Khi sự kiện chuyển sinh của âu Dương xảy ra, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của hầu hết các bậc thượng đẳng hàng đầu trong Tiên Vực.
Nhóm đại tu sĩ Bán Thánh có khả năng mở ra Tiểu Thiên giới đều tỏ ra rất hứng thú với lần tái sinh này!
Vị tái sinh đó là người có nhân quả lớn với Tam Thánh, lại là nhân vật có quan hệ không thể tách rời khỏi thiên địa!
Bây giờ Tam Thánh còn không tiếc buông bỏ đá tảng của Đại Thiên Giới, thậm chí còn cảm thấy cần phải đến Trung Thiên Giới để tìm kiếm hình ảnh Đại sư huynh tái sinh!
Có thể nhìn thấy hình ảnh của vị kia đối với thiên địa mà nói cực kỳ quan trọng!
Nếu như có thể thu làm đệ tử hoặc kết bạn với hắn, đối với tiểu giới của mình sẽ có lợi rất lớn!
Cho nên mấy trăm vị Bán thánh từ hàng ngàn Tiên vực đã tụ tập trước Trung Thiên Giới, khi mà mảng màu xanh lạ thường rơi vào giữa nhân gian.
Hàng trăm vị Bán Thánh đều sẵn sàng đi đến Nhân Gian trong thế giới này để gặp đệ tử ruột mà họ chưa bao giờ gặp mặt!
Lúc này, Thiên Địa Tam Thánh đích thân tới, Tam Thánh đồng lòng một bước tiến lên, mấy trăm Bán Thánh bị Tam Thánh chặn lại ở cửa Trung Thiên Giới!
"Nơi này không phải nơi các vị nên tới! Mời các vị trở về!" Bạch Phi Vũ ấm áp nói.
"Đây là nơi thánh nhân luyện tâm, bất luận kẻ nào tiến vào mà không có sự cho phép đều phải chết!" Trần Trường Sinh nhướng mày, mười hai hình ảnh Ma thần hư ảo hiện ra sau lưng Trần Trường Sinh.
Lãnh Thanh Tùng mặc đồ đen cầm kiếm cũng không mở mắt, nhàn nhạt nói một chữ: "Cút!"
Khốn khiếp! Đã là Thiên Địa Thánh Nhân rồi mà vẫn còn muốn ăn một mình!
Quá ngạo mạn!
Không biết xấu hổ!
Chó Thánh Nhân, ta nhất định sẽ thay thế các ngươi!
Mặc dù nhiều Bán thánh không bằng Thánh nhân nhưng họ vẫn đại diện cho ý chí của một giới.
Dù không đánh bại được Thánh Nhân, nhưng Thánh Nhân cũng không thể dễ dàng giết chết bọn họ, nếu không, kết quả là sự tiêu vong của một giới nhỏ, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả!
Mặc dù ta không thể đánh bại ngươi, nhưng ta thực sự cảm thấy rất ghê tởm ngươi!
Cho đến bây giờ, những Bán thánh này mặc dù bị Thánh nhân áp bức uy hiếp, nhưng đến thời khắc sinh tử, bọn hắn cũng không dám không nghe theo lời Thánh Nhân nói!
Các vị Bán thánh vẫn muốn thương lượng chuyện này với Tam Thánh, nhưng khi nhìn thấy thiên địa Lãnh Thanh Tùng bắt đầu rút kiếm ra, ngay lập tức, bọn họ bay tán loạn như chim vỡ tổ ở bên ngoài Trung Thiên Giới.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ vẫn còn biết cân nhắc thế lực của mình ở trong Ngàn Vạn Tiên Vực, vị Thánh nhân hỗn loạn này lại chẳng ra gì, nói giết người liền giết người!
Sau khi đuổi các vị Bán Thánh đi, Tam Thánh nhìn về phía Trung Thiên Giới.
Màu lục lam kia mặc dù đã được tái sinh, nhưng nó không nằm trong dòng thời gian của thế giới chính, bọn họ cũng không thể tìm ra chính xác âu Dương đã tái sinh đến chỗ nào.
"Nhị sư huynh, tam sư huynh, không biết hai người có kết quả gì không?" Bạch Phi Vũ điên cuồng lật lật bảo thư phong thần trong tay, trong vô số tin tức khổng lồ được gửi đến từ khắp nơi ở Trung Thiên giới, Bạch Phi Vũ không tìm thấy dấu vết nào của âu Dương.
Trần Trường Sinh cau mày, nhìn về phía trước Trung Thiên giới, trong hàng tỷ sinh linh, thật sự rất khó tìm được một sinh linh tái sinh, cho dù là Thánh nhân.
"Tiểu sư muội từng nói sẽ mang Đại sư huynh tới gặp chúng ta, các ngươi lo lắng cái gì?" Ngược lại, Lãnh Thanh Tùng một bên cầm kiếm, bình chân như vại nói.
"??"
"???"
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ nhìn nhau, cảm thấy thời gian hàng triệu năm của Lãnh Thanh Tùng thực sự quá an nhàn nhỉ, vẫn cố gọi Đại sư huynh (âu Trị Tử) là huynh trưởng.
Thật là một kẻ máu lạnh.
Sau khi Tam Thánh tìm kiếm không có kết quả, Lãnh Thanh Tùng tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Thế giới này sẽ đóng cửa ba trăm năm, có Thánh nhân canh giữ, không tu sĩ nào được phép đi vào!"
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ nhìn nhau một cái, cũn mở miệng tuyên bố về phía hỗn loạn trong Ngàn Vạn Tiên Vực.
Tam Thánh ngồi yên trên bốn phía của Trung Thiên Giới, trấn thủ Trung Thiên Giới theo hình tam giác!
Để đề phòng kẻ nào có ý đồ với Đại sư huynh nhà mình, muốn nhân cơ hội này để trộm gà!
Sau khi Lãnh Thanh Tùng khoanh chân ngồi xuống, khuôn mặt lạnh lùng vốn có đã thoải mái hơn.
Liếc nhìn Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ vẫn đang tìm âu Dương, trong lòng kìm nén sự kích động, sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Không ai biết hắn ở đâu, nhưng bản thân lại hoàn toàn chắc chắn hắn đang ở nơi đó!
Bởi vì đó là nơi Lãnh Thanh Tùng và âu Dương gặp nhau lần đầu tiên!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn dĩ có chút mỉm cười của Lãnh Thanh Tùng chợt tối sầm lại.
âu Dương dùng thân mình nâng đỡ dòng sông thời gian, nguyên thần của hắn rải rác khắp thiên địa.
âu Dương là thiên địa, thiên địa lại là âu Dương.
Trước khi nhớ lại âu Dương, Lãnh Thanh Tùng trước đó đã nói muốn trở thành thanh kiếm trong tay hắn.
Vì thế đã đặt chấp niệm này lên trời đất.
Đây chính là lý do tại sao Lãnh Thanh Tùng luôn cố chấp như vậy, nhưng âu Dương lại không quan tâm đến nguyên nhân.
Làm sao có thể tính toán một tên chỉ muốn làm cái đuôi của hắn, tình nguyện trở thành thanh kiếm thiên địa.
Có thể nói âu Dương đã rất nhọc lòng.
Nhưng bây giờ, sau khi nhớ lại âu Dương, Lãnh Thanh Tùng không biết phải đối mặt với âu Dương như thế nào!
Trong tuyệt vọng và hối hận không lối thoát, Lãnh Thanh Tùng đã mất đi mong cầu về mọi thứ, chỉ muốn một lần nữa nhìn thấy chiếc áo màu xanh kia, có thể gọi lại một tiếng huynh trưởng!
Cho dù ở kiếp này mất đi Thánh vị thì tâm nguyện của Lãnh Thanh Tùng cũng có thể coi như đã hoàn thành.
Nhưng, khi thực sự đến gặp hắn, đối mặt với hắn thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào?
Lãnh Thanh Tùng thở dài và nhắm mắt lại, suy nghĩ trong lòng, ở trong Trung Thiên Giới, tay cầm cây búa, giật mình một cái, trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
Trần Trường Sinh đang bận so sánh với Tiểu Sơn phong trong thế giới chính, sao chép từng chi tiết thật của ngọn núi.
Bạch Phi Vũ đang bận rộn lùng sục dãy núi, sông suối trong phạm vi hàng ngàn dặm.
Chỉ có Lãnh Thanh Tùng đang sửa nhà, ngoài việc sửa lại mái nhà, hắn không có đủ thời gian để đi ra ngoài.
Trong đêm tối, Lãnh Thanh Tùng đang ngủ đột nhiên mở mắt.
Ngón tay được giơ lên phía trước, một bản thể bên ngoài cơ thể giống hệt với hắn liền xuất hiện bên cạnh.
Lãnh Thanh Tùng liếc nhìn xung quanh không có ai, sau đó nhảy lên trên cây, nhảy được vài cái thì biến mất.
Tuy nhiên, điều Lãnh Thanh Tùng không biết là khi hắn rời đi, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đã đứng trên mái nhà, nhìn theo hướng Lãnh Thanh Tùng rời đi, mặt mỉa mai.
"Ta biết ngay mà, tên này chắc chắn biết một chút gì đó! Thật ghê tởm!" Trần Trường Sinh cười lạnh, nhìn Lãnh Thanh Tùng đã đi xa, thấp giọng chửi.
"Hàng triệu năm trôi qua, tiểu tử này đã nhận được bao nhiêu sự hi sinh của Đại Sư Huynh chúng ta, bây giờ lại muốn ăn một mình sao? Đi thôi!" Bạch Phi Vũ cũng không hài lòng khi nhìn theo hướng Lãnh Thanh Tùng rời đi, lên tiếng mắng mỏ...
"Tam sư huynh, ngươi đánh dấu xong chưa?" Bạch Phi Vũ quay đầu, hướng về phía Trần Trường Sinh hỏi.
Bạch Phi Vũ vừa kinh ngạc vừa tức giận khi phát hiện Trần Trường Sinh trước đó vẫn đứng bên cạnh mình, hiện tại không biết đã biến mất từ lúc nào!
Bạch Phi Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, liền đuổi theo hướng của Lãnh Thanh Tùng, trong lòng mắng hai người không biết bao nhiêu lần:
"Mẹ kiếp! Hai người là chó phải không? Không ai trong số các ngươi xứng đáng làm người cả!"