Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76: Ai Có Thể Từ Chối Khi Được Gọi Là Soái Ca?

Chương 76: Ai có thể từ chối khi được gọi là soái ca?

Nhìn hai mắt Bạch Phi Vũ trước mặt đỏ hoe, Âu Dương vốn muốn vứt qua cho lão Nhị, nhưng lão Nhị đã trở về phòng để ổn định cảnh giới.

Ta nên xử lý sao đây?

Lão nhị nhà mình chẳng những không chết mà còn đào được ngôi mộ kiếp trước của lão tứ lên.

Âu Dương nhất thời cảm thấy mình bó tay toàn tập, nuốt một ngụm nước bọt, cười khan nói: “Tiểu Bạch, ngươi kích động như vậy, chẳng lẽ tòa cung điện ở trên trời đó còn có thể là của lão tổ ngươi?”

Nghe thấy Âu Dương nói, Bạch Phi Vũ vốn dĩ tức giận mấy ngày nay lập tức sửng sốt, hắn là người chuyển thế, chuyện này là bí mật lớn nhất của hắn, Bạch Phi Vũ làm sao có thể nói ra được?

Bạch Phi Vũ buông cổ áo của Âu Dương ra, ho khan một tiếng, giả bộ tràn đầy lòng chính nghĩa phẫn nộ nói: “Vừa nhìn là đã biết tòa cung điện ở trên trời kia là chỗ an nghỉ của một vị đại kiếm thượng cổ nào đó, làm sao có thể quấy rầy tiền bối yên nghỉ chứ, thân là một kiếm tu, làm sao có thể ngồi yên mặc kệ nhìn được?”

Nhìn thấy Bạch Phi Vũ nói khoác không biết ngại, Âu Dương trong lòng trợn mắt ngoác mồm, hắn quá rõ tính tình Bạch Phi Vũ như thế nào.

Bạch Phi Vũ ngươi trở nên xen vào việc người khác như vậy từ khi nào chứ?

Cho dù ngày mai Thanh Vân tông bị công phá sơn môn, tiểu tử thúi nhà ngươi cũng nhất định sẽ đứng trên cây xem trò vui!

Còn lòng đầy căm phẫn nữa?

Còn không phải là vì phần mộ của hắn bị hắn đào ra sao?

Lo lắng?

Trong lòng Âu Dương nghĩ như vậy, nhưng lại nghiêm túc nói: “Tiền bối để lại di vật, đều là dành cho người hữu duyên, nếu lão nhị có thể mở ra phần mộ này thì có nghĩa tiền bối đã công nhận hắn!”

Âu Dương nói rất có lý, đầy đủ như ;ão nhị chính là truyền nhân của vị đại kiếm tu kia.

Nghe Âu Dương nói, trên trán của Bạch Phi Vũ nổi lên gân xanh, trong lòng điên cuồng gầm thét: “Con mẹ nó ta tán thành cái tên trâu bướng bỉnh kia khi nào? Làm sao đến ta cũng không biết!”

Bạch Phi Vũ đột nhiên sửng sốt, hắn đột nhiên nhớ tới sở tu của Lãnh Thanh Tùng là kiếm đạo, dường như là đang đi theo con đường cũ ở kiếp trước của hắn.

Kiếp trước hắn lấy kiếm làm đạo, kiếm trảm vạn vật!

Nhưng mà con đường này là ngõ cụt!

Nếu không hắn cũng không chết ở kiếp trước rồi!

Sắc mặt Bạch Phi Vũ nháy mắt tối sầm lại, con đường mà Lãnh Thanh Tùng đã chọn là con đường hắn đã đi qua, hắn không thể cứ trơ mắt nhìn Lãnh Thanh Tùng lại đạp lên vết xe đổ của mình!

Bọn họ ngày đêm ở bên nhau gần mười năm, kiếp trước hắn vẫn luôn xem kiếm là bạn, kiếp này chỉ có một mình hắn lẻ loi ở đây nhưng hắn cảm nhận được tình cảm như người thân từ những người này.

Bạch Phi Vũ không thể cứ trơ mắt nhìn Lãnh Thanh Tùng tự rước cái chết vào mình được.

Nghĩ đến đây, Bạch Phi Vũ quay người đi về phía phòng của Lãnh Thanh Tùng, nhưng mới đi được hai bước, hắn lại lùi trở về, nhìn Âu Dương, sắc mặt có chút nghiêm trọng nói: “Nhị sư huynh không thể đi vào tòa bí cảnh tiên nhân này được!”

“???” Âu Dương nhìn sắc mặt nghiêm túc của Bạch Phi Vũ, lập tức không kịp hiểu Bạch Phi Vũ có ý gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy kiên định mà trước nay chưa từng có của Bạch Phi Vũ, trong lúc nhất thời Âu Dương cũng không khỏi hạ quyết tâm.

Âu Dương nhẹ giọng nói: “Là lão đầu sắp xếp như vậy, chúng ta xuống núi lần này cũng do cục diện lão đầu bố trí!”

“Sư phụ?” Sắc mặt Bạch Phi Vũ âm trầm không xác định, nghe Âu Dương nói đến sư phụ Hồ Vân, Bạch Phi Vũ cũng trở nên mù mịt không hiểu.

Nghe Âu Dương nói đến Hồ Vân, trong đầu của Bạch Phi Vũ nhớ lại đôi mắt dường như có thể thấy rõ hết mọi thứ.

Khi đôi mắt kia nhìn hắn, giống như thể tất cả những bí mật của hắn đều đã bị đôi mắt đó hoàn toàn nhìn thấu vậy.

Sau khi chuyển thế, Bạch Phi Vũ hoàn toàn không quan tâm mình gia nhập vào tông môn nào, dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước cùng vô số bí tịch thượng cổ thì hắn cũng không thiếu phương pháp tu luyện.

Nhưng khi bị đôi mắt đó nhìn chăm chú, Bạch Phi Vũ vẫn bị quỷ thần xui khiến mà gật đầu.

Nếu đó là ý của sư phụ mình thì Bạch Phi Vũ lại rơi vào trầm tư.

Nhìn thấy Bạch Phi Vũ trở nên do dự, Âu Dương biết rằng thật ra trong số mấy người bọn họ thì người tôn trọng lão đầu mình nhất chính là Tiểu Bạch ở trước mặt này.

Thân là Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế nhưng Tiểu Bạch lại nghe lời lão đầu của mình như vậy khiến Âu Dương cũng không ngờ tới.

Chẳng lẽ là bởi vì đánh giá của hệ thống cho lão đầu nhà mình sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy đánh giá của lão đầu, Âu Dương cũng không thể nhịn cười thành tiếng.

“Tu tiên giới chia thành năm năm, ngay cả chó cũng có thể chia thành năm năm.”

Nếu không phải vì danh hiệu sư đệ chưởng môn Thanh Vân tông, Âu Dương cũng nghi ngờ sư phụ của mình, liệu lão tiểu tử này có phải là một tên giang hồ lừa đảo hay không.

Dù Âu Dương bận nhưng vẫn thong thả dành thời gian để dỗ dành Hồ Đồ Đồ, lập tức hỏi: “Tại sao không nhìn thấy lão Tam và lão Lục?”

Bị cắt đứt mạch trầm tư, Bạch Phi Vũ thản nhiên trả lời: “Trần sư huynh đi cấm địa của Thanh Vân phong để nhìn bí bảo Thanh Vân, còn Tiêu sư đệ thì đến cấm địa sau núi để rèn luyện thể xác.”

Khuôn mặt của Hồ Đồ Đồ vừa mới ngừng khóc lại buồn rười rượi, Tam sư huynh không có ở đây, ai sẽ nấu gà ngon cho nàng ăn đây!

Âu Dương ở bên cạnh khinh thường cười nói: “Lão Tam đi nhìn bí bảo sao? Chân thân hắn đi sao? Ta không tin!”

Âu Dương lập tức ngẩng đầu kêu lớn: “Lão Tam! Ta đói bụng! Mau ra đây nấu cơm!”

Âu Dương vừa dứt lời, trong căn bếp trống không một ai lại bốc khói lên nghi ngút, Trần Trường Sinh đeo tạp dề từ trong bếp nhoài người ra, thật thà cười nói với Âu Dương: “Sư huynh đã trở về, chờ một chút, ta vừa mới làm món gà hầm!”

“Ngươi không phải đi nhìn bí bảo Thanh Vân sao?” Bạch Phi Vũ kinh ngạc nhìn Trần Trường Sinh hỏi.

Tại sao hắn không phát hiện Trần Trường Sinh vẫn còn ở trên Tiểu Sơn phong kia chứ?

Hắn là Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế, làm sao có thể đi đến con đường này chứ?

Xem ra hắn cần phải nhanh chóng nâng cao tu vi, mau chóng chạm đến thần hồn, để hắn không ngốc như vậy trước mặt mọi người ở Tiểu Sơn phong!

Lần đầu tiên Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế Bạch Phi Vũ cảm thấy áp lực.

Chính hắn có được ký ức hoàn chỉnh trước khi chuyển thế, nhưng tu vi hiện tại lại tồn tại ở hạng chọt của cả Tiểu Sơn phong?

Chuyện này khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy khẩn trương, thậm chí có chút áp lực!

Nghĩ đến đây, Bạch Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay người quay trở về phòng của mình.

Đậu mà! Kiếp trước hắn là Kiếm tiên nhưng lại bị toàn bộ tu tiên giới cuốn chết!

Âu Dương và Hồ Đồ Đồ đi vào phòng bếp.

Khi Hồ Đồ Đồ nhìn thấy gà hầm trong nồi, hai mắt nàng lập tức sáng lên, mặc dù ở nhân gian có rất nhiều đồ ăn, nhưng trước sau hương vị vẫn không ngon.

Các nguyên liệu nấu ăn của con người có thể ngon như linh thú và linh thảo được nguyên khí trời đất nuôi dưỡng?

Hồ Đồ Đồ khịt mũi ngửi thấy trong nồi sắt bắt đầu có mùi thơm bay ra, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống tí tách, lông trên đầu của cáo Tây Tạng ở trong ngực cũng bị nước bọt của Hồ Đồ Đồ thấm ướt.

Ban đầu cáo Tây Tạng Hồ chỉ muốn nhìn xem liệu sau khi từ nhân gian trở về nàng có tiến triển gì không.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Hồ Đồ Đồ, mãi cho đến khi lông ở trên đỉnh đầu đều bị nước miếng làm ướt đẫm.

Lúc này Hồ Nhan mới phát hiện ra tộc nhân của mình hoàn toàn không có bất kỳ tiến bộ nào!

Xem ra không có mình, đừng nói đến Cửu Vĩ thiên hồ, bé con này có thể đột phá đến Ngũ Vĩ cũng đã cảm ơn trời đất rồi!

Đúng là uổng công có tư chất tốt như vậy!

Trên mặt cáo Tây Tạng không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trong lòng nó đã bắt đầu vạch ra một kế hoạch.

Mặc dù không có hứng thú với chuyện chấn hưng Thanh Khâu sơn, nhưng Hồ Ngôn thực sự thích tộc nhân này của mình.

Suy cho cùng ai lại không thích một con hồ ly suốt ngày khen mình đẹp trai chứ?

Hay là.... trả nợ vậy.

Bình Luận (0)
Comment