Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 14

Xưa nay Tịch Tiện Thanh vốn chẳng phải người kiên nhẫn gì, hôm nay là ngoại lệ.

Chúc Minh càng gây sự muốn đuổi cậu đi, cậu càng muốn ở lại, chẳng vì gì cả, chỉ là muốn chọc nát hình tượng lúc nào cũng cười giả tạo của người này.

Hai người giằng co trong sự im lặng bên bờ hồ.

Cuối cùng vẫn là Chúc Minh hét cách thở dài một hơi, dập thuốc, nghiêng đầu: “Qua đây đi.”

“… Gì cơ?”

“Không phải nói sẽ cùng tôi đi phục hồi chức năng sao?” Chúc Minh cười như không cười nhìn cậu, “Vậy thì đi thôi.”

Tịch Tiện Thanh đẩy Chúc Minh về trung tâm phục hồi chức năng.

Hai cô y tá sau quầy tiếp nhận đang cầm điện thoại, ríu rít thảo luận gì đó, thấy hai người họ cùng nhau tiến vào thì đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng kỳ lạ chói như đèn pha, chắc là vừa nãy đã lên mạng tra cứu quan hệ giữa bọn họ.

Sau khi trở lại trung tâm phục hồi chức năng, Chúc Minh lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, điềm nhiên thường ngày.

Kỹ thuật viên vật lý trị liệu trao đổi quy trình phục hồi chức năng với anh, đôi lúc anh sẽ gật đầu phụ họa, làm ra vẻ như thể đang nghiêm túc lắng nghe.

Tịch Tiện Thanh đứng ở một bên, cảm thấy người này chắc phải có đến cả nghìn lớp da——Cái người có miệng lưỡi sắc bén, khiêu khích phun ra lời nói chói tai bên bờ hồ lúc nãy chỉ là là một nhân cách phân liệt của anh mà thôi.

Đương lúc đang ngẩn người, cậu thấy Chúc Minh và kỹ thuật viên vật lý trị liệu đều nhìn về phía mình.

Chúc Minh hỏi: “Ổn chứ?”

Tịch Tiện Thanh: “Cái gì?”

“Tôi đề nghị, hôm nay ngài Chúc có thể dùng thử robot khung xương ngoài để hỗ trợ đi lại một lúc.” Kỹ thuật viên vật lý trị liệu nói, “Robot khung xương ngoài có trợ giúp khôi phục chức năng thần kinh, ngăn ngừa teo cơ chân và suy giảm chức năng của các khớp.”

“Tuy nhiên, vì lâu rồi ngài Chúc không đến đây phục hồi, có thể sẽ hơi khó thích nghi.”

Kỹ thuật viên vật lý trị liệu bất lực liếc Chúc Minh một cái, nói: “Tốt nhất là người thân nên ở lại cùng tôi trong suốt quá trình, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Chúc Minh thấu hiểu lòng người bổ sung thêm: “Cơ mà, quá trình này cực kỳ cực kỳ chán, cho nên nếu cậu bận quá thì không cần miễn cưỡng, sẽ có cô y tá ở lại với tôi.”

Chúc Minh dùng hết cách, vô cùng mong đợi Tịch Tiện Thanh sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Thế nhưng, lời này không hề có hiệu quả với Tịch Tiện Thanh.

Cậu liếc nhìn Chúc Minh một cái, nói với kỹ thuật viên phục hồi chức năng: “Được thôi.”

Nụ cười của Chúc Minh lặng lẽ đông cứng.

Quá trình đeo robot khung xương ngoài khá rắc rối, bắt đầu từ chi dưới, kỹ thuật viên vật lý trị liệu và Tịch Tiện Thanh mỗi người chịu trách nhiệm đeo một chân.

Cách lớp quần, tay Tịch Tiện Thanh vô tình chạm vào bắp chân của Chúc Minh——Bởi vì không thể vận động trong một khoảng thời gian dài mà cơ bắp bị teo đi, chân anh gầy một cách không khỏe mạnh, thậm chí xương đầu gối còn hơi cấn tay.

Có lẽ cảm thấy Tịch Tiện Thanh đã quyết tâm ở lại, trong quá trình đeo, Chúc Minh hơi nghiêng mặt đi, nhìn về phía không trung, không nói gì.

Bước đeo máy cuối cùng cũng là bước khó nhất; đó là phải cho người trên xe lăn đứng dậy, để cánh tay vào phần nạng hỗ trợ chi trên.

“Trước tiên đỡ bệnh nhân đứng dậy.” Kỹ thuật viên vật lý trị liệu nói, “Tôi điều chỉnh lại dây đai của chi trên đã.”

Tịch Tiện Thanh ngước mắt lên, nhìn thấy người ngồi trên xe lăn nghiêng đầu, nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói “Vừa rồi tôi đã cho cậu cơ hội rời đi rồi đấy nhé”, thoải mái dang tay về phía mình.

Tịch Tiện Thanh lặng lẽ thở ra một hơi, cúi người, bế Chúc Minh từ trên xe lăn lên.

Việc trong nhà luôn có người khác lo liệu, Tịch Tiện Thanh chưa từng hầu hạ ai bao giờ. Lúc mới đầu còn không biết vận lực sao cho đúng, chỉ có thể vụng về giữ eo Chúc Minh, một tay nâng dưới cánh tay anh, miễn cưỡng ôm anh lên.

Kỹ thuật viên vật lý trị liệu nói: “Cứ giữ nguyên như vậy một lát, tôi sẽ điều chỉnh ngay.”

Thế là bọn họ giữ tư thế đó, im lặng gượng gạo ôm nhau vài giây.

Sau khi đeo xong chi trên, Chúc Minh muốn tránh khỏi cái ôm của Tịch Tiện Thanh để tự mình đứng thẳng.

Nhưng bởi vì trước đó anh đã trốn tập quá nhiều lần, càng nóng vội càng khó đứng vững, chân đã vốn không thể sử dụng lực, lực eo và lực cánh tay cũng không theo kịp. Hậu quả của việc ép mình ra vẻ chính là thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra sau, suýt thì té xuống đất.

Cũng may là Tịch Tiện Thanh nhanh mắt mau chóng kéo anh về trong lòng ngực: “Anh gấp gáp cái gì?”

Giọng điệu của cậu có hơi gay gắt, nhưng Chúc Minh không phản bác.

Anh tựa trán lên bả vai Tịch Tiện Thanh, tiếng thở d.ốc hơi dồn dập, thái độ ngoan ngoãn hiếm có.

Tịch Tiện Thanh khựng người, vô thức dịu giọng đi: “Sắp đeo xong rồi, đợi chút nữa thôi.”

Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy Chúc Minh nhỏ giọng lên tiếng: “Vị hôn phu à.”

Tịch Tiện Thanh cảm thấy mình sắp miễn dịch với cái xưng hô này rồi: “… Sao?”

“Là thế này, tuy hầu như chi dưới của tôi đã mất hết cảm giác, nhưng chỗ tiếp giáp phần eo thì vẫn có chút cảm giác.”

“Ừ.”

“Ừ, cho nên cậu có thể nào, dịch tay khỏi mông tôi một chút được không?”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

Vừa nãy lúc vội vã kéo, cậu chỉ nghĩ phải ôm chặt lấy người, tay vô thức tìm một chỗ không có máy móc che chắn vịn vào.

Cúi đầu nhìn xuống, bộ phận này tình cờ chính là——

Đối diện với ánh mắt lập lòe ý cười như có như không của Chúc Minh, tay Tịch Tiện Thanh giật bắn như đụng phải củ khoai lang nóng bỏng tay.

Hầu kết cậu khẽ động, bất chợt nhìn về phía kỹ thuật viên vật lý trị liệu, lạnh lùng hỏi: “Giờ có thể đi được chưa?”

Kỹ thuật viên vật lý trị liệu chứng kiến toàn bộ quá trình cũng nghẹn cười, ho nhẹ: “Được rồi, trước tiên tôi sẽ giữ máy từ phía sau, người thân có thể ở bên cạnh từ từ nâng đỡ cậu ấy, đi vài bước thử xem sao.”

Lúc mới bắt đầu đứng lên Chúc Minh còn có tâm trạng trêu chọc, trầm ngâm nhìn chằm chằm mặt Tịch Tiện Thanh: “Nói thật nhé, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng mặt cậu. Dinh dưỡng ở khu sáu các cậu tốt thật, ai cũng cao vậy à?”

Nhưng vừa mắt đầu chậm rãi bước đi, Chúc Minh không còn nói nổi nữa.

Tịch Tiện Thanh trông thấy người này loạng choạng dịch hai bước, đã bắt đầu thở hổn hển: “Tôi mệt rồi.”

Tịch Tiện Thanh: “… Còn chưa ra khỏi cửa phòng mà.”

Ban đầu còn tưởng Chúc Minh giỡn chơi, nhưng khi nghe thấy âm cuối run rẩy của người này, mới nhận ra câu than mệt trong miệng anh không phải là giả.

Nhớ lại lời dặn dò của kỹ thuật viên, Tịch Tiện Thanh không nhượng bộ: “Chuyên viên phục hồi nói, ít nhất phải đi được mười bước.”

Chúc Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Biết rồi.”

Tịch Tiện Thanh đi theo bên cạnh anh, hai tay giữ hông, giúp anh điều chỉnh nhịp độ bước.

Thực sự đã quá lâu rồi Chúc Minh không đứng dậy.

Gần như anh đã quên mất cảm giác khi đi bộ, đôi chân vẫn chẳng có cảm giác mấy, cho nên trọng tâm lúc nào cũng bất ổn, mỗi một bước đi đều cực kỳ bất an.

Hơn nữa, thể lực của anh quá kém, mệt đến mức đẫm mồ hôi, mái tóc ướt đẫm dính vào trán, gương mặt tái nhợt ửng đỏ vì hơi nóng.

Một lúc lâu sau, anh lại ngẩng đầu lên, không nói một lời, chỉ u buồn liếc nhìn Tịch Tiện Thanh một cái.

Đôi mắt đen láy như phủ một lớp sương mù, chẳng rõ có phải do mệt hay thế nào, rõ ràng chưa nói gì nhưng lại giống như đã nói hết cả rồi. Như thể tất cả nỗi hờn tủi đều đựng trong vũng nước sâu thẳm ấy.

Tịch Tiện Thanh dời tầm mắt, biết mình không thể để mắc mưu: “Còn ba bước nữa là đủ mười bước.”

Thấy không thể lừa được người này, Chúc Minh thở hổn hển, nghiến răng khó nhọc đi vài bước: “Rốt cuộc cậu là người khu sáu hay là thượng tướng khu một thế? Có cần phải công chính nghiêm minh vậy không?”

Anh cố hết sức bước đi, Tịch Tiện Thanh cũng đi theo anh, à không, nói chính xác là giám sát anh.

Một lát sau nữa, Tịch Tiện Thanh cảm thấy cũng hòm hòm rồi, mới nói: “Có thể nghỉ một lát.”

Chúc Minh để ngoài tai, tiếp tục di chuyển về phía trước.

Sắc mặt của anh bắt đầu trở nên hơi trắng bệch, mồ hôi chảy theo chiếc cằm gầy gò rồi rơi xuống. Tịch Tiện Thanh cứ có cảm giác người này đã tổn hao gần hết sức lực.

Đáy lòng Tịch Tiện Thanh thấy bất ổn, thẳng tay kéo anh lại: “Đủ rồi. Chuyên gia phục hồi nói lâu lắm rồi anh không tập, lần này không thể đi quá nhiều được. Quay lại điểm xuất phát là được.”

Chúc Minh cúi đầu khẽ thở gấp một chốc, mới giương mắt nhìn về phía Tịch Tiện Thanh.

Gương mặt mướt mồ hôi nở nụ cười: “Đi thiếu không được, đi dư cũng không xong. Rốt cuộc thế nào cậu mới vừa lòng đây, vị hôn phu?”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

Không thể hiểu nổi, lửa giận từ đâu thổi đến mà to vậy.

Có thể thấy, khi thể lực chạm đến cực hạn thì người ôn hòa cũng sẽ trở nên hung hăng. Chúc Minh hơi nhếch môi định tố cáo gì đó: “Với lại——”

Anh vừa định nói gì đó, mày bỗng hơi nhíu lại, vẻ mặt trở nên đau đớn, nửa đoạn sau chưa kịp nói xong đã lập tức nghẹn xuống cổ họng.

Tiếng rên đau này không giống diễn, lòng Tịch Tiện Thanh không hiểu sao lại thấy căng thẳng: “Sao vậy?”

Chúc Minh vẫn cúi đầu như cũ, không nhìn mặt cậu, nhăn mày thở hổn hển.

Dáng vẻ ngoan cố này khiến Tịch Tiện Thanh hoàn toàn mất kiên nhẫn, hít sâu một hơi, dứt khoát giơ tay nắm cằm Chúc Minh: “Nhìn tôi đi, nói chuyện, khó chịu chỗ nào?”

Một lúc lâu sau Chúc Minh khẽ nói: “… Đau.”

“Đau ở đâu?”

“Phổi đau.” Chúc Minh hơi quay mặt đi, thốt ra một câu với hơi thở yếu ớt: “Đi vội quá… bị đau sốc hông. Đừng động vào tôi.”

Tịch Tiện Thanh: “…”

Cuối cùng bọn họ trở lại phòng khám một cách vô cùng chật vật.

Chúc Minh ôm ngực, co ro ngồi trên ghế không nhúc nhích. Tịch Tiện Thanh giúp anh tháo dây đai của thiết bị trên cánh tay. Chẳng ai nói một lời.

“Anh thái độ với tôi làm gì?”

Tịch Tiện Thanh nói: “Phục hồi chức năng là vì tốt cho bản thân, không lẽ anh còn không rõ điều này ư? Anh có khác gì đứa con nít học mẫu giáo sợ chích ngừa không?”

Chúc Minh bên này còn chưa nguôi cơn đau sốc hông, bụm bên xương sườn, nửa ngày trời mới buồn cười nói: “Ngài Tiểu Tịch, tôi lớn tuổi hơn cậu, cho dù có là mẫu giáo thì tôi cũng là lớp lá, còn cậu là lớp mầm đó.”

“Chỉ lớn hơn có ba tuổi thôi.”

Tịch Tiện Thanh bình tĩnh bổ sung, không để tâm đến lời trêu chọc của anh: “Chính anh cũng là bác sĩ, tại sao còn trốn tránh việc phục hồi?”

Chúc Minh khựng người, rồi sau đó cười khẽ.

“Chính bởi vì tôi là bác sĩ, nên mới hiểu rõ hơn bất cứ ai về tiên lượng và chiều hướng phục hồi của tổn thương tủy sống là như thế nào.”

Anh đứng dậy, giơ tay tháo dây đeo thiết bị ở tay trái, giọng điệu rất ung dung, “Cho nên tôi càng biết rõ, rất khó để tôi đứng dậy lần nữa.”

Tịch Tiện Thanh không nói gì.

“Lúc đầu, lần nào tôi cũng đến, và lần nào tôi cũng đến đúng giờ. Những cái như là phương pháp điều trị phục hồi tế bào hay phương pháp điều trị kích điện, tôi đã thử qua từng cái một.”

Chúc Minh không để ý tới ánh mắt của Tịch Tiện Thanh, vu.ốt ve vết đỏ trên cổ tay do bị dây đai cố định thít ra, “Tôi kỳ vọng cơ thể sẽ có phản ứng, dù chỉ một chút cải thiện thôi cũng được.”

Giọng nói Tịch Tiện Thanh có hơi khô khốc: “Vậy… không có gì thay đổi sao?”

“Có lẽ là có, nhưng thật sự quá nhỏ bé.” Khóe miệng Chúc Minh giần giật, “Tóm lại là tôi không hề cảm nhận được.”

Tịch Tiện Thanh nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhưng y tế ở khu bảy tiên tiến như vậy, có lẽ tất thảy chỉ là vấn đề thời gian. Đó cũng không phải là lý do để anh trốn tránh phục hồi chức năng.”

Chúc Minh lắc đầu: “Cũng không phải bởi vì không có tác dụng, cho nên mới có suy nghĩ trốn tránh.”

Tịch Tiện Thanh ngẩn ra.

“Giống như buổi tập hôm nay, quả thật đã khiến tôi trải nghiệm được cảm giác kiểm soát được đôi chân lần nữa trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng như cậu đã thấy, rời xa máy móc, tôi vẫn phải quay về cuộc sống dính chặt với chiếc xe lăn.”

Chúc Minh nói: “So với việc không thể đi lại trong khoảng thời gian dài, thật ra tôi càng không thể chấp nhận được cảm giác chênh lệch giữa những lần thỉnh thoảng lên thiên đường rồi lại rơi xuống hiện thực.”

“Cho nên tôi lựa chọn trốn tránh.” Anh cong mắt, “Thật ra cậu nói đúng, nghĩ một cách nào đó thì tâm tính của tôi còn thua một đứa con nít.”

“Nhưng mà.” Giọng điệu của anh đột nhiên biến đổi, “Lúc trước dì út từng đưa tôi đến phục hồi chức năng, Chu Chúc cũng từng đến với tôi một lần. Tóm lại trong số những người đi phục hồi chức năng với tôi, cậu là người có thái độ tệ hại nhất.”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

Cậu không thể cãi lại, bởi đúng thật là bản thân không rành việc chăm sóc người khác, trong ngực chợt thấy bức bối, quay mặt đi lạnh lùng nói: “Nếu không phải dì út của anh nhờ tôi, anh nghĩ tôi muốn đi với anh——”

“Thế nhưng mà, hôm nay lại là lần tập phục hồi mà tôi có tâm trạng tốt nhất.” Chúc Minh khẽ khàng nói thêm.

Tịch Tiện Thanh quay đầu nhìn về phía anh.

Chúc Minh không có ý định giải thích, chỉ cúi đầu chỉnh lại ống quần của mình.

Mất một lúc lâu Tịch Tiện Thanh mới cứng nhắc hỏi: “Anh có ý gì?”

“Kể từ khi tôi không thể đi lại được, hầu như tất cả mọi người đều đối xử với tôi rất dè dặt. Ngay cả nói mấy từ như ‘đi bộ’ cũng phải cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.”

Chúc Minh kéo ống quần cho thẳng hơn, giải thích, “Chỉ có cậu không thương hại tôi, thậm chí còn yêu cầu tôi không hề khách sáo.”

“Nói cách khác, chỉ có cậu dùng phương thức khi ở chung với người bình thường, đối đãi với tôi một cách bình đẳng.” Anh mỉm cười nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”

Thanh âm mắc kẹt sâu trong cổ họng, môi Tịch Tiện Thanh khẽ nhúc nhích.

Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng cửa phòng bệnh lại bị người ta đẩy mở từ bên ngoài.

“Ồ, là một vị khách ít khi ghé thăm nha.”

Một nữ bác sĩ hiền hòa cầm hồ sơ bệnh án bước vào, nhìn thấy Chúc Minh, ngạc nhiên nói: “Y tá Tiểu Chu nói anh đã đến, tôi còn không tin, cứ tưởng là trùng tên trùng họ cơ.”

Chúc Minh chột dạ khẽ ho khan: “Ai da bác sĩ Ngô à, chẳng phải tôi đang ngoan ngoãn ngồi đây sao? Đừng mắng, đừng mắng.”

Bác sĩ Ngô là người có tính thẳng thắn, cùng là người làm nghề y, đi thẳng vào vấn đề với Chúc Minh: “Bên Đại học K nghiên cứu ra một loạt thuốc mới, đang cho thử nghiệm lâm sang giai đoạn IV, chắc anh cũng có nghe qua.”

Chúc Minh thở dài: “Cô lại định dùng tôi làm chuột bạch à?”

“Dù sao cũng là thuốc mới, có cả rủi ro lẫn lợi ích. Anh hiểu rõ điều này hơn tôi mà.”

Bác sĩ Ngô nói: “Hơn nữa, mấy đợt trị liệu trước của anh đều không có kết quả như mong đợi, cho nên tôi cũng không định hành anh nữa. Tôi cho anh quyền tự quyết định lần này.”

Chúc Minh còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã trả lời thay anh: “Anh ấy sẽ thử.”

Bác sĩ Ngô ngước mắt lên, anh mắt đảo qua lại giữa hai người, khó hiểu hỏi: “Cậu và anh ấy có quan hệ gì? Sao có thể thay anh ấy quyết định?”

Hầu kết Tịch Tiện Thanh hơi động, quay đầu nhìn sang Chúc Minh.

Nhưng người trên xe lăn lại nhướng mày vô tội, bất lực dang tay nhún vai, ý cười hiện lên dưới đáy mắt, ám chỉ rằng cậu tự đào hố thì giờ cậu tự lấp đi.

Tịch Tiện Thanh: “Tôi là…”

Rõ ràng đáp án đã lên đến bên miệng, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, điềm đạm như cũ. Nhưng khoảnh khắc khi mở miệng lại không thể kiểm soát được cuống họng có hơi nghẹn lại——

“Vị hôn phu của anh ấy.” Cậu nói.

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Mượt phết đấy, Thanh.

Bình Luận (0)
Comment