Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 738 - Chương 736: Ghét Đại Sư Huynh Nhất

Chương 736: GHÉT ĐẠI SƯ HUYNH NHẤT

"Ai u! Không phải thì thôi! Đừng cắn ta!"

Đùa một chút thì vui đấy nhưng bị người ta đánh lại thì không vui nữa đâu.

âu Dương đứng một bên hít hít lại xoa xoa cánh tay của mình, còn vừa muốn nhìn Đát Kỷ đang thẹn quá hóa giận, xin lỗi nàng.

Mình cái này không có việc gì lại thích miệng tiện, thật sự là tự mình hại mình mà.

Xoa xoa cánh tay, âu Dương đột nhiên thấy được ở nơi xa xa toàn là thành trì đèn đuốc sáng trưng.

Vô số nhà chọc trời đứng sừng sững ở nơi xa, thành trì vốn ồn ào náo nhiệt trông giống như pháo hoa từ hàng nghìn ngọn đèn từ khoảng cách cực xa.

Ở phía bên kia thành trì, có một tòa thành cổ cách khá xa thành trì hiện đại rộng lớn này.

Tường thành cao ngất, hành lang dài và sân trong được chạm khắc hình rồng phượng cũng được thắp sáng rực rỡ nhưng mang đến cho người ta cảm giác yên bình, tĩnh lặng.

Cứ như thể hai tác phẩm xuất sắc nhất của hai thế kỷ đều xuất hiện cùng một thời không.

Mỗi tòa thành trì, mỗi kiến trúc đỉnh cao khác nhau cũng thể hiện được niềm tự hào của hai thời đại.

"Nơi đó chính là Phong Đô và Địa Phủ sao?" âu Dương nhìn về phương xa, nhẹ giọng hỏi.

Ðát Kỷ đang tức giận muốn đẩy âu Gia ra để trả thù âu Dương, đột nhiên nghe được âu Dương nói, đảo mắt nhìn lại.

Tấm lưng cao và thẳng của tà áo xanh đang quay mặt về phía nàng, hai tòa thành ở phía xa dường như đã trở thành cảnh nền cho tấm lưng ấy.

Mà tà áo xanh giống như người khổng lồ đứng giữa hai tòa thành khổng lồ ấy.

Ðát Kỷ ngây dại nhìn, đại sư huynh của nàng vốn cũng là có thân ảnh to lớn, vững chãi như hai tòa thành kia.

Bây giờ cảnh còn người mất, nàng và đại sư huynh lại có một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Mà khoảng cách này, nàng sẽ cố gắng thu hẹp trong tương lai.

Càng suy nghĩ như vậy, Ðát Kỷ càng muốn để âu Dương đi đầu thai và chỉ có đi đầu thai thì nàng mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh đại sư huynh.

Không phải là Nữ Hoàng yêu tộc càng không phải là Đát Kỷ, chỉ đơn giản là tiểu sư muội Hồ Đồ Đồ.

"Nơi đó không phải là nơi ngươi nên đi. Đã đến lúc phải đầu thai rồi!" Đát Kỷ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và bình tĩnh nói.

âu Dương có chút nghiêng đầu, ánh đèn che mờ đi biểu cảm ảm đạm không thấy rõ, chỉ nhìn thấy được nụ cười tươi rực rỡ.

âu Dương xoay người hai tay khoanh trước ngực: "Đúng vậy a, ầm ĩ lâu như vậy nên đi rồi!"

Đột nhiên trở nên đứng đắn như vậy khiến Ðát Kỷ có chút cảm giác không chân thực, giống như đại sư huynh thật sự trở về.

âu Dương nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn về phía Ðát Kỷ hỏi: "Sao thế? Không tiếp tục làm việc nữa hả?"

Đứng đắn không quá một giây lại quay lại bộ dáng cũ.

Ðát Kỷ trợn trắng mắt, ngón tay nhẹ nhàng búng tay một cái.

Một chiếc bát có đáy nông xuất hiện trong tay Ðát Kỷ.

"Đây là bát nước Vong Khước được ngưng tụ từ Lục đạo chi lực mà thành, sau khi uống xong, ngươi sẽ quên toàn bộ những chuyện trong quá khứ, cả kiếp trước và kiếp này và bị Lục Đạo Luân Hồi kéo vào trong vòng luân hồi của đất trời." Ðát Kỷ cầm bát trong tay đưa cho âu Dương trước mặt.

Ðát Kỷ kiên trì muốn để cho âu Dương đi đầu thai, tuyệt đối cũng sẽ không cho âu Dương lưu lại bất ấn ký gì.

Có họ không tên, Vực Ngoại Thiên Ma.

Chỉ cần có thể luân hồi một lần, sư huynh sẽ có được cuộc sống riêng của chính mình, cũng sẽ không còn chịu nhiều đau khổ đến như vậy nữa!

Chỉ cần Đại sư huynh có thể có được một cuộc sống mới cũng đồng nghĩa với việc quên mất tất cả mọi người, cho dù quên mất nàng cũng chẳng sao cả.

Đại sư huynh của mình vẫn là đại sư huynh tốt nhất trên đời này.

Đại sư huynh tốt đến như vậy thì không nên chịu nhiều đau khổ như thế, đúng chứ?

Tay bưng bát cũng có chút run rẩy.

Chỉ cần âu Dương uống hết, xem như duyên phận của nàng và hắn sẽ biến mất.

Mà đại sư huynh cũng sẽ trở thành một người khác, sinh sống ở một thế giới khác tiêu dao tự tại, hạnh phúc bình an.

Tam Thánh vẫn còn ở trên trời cao, nhìn chằm chằm đại sư huynh không rời, mà bọn họ cũng biết rõ điều này nên mới đồng ý lời đề nghị của nàng.

So với việc nhận nhau, bọn hắn càng hi vọng đại sư huynh có thể chân chính trở thành một chúng sinh thực thụ trong thế giới này.

Mà so với việc nắm trong tay quyền hành của thế giới, bọn hắn đương nhiên càng hiểu rõ bản thân mình hơn.

Có được một cuộc đời mới, một thân phận mới, sống trong một thế giới mới, an nhiên sinh hoạt.

Hơn nữa, trên thế giới thực sự sẽ có một ngôi nhà thuộc về sư huynh của mình!

Ánh mắt Đát Kỷ nhìn tới người âu Gia càng thêm thâm thúy.

Bọn họ vào sinh ra tử nhưng tiểu tử này mới là người luôn bên cạnh đại sư huynh.

E rằng không phải mỗi nàng, sợ là ba vị sư huynh bất tài đang ở trên cao kia của nàng răng sắp cắn nát tới nơi rồi chứ gì?

Cho dù tim như bị đao cắt, ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh như cũ. Nhưng bát nước trong vắt trong tay lại khẽ động.

âu Dương nhìn thoáng qua bát nước Vong Khước trong tay Ðát Kỷ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi xác định cái thứ đồ chơi này có thể uống được? Uống xong sẽ không trực tiếp đi tong?"

Ðát Kỷ nghe được nghi vấn của âu Dương, cầm bát nước trong tay đổ thẳng vào miệng âu Gia.

Đối với cái tên đột nhiên xuất hiện cạnh Đại sư huynh, đừng chờ mong nàng có nửa điểm hảo cảm.

Bị Ðát Kỷ đột nhiên bóp miệng đổ nước vào, âu Gia theo bản năng muốn phản kháng.

Nhưng bây giờ hắn không có chút sức mạnh nào làm sao có thể phản kháng được tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần?

âu Gia vừa mới nuốt xuống nước Vong Khước trong miệng xong. Trên bầu trời, sáu cánh cửa đồng đột ngột mở ra, sáu cột ánh sáng giao nhau trên không trung hình thành thất hải lộng lẫy chiếu xuống người âu Gia.

Lực hút từ thất hải khiến âu Gia không thể khống chế được thân thể, mất kiểm soát bay về phía sau cánh cửa đồng.

"Ca!" âu Gia bị dọa đến thất kinh gọi âu Dương cầu cứu.

"Tiểu tử nhà ta gan lớn có chừng đó, ngươi dọa hắn làm gì!" âu Dương thở dài hơi nhức đầu nói.

Hai người bị buộc lại cùng một chỗ bây giờ nhìn âu Gia, con diều bị âu Dương kéo lấy.

Ðát Kỷ lại bưng bát nước khác tới trước mặt âu Dương, đôi mắt hoa đào bình tĩnh nói ra: "Uống!"

âu Dương tiếp nhận bát nước, khóe miệng cười khẽ, nhìn xem nước trong tay rồi uống một hơi cạn sạch.

Lúc trả bát lại cho Ðát Kỷ, âu Dương nhanh như chớp gõ nhẹ vào đầu Ðát Kỷ: "Cái tên Ðát Kỷ này không dễ nghe xíu nào, vẫn là Đồ Đồ hay hơn!"

Trong con ngươi đột nhiên trừng lớn của Đát Kỷ, âu Dương ánh mắt mang ý cười dịu dàng, trực tiếp bị hút vào trong Lục Đạo Luân Hồi.

Đại sư huynh không phải mất trí nhớ sao?

Vì sao hắn biết nàng có tên khác là Ðát Kỷ?

Vì sao lại gọi nàng là Đồ Đồ!

Không! Hắn đang gạt nàng!

Hắn biết các nàng đang gạt hắn!

Đại sư huynh không có mất trí nhớ, hắn biết tất cả mọi chuyện!

Không, không được! Đại sư huynh ngươi tại sao lại như thế!

Ðát Kỷ cuống quít vươn tay muốn nắm lấy góc áo âu Dương nhưng hắn đã hóa thành tia sáng nhỏ biến mất trong không trung.

Chỉ có một viên đá màu xanh lam tượng trưng cho ký ức của âu Dương rơi xuống trước mặt Đát Kỷ.

Vị Quốc chủ Vạn Yêu quốc, Nữ Đế yêu tộc, Cửu Vĩ Thiên Hồ, được xưng là Nữ Hoàng đầu tiên của yêu quốc, ngã gục trên mặt đất, nhìn vào sáu cánh cửa đồng trên bầu trời, khàn cả giọng khóc ra tiếng.

Vô lực yếu ớt quỳ trên mặt đất, lúc này Đát Kỷ cảm giác mình tội ác tày trời, nàng cúi đầu, vai khẽ run lên, những giọt nước mắt thay nhau rơi xuống mặt đất.

Thật lâu sau Hồ Đồ Đồ ôm chặt viên đá ký ức, cúi đầu nghẹn ngào nhẹ giọng nói:

"Hức. . . Đồ Đồ. . . Ghét đại sư huynh nhất!"

Bình Luận (0)
Comment