Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 86 - Chương 86: Bí Văn Thượng Cổ

Chương 86: Bí văn thượng cổ

Chết tiệt, sau người này thì không còn tiên nhân?

Hóa ra là do Lý Thái Bạch làm thịt toàn bộ tiên nhân?

Hít!

Kinh khủng như vậy...

Trần Trường Sinh hít một hơi lạnh, kiếp trước lúc tận thế hắn tận mắt thấy người một lần nữa thành tiên, những người thành tiên này rất khủng bố, ngay cả kiếp trước mình đã tới Độ Kiếp kỳ cũng ‌cảm giác bản thân giống như là sâu kiến.

Không nghĩ tới thời kỳ thượng cổ lại có đại năng có thể làm thịt toàn bộ tiên nhân!

Lãnh Thanh Tùng nghe mà nhiệt huyết dâng trào, ở trong đầu hắn hiện lên cảnh một người một kiếm đứng ở trên ‌bầu trời, nơi nào mũi kiếm đi qua tiên nhân nơi đó chết.

Đây chính là điều mà mỗi kiếm tu muốn đạt tới nhất, cho dù là Lãnh Thanh Tùng cũng nhịn không được nhiệt huyết dâng trào!

"Có ý nghĩa, có ý nghĩa, tiểu Bạch đúng là trâu! Ngay từ đầu còn tưởng rằng chỉ là Kiếm tiên thượng cổ phổ thông bình thường, không nghĩ tới kiếp trước lại là cự lão một phương!"

Hai mắt Bạch Phi Vũ hơi rũ xuống, tỏ dáng vẻ không liên quan đến mình, thậm chí mang trên mặt một tia trào phúng.

Tiên? Những tên đó cũng xứng gọi là tiên? Thật đúng là buồn cười.

Giọng của Động Hư Tử trầm bổng trong đại điện, giảng giải cho bốn người những gì mình biết về bí văn thượng cổ.

Thời kỳ thượng cổ tiên môn chưa khóa, phía trên Độ Kiếp kỳ chính là tiên.

Thời điểm đó tiên nhân chính là chúa tể của thế giới này!

Thời kỳ thượng cổ, sau lưng tất cả chuyện lớn đều có bóng dáng các tiên nhân.

Cho đến khi một vị Kiếm tiên tay cầm tiên kiếm xuất thế!

Kiếm tiên Lý Thái Bạch cách tiên môn ba bước nhưng không vào, lại đứng ở bên ngoài tiên môn trảm tiên nhân, hủy tiên môn để từ đây tiên nhân trở thành truyền thuyết trên thế giới.

Từ đây thời đại tiên nhân thượng cổ kết thúc, nghênh đón thời đại như bây giờ!

"Các ngươi cảm thấy Kiếm tiên Lý Thái Bạch như thế nào?" Giọng Động Hư Tử mờ mịt truyền đến cắt ngang tưởng tượng của các thiếu niên về vị Kiếm tiên phong thái tuyệt thế.

Trần Trường Sinh ngơ ngác nói: "Tên tuổi Kiếm tiên thực sự là xứng danh!"

"Kiếm tiên nên như vậy!" Lãnh Thanh Tùng ngày thường dùng lỗ mũi nhìn người cũng phải đánh giá cao.

"Trâu bò!" Âu Dương lục lọi vốn từ cằn cỗi của mình mà nói.

Chỉ có Bạch Phi Vũ là im lặng không nói thậm chí trong ‌ánh mắt có hơi giãy dụa.

"Hoàn toàn chính xác, người có thể một kiếm trảm tiên là phong thái cỡ nào, bây giờ chúng ta chỉ có thể thán phục, nhưng mà các ‌ngươi biết hậu quả sao?" Động Hư Tử mở miệng hỏi.

Nghe được Động Hư Tử, ba người mờ mịt lắc đầu, mà vẻ giãy dụa trong mắt Bạch Phi Vũ càng thêm rõ ràng.

Động Hư Tử gằn từng câu từng chữ mà nói: "Không có ‌tiên nhân kìm hãm, ma đạo tranh đấu từ sau khi thời đại tiên nhân thượng cổ kết thúc, chiến tranh vẫn luôn lan tràn cho tới bây giờ!"

Không có tiên nhân cao cao tại thượng, hai phái ma đạo vốn dĩ như nước với lửa thừa cơ tiên nhân hoàn toàn ngã xuống mà tiến hành chiến tranh đẫm máu kéo dài đến vài vạn năm.

Vô số thiên kiêu chết oan chết uổng, vô số tông môn bị hủy, truyền thừa bị đoạn tuyệt.

Càng có vô số người chỉ có thể để lại một câu thật ‌đơn giản trong lịch sử “rừng xương biển cốt”.

"Cho nên các ngươi nói vị Kiếm tiên này đến cùng là Kiếm tiên hay là Kiếm ma?" Giọng Động Hư Tử dừng lại, rồi mở miệng hỏi.

Động Hư Tử ném ra vấn đề này ngược lại làm cho ba người Âu Dương rơi vào trầm tư, mà thân thể Bạch Phi Vũ run nhè nhẹ, nhắm chặt cặp mắt của mình.

Âu Dương quay đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh, phân tích đề tài là mình chịu!

Trần Trường Sinh ngầm hiểu, sắp xếp một chút câu từ rồi nói: "Ta cảm thấy người này chính là Kiếm tiên, kiếm đạo là quyết chí tiến lên, kiếm tâm thông suốt, tiên nhân tồn tại dù cho thế gian có thái bình thì sinh linh chẳng qua cũng giống như heo do tiên nhân nuôi, ngây ngô dại dột mà sống, chẳng bằng chuyện thế gian để tất cả mọi người trên thế gian tham dự!"

Nghe được Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ mở choàng mắt nhìn về phía Trần Trường Sinh đang chậm rãi nói, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

"Kiếm tiên chính là Kiếm tiên, chỉ tin kiếm trong tay mình! Nào có cái gì là Kiếm ma?" Lãnh Thanh Tùng cũng mở miệng phụ họa.

Âu Dương hơi nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ rồi nhìn Động Hư Tử nói: "Ta cũng nghĩ giống vậy!"

Bạch Phi Vũ nhìn bóng lưng ba người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Kiếp trước mình đứng ở phía đối lập với tất cả mọi người thậm chí là toàn bộ sinh linh, mình dùng kiếm trong tay chặt đứt tín ngưỡng của tất cả mọi người.

Dẫn đến mình giống như là ma đầu, trở thành kẻ mà người người muốn giết.

Mà bây giờ ba vị sư huynh này của mình vậy mà trăm miệng một lời cùng đứng về phía mình.

Mình kiếp trước bên người chỉ có một người bạn thân, mà người bạn thân kia cuối cùng cũng bởi vì mình mà chết.

Bây giờ bên cạnh mình lại có các sư huynh có cùng chung lý niệm, hơn nữa ‌còn có tới ba người!

Có phải kiếp trước mình đã ra đời quá sớm rồi không?

Bằng không cũng sẽ không ở thế giới bên kia đi con ‌đường cô độc như vậy, thậm chí đến cuối cùng rơi vào kết cục phải chết!

Đối diện, Động Hư Tử trên bồ đoàn thì sạm mặt lại nhìn bốn tên nghịch tử trước mặt, mình tận tình muốn nói ‌cho bốn tên nghịch tử này biết nghịch thiên mà đi cuối cùng sẽ dẫn tới tai nạn càng lớn.

Bốn tên nghịch tử ngược lại còn nổi lên hăng hái!

Động Hư Tử khoát tay áo nói: "Các ngươi cảm thấy Lý Thái Bạch không sai, vậy các ngươi hãy đi toà bí cảnh kia xem thử đi, ai đúng ai sai xem trong lòng các ngươi đối đãi như thế ‌nào."

Âu Dương thì vẻ mặt không đổi nói: "Ta thì không đi được, dù sao ta cũng xem không hiểu, vẫn nên để bọn họ đi thôi."

"Chưởng môn, ta không tu kiếm đạo, ta cũng không đi." Trần Trường Sinh lắc đầu nói, mình còn có một ‌đống lớn chuyện muốn làm từ khi hôm qua bị Hồ Ngôn nhấn ở trên tường không thể động đậy.

Trần Trường Sinh cảm giác Thanh Vân tông không có cảm giác an toàn, hắn chuẩn bị ngoại trừ tất cả mọi người bên trong tông môn ra, chỉ cần là thứ có thể thở thậm chí bông hoa ngọn cỏ cũng phải đề phòng.

Một con hồ ly thoạt nhìn đứng đắn lại là đại lão Độ Kiếp kỳ, ai biết trong mấy viên đá ở cổng Tiểu Sơn phong có thể gặp được một con khỉ đá thông thiên hay không?

Sống là phải biết hạ thấp đầu!

Bạch Phi Vũ cũng giống vậy mở miệng nói: "Toà bí cảnh này và kiếm đạo của ta không cùng đường, ta cũng không đi."

Ba người nhao nhao biểu thị không đi cũng vì không muốn quấy rầy Lãnh Thanh Tùng đi vào bí cảnh cảm ngộ kiếm đạo.

Lãnh Thanh Tùng đương nhiên biết suy nghĩ của ba vị sư huynh đệ nhưng cũng không nói gì, hắn sẽ không khách khí với sư huynh đệ nhà mình.

Động Hư Tử cười lạnh một tiếng nói: "Các ngươi muốn đến thì đến, muốn không đi thì không đi hả? Nghĩ cũng rất đẹp, tự mình đi bên ngoài nhìn xem, bí cảnh treo ngay ở trên trời, người phàm mặc dù nhìn không thấy nhưng người tu hành chỉ cần không phải mù lòa thì ai nhìn không thấy hả?"

"Kiếm tông, một trong chín đại thánh địa hôm qua đã truyền âm từ xa nói muốn tới Thanh Vân tông một chuyến, càng đừng đề cập vô số tán tu tông môn kia, ai không muốn lấy được bí bảo bên trong bí cảnh tiên nhân đâu?" Động Hư Tử mở miệng nói.

Vẻ mặt Bạch Phi Vũ mờ mịt, mặc dù nơi đó là thế giới con của mình ở kiếp trước nhưng người nào lúc nào lập mộ phần cho mình mình thật sự không biết.

Bí bảo? Kiếp trước mình có một thân một mình, có thể có bí bảo gì?

Nghe Động Hư Tử nói vậy, Âu Dương tùy tiện đứng lên vỗ cái áo không dính hạt bụi, vẻ mặt không quan trọng nói:

"Ồ, thật sao? Vậy thì để cho bọn họ tới!"

Bình Luận (0)
Comment