giấc khiến bản thân vui vẻ.
Một người thì suốt cả ngày chèo trên dòng sông thời gian, lăn qua lộn lại khắc thuyền tìm gươm.
Ba vị thánh ba cách làm, tâm trạng lại giống như là ba đứa trẻ con...