Thánh Nhân đi lặng yên không tiếng động, Triệu Tiền Tôn nhìn thoáng qua gian phòng Ðát Kỷ đang hôn mê, nhẹ giọng thở dài.
Triệu Tiền Tôn vừa đi ra cổng, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, trong nháy mắt xung quanh hắn bị lực lượng pháp tắc bao trùm. Ngay sau đó, vô tận sát cơ nháy mắt bọc hắn lại.
Triệu Tiền Tôn giương mắt nhìn, toàn bộ Tiểu Sơn Phong bị vô số sát trận cỡ nhỏ bao phủ. Mỗi cái sát trận quấn xen kẽ lẫn nhau, lại độc lập thành trận, từng bước đều vô tận nguy hiểm chết người.
Pháp tắc như ẩn như hiện khắp nơi trên Tiểu Sơn Phong, tạo thành từng sát trận bao phủ bốn phía. Từng trận pháp này giống như đã được bày thật lâu trước đó, sớm đã hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.
Hắn là chưởng giáo vậy mà không phát hiện, ở Thanh Vân Tông được bày ra nhiều trận pháp giết chóc như vậy.
Triệu Tiền Tôn cười khổ, vị Thánh Nhân này để ý như vậy sao?
Dù đã đi nhưng còn kích hoạt vài chục trận pháp tiên thiên? Chẳng lẽ, Thanh Vân Tông ta không bảo vệ được một con yêu tu sao?
"Vô Lượng A Di Đà Phật!" Triệu Tiền Tôn niệm một tiếng đạo hiệu phức tạp xong thì cơ thể bắt đầu biến mờ, một giây sau biến mất ngay tại chỗ.
Mà Ðát Kỷ đang ngủ mê lần nữa mơ thấy cảnh tượng đó.
Trời đầy sao, đường hoa trên núi, nàng dựa vào một cánh tay rộng lớn ấm áp giống như con mèo nhẹ giọng lẩm bẩm.
Khi tỉnh giấc, nàng không có cảm giác gì nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt.
Ðát Kỷ đột nhiên bừng tỉnh, trong mắt tràn đầy lửa giận. Nàng nhìn trứng yêu thú trong ngực, thu nó vào trong không gian cất chứa vật phẩm của mình.
Nhưng sắc mặt nàng bình tĩnh lại, dù ba vị Thánh Nhân sư huynh cũng không biết, dù nàng hôn mê, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Nàng là một cơ thể ba hồn thì dù không khống chế được cơ thể, nhưng ý thức lại có thể trở về trong không gian ý thức.
Vừa rồi ở trong không gian ý thức, nàng nghe rõ tất cả những gì ba vị Thánh Nhân sư huynh nói.
Không ngờ, ba người họ tính toán sâu xa như vậy, những năm qua, nàng đã hiểu lầm bọn họ. Nhớ tới vừa rồi nghe được kế hoạch của ba vị Thánh Nhân, trong lòng nàng rất vui vẻ.
“Ba vị Thánh Nhân sư huynh của mình cũng không coi lời của mình như gió thoảng bên tai, ngược lại thật chăm chú chuẩn bị đủ mọi thứ cho việc của mình.” Ðát Kỷ rất vui nhưng cũng rất tức giận.
"Thánh Nhân sư huynh vậy mà sử dụng thủ đoạn để mình mê man! Mỗi lần mình muốn nói thì đều ỷ vào cảnh giới cao khi dễ ta!" Ðát Kỷ vừa định đứng dậy thì thấy đầu giường có bóng người lắc lư, nàng ngồi ở địa vị cao nhiều năm nên lập tức cẩn thận đề phòng. Chỉ chớp mắt nàng đã bộc phát chân nguyên trong cơ thể vừa định ra tay thì thấy một người quen thuộc bưng một chậu nước đi tới trước giường.
Ðát Kỷ vốn đang khẩn trương nhưng nhìn thấy người tới, nàng cũng thả lỏng lại, thu hồi chân nguyên, nằm ở trên giường nhìn người tới.
Ðát Kỷ nũng nịu nói: "Mẹ nuôi, ta đã rất lâu không tới thăm ngươi, ta nhớ ngươi muốn chết!”
Người tới mái đầu bạc trắng, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp nhưng khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, vẫn thể hiện rõ tuổi tác của nàng. Nhưng nếp nhăn này không khién đối phương già nua mà lộ ra sự trưởng thành, quyến rũ. Người này là Mộ Vân Hải bị Mộ Vân Ca đánh ngất xỉu trên Thanh Vân Tông vào ngày phạt thế giới.
Nàng là Phó sơn chủ Bồng Lai Tiên Sơn, sau khi sơn chủ bổ thiên phi thăng thì vốn nên nên nhận vị trí sơn chủ nhưng nàng không về Bồng Lai Tiên Sơn, ngược lại tiếp tục ở lại Thanh Vân Tông.
Bây giờ Bồng Lai Tiên Sơn đã sớm có sơn chủ mới, Bồng Lai Tiên Sơn cũng không cần nàng lo lắng nhiều. Làm trao đổi, nàng cũng nhất định phải ở lại Ngọc Nữ Phong của Thanh Vân Tông.
Mộ Vân Hải bưng chậu nước nhìn Ðát Kỷ, Ðát Kỷ thay đổi phong cách Nữ Hoàng máu lạnh thành bộ dáng thiếu nữ hồn nhiên khiến người ta thương tiếc.
Mộ Vân Hải tức cười, nói: "Nha đầu ngươi chỉ biết múa mép khua môi, mấy trăm năm qua, tới bái kiến ta mấy lần? Ta còn tưởng ngày bình thường quốc chủ Vạn Yêu Quốc trăm công ngàn việc đã quên mình còn có mẹ nuôi!"
Ðát Kỷ tức giận nói: "Còn không phải mẹ nuôi không muốn đi Vạn Yêu Quốc ở? Dạng này ta có thể mỗi ngày nhìn thấy ngài, mẹ nuôi, ngài cùng ta về Vạn Yêu Quốc đi!"
Những năm qua, Ðát Kỷ không chỉ một lần đến Thanh Vân Tông mời Mộ Vân Hải về Vạn Yêu Quốc ở, thậm chí có một lần mang theo đại quân Yêu tộc tới đây. Nàng có tư thế nếu không theo ta đi, ta sẽ san bằng Thanh Vân Tông.
Nếu không phải Mộ Vân Hải liên tục tuyên bố mình tự nguyện ở Thanh Vân Tông, chỉ sợ Ðát Kỷ là quốc chủ Vạn Yêu Quốc đã sớm san bằng thánh địa Huyền Môn này
Mộ Vân Hải đặt cái chậu ở đầu giường, cầm lấy một cái khăn tay, tỉ mỉ lau sạch mặt mỹ nhân đã trưởng thành trước mắt, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây rất tốt, ta cũng không muốn ra ngoài, có thời gian thì đến thăm ta, đã rất tốt rồi."
So với mấy trăm năm trước, bây giờ Mộ Vân Hải ngược lại có chút hơi thở khói lửa nhân gian, không giống đại tu sĩ đã từng trải qua việc không dính khói lửa trần gian, ngược lại càng giống là một trưởng bối trong nhà.
Mái đầu bạc trắng khiến hơi thở khói lửa nhân gian này nhiều một chút xuất trần, hai khí chất hoàn toàn khác biệt tập trung trên người Mộ Vân Hải khiến vị đại tu sĩ này càng có sự thần bí.
"Ngày thường ngươi ít giết chóc đi, khi còn bé không phải tính tình này, sao bây giờ sát khí nặng như vậy?" Mộ Vân Hải vừa lau sạch mồ hôi rịn trên trán Ðát Kỷ, vừa khuyên bảo.
Ðát Kỷ giãn lông mày, nói: "Đám già cổ hủ kia âm mưu tầng tầng lớp lớp, nếu không nhanh dùng đao trảm đay rối, chỉ sợ ta sớm muộn bị làm thành thùng rỗng, thủ đoạn Đế Hoàng không cần thì ban ân, dùng thì phải có oai! Mẹ nuôi ngươi không hiểu!”
"Được được được, ta không hiểu, ta đã già, hiểu những việc này làm gì? Ngược lại là ngươi, mấy trăm năm không thấy ngược lại đã hiểu nhiều như vậy, chắc ngươi rất vất vả phải không, Đồ Đồ?" Mộ Vân Hải thở dài, nói.
Ðát Kỷ nghe được tên quen thuộc, cùng sự an ủi dịu dàng, nàng cảm thấy sống mũi hơi chua.
Ðát Kỷ nằm trên giường ôm lấy Mộ Vân Hải, dúi đầu vào trong quần áo Mộ Vân Hải, giọng nói khó chịu: "Mẹ nuôi, sư huynh bọn họ khi dễ ta, bọn họ đều không tin ta, rõ ràng có một người quan trọng với ta như vậy, vì sao ta lại quên chứ"
Sắc mặt Mộ Vân Hải nghiêm túc, nàng vỗ nhẹ phần lưng Ðát Kỷ nhưng tiếp tục giả vờ làm như không có việc gì, nói: "Thánh Nhân có suy nghĩ của Thánh Nhân, không phải chúng ta có thể đoán!"
"Chờ sau khi ta phong thiện Thái Sơn, ta cũng có thể đạt Bán Thánh chi vị, khi đó, ta nhất định có thể từ trong tương lai tìm hắn!" Ðát Kỷ ngẩng đầu, quật cường nói.
Bạch sư huynh đã không nguyện ý nhường ra Thái Sơn, vậy ta chỉ có thể dùng cách cứng rắn.
Sắc mặt Ðát Kỷ xuất hiện sát ý, cặp mắt đào hoa lạnh lùng, uy áp người cầm quyền của vô Nữ Hoàng thượng xuất hiện thân người thiếu nữ.
Nhưng uy thế như vậy còn không tiếp tục một giây đã trực tiếp bị Mộ Vân Hải vỗ đầu phá vỡ.
"Ai u!" Trán Ðát Kỷ đau xót, ấm ức ôm lấy đầu mình.
Mộ Vân Hải hơi tức giận nhìn Ðát Kỷ, nói: "Trước khi Thánh Nhân đi, cố ý tìm ta, bảo ta tới khuyên ngươi, không ngờ bây giờ ngươi lại xem mạng sống như cỏ rác!"
Những năm qua không gặp, Mộ Vân Hải kinh ngạc khi thấy sát khí nồng đậm trên người Ðát Kỷ.
Nha đầu này thành đạo không hơn trăm năm, làm sao lại có sát khí nặng như thế?
Tu hành chi đạo, nếu lâu dài bị sát khí quay xung quanh, đạo tâm tất nhiên sẽ bị sát khí che đậy, đối với tu sĩ, đạo tâm bị che đậy, cũng mang ý nghĩa mình vĩnh viễn thấy không rõ đạo
Mộ Vân Hải nhìn chằm chằm Ðát Kỷ, nói rõ mỗi chữ mỗi câu: "Đồ Đồ, ngươi nhớ kỹ, giết chóc không giải quyết được mọi chuyện!"
"Ta biết, sư nương!" Ðát Kỷ nghe Mộ Vân Hải an ủi, không thèm để ý, đáp.
Mộ Vân Hải bất đắc dĩ thấy Ðát Kỷ không thèm để ý, nhưng lại không còn cách nào với Ðát Kỷ bây giờ đã là quốc chủ.
"Trước khi đi Thánh Nhân đã nói cho ta, ngươi chỉ cần chờ trăm năm, trăm năm sau, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì đều tùy ngươi!" Mộ Vân Hải bất đắc dĩ nói.
"Trăm năm? Vì sao phải trăm năm?" Ðát Kỷ hỏi.
"Ngươi không cần biết quá nhiều, thủ đoạn của Thánh Nhân, quỷ thần khó lường, trăm năm sau cũng sẽ là thời gian thế giới này nghênh đón thay đổi lớn nhất!" Mộ Vân Hải đáp.
Ðát Kỷ cái hiểu cái không nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mộ Vân Hải, nhớ tới lúc mình hôn mê nghe được ba vị sư huynh mưu đồ.
Mưu đồ khổng lồ phức tạp như vậy, có thể thực hiện trong trăm năm sao?
Làm sao nghe thấy cảm giác thời gian có chút vội vàng vậy?
Nhưng nếu sư huynh nói trăm năm, vậy mình lại đợi thêm trăm năm thì sao chứ, đã chờ mấy trăm năm, mình cũng không sợ đợi thêm trăm năm! Tu hành không có năm tháng, trăm năm chỉ là cái búng tay.
Nghĩ tới đây, Ðát Kỷ cũng nhẹ nhõm, đứng dậy muốn cáo từ Mộ Vân Hải. Bây giờ nàng là chủ một quốc gia, việc trong Vạn Yêu Quốc rất bận rộn, nàng không thể ở bên ngoài lâu được.
"Đi vội vã như vậy? Không thể ăn một bữa cơm với ta sao?" Mộ Vân Hải hơi oán trách nhìn Ðát Kỷ, nói.
"Lần sau, lần sau nhất định, mẹ nuôi tốt!" Ðát Kỷ nũng nịu lắc lắc cánh tay Mộ Vân Hải, một chiêu này đối với Mộ Vân Hải là trăm phát trăm trúng!
Sau khi Ðát Kỷ cẩn thận mỗi bước rời đi Thanh Vân Tông, Mộ Vân Hải đưa tiễn Ðát Kỷ, đứng tại giữa sân Tiểu Sơn Phong, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, hai tay khoanh trước ngực. Cảm nhận được sự thiếu thốn trong lòng khiến vị đại tu sĩ này mê mang. Ánh mắt nàng mê mang, thấp giọng nỉ non: "Cho dù bị thế giới quên lãng, nhưng bản mệnh mộng của ta sẽ không lừa gạt ta nên người mang đi bản mệnh mộng của ta, ngươi là ai?”
Làm phương pháp tu luyện đặc biệt của Bồng Lai Tiên Sơn, mỗi vị tu sĩ đời này chỉ có một bản mệnh mộng.
Bản mệnh mộng là gì?
Là lấy không gian ý thức của mình làm nền, miêu tả ra một thế giới trong giấc mộng.
Mà giấc mộng có thể trợ giúp một người tìm đạo tâm để người này từ đây không bị tâm ma vây khốn trên con đường tu hành, tu hành vĩnh viễn không bình cảnh.
Trên Bồng Lai Tiên Sơn đều là nữ tu, mà đối với những nữ tu này, bản mệnh mộng chỉ làm cho đạo lữ của mình.
Đã Bồng Lai tiên chủ Mộ Vân Ca từng đạt được bản mệnh mộng tặng cho Phó tông chủ Thanh Vân Tông Hồ Vân. Mà bản mệnh mộng của nàng cũng tặng ra ngoài. Nhưng Mộ Vân Hải lật khắp trí nhớ của mình thì lại quên bản mệnh mộng tặng cho người nào.
Sao lại có chuyện này?
Chỉ có mình cam tâm tình nguyện mới có thể tặng bản mệnh mộng. Nhưng mình lại không nhớ tặng bản mệnh mộng khi nào.
Mộ Vân Hải trở về đạo trường của mình, ngồi xếp bằng bắt đầu minh tưởng.
Ý thức không ngừng chạy, khi Mộ Vân Hải lấy lại tinh thần thì đã tới một chỗ không gian khác. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng nghiêng nghiêng đánh vào trên người nàng, trong ấm áp lại mang theo một chút lạnh lẽo.
Mộ Vân Hải xuất hiện trước một công viên trò chơi lớn, cửa mở toang nhưng lại không có người. Thiết bị giải trí lớn trong công viên trò chơi lẳng lặng đứng sừng sững.
Mộ Vân Hải thuần thục đi đến trước một chỗ đu quay, cơ thể nhẹ nhàng bay về phía trên cùng đu quay. Nàng ngồi trên chỗ cao nhất của đu quay, tay nắm lấy lan can lạnh buốt, nhìn nhà chọc trời bật đèn sáng ở phía xa, tinh thần không biết đang nghĩ gì.
Đây là sau khi bản mệnh mộng của nàng bồi dưỡng, nàng giữ lại một tia ảo tưởng. Tất cả mọi việc ở đây đều vượt qua tưởng tượng của nàng, thậm chí vượt qua tưởng tượng của thế giới nàng đang ở, nó giống như một thế giới khác.
Rốt cuộc là ai đã dùng bản mệnh mộng của mình sáng tạo ra một thế giới như vậy?
Mộ Vân Hải tới đây hơn mấy ngàn lần, mấy ngàn lần nhìn xem, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi ký ức liên quan tới nơi này. Nhưng đây cũng là bản mệnh mộng của mình nên không thể nghi ngờ, cũng là đầu mối duy nhất để mình có thể tìm được người đã lấy đi bản mệnh mộng của mình.
"Không giống với thế giới này, nhưng lại tồn tại trên thế giới này, cuối cùng là người bị thế giới từ bỏ sao? Thật đáng thương!" Mộ Vân Hải nhẹ giọng nỉ non, giọng nói khổ sở.
Văn minh và kiến trúc hoàn toàn khác với thế giới của mình nên nó không đến từ thế giới này.
Mộ Vân Hải có thể xác định, cái người cướp đi bản mệnh mộng của mình, chắc chắn giống như Hồ Vân.
Nhưng vì sao người này lại đột nhiên biến mất trong trí nhớ của tất cả mọi người? Chẳng lẽ hắn đã về tới thế giới thuộc về mình?
Khi tay xẹt qua lan can, ngón tay Mộ Vân Hải đột nhiên cứng đờ, nàng vội vàng cúi xuống nhìn. Trên lan can sắt loáng thoáng khắc lấy một hàng chữ.
Mộ Vân Hải nhìn cái tên khắc cong vẹo trước mặt: "Tặng cho tiểu sư nương --- âu Dương."
Chữ cong vẹo rất xấu, nhưng lại viết rất chân thành. Giống như công viên trò chơi này là do người kia cố ý để lại cho nàng.
Mà dòng chữ này cũng là do sau khi nàng tới đây vô số lần mới ngẫu nhiên phát hiện. Chỉ sợ hàng chữ này cũng là thứ duy nhất người kia để lại trên thế giới này. Trên thế giới này tất cả vết tích đều bị xóa bỏ nhưng thế giới này lại không có cách nào xóa bỏ đồ vật trong giấc mơ.
Mà sau khi Mộ Vân Hải tại trở lại thế giới hiện thực, cũng tương tự sẽ quên dòng chữ này.
Cái cảm giác khiến người ta đau khổ, rõ ràng là một người sống sờ sờ, lại mỗi giờ mỗi khắc bị thế giới này quên lãng.
Đáng thương để Mộ Vân Hải cảm thấy đau lòng, một tâm trạng không thể tả được xuất hiện trong lòng Mộ Vân Hải. Nhưng nàng cũng biết, mình tới đây sẽ nhớ kỹ, nhưng chỉ cần mình rời khỏi đây thì cũng sẽ lãng quên người này.
Mộ Vân Hải nhìn dòng chữ cong vẹo trước mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Cho nên ngươi tên âu Dương sao?"