Sau bữa cơm này, cơm nước lần nữa biến thành viện trưởng nấu cho heo ăn, giống như người mặc đồ tây trang đen đứng dưới ánh trăng chưa hề xuất hiện qua.
Những ngày tháng yên bình vẫn trôi qua, hạ đi thu đến rồi tới đông chí, chớp mắt một mùa xuân lại bắt đầu.
Phong Thành tựa hồ cũng rút đi khí lạnh lẽo của mùa đông, ý xuân dạt dào bên trong Phong Thành nghênh đón một lần cuồng hoan thịnh thế!
Nữ minh tinh nổi tiếng khắp đế quốc, muốn đến Phong Thành lưu diễn!
Vị nữ minh tinh này từ khi năm năm trước xuất đạo xong, nữ minh tinh này đã lấy đà quét ngang toàn bộ đế quốc Hán quốc, trở thành đỉnh lưu mới của toàn bộ giới giải trí của đế quốc!
Với giọng nói tựa như âm thanh của thiên nhiên và vẻ ngoài xinh đẹp đến nghẹt thở, gần như ngay khi ra mắt, lập tức làm bùng nổ toàn bộ làng giải trí của đế quốc.
Không chỉ xinh đẹp mà còn có thể hát hay, không chỉ hát hay mà vẫn rất xinh đẹp.
Vị nữ minh tinh này đơn giản là một phép màu của tạo hóa!
Cái tên Tô Đát Kỷ này trong nháy mắt làm bùng nổ toàn bộ Đại Hán đế quốc!
Dựa vào khuôn mặt khiến cho cả đế quốc điên cuồng, một khuôn mặt hại nước hại dân, già, trẻ, gái, trai không ta bất kỳ người nào, điên cuồng càn quét. VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Chỉ cần là nơi nàng xuất hiện, luôn có thể dẫn tình trạng muôn người đều đổ xô ra đường.
Nhưng vị nữ minh tinh này muốn mở lưu diễn trên cả nước, mỗi đến một tòa thành thị liền có thể gây nên một làn sóng truy tinh cấp độ cao.
Mà ba ngày sau đó, vị đỉnh lưu này sẽ tổ chức buổi hòa nhạc ở Phong Thành!
Mà ở Phong Thành càng rơi vào trạng thái điên cuồng hơn nữa.
Không biết có phải có người ở sau lưng trợ giúp hay không, sức nóng của buổi hòa nhạc lần này thậm chí đã lan rộng đến mười thành thị lân cận.
Thậm chí Phong Thành đã chuẩn bị từ nửa năm trước, vì vị nữ minh tinh này xây dựng một sân vận động!
Mà trình độ văn minh ở Phong Thành đã được cải thiện không ít, những tên lưu manh hay đứng đường cũng trở thành công dân tốt của thành phố.
Tích cực đỡ cụ già băng qua đường, mà cụ già có nguyện ý băng qua đường hay không cũng không hỏi, trực tiếp nắm tay dẫn cụ già băng qua đường.
Không nhặt của rơi trên đường, nhà không đóng cửa, tỉ lệ phạm tội hạ xuống bằng 0.
Lão đại hai bên hắc bạch đều có người lên tiếng, trong khoảng thời gian này có gia hỏa nào dám ở Phong Thành gây chuyện, vứt thẳng xuống sông!
Đầu mùa xuân nước ở sông còn chưa tan hết nha.
Tất cả mọi người ở Phong Thành cũng đều mong chờ buổi hòa nhạc lần này, thậm chí còn có người tình nguyện xây dựng đoàn đội.
Có thể nói mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ đỉnh lưu đại minh tinh đến!
Khi khách sạn lớn nhất Phong Thành chào đón vị khách quý nhất của mình, tầng dưới của khách sạn gần như chật kín những người muốn nhìn thấy bộ dáng thực sự của ngôi sao hàng đầu này.
Người mặc áo khoác, chân đạp giày cao gót Hồ Đồ Đồ hờn dỗi ngồi ở trên ghế sa lon, trong ngực ôm một con Tàng Hồ có hình dáng kỳ lạ, đứng trước mặt là ba vị sư huynh vô dụng của nàng.
"Các ngươi đã sớm biết hắn ở chỗ này?" Gương mặt xinh đẹp của Hồ Đồ Đồ lạnh lùng nhìn ba người trước mặt lạnh giọng nói.
"Tiểu sư muội, chúng ta chẳng qua là cảm thấy chúng ta ở chỗ này có thể chấn nhiếp đạo chích!" Trần Trường Sinh cười hì hì rồi lại cười, có chút lấy lòng nhìn Hồ Đồ Đồ nói.
"Đạo chích? Có ý chí thiên đạo tọa trấn, còn có mẹ nuôi ở cảnh giới Độ Kiếp kỳ, thể loại đạo chích nào có thể tổn thương Đại sư huynh?" Hồ Đồ Đồ tức giận khiển trách Trần Trường Sinh.
Một bên Bạch Phi Vũ tranh công nhìn Hồ Đồ Đồ cười nó: "Sư muội, chúng ta đã phục dựng xong toàn bộ Tiểu Sơn Phong rồi, một ngọn cây cọng cỏ, một viên gạch một cục đá cũng tự tay xây dựng như cũ rồi!"
Nghe thấy Bạch Phi Vũ giới thiệu, Lãnh Thanh Tùng có chút kiêu ngạo ưỡn ngực, phòng ở đều là hắn xây.
"Ta có phải đã nói qua với các huynh, trước khi ta đến, không cho phép các ngươi tiếp cận hắn!" Hồ Đồ Đồ nhìn ba sư huynh thành sự không có bại sự có thừa của mình, cảm giác có chút đau răng.
Ba vị sư huynh này trước mặt người ngoài đều là những vị Thánh Nhân bất khả xâm phạm, không thể chạm tới.
Nhưng ở trước mặt mình, đến thở mạnh cũng không dám!
Còn không phải bởi vì Đại sư huynh trở về tất cả đều do mình tại xuất lực, ba người sư huynh trước mặt đều không giúp được gì, cũng có thể nói bọn họ căn bản không có tác dụng!
Thậm chí còn luôn kéo chân sau của nàng!
Chính mình cũng nói rõ không cho ba người bọn họ tìm Đại sư huynh, không nghĩ tới ba người này vẫn đi tìm!
Vuốt ve Tàng Hồ trong ngực Hồ Đồ Đồ đứng lên, lạnh giọng trách cứ: "Thánh Nhân có nhân quả, bây giờ Đại sư huynh là người có thể tuỳ tiện trêu chọc? Trong lòng các huynh đến cùng có muốn hắn tốt hơn không? Hay nhìn ta hiện tại mới ở cảnh giới Phân Thần còn chưa đủ đáng thương? Ỷ là sau khi Đại sư huynh đi, các huynh cứ như vậy khi dễ ta?"
Nói đến đây, Hồ Đồ Đồ vành mắt cũng đỏ, giọng nói cũng biến thành nghẹn ngào.
Khi chiếc nồi lớn này chụp xuống đầu, ba người không ai có thể chịu nổi, nhất là khi nước mắt Hồ Đồ Đồ cũng rơi xuống, ba người hoảng loạn thành một đoàn.
Lãnh Thanh Tùng lời ít ý nhiều nói: "Đừng khóc!"
Bạch Phi Vũ đi lên che miệng Lãnh Thanh Tùng, lúc này cũng đừng dùng đến cách nói chuyện lạnh lùng của ngươi.
Bạch Phi Vũ nhìn Trần Trường Sinh nháy mắt, ra hiệu đại diện ngữ văn của Tiểu Sơn Phong nhanh chóng giải vây.
Trần Trường Sinh đại não cấp tốc vận chuyển, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, ho khan một tiếng, có chút nghiêm túc mở miệng nói: "Sư muội có chỗ không biết, kỳ thật chúng ta tới đến nơi đây, cũng không phải là bởi vì Đại sư huynh!"
"? ? ?"
"? ? ?"
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ đều khiếp sợ nhìn về phía Trần Trường Sinh, tiểu tử ngươi nói lời này, hai chúng ta đều không tin a!
Hồ Đồ Đồ sửng sốt một chút, sắp bị Trần Trường Sinh chọc cười, mấy năm không thấy, vị sư huynh này mở to mắt nói dối đã đến trình độ này sao?
Trần Trường Sinh lại không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng giải thích nói: "Sư muội có chỗ không biết, lúc trước chúng sinh gặp phải đại kiếp, Đại sư bá tay không khai thiên kia, sư muội còn có ấn tượng không?"
Hồ Đồ Đồ nghe thấy Trần Trường Sinh nói đến Trọng Minh, nét mặt nhìn ba người càng thêm khinh thường: "Chính là vị kia, chuyển thế về sau còn có thể dạy ba vị Thánh Nhân một đạo phật môn Chí Thánh?"
Nói đến chuyện này, sắc mặt ba vị Thánh Nhân trước mặt đều có chút xấu hổ.
Nhưng Trần Trường Sinh lại tiếp tục dẫn về câu chuyện lúc nãy: "Không tệ, chính là vị sư bá này, sư muội có chỗ không biết, Đại sư huynh chuyển thế ở trong trung thiên thế giới này, bị sư bá này sắp xếp đến bên người Đại sư huynh của chúng ta vô số nhân quả! Những đại tu sĩ xả thân vì đại kiếp lúc ấy bây giờ chuyển thế, gần như đều bị an bày bên cạnh Đại sư huynh!"
Hồ Đồ Đồ bỗng nhiên nhướng mày, nghiêm mặt nói: "Hắn sao dám làm như vậy! Chẳng lẽ hắn còn muốn Đại sư huynh dẫm phải lỗi lầm giống như kiếp trước sao! Hắn an tâm nỗi sao!"
Nhìn thấy Hồ Đồ Đồ bị mình dăm ba câu đả động đến cảm xúc, nỗi lòng lo lắng của Trần Trường Sinh cũng hạ xuống, lập tức cùng chung mối thù mở miệng nói: "Cho nên, chúng ta ba người tới đây, chính là giải quyết đám đại tu sĩ đã chuyển thế dính vô số nhân quả!"
Trần Trường Sinh lại nói tỉ mỉ cách ba người thông cáo ngàn vạn Tiên Vực, để bây giờ các đại tu sĩ trong ngàn vạn trong tiên vực cùng chia sẻ cái đám người có vô số nhân quả cho Hồ Đồ Đồ nghe qua một lần.
Hồ Đồ Đồ vốn đang nhíu chặt lông mày cũng giãn ra lại, lập tức gật đầu nhẹ: "Chuyện này làm không tệ!"
Ba người Lãnh Thanh Tùng giống như là tiểu hài tử đi nhà trẻ được hồng hoa nhỏ, có chút ưỡn ngực, trông rất tự hào.
Nhưng lập tức Hồ Đồ Đồ giương mắt nhìn về phía ba người, lạnh giọng trách cứ: "Vậy các ngươi còn ở nơi này làm gì? Đã làm xong việc, vì cái gì còn chưa chịu rời đi?"