Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 765: Quả Nhiên Vẫn Là Tiểu Hài Tử

Chương 765: QUẢ NHIÊN VẪN LÀ TIỂU HÀI TỬ

"Nơi này là phòng bếp, nơi này là phòng ngủ, tiểu a di đi mua đồ rồi còn viện trưởng đi kiếm tài trợ, hôm nay ngươi tới không đúng lúc, toàn bộ cô nhi viện chỉ còn mỗi mình ta." Nam hài dẫn thiếu nữ đi tham quan cô nhi viện, một bên nhiệt tình giới thiệu.

Thiếu nữ chăm chú nhìn nơi ở mà mấy năm qua nam hài sinh hoạt, một bên len lén đánh giá nam hài đang đầy nhiệt tình giới thiệu cho mình.

Mặc dù vừa rồi nam hài đối với mình còn có chút đề phòng, nhưng nghe nói mình là con gái nuôi của Mộ Vân Hải, nam hài lập tức nhiệt tình.

Dù sao cũng là tiểu a di từ nhỏ chiếu cố mình, thân thích của tiểu a di cũng xem là thân thích của mình.

Cô nhi viện quả thực dạo này hơi vắng vẻ, có người khác đến, nam hài cũng vui vẻ nói thêm vài lời.

Rương hành lý giật giật, một con Tàng Hồ nhỏ từ trong rương hành lý leo ra, nam hài nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn nó, lập tức cười ra tiếng.

"A tỷ, sủng vật ngươi nuôi nhìn rất độc đáo đấy." Nam hài nhìn Tàng Hồ bị Tịnh Tử đuổi theo, cười ha hả nói.

Hồ Đồ Đồ thì cười ôm lấy bị con chó nhỏ đang đuổi theo Tàng Hồ, cười khanh khách nói ra: "Nó gọi soái ca, vừa ra đời không bao lâu, cho nên lá gan còn có chút nhỏ!"

"Soái ca? Cùng Tịnh Tử nhà ta rất phù hợp đây" Nam hài lặp lại một lần nhỏ Tàng Hồ danh tự, hai mắt tỏa sáng mở miệng nói ra.

Thiếu nữ đi theo sau lưng nam hài, cười không nói, đột nhiên mở miệng hô một tiếng: "Đại sư huynh!"

Một tiếng gọi Đại sư huynh đột ngột này khiến nam hài hơi kinh ngạc nhìn chung quanh một chút, lại nhìn về phía thiếu nữ, chỉ mình hỏi: "A tỷ, ngươi mới vừa rồi là đang gọi ta?"

Nhìn xem biểu lộ tự nhiên của nam hài, trong đáy mắt thiếu nữ có chút thất vọng, nhưng không lưu dấu vết, giấu đi.

Thiếu nữ lắc đầu, mở miệng nói ra: "Ta muốn nói cho soái ca biết, về sau, con chó nhỏ của ngươi chính là Đại sư huynh của nó!"

"Xưng hô thế này là lạ nha!" Nam hài bán tín bán nghi nhìn thoáng qua Tàng Hồ trong ngực thiếu nữ, thuận miệng hồi đáp.

Đợi đến nam hài dẫn Hồ Đồ Đồ tham quan xong toàn bộ cô nhi viện xong, nam hài lại dẫn Hồ Đồ Đồ vào phòng khách ngồi, còn nhanh chóng bưng trà rót nước.

Hồ Đồ Đồ cầm lấy chén trà, nhìn nam hài trước mắt cũng đang đánh giá mình, cười khẽ một tiếng nói ra: "Làm sao? Suy nghĩ cái gì?"

Nam hài có chút bối rối nói "Ta đang nghĩ, tiểu a di nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, tại sao có con gái nuôi lớn như vậy. . ."

"Cái này có cái gì kỳ quái đâu, rõ ràng là do mẹ nuôi bảo dưỡng tốt!" Hồ Đồ Đồ thản nhiên nói.

Dường như điều này cũng không có gì sai, nhưng nam hài luôn cảm thấy là lạ, đặc biệt là cảm giác quen thuộc kia.

Loại cảm giác này thật giống như đoạn thời gian trước, giống như lúc mình đụng phải Thành Hoàng gia và người đầu bếp thần bí kia!

Nam hài nhìn Hồ Đồ Đồ đang ưu nhã cầm chén trà, chậm rãi ung dung uống trà, đột nhiên thốt một câu: "Có phải các ngươi tới tìm ta không?"

Phốc phốc. . .

Hồ Đồ Đồ đang uống trà phun thẳng nước trong miệng ra, bởi vì quá đột ngột, nước trà khiến Hồ Đồ Đồ ho khan.

"Tìm tới ngươi là có ý gì?" Hồ Đồ Đồ ngừng lại ho khan, có chút chột dạ nhìn nam hài trước mắt hỏi.

Trên mặt nam hài lại mang theo sự thành thục không thuộc về độ tuổi này, lẳng lặng nhìn Hồ Đồ Đồ trước mắt nói: "Từ khi cô nhi trong cô nhi viện bắt đầu bị nhận nuôi, ta đại khái có thể đoán ra rất nhiều chuyện, kỳ thật các ngươi không cần phải giấu diếm ta!"

Khi mọi người lần lượt được nhận nuôi, nam hài đã xác nhận rằng thế giới này có một lực lượng mà cậu không hiểu được!

Mà những người này nhận nuôi hài tử trong cô nhi viện, đều không ngoại lệ toàn bộ đều là người có được lực lượng không thể tồn tại.

Vốn cho là mình là bởi vì tư chất quá kém, cho nên không ai vừa ý chính mình.

Nhưng khi gặp được Thành Hoàng gia và đầu bếp kỳ lạ kia, nam hài có thể xác nhận, mình cũng không phải là bởi vì tư chất quá kém, mà là người đến nhận nuôi mình còn chưa xuất hiện thôi!

Cho nên để mình lại cuối cùng, là lẳng lặng chờ đợi có người đến mang mình đi là được rồi!

Dựa vào dấu vết để lại và liên hệ với tất cả mọi chuyện, nam hài đã suy đoán ra đại bộ phận chân tướng.

Lúc Hồ Đồ Đồ xuất hiện, nam hài có thể xác định, cái người đến mang mình đi người chỉ sợ sẽ là nữ nhân đẹp đến kinh tâm động phách này!

Nghe thấy nam hài bình tĩnh kể ra, Hồ Đồ Đồ trong lòng giật mình, ba tên sư huynh phế vật kia quả nhiên đối với mình còn tốt khoe xấu che!

Đại sư huynh có thể tính kế thiên địa làm sao có thể dễ dàng như vậy bị lừa gạt cho qua?

Ba tên phế vật này lúc nào mới có thể làm cho mình bớt lo một chút!

Hồ Đồ Đồ ở trong lòng mắng ba người Lãnh Thanh Tùng, mặt lại không đổi sắc mỉm cười nhìn nam hài nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta đây không phải lần đầu gặp mặt sao? Làm sao có thể là tìm tới ngươi được chứ?"

"Các ngươi là siêu năng lực giả hay là tu tiên giả?" Nam hài giống như không có nghe thấy Hồ Đồ Đồ nói, mà là nhìn chằm chằm Hồ Đồ Đồ tiếp tục truy vấn.

Tiểu hài tử năm tuổi, nhưng lại có một đôi mắt sâu như đầm lầy.

Lúc bắt gặp phải cặp mắt kia, Hồ Đồ Đồ có cảm giác trước mặt đôi mắt này mình không thể che giấu được bất cứ bí mật nào.

Giống như vạn vật trong thế gian này đều trốn không thoát đôi mắt này.

Nam hài giọng điệu bình tĩnh lại mang đến cho người ta cảm giác hít thở không thông, từng bước ép sát, giống như toàn bộ sự che giấu của mình đều bại lộ dưới đôi mắt ấy.

Mặc dù mình hao tổn tu vi, nhưng vẫn là một tu sĩ kỳ xuất thần nhưng khi đối mặt với một nam hài bình thường, nàng lại cảm thấy có chút hoảng sợ.

Trách không được kiếp trước Đại sư huynh gần như không có bất kỳ kẻ thù nào, đối thủ phải mạnh cỡ nào thì mới có thể đối mặt Đại sư huynh nhà mình đây.

Hồ Đồ Đồ có chút thất thần nhìn nam hài trước nghẹn ngào tự lẩm bẩm: "Đại sư huynh. . ."

Đôi mắt nam hài vốn đang bình tĩnh bởi vì một tiếng Đại sư huynh này nổi lên một tia gợn sóng nhẹ, nhưng rất nhanh nhưng lại bị nam hài che giấu.

Lập tức, trên mặt nam hài lại mang bộ dáng cười đùa tí tửng, nhìn Hồ Đồ Đồ hỏi: "Còn phải chờ viện trưởng và tiểu a di một lát nữa, có muốn ta làm chút gì đó cho ngươi ăn không?"

Nam hài lại về dáng vẻ cười đùa tí tửng, giống như chuyện lúc này chưa từng xảy ra.

Mà Hồ Đồ Đồ bị ép đến sắp nói ra tình hình thực tế đến nơi, vẫn còn chưa tỉnh hồn nhìn nam hài đang cười đùa tí tửng, vừa rồi gần như ép mình đến chút nữa là không thể chống đỡ được uy áp, mà nhưng điều đó giống như ảo giác thoáng qua.

Hồ Đồ Đồ đột nhiên kích động, vọt tới trước mặt nam hài, gắt gao nắm bả vai của nam hài, không để ý tình trạng của nam hài lúc ấy, kích động khóc ròng nói: "Huynh có phải vẫn gạt ta hay không?! Huynh có phải vẫn mất trí nhớ đúng chứ! Huynh có phải lại muốn gạt ta đúng không"

Thiếu nữ khóc lê hoa đái vũ, quỳ gối trước mặt nam hài, khóc đến mức khiến người khác đau lòng.

Nam hài hít sâu một hơi rút cánh tay từ trong tay thiếu nữ ra, nhưng thiếu nữ lại quỳ xuống đất, ôm nam hài và tiếp tục khóc thút thít.

Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng bây giờ nam hài đại khái có thể xác nhận.

Dựa theo, tiểu thuyết kịch bản mà nói, mình rất có thể là người nào đó đac chuyển thế, hoặc là thiếu nữ trước mặt là người nào đó đã chuyển thế.

Đã như vậy thì không phải địch nhân, ánh mắt nam hài cũng nhu hòa xuống tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu nữ nhẹ giọng an ủi: "Lại còn khóc nữa thì không đẹp đâu!"

Quả nhiên, có cho dù là có thực lực thông thiên đến đâu thì trong nội tâm của chính mình vẫn chỉ là một tiểu hài tử.

Bình Luận (0)
Comment