Bạch Phi Vũ nghe Trần Trường Sinh nói, lập tức điều chỉnh sắc mặt, thay đổi trang phục thành một bộ áo trắng.
Nếu Đại sư huynh đến thật thì ba người vẫn là sư huynh đệ, mặc trang phục Thần Chủ mới có vẻ hơi xa lạ.
Mà nếu khoe khoang trước mặt người tiếc chữ như vàng kia thì không biết sẽ bị hắn hận thế nào.
Hai người đứng vững, hơi sửa sang lại quần áo trên người một chút.
Mà Trần Trường Sinh vừa dứt lời thì tiếng gậy chống trong trẻo vang lên. Khi tiếng động này vang lên thì thế giới dường như tạm dừng lại. Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đã là Chí Thánh cũng cảm giác không gian bốn phía hơi sền sệt, giống như thời gian ngưng lại.
Không gian trước mặt tự động né tránh, một lão giả đột ngột xuất hiện trước mặt hai người. Lão nhân cầm quải trượng rắn trắng một tiết, khuôn mặt già nua, sợi râu bạc trắng, giống như gỗ mục.
Thấy lão nhân xuất hiện, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đồng thời hơi khom người với lão giả, nói: "Đại sư huynh!"
Lão nhân mở ra hai mắt đục ngầu, ừ một tiếng bé không thể nghe.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ ngồi thẳng lên, hai người nhìn Lãnh Thanh Tùng già nua trước mắt, trong lòng khó hiểu: "Hai ta hai đời làm người đều không biến thành người già, Đại sư huynh chỉ mấy trăm tuổi, đã thích biến thành người già, sở thích thật kì quái."
Đối với trang phục của Lãnh Thanh Tùng, một người chuyển thế làm Thần Chủ, một người trùng sinh thành Tổ Vu tỏ vẻ không hiểu.
Lãnh Thanh Tùng lại nhìn Ðát Kỷ nằm trên giường mây, khuôn mặt già nua dịu dàng, hắn hỏi: "Có chuyện gì?"
Trần Trường Sinh nói: "Đại sư huynh, kế hoạch có phải nên tiết lộ một chút cho tiểu sư muội không, tóm lại khó giữ được bí mật.”
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nói: "Thời cơ chưa tới!"
Bạch Phi Vũ nhìn Lãnh Thanh Tùng, im lặng một lát nói: "Thời cơ chưa tới? Đại sư huynh, không phải ngươi tin tưởng người trong miệng Đồ Đồ chứ? Chúng ta là Thánh Nhân, thế giới không có bất cứ bí mật gì với chúng ta, tại sao có thể có một người quan trọng với Đồ Đồ như vậy? Nếu quan trọng với Đồ Đồ như vậy thì đối với chúng ta..."
Bạch Phi Vũ không nói tiếp, nhưng hai người còn lại đều hiểu ý của hắn. Nếu quan trọng với Đồ Đồ như vậy thì cũng quan trọng với ba người họ.
Người quan trọng với ba vị Thánh lại bị bọn họ lãng quên?
Bạch Phi Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhớ tới giấc mơ của mình thì hắn không nói nên lời.
Lãnh Thanh Tùng nhìn Bạch Phi Vũ, cặp mắt đục ngầu giống như nhìn thấu nội tâm hắn, Bạch Phi Vũ bị Lãnh Thanh Tùng nhìn đến mức không được tự nhiên.
Một hồi lâu, Lãnh Thanh Tùng mới chậm rãi nói: "Hắn là ai?"
Vị Thánh Nhân mạnh nhất thế giới, có tu vi cao nhất trong ba vị Thánh, lần đầu hỏi vấn đề này.
Trần Trường Sinh im lặng một lát, nói: "Ta chèo thuyền trên dòng sông thời gian mấy trăm năm, xem xét dòng thời gian không dưới vạn vạn lần, dòng thời gian của chúng ta không có vấn đề, giải thích duy nhất chỉ có thể là "Hắn” trong đầu Đồ Đồ là ấn tượng về sư phụ.”
"Sư phụ không mặc áo xanh!" Bạch Phi Vũ nói.
Sư phụ ảnh hưởng cả đời ba người họ, mặc áo bào xám, cả ngày không nghiêm túc, hắn luôn có ảnh hưởng khắc sâu với họ. Người áo xanh kia không phải là sư phụ.
Vì người giả dối không có thật này mà Đồ Đồ đi tìm ba người họ rất nhiều lần. Nàng là sư muội của ba người họ nên bọn họ luôn bảo vệ nàng. Dù nàng có tính tính kì lạ nhưng bản tính vẫn rất tốt nên ba vị Thánh luôn cưng chiều nàng. Nhưng đối với đáp án mà Đồ Đồ muốn tìm thì ba vị Chí Thánh đều không thể trả lời.
Mà ba người cũng biết rõ đặc tính của Cửu Vĩ Thiên Hồ là cảm giác thời gian.
Vị trưởng bối mà Đồ Đồ nhắc tới không ở quá khứ, không ở hiện tại, toàn bộ dòng sông thời gian không có hình bóng của người này. Hắn giống như do Đồ Đồ trống rỗng tạo ra khiến ba vị Thánh cảm thấy kì lạ đồng thời trong lòng cũng mơ hồ chờ đợi.
Những năm qua, thế giới thái bình, thế giới do ba vị Thánh quản lý hình thành sự cân bằng kì lạ, toàn bộ dòng sông thời gian chảy càng nhanh, tràn ngập sức sống. Tất cả đều phát triển theo tình huống tốt, nhưng ba vị Thánh lại có nhưng băn khoăn của riêng mình.
Có người sống ở chỗ sâu trong Hỗn Độn, một người ngẫu nhiên cầu say, một người thì chèo thuyền cả ngày trên dòng sông thời gian. Bọn họ đang chờ đợi, trốn tránh, tìm.
Ba người thể hiện ra ba loại trạng thái khác biệt, trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều nghi vấn.
Bây giờ, bọn họ đã thành Chí Thánh, có thể nhìn trộm tất cả bí mật của thế gian này, lại không thể thăm dò nội tâm của mình.
Loại cảm giác phức tạp này khiến ba vị Thánh cảm giác được một chút không bình thường.
Khi Đồ Đồ tìm tới, nói trong trí nhớ của mình có một người áo xanh thì Bạch Phi Vũ không tin, Trần Trường Sinh lại tin, Lãnh Thanh Tùng thì nửa tin nửa không.
Rốt cuộc là loại thủ đoạn mạnh mẽ nào có thể sửa chữa kí ức của ba vị Chí Thánh chứ?
Chỉ sợ là người có thể cắt đứt dòng sông thời gian mới có thể làm được.
Cho dù ba người đã thành tựu Chí Thánh nhưng cũng chỉ là thế thân của đại đạo.
Mà tồn tại có thể cắt đứt dòng sông thời gian, loại tồn tại này cũng chỉ có thể là đại đạo!
Đại đạo là chúng sinh, làm sao chúng sinh có thể biến thành một người đứng trước mặt bọn họ?
Ba vị Thánh tự biết dòng sông thời gian có ý nghĩa thế nào nên từ đáy lòng phủ định suy nghĩ này.
Nhưng Hồ Đồ Đồ kiên trì suy nghĩ của mình ý kiến lại tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí không tiếc phong thiện Thái Sơn. Nàng còn muốn lấy công đức của Yêu tộc để thành Bán Thánh, trả giá bằng mạng sống, dự báo tương lai tìm một người hư vô mờ mịt.
Bọn họ là ba vị sư huynh của Hồ Đồ Đồ, làm sao có thể đáp ứng loại suy nghĩ điên cuồng này. Nhưng trong lòng bọn họ cũng nghi ngờ có khả năng bọn họ cũng lãng quên cái gì?
Chẳng lẽ bây giờ đã là Thánh Nhân, bọn họ còn chưa chứng cái gọi là đại tiêu dao, đại tự tại?
Trong cung điện to lớn, ba người đứng sừng sững tại chỗ. Lãnh Thanh Tùng khép hờ hai mắt, im lặng. Bạch Phi Vũ khoanh tay tỏ vẻ không liên quan đến mình. Ánh mắt Trần Trường Sinh cuồng nhiệt, nắm chặt nắm đấm.
Dù không thể xác nhận Hồ Đồ Đồ nói có phải là thật hay không nhưng bọn họ lại có thủ đoạn kiểm tra.
Cũng vì để cho thế giới này có thể tồn tại mãi mãi, một kịch bản mà tất cả mọi người biết rõ sẽ biểu diễn trong tương lai không lâu.
Đây là đáp án sẽ xuất hiện trong lượng kiếp kế tiếp.
Ba Thánh Nhân thôi diễn vô số cách, cuối cùng cũng tìm được một phương pháp vẹn toàn đôi bên. Loại phương pháp này khiến người nghe tin rất bất ngờ, cũng vượt qua nhận biết của thế giới này nên trước khi thế giới này chưa bù đắp nên ba vị Thánh sẽ giữ kín. Cũng vì lí do này nên Đồ Đồ không tin bọn họ.
"Nếu ở thế giới này tìm không ra người này, như vậy sẽ mở ra thế giới khác. Không hổ danh là Đại sư huynh. A! Vậy mà có thể tính kế hoạch trước.” Bạch Phi Vũ cảm thán.
Lãnh Thanh Tùng tuổi già sức yếu không nói chuyện, đôi mắt đục ngầu có suy nghĩ không bình thường.
Trần Trường Sinh tán thành lời của Bạch Phi Vũ, trong lòng hắn rất bội phục khi Lãnh Thanh Tùng có thể đưa ra ý tưởng như thế.
Lãnh Thanh Tùng có tu vi cao nhất trong ba vị Thánh, nghĩ ra ý tưởng kì lạ như vậy, hoàn toàn xứng đáng là Thánh Nhân đệ nhất thế giới.
Mở ra thế giới khác nghĩa là mở ra một thế giới nhỏ ở ngoài thế giới này.
Bọn họ sinh ra ở đại thiên thế giới này lại không thuộc về thế giới này mà có dòng sông thời gian riêng của mình nhưng lại từ trong đại thiên thế giới đi ra khỏi dòng sông thời gian. Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, nhưng lại hoàn toàn tương phản. Quả nhiên rất độc đáo.
Mà người và sự vật không tồn tại ở thế giới này thì sẽ xuất hiện trong vô tận tiểu thiên thế giới.
Nhưng khai thiên tích địa làm sao đơn giản như vậy, nó ẩn chứa vô số đạo lí thế giới, lại cần tạo hóa chi đạo sâu xa nhất.
Khi Lãnh Thanh Tùng thành Thánh đã từng nói đại tu sĩ nên rời đi thế giới này, mở tiểu thiên thế giới.
Nhưng bây giờ đã qua mấy trăm năm, vẫn không ai lĩnh ngộ ra cách dùng tiểu thiên thế giới để thành Thánh. Cho dù ba vị Thánh thôi diễn cũng chỉ là kiến thức nửa vời.
Dù sao đối với tạo hóa chi đạo, dù ba vị Thánh cũng biết một chút, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được huyền bí.
Cho nên, nhất định phải có một vị Thánh Nhân tiếp theo ra đời, lĩnh ngộ tạo hóa chi đạo, mới có thể khiến cách dùng tiểu thiên thế giới thành Thánh xuất hiện.
Mà kiếp nạn lớn không đến thì làm sao có thể xuất hiện Thánh Nhân mới?
Cho nên cách lần kiếp nạn lớn tiếp theo chỉ vẻn vẹn mấy trăm năm, ba vị Thánh chuẩn bị diễn một kịch bản tên kiếp nạn lớn.
Mà tất cả chúng sinh đều biết kịch bản này, cũng đều có thể nhập kiếp!
Sau trận Thần Phật đại chiến lần trước, bây giờ phương tây đã trở thành một vùng đất hoang vu.
Vùng đất cực tây bị Vu tộc chiếm lấy nên phương tây vẫn chưa phát triển.
Mà Phật pháp xem như một trong tám trăm bàng môn cũng nên xuất hiện lần nữa.
Lần này muốn truyền Phật pháp từ phương đông đến phương tây là vì diễn một kịch bản tạo công đức lớn cho thế giới.
Bù đắp vạn pháp của của thế giới, tạo công đức lớn xây dựng lại phương tây đủ để tạo ra một Thánh Nhân.
Vì tiểu sư muội, cũng vì thắc mắc trong lòng bọn họ, ba vị Thánh cam tâm tình nguyện nhường ra một bộ phận quyền hành Thánh Nhân để tạo ra được một vị Thánh Nhân.
Mà vị Thánh Nhân này sẽ dùng cách mang theo tiểu thiên thế giới thành Thánh dẫn dắt vô số đại tu sĩ của thế giới này mở ra vô số tiểu thiên thế giới. Vốn chỉ có một thế giới hỗn độn sẽ náo nhiệt lên.
Dù thời gian dài dằng dặc, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, toàn bộ hỗn độn sẽ lấp đầy vô tận tiểu thiên thế giới.
Những tiểu thiên thế giới này không những có thể tẩm bổ đại thiên thế giới không ngừng lớn mạnh, thậm chí có thể ở khi thế giới này suy sụp thay thế vị trí của đại thiên thế giới để thành đại thiên thế giới chân chính.
Đại thiên thế giới không diệt thì tiểu thiên thế giới bất diệt. Tiểu thiên thế giới vô cùng tận thì đại thiên thế giới vĩnh viễn không có khả năng tử vong.
Đối với thế giới này, thậm chí vô số sinh linh trong tương lai thì đây cũng là một việc có công đức vô lượng.
Mà trong vô tận tiểu thiên thế giới không thuộc về thế giới này sẽ có đáp án bọn họ muốn tìm.
Lãnh Thanh Tùng đề ra ý tưởng, dưới sự hợp lực thôi diễn của ba vị Thánh Nhân thì tất cả đều phát triển theo hướng hoàn mỹ. Thậm chí mỗi lần thôi diễn tương lai triển vọng của vô số thế giới bao la hùng vĩ thì ba vị Thánh cũng có cảm giác bành trướng.
Ba người có thể thôi diễn kế hoạch to lớn này thì cũng là một việc lớn có lợi cho chúng sinh.
Vì để kịch bản này diễn ra bình thường nên bất cứ chuyện gì đều phải dừng lại để làm chuyện này.
Cho dù không hiểu rõ, ba vị Thánh cũng phải làm tiếp chuyện này. Thay vì tại tương lai hư vô mờ mịt tìm một người, không bằng chân chính thay đổi, để chân tướng xuất hiện.
Không phải thánh, cuối cùng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cho nên Đồ Đồ dù là quốc chủ Vạn Yêu Quốc, vẫn không có được pháp!
Giữa ba vị Thánh có pháp tắc di chuyển, thỉnh thoảng va chạm lượn vòng.
"Đã chọn được người truyền Phật pháp về phía tây chưa?" Lãnh Thanh Tùng khép hờ hai mắt hỏi.
Đại Linh Sơn Tự ở phương tây bị diệt, Phật pháp ở phương tây cũng bị hủy, chỉ có ở phương đông còn có một chi Thiền giáo tồn tại.
Như tám trăm bàng môn của thế giới có sai lầm, người truyền Phật pháp về tây là người quan trọng nhất kiếp nạn này!
Phương tây không có Phật, phương đông sẽ truyền Phật giáo về phương tây!
Thiền giáo Phật pháp mới là Phật pháp chính tông!
Thần đạo tiêu diệt tám trăm bàng môn, thân mang nhân quả diệt Phật, bây giờ Phật giáo phát triển, ứng kiếp tự nhiên là Thần đạo!
Thần là người chủ đạo tiêu diệt Phật cũ, lần này Phật đạo ở phía đông truyền về phía tây, Thần đạo chắc chắn phải trở thành bàn đạp.
Bạch Phi Vũ chần chờ một chút nói: "Phật pháp truyền về phía tây thì đã được lựa chọn người xong rồi, chín chín tám mươi mốt nạn đều đã được sắp xếp, bọn họ là đám Yêu Thần bẩm sinh thượng cổ mà những năm qua Đồ Đồ muốn diệt trừ thôi, chỉ là…” Bạch Phi Vũ nhìn Trần Trường Sinh đứng bên cạnh, hắn nuốt lời muốn nói.
Lần này tám trăm bàng môn trở lại thế giới, Thần đạo của hắn sẽ ứng kiếp, nhưng Bạch Phi Vũ không hiểu vì sao Phật môn phát triển thì Vu tộc cũng phát triển?
Trần Trường Sinh giống như không nhìn thấy ánh mắt của Bạch Phi Vũ. Hắn không thể để người khác biết hắn xuyên vể quá khứ trở thành Nhân Tổ, sửa lịch sử, tạo thành cục diện tge61 giới như bây giờ.
Lần lượng kiếp này là ngày tâm viên của mình trở về, cũng là vì hiểu rõ nghi hoặc trong lòng mình, Vu tộc sẽ phát triển, chỉ là tiện thể liên quang tới mình là Tổ Vu thôi.
Trần Trường Sinh tiếp lời: "Nếu kiếp nạn đã chuẩn bị xong, ta sẽ đi sắp xếp người độ kiếp!"
"Được!" Lãnh Thanh Tùng gật đầu, không nói nữa.
Mà Bạch Phi Vũ nhìn chằm chằm Trần Trường Sinh, đối với vị sư huynh thần bí này, dù bây giờ đã thành Chí Thánh, Bạch Phi Vũ vẫn cảm giác vị sư huynh này rất thần bí.
Nhưng ai lại không có một chút bí mật chứ?
Trần Trường Sinh cũng vậy, Đại sư huynh cũng vậy. Mình cũng cũng vậy.
Thảo luận đến đây, ba người cũng dừng lại.
"Chuyện kết thúc ở đây, tiếp theo nên đưa Đồ Đồ đi đâu?" Bạch Phi Vũ hỏi.
"Đi với ta về Thanh Vân Tông đi, dù sao người ứng kiếp cũng đang ở chỗ này! Sư muội về Thanh Vân Tông, có lẽ tâm trạng sẽ bình tĩnh lại!" Trần Trường Sinh bình tĩnh nói.
Hai vị Chí Thánh gật đầu, đồng ý cách của Trần Trường Sinh.
Trong điện lớn có ánh sáng lóe lên, ba vị Chí Thánh và Ðát Kỷ trên giường mây đều biến mất.
Càng muốn để cho người ta quên đi thứ quan trọng nhất, họ càng không nhớ nổi, càng muốn đi tìm hiểu cho rõ...