Trên đỉnh núi kia như muốn đánh nhau tới nơi trong khi âu Dương cùng âu Gia bên này thong thả đi tới.
Đi qua Hoàng Tuyền, tiếp tục đi đến Đá Tam Sinh, lại vượt qua sông Vong Xuyên, cuối cùng đi lên tới đỉnh núi Nại Hà, mới chính thức bước vào vòng luân hồi.
Mặc dù địa phủ bây giờ đã trải qua những sự thay đổi to lớn, nhưng tổng thể quá trình từ Cửu U trở thành Trung thiên thế giới vẫn luôn diễn ra ở phía sau núi Nại Hà.
Tất cả chúng sinh đã chết đi, cho dù là thần hồn đại tu sĩ hay là hồn phách người bình thường, đều phải trải qua những quá trình này, vứt bỏ đi toàn bộ quá khứ kiếp này mới có thể tiếp nhận phán quyết của luân hồi.
Trên đường đi đến Hoàng Tuyền, hai người một trước một sau nối đuôi nhau đi nhưng chỉ có mình âu Dương líu ríu nói chuyện.
âu Gia vô cảm nghe âu Dương khoác lác.
Cái gì chân đá Bỉ Ngạn Hoa, một quyền đấm chủ nhân của sông Vong Xuyên, một bước trèo lên núi Nại Hà, mà những chiến tích vĩ đại này là âu Dương hắn từng bước đánh ra!
Mặc dù không biết âu Dương nói thật hay giả, nhưng âu Gia lại nhếch miệng cười, nói âu Dương còn hiền lành chán.
"Ta ở nơi này giống như quay về nhà, nếu như đám người bọn họ trước kia nhìn thấy ta là sợ đến mức quỳ xuống mặt đất, vả lại còn không dám ngẩng đầu nhìn ta." âu Gia giọng điệu bình tĩnh nhưng lời nói lại rất bá đạo.
Khiến cho người đang đắc chí âu Dương chán nản hẳn, không dễ dàng mới dụ dỗ được một đệ đệ về tay, không nghĩ lão đệ này so với mình còn lợi hại hơn nhiều.
Giống y chang tiểu tử thúi Lãnh Thanh Tùng kia, làm cho người đau đầu mà!
Đối với những điều lảm nhảm mà âu Dương nói nãy giờ, âu Gia ít nhiều đã có chút miễn dịch.
Không biết có phải do sau một trăm vạn năm bị cầm tù không thể cùng ai nói chuyện hay không mà khiến cho âu Dương người vừa được giải thoát, cái miệng cứ liên hồi.
Oang oang cả buổi, cái miệng nhỏ giống như cái loa, nói không ngừng được.
Không biết đã đi được bao lâu trên con đường dài quanh co không thấy điểm cuối.
Cát vàng bay khắp nơi giống như sương mù vàng phủ khắp bầu trời.
Cho đến khi hai người nghe được tiếng sóng loáng thoáng vang lên bên tai, thì thấy được một con cóc khổng lồ đang thành thật quỳ ở bờ sông.
Một con mắt đang canh gác, con mắt còn lại đang tuần tra, nhưng trong đôi mắt thông minh khôn ngoan đấy có chút đờ đẫn, tiếng ngáy mơ hồ phát ra từ trong miệng con cóc.
Lúc hai người đi đến trước mặt nó, con cóc khổng lồ này với hai mắt mở to, còn chưa tỉnh táo hẳn sau cơn buồn ngủ.
"Đã một trăm vạn năm rồi, sao ngươi vẫn ngu ngốc như vậy?" âu Dương khoanh hai tay lại nhìn con cóc đang ngủ vẫn còn mở to hai mắt có chút bất đắc dĩ.
"Muốn làm thịt nó?" âu Gia hờ hững nhìn chủ nhân của sông Vong Xuyên trước mặt, ngoẹo đầu nhìn về phía âu Dương hỏi.
âu Dương xua tay áo, hào phóng nói: "Được rồi, được rồi, ta là đi đầu thai chứ không phải đi Địa Phủ đại náo. Ta cũng không phải con khỉ tinh phá đá chui ra."
Vòng qua con cóc còn đang ngủ, âu Dương nhìn xung quanh nhưng không có nhìn thấy tảng đá Tam Sinh mà hắn yêu thích ở đâu.
Đương nhiên, âu Dương cũng sẽ không thừa nhận, sau khi nó chiếu vào người mình thì đã bị chia năm xẻ bảy, sau đó biến mất không thấy.
Một Cửu U lớn như vậy, đừng nói là chỉ có một tảng đá thôi nhé? Có keo kiệt quá không?
âu Dương nhìn sông Vong Xuyên trước mặt, tiếp tục líu lo không ngừng nói cho âu Gia nghe: "Ta kể cho ngươi nghe năm đó tảng đá Tam sinh kia nói ta là tuyệt thế đại ma đầu, người nghe có mắc cười không? Còn không phải khi dễ là ta người thành thật nên mới dám trêu đùa sao?"
"Bây giờ chúng ta làm cách nào để qua sông? Ngươi có phương pháp gì không?" âu Gia nhìn thoáng qua dòng sông Vong Xuyên không thấy được bờ bên kia sông, hoàn toàn không để ý tới âu Dương, quay đầu lại hỏi.
âu Dương sờ cằm, liếc âu Gia: "Nơi này không phải là sân nhà của tiểu tử ngươi sao? Ngươi cõng ta trên lưng bay qua cái vèo là xong mà!"
âu Gia không hiểu mà nhìn hắn: "Bây giờ ta và ngươi một chút sức mạnh cũng không có, còn nữa nơi này từ khi nào trở thành sân nhà của ta?"
"Tiểu tử ngươi không phải mới vừa rồi còn nói có thể hủy diệt nơi này sao? Bây giờ bảo là không có chút sức mạnh? Hóa ra tiểu tử ngươi chỉ biết khoác lác?" âu Dương kinh ngạc nhìn âu Gia.
âu Gia nghiêm túc đáp lại: "Ta nói hủy diệt nơi này, là cướp đoạt quyền hành của thế giới này rồi hủy diệt nó, nếu như ngươi muốn, bây giờ ta lập tức cướp đoạt quyền hành của thế giới!"
"Thôi dẹp đi, đại gia ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi." âu Dương đen mặt nói.
Vốn cho là mình dẫn theo một tên bảo tiêu, ai mà ngờ cái tên này lại là bom nguyên tử chờ nổ.
Không ra tay là phế vật, ra tay thì game over.
âu Dương quay trở nhìn con cóc khổng lồ trước mặt, dùng cả tay chân bò lên trên người nó.
Bò lên trên đầu con cóc, âu Dương giơ tay lên, đấm thẳng vào mắt con cóc.
Đối với thân thể khổng lồ của nó mà nói, hai cú đấm dùng toàn bộ sức lực của âu Dương nhưng trong mắt nó như cơn gió thoảng qua mà thôi.
Nhưng hai cú đấm của âu Dương vẫn có chút tác dụng, thân hình khổng lồ hơi rung nhẹ một chút, con mắt to như hạt đậu điên cuồng xoay tròn vài vòng, từ con mắt to như hạt đậu biến thành mắt của gà chọi nhìn âu Dương đang đứng trên người mình.
Bộ áo xanh quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cảm giác bị giẫm lên cũng quen thuộc nốt.
Ký ức của một trăm vạn năm trước trong trong chốc lát quay về, đôi mắt to như hạt đậu của chủ nhân sông Vong Xuyên tràn đầy lấy lòng nhìn âu Dương nói: "Oa,... Lão đại, ta ở chỗ này chờ ngươi lâu lắm rồi!"
"Ngươi biết ta sẽ đến đây?" âu Dương kinh ngạc hỏi.
"Không phải a, Phong Đô và Địa Phủ đều truyền lệnh bảo ta ở chỗ này chờ lão đại đó!" Con cóc thận trọng mở miệng nói.
Phong Đô? Địa Phủ?
âu Dương nhìn nó, ký ức quay về lại quá khứ.
Mình lấy giấc mộng trong mơ khi ấy thiết kế Địa Phủ và thành Phong Đô, không biết trải qua sau trăm vạn năm, bây giờ đã phát triển như thế nào.
âu Dương lôi kéo âu Gia trèo lên đầu cóc vượt sông Vong Xuyên, nhìn ngọn núi cao đang dần xuất hiện trước mặt, tâm tình âu Dương có chút kích động.
Chỉ cần vượt qua toà núi cao này, đó chính là Phong Đô, mọi người có khả năng cao đều ở nơi đó chờ đợi mình!
Thanh Tùng, Trường Sinh, tiểu Bạch, Đồ Đồ, Tiêu Phong. . .
E là những tiểu tử thúi này chờ đợi không nổi mà đi đến đây rồi!
Nghĩ đến cảnh tượng những tiểu tử thúi này ôm bắp đùi mình khóc lóc thảm thiết, nội tâm âu Dương không khỏi có chút đắc ý.
Trăm vạn năm không thấy, không biết những tiểu tử thúi này có còn nhớ mình hay không!
Sợi dây lụa buộc trên cổ tay hai người đột nhiên giãn ra, âu Dương kinh ngạc xoay người, lại phát hiện âu Gia đang mờ mịt nhìn mình hỏi: "Ngươi là. . . ai? Ta lại là. . . ai?"
Nghe được hai câu này của âu Gia, âu Dương đột nhiên giật mình, chỉ cảm thấy ký ức trong đầu mình nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt âu Dương trầm xuống, không nghĩ tới ký ức của mình cùng âu Gia vậy mà bắt đầu tiêu biến!
âu Dương đứng trên đỉnh đầu con cóc, tóc dài che mất nửa khuôn mặt, không thấy rõ được biểu cảm.
Nghĩ đi nghĩ lại âu Dương cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Đại khái là mấy đứa nghịch tử kia không muốn để cho mình tiếp tục nhớ lại những chuyện đau khổ trong quá khứ nữa.
âu Dương cong khóe miệng, thoải mái mỉm cười, trong mắt mang theo một tia tiếc nuối nhẹ giọng thở dài:
"Mang theo ký ức đi đầu thai, đúng là có chút không hợp lý."
Nhìn về phía xa xa, trong ánh mắt âu Dương mang theo tia bất đắc dĩ và nhẹ nhõm, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Là như vậy sao? Như vậy cũng tốt. . ."