Khi đội phi thuyền rời đi, Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh quyết định trước tiên đến ngồi trong miếu thần hoàng thống nhất điều lệnh toàn bộ thần minh âm ti của Phong Thành.
Cho dù có kiểm tra từng cái một, cũng phải tìm ra âu Dương trong biển người mênh mông.
Mà Lãnh Thanh Tùng từ trên phi thuyền nhảy xuống, bây giờ đang nằm trong cái hố lớn do chính mình tạo ra, hai mắt nhìn lên bầu trời không biết đang nghĩ gì.
Mặc dù hắn có cường độ thân thể của tiên thiên võ giả, nhưng nếu nhảy từ độ cao như vậy thì nếu là tiên thiên võ giả bình thường sớm đã ngã thành thịt nát.
Lãnh Thanh Tùng ôm lấy thánh nhân chân linh, mặc dù đã đảm bảo hắn không chết, nhưng bây giờ hắn cảm thấy lồng ngực nóng bừng, mỗi lần hít thở thì lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau rát.
Nhưng nỗi đau này hoàn toàn bị Lãnh Thanh Tòng phớt lờ, đối với hắn nỗi đau thể xác còn kém xa nỗi đau đớn hao tổn đến tinh thần hắn.
Sự hao tổn tinh thần này liên tục tàn phá nội tâm của Lãnh Thanh Tùng.
Hắn đã thề rõ ràng rằng mình sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng.
Hắn muốn chém hết toàn bộ trở ngại trước mặt huynh trưởng.
Nhưng khi hắn bước lên đỉnh cao của thiên địa, Lãnh Thanh Tùng luôn coi mình là thanh kiếm trong tay huynh trưởng, dù thế nào đi nữa cũng không thể chấp nhận được.
Hắn lại cầm kiếm cắm xuyên qua lồng ngực của huynh trưởng!
Khi ký ức về huynh trưởng thức tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của vị chí thánh thiên địa này không phải là đi tìm âu Dương mà là muốn tự sát trong thiên địa.
Nếu huynh trưởng đã đi rồi thì hắn không thể sống một mình được!
Nhưng khi hắn muốn tự sát, là quyền hành của thiên địa chi kiếm lại liên tục nói với hắn.
Giữa thiên địa này bị chân nguyên của huynh trưởng che phủ và thiên địa này đã trở thành huynh trưởng cải trang.
Chân nguyên của huynh trưởng đã bị phân tán khắp thiên địa chính là để ngăn cản hắn sau khi biết được chân tướng sẽ đi đến một hướng cực đoan khác.
Thiên địa chính là hắn, sau khi hắn rời đi, thiên địa này liền giao cho ngươi chăm sóc!
Khiến Lãnh Thanh Tùng muốn cùng thiên địa đồng quy cũng không cách nào làm được, thanh kiếm của hắn đã giết chết huynh trưởng một lần, làm sao hắn có thể tiếp tục lần nữa ra tay với thiên địa do chân nguyên huynh trưởng phân tán?
Cách bố trí tram vạn năm trước, lúc đầu hắn không quan tâm đến nó, nhưng tram vạn năm sau lại khiến Lãnh Thanh Tùng phải chú ý.
Bây giờ ngay cả việc Lãnh Thanh Tùng muốn chết cũng trở thành hy vọng xa vời.
Đôi mắt hắn đột nhiên ươn ướt, Lãnh Thanh Tùng vô thức giơ tay lên che mắt.
Lãnh Thanh Tùng dùng tay che mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Tại sao chứ, rõ ràng ta chỉ muốn trở thành thanh kiếm trong tay người, thiên địa này liên quan gì đến ta chứ, tại sao ngươi lại muốn tính toán ta đến bước này?”
Thánh nhân cái gì, đạo cái gì, kết cục cái gì!
Những thứ của ngươi cho ta, ta đều không muốn!
Tại sao ngươi ngay cả cho ta một cơ hội được ở bên cạnh ngươi cũng không cho!
Huynh trưởng….
Bầu trời trong xanh mây nhẹ đã cuối thu, thiếu niên trong hố đang buồn bã, buồn bã như chó con bị bỏ rơi mà không tìm được nhà.
Cho dù biết rõ huynh trưởng là vì tốt cho hắn, nhưng điều tốt này đối với Lãnh Thanh Tùng, hầu như luôn phải sống trong đau đớn cùng cực.
Một con rắn trắng trong tay Lãnh Thanh Tùng nhẹ nhàng thò đầu ra, dường như hiểu được nỗi buồn của thiếu niên trước mặt, nó phun ra lưỡi rắn trắng nõn, nhẹ nhàng liếm bên tai người thiếu niên như muốn an ủi hắn.
Cảm nhận được một chút an ủi ở bên cạnh, khiến cảm xúc của Lãnh Thanh Tùng vốn đang rối loạn dần dần bình tĩnh lại.
Lãnh Thanh Tùng khịt mũi, lẩm bẩm rồi đưa tay ra nói: “Cảm ơn ngươi Mộc Vụ, chúng ta đi tìm hắn! Cho dù làm trâu làm ngựa, chúng ta lần này cũng sẽ không bao giờ tách rời khỏi hắn nữa.”
Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, Lãnh Thanh Tùng chật vật trèo ra khỏi hố.
Mặc dù những vết thương khắp thân thể có chân khí hồi phục nhưng có vết thương có hơi nặng.
Để chữa trị vết thương cho bản thân, Lãnh Thanh Tùng lấy chân khí trị nội thương của mình.
Vì lý do này mà cơ thể hắn nhanh chóng già đi, chỉ trong chớp mắt thì Lãnh Thanh Tùng đã biến thành một lão nhân tóc trắng xoá, già nua.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng lại không coi trọng, tướng mạo đối với thánh nhân cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ huynh trưởng chuyển thế đã uống nước quên lãng, dưới sự gia trì của ý chí thiên địa này cũng không còn ký ức gì về kiếp trước.
Có nhận ra hắn hay không không quan trọng, chỉ cần hắn vẫn có thể nhận ra huynh trưởng là đủ!
Lão ăn xin quần áo rách rưới, bước đi loạng choạng, mái tóc bạc trắng bước vào Phong Thành này sau trăm vạn năm.
Như hạt cát rơi vào trong biển cả, không có dâng lên bất kỳ sống lớn nào.
Bên trong Phong Thành nhiều thêm một lão ăn mày suốt ngày lang thang trên đường.
Đôi mắt đục ngầu của hắn nhìn những người đi đường xung quanh, giống như đang xin xỏ, cũng giống như đang tìm kiếm.
Trường kiếm trong tay trở thành cây gậy chống đỡ cơ thể, trong dáng vẻ lôi thôi lếch thếch cả ngày, mái tóc và râu trở nên bẩn thỉu.
Vị thánh nhân tối cao trong ngàn hàng vạn tiên vực, bây giờ lại là một lão ăn xin ở Phong Thành.
Khi đói thì lục thùng rác, khi khát thì uống nước máy, một chút cũng không để ý đến ánh mắt của người khác.
Đối với Lãnh Thanh Tùng, thế nhân đều là người qua đường mà thôi, đối với thế nhân thì lão ăn xin bẩn thỉu này chỉ là một điểm sẽ không bao giờ được ghi nhớ trong cuộc đời ngắn ngủi.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Lãnh Thanh Tùng thu mình trong hộp giấy, hắn thức dậy trong không khí se lạnh của cuối thu.
Cuối mùa thu, hai bên đường trải đầy lá, cái lạnh ập đến lại không lạnh bằng trái tim lạnh lẽo của Lãnh Thanh Tùng.
Trong năm năm, hắn đã tìm kiếm ở Phong Thành vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối hắn không có tìm thấy bóng dáng chuyển thế của âu Dương.
Mà cả thành phố toàn tai mắt của Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ, thậm chí xung quanh hắn còn có những người đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lãnh Thanh Tùng cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn tốn công vô ích tìm kiếm như vậy, vốn dĩ không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn muốn quay lại Tiểu Sơn phong, đi đến đó đợi đợi tiểu sư muội mang âu Dương trở lại.
Có lẽ duyên phận giữa hắn và huynh trưởng đã hết, hoặc có thể thế giới này không muốn bản thân tìm thấy hắn.
Một đêm muộn cuối thu, Lãnh Thanh Tùng quyết định rời đi.
Năm năm tìm kiếm uổng công vô ích, hắn muốn quay lại Tiểu Sơn phong nhìn xem, nhìn xem ngôi nhà hắn xây cho huynh trưởng có vững chắc không, mái nhà có cần phải sửa lại hay không.
Trong đêm khuya này, Phong Thành thiếu đi một lão ăn xin, cũng thiếu đi một người tìm kiếm.
Lãnh Thanh Tùng đi trên con đường mòn ở vùng ngoại ô thành phố, đôi mắt mờ đi khi bước loạng choạng.
Đèn đường mờ mờ không nhìn rõ đường phía trước, loạng choạng như say rượu.
Tâm lực lao lực quá độ, Lãnh Thanh Tùng ngồi bên lề đường nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng khi Lãnh Thanh Tùng nhìn lên, lại nhìn thấy một cột mốc được có hơi cũ kỹ.
Nó giống như cảm giác hạnh phúc sau khi kết thúc cuốn tiểu thuyết, cũng giống như một kết thúc có hậu, một sự sắp đặt có chủ ý của tao hoá.
Trên cột mốc đường lâu năm không sửa, nét chữ đã mờ nhạt như khiến Lãnh Thanh Tùng thất thần một lúc.
Trên lớp sơn trắng lốm đốm mơ hồ nhìn thấy năm chữ:
“Cô nhi viện Thanh Vân.”