Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 22

Mặc dù không lấy được bao nhiêu thông tin có giá trị từ Thẩm Anh nhưng thông qua quá trình giao tiếp, Tịch Tiện Thanh cũng đã hiểu sơ qua về tinh thần thể của cô.

Hôm sau tỉnh giấc, trước tiên vẫn lấy rắn làm nòng cốt để phát triển ý tưởng, bước đầu phác thảo ra vài bản rồi chọn một số loại đá có màu sắc khá dịu.

Nhìn qua thì đúng là mấy món trang sức trong bản phác thảo này rất hợp với tính cách trong sự dịu dàng có phần cứng rắn của Thẩm Anh. Nhưng một khi xem kỹ lại, sẽ nhận ra đẹp thì đúng là đẹp đấy, song lại quá mức hời hợt và không có câu chuyện ẩn sau nào đáng để suy ngẫm.

Đây là một món trang sức có để bán được với giá tốt trong tủ trưng bày của một cửa hàng trang sức cao cấp, nhưng lại chẳng thể đạt đến tiêu chuẩn riêng của Tịch Tiện Thanh.

Nỗi lòng phiền muộn, cậu buông bút ra khỏi phòng, phát hiện phòng khách yên tĩnh kỳ lạ.

Cửa phòng ngủ phụ mở toang, chăn mền trên giường được gấp gọn gàng, tức là chủ căn phòng đã rời đi được một khoảng thời gian.

Tịch Tiện Thanh sửng sốt một chốc, cảm giác bực bội khó hiểu tức thì dâng lên trong lòng.

Chưa từng thấy ai không đi lại được mà ngày nào cũng chạy loạn khắp nơi như thế.

Ngay sau đó cậu nhận ra gì đó, quay đầu lại, nhìn về phía khoang thí nghiệm đang nằm giữa sân vườn bên ngoài cửa sổ.

Chúc Minh vừa mới đặt pipet trong tay xuống thì nghe thấy cửa khoang thí nghiệm bị người ta kéo ra.

“Hoặc là cậu đứng yên đó đừng nhúc nhích, hoặc là mặc áo khoác thí nghiệm và găng tay rồi hẵng qua đây.”

Chúc Minh không quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Không chỉ để bảo vệ cậu mà còn để phòng ngừa mấy tế bào nhỏ tôi vất vả nuôi dưỡng không bị nhiễm tạp.”

Bước chân Tịch Tiện Thanh cứng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Thật ra thông qua vài lần khám trước đó, Tịch Tiện Thanh đã mơ hồ nhận ra năng lực vượt trội của người này.

Nhưng do cách nói chuyện tùy tiện của Chúc Minh, trong thái độ cũng không có sự chững chạc mà một học giả nên có, lúc nào cũng mang dáng vẻ cong mắt cười, rất khó để khiến người ta nhận thức được sự thật rằng anh là một nhà nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, giờ phút này, Chúc Minh mặc áo khoác thí nghiệm màu sắc, biểu cảm trầm tĩnh ngồi thao tác trước bàn thí nghiệm.

Anh ở trong trạng thái tập trung và dày dặn kinh nghiệm mà Tịch Tiện Thanh chưa từng thấy qua, động tác thành thạo, không hề giống với cảm giác không nghiêm túc thường ngày.

Anh vững tay cầm pipet, liên tục nhỏ chất lỏng không biết tên vào lỗ trên tấm vi giếng, sau đó bịt kín nó bằng một màn nhựa trong suốt, cất vào một chiếc máy không rõ có tác dụng gì.

Thuần thục ấn vài nút trên màn hình, khi máy phát ra tiếng kêu ầm ầm, Chúc Minh mới thở phào một hơi rồi tháo găng tay ra.

Khi nhìn về phía Tịch Tiện Thanh, anh đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười bình thường: “Tôi cứ tưởng, sáng hôm nay cậu sẽ bận vẽ phác thảo mới phải, sao lại đến đây?”

Lúc này Tịch Tiện Thanh mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.

Dĩ nhiên cậu không thể nói mình cạn kiệt ý tưởng không có việc gì để làm, sau một lúc lâu mới nói: “Khoang thí nghiệm là tôi mua, anh cũng là tôi thuê về, tôi đến kiểm tra tiến độ công việc của anh thử xem, có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì hết.”

Chúc Minh cởi áo khoác thí nghiệm, chỉ vào chiếc máy trong tay, bình tĩnh báo cáo tiến độ, “Thực ra chỉ cần kiểm tra lại vài lần cuối nữa thì chúng ta có thể thử đợt thuốc đầu tiên.”

Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng.

“Lượt PCR này phải chạy một lúc nữa, tôi tính nhân lúc này lại đến nhà fan hôm qua đã đến khám ngoại tuyến lần nữa.”

Chúc Minh nghiêng đầu, dịu giọng mời, “Hôm nay Chu Chúc sẽ đi gặp bạn em ấy, cho nên không đến được, hoan nghênh cậu đi với tôi. Quán của fan này ở bờ biển, náo nhiệt hơn trên ngọn núi tiên khí lượn lờ này nhiều.”

Tịch Tiện Thanh: “Không đi.”

Chúc Minh nhấn mạnh: “Sau khi cậu đến khu hai chưa từng xuống núi, có thể đến biển xem thử, biết đâu có thể tìm được linh cảm thì sao?”

Tịch Tiện Thanh phản bác theo bản năng: “Ai nói tôi không có linh cảm?”

Chúc Minh vô tội nói: “Tôi chỉ nói có thể tìm linh cảm, có nói cậu không có linh cảm đâu.”

“… Không đi.” Tịch Tiện Thanh không thích cảm giác bị người ta nhìn thấu, lạnh lùng từ chối, một lát sau lại cố ý cường điệu, “Tôi rất bận, cũng ghét nơi đông người.”

Chúc Minh gật đầu, cũng không ép buộc nữa.

Anh lau dọn sạch bàn thí nghiệm, cất găng tay truyền cảm và sổ ghi chép vào túi: “Vậy tôi đi trước, cậu——”

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mày Tịch Tiện Thanh hơi nhăn lại, nhìn chòng chọc vào chiếc túi của mình từ trên cao.

Chúc Minh: “… Có vấn đề gì hả?”

Tịch Tiện Thanh: “Lúc anh khám cho người khác cũng định đeo cái găng tay này để sờ ư?”

“Đó là đương nhiên.”

Chúc Minh kéo khóa túi lại, thong dong đáp, “Tuy rằng không phải ca bệnh hiếm thấy như Nước Rửa Chén nhà ta, nhưng trường hợp cừu rụng lông cũng rất có giá trị nghiên cứu.”

“Hiếm thấy” và “nhà ta” đã thành công lấy lòng Tịch Tiện Thanh trong vài giây ngắn ngủi, nhưng sau khi nghe cả câu hoàn chỉnh thì đôi mày cậu cũng không giãn được bao nhiêu.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua, Chúc Minh hơi nhức đầu thở dài một hơi, điều khiển xe lăn thong thả đi về hướng cửa khoang: “Tóm lại, tôi đi trước đây, mong hôm nay cô bé kia sẽ chịu hợp tác.”

Giây kế tiếp, một cánh tay đột nhiên chặn trước mặt Chúc Minh.

Tầm mắt dời lên, nhìn thấy chàng trai khôi ngô trước cửa đang hất cằm, mím môi với vẻ mặt do dự.

Chúc Minh: “… Sao thế?”

Nửa tiếng sau, Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh có mặt trên bờ biển náo nhiệt của trấn nhỏ khu hai.

Không biết tại sao trước khi ra cửa Tịch Tiện Thanh lại tự dưng đổi ý, lấy lý do “Đúng là có thể tìm được chút linh cảm ở địa phương, miễn cưỡng đồng ý ra ngoài với Chúc Minh.

Dù sao hôm nay Chu Chúc cũng không có mặt, có người đi với mình thì xác suất xe lăn bị kẹt trên bãi cát sẽ giảm đi, Chúc Minh rất vui mừng.

Chúc Minh thường điều khiển xe lăn đi ra ngoài, vốn đã khá nổi bật. Giờ đây, phía sau còn thêm một Tịch Tiện Thanh mặt vô cảm, đeo kính râm với cổ áo sơ mi cởi vài cúc.

Cả hai đều có vẻ ngoài xuất sắc, tỷ lệ thu hút sự chú ý tức khắc tăng gấp bội.

Chúc Minh thở dài trong lòng, bắt đầu hơi hối hận vì đã dẫn người này theo.

Hôm qua đến đúng khung giờ đông khách, vì thế hôm nay Chúc Minh đã cố tình chọn giờ nghỉ buổi chiều để ghé thăm.

Mặt bàn trong quán bóng dầu, lò nướng bánh đen thui đang bốc khói, Tịch Tiện Thanh dừng trước cửa hàng từ xa, giữ khoảng cách, nói một câu đơn giản: “Tôi không vào.”

Quả thật khí chất và trang phục của người này không hợp với mấy quán nhỏ dưới phố thế này, Chúc Minh cũng không ép: “Được, vậy tôi sẽ cố gắng giải quyết xong sớm.”

Điều khiển xe lăn vào quán, Chúc Minh nhìn thấy Lương Đại Siêu đang bù đầu lau sàn.

Đúng là khung giờ không có khách, Lương Đại Siêu cũng thả tinh thần thể của mình ra——Một chú chó lông vàng to bự hoạt bát, đang phấn khích vẫy đuôi, vui vẻ lau sàn với chủ nhân.

Trông thấy Chúc Minh, Lương Đại Siêu vui mừng khôn xiết: “Anh Chúc tới rồi à! Ai da ai da, hôm qua thật ngại quá… Ấy, vị ngoài cửa là?”

Chúc Minh ngoảnh đầu lại nhìn qua, thản nhiên nói: “Chồng tôi.”

Không biết có phải ảo giác của Chúc Minh hay không, hình như Tịch Tiện Thanh ngoài cửa đã nhìn về hướng bọn họ.

“À à phải rồi, em có đọc tin hai người kết hôn.”

Lương Đại Siêu chợt hiểu ra vỗ tay, gãi đầu cười he he: “Ngọt ngào ghê ta. Các anh đi hưởng tuần trăng mật còn đến đây để khám cho fan, khiến em ngại quá.”

Ba chữ “tuần trăng mật” khiến mí mắt Chúc Minh giần giật không tiếng động.

Anh khẽ mỉm cười, kéo chủ đề về quỹ đạo: “Chủ quán em hôm nay có ở đây không?”

“Đang nghỉ phía sau ấy, để em gọi cô ấy ra.”

Lương Đại Siêu hạ thấp giọng: “Trường hợp của A Nhung nhà em có hơi đặc biệt, cô ấy rất tốt, chỉ là tính hơi nóng nảy, cũng dễ cọc, cho nên em báo trước với anh Chúc một chút——”

“Lương Đại Siêu, cậu ngứa đòn đúng không?”

Giọng nói trong veo của cô gái vàng lên phía sau, “Tôi đã nói tôi không bị bệnh, cũng không cần người ta khám cho tôi, cậu lại dẫn tên lang băm lừa đảo nào đến xem nữa hả?”

Chúc Minh xuất thân chính quy từ khu bảy, xếp hạng nhất, hơn nữa còn là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối cho đến nay: “…”

Giọng nói Kỷ Nhung khá to, ngữ điệu cũng không thân thiện, Tịch Tiện Thanh ngoài cửa lại ghé mắt vào lần nữa, cau mày nhìn về hướng bọn họ.

Lương Đại Siêu vội giải thích: “Không phải, không phải, bác sĩ Chúc là bác sĩ chuyên khoa xuất thân khu bảy, vừa đúng lúc đi hưởng tuần trăng mật với chồng ở đây đến mới tốt bụng đến khám cho cậu đó.”

Kỷ Nhung bất ngờ trong chốc lát.

Xuất thân khu bảy rất có sức thuyết phục, ánh mắt cô nhìn về phía Chúc Minh hơi lóe lên, rõ ràng là có hơi xấu hổ.

Nhưng cuối cùng cô vẫn mím môi, kiên định nói: “Ngượng quá, tôi thật sự không bị bệnh, cũng không cần được khám.”

Chúc Minh khẽ cười, chỉ lấy hai lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đặt lên bàn.

“Không sao.” Anh nói, “Tình cờ là tôi có hiểu biết về sự khác thường trong lông lá của tinh thần thể nên mang đến đây một số thuốc có lẽ cô cần dùng đến.”

“Lọ màu xanh lục là thuốc ngừa rụng lông tinh thần thể, lọ màu tím là thuốc cải thiện mọc lông tinh thần thể.”

Chúc Minh nói, điều khiển xe lăn di chuyển về hướng cửa, “Vậy thì, tôi không làm phiền nữa.”

Kỷ Nhung ngơ ngác nhìn hai lọ thuốc trên bàn vài giây.

Cô nâng mắt lên, ngay sau đó nhìn thấy Chúc Minh ngồi trên xe lăn hình như có hơi mất sức để di chuyển ra ngoài cửa.

Lương Đại Siêu thấy toàn bộ quá trình mang vẻ mặt muốn nói lại thôi——Bởi vì rõ ràng lúc mới vào cửa Chúc Minh điều khiển xe lăn rất thành thạo, di chuyển còn nhanh hơn cả người bình thường.

Nhưng Kỷ Nhung không biết điều đó, cô nhận ra dường như mình quá thô lỗ——Rõ ràng vị bác sĩ khu bảy tốt tính này đã không đi được mà còn buôn ba đường xa chạy đến đưa thuốc cho mình.

Biểu cảm của cô trở nên phức tạp.

Ngón tay Kỷ Nhung bấu lấy tạp dề, mặt đỏ lên, nghẹn một lúc lâu mới mở miệng nói: “Xin, xin ngài đợi một lát!”

Chúc Minh dừng xe lăn, ngoảnh đầu nhìn lại đây.

“Có qua có lại.”

Kỷ Nhung do dự nói: “Vừa đúng lúc chúng tôi đang nghiên cứu loại bánh mới cho chuỗi tiệc trà chiều. Nếu các anh không ngại, thì xin hãy ở lại dùng thử.”

Chúc Minh có vẻ hơi ngạc nhiên, ngay sau đó ôn hòa nói: “Rất vui lòng.”

Kỷ Nhung sai Lương Đại Siêu vào bếp chuẩn bị bánh, còn mình thì đứng cạnh bàn, lén nhìn chữ trên lọ thuốc, nhìn trái nhìn phải.

Chúc Minh dịu giọng nhắc nhở: “Đối với lọ màu xanh, có thể thử uống hai viên một ngày, một lần sáng một lần tối. Nếu tình trạng rụng lông rất nặng thì có thể uống thêm một viên lọ màu tím trước khi ngủ.”

Kỷ Nhung giật mình, nâng mắt nhìn về phía anh, vẫn muốn biện minh rằng bản thân “không bị bệnh.”

Nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Chúc Minh kèm với khuôn mặt trời sinh hòa nhã khiến người ta không thể khước từ.

Kỷ Nhung chăm chú nhìn vào mắt anh, cuối cùng vẫn không thể cãi bướng, cẩn thận cất hai lọ thuốc vào tạp dề: “Được.”

Sau đó cô chần chừ một lát, rốt cuộc cũng thả tinh thần thể cừu đen của mình ra.

“Nếu như ngài không ngại.” Tay cô kéo mép tạp dề, giọng nhỏ xíu, “Lát nữa ăn bánh xong, có thể xem giúp tôi được không?”

Chúc Minh lén thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tất nhiên.”

Cùng lúc đó, Tịch Tiện Thanh đứng ngoài cửa hồi lâu cũng chịu hạ sự cao quý xuống, quyết định bước vào quán.

Chúc Minh vừa lấy găng tay truyền cảm trong túi ra định để lát nữa kiểm tra cho Kỷ Nhung, vừa nhỏ giọng trêu chọc: “Sao thế? Người đại diện khu sáu tương lai của chúng ta đã nghĩ thông, định trải nghiệm trà chiều của quán nhỏ dưới phố à?”

Tịch Tiện Thanh ngồi xuống, tháo kính râm ra rồi gấp lại trong tay một cách tao nhã: “Ngoài trời nắng quá.”

Chúc Minh: “…”

Cùng lúc đó, Lương Đại Siêu hứng phấn chạy ra từ trong bếp: “Bánh ngô ra rồi!”

Những chiếc bánh ngô vàng được đựng trong một chiếc giỏ tre nhỏ có lót khăn họa tiết caro trắng đỏ, đầy ắp cảm giác như đi nghỉ phép bên bờ biển, mùi hương ngọt ngào của cacbohydrat tràn ngập trong không trung.

Không ngờ khi Kỷ Nhung liếc nhìn qua lại giơ tay đập một phát vang dội lên đầu Lương Đại Siêu.

“Lương Đại Siêu tên ngốc này, lúc nghiên cứu thực đơn tôi đã dặn đi dặn lại, bánh này nhất định phải ăn kèm với mứt mâm xôi, vậy thì vị mới chua ngọt, thanh mát…”

Cô chống nạnh, dậm chân: “Thôi bỏ đi, để tôi đi lấy.”

Mỗi chiếc bánh ngô tròn đều được in một họa tiết ngay chính giữa.

Nửa trên trông như một cánh hoa, nửa dưới trông như một đám mây mềm mại, bồng bềnh.

Bản tính của một nhà thiết kế khiến Tịch Tiện Thanh xưa nay nhạy cảm với các họa tiết, không cầm lòng được nhìn đi nhìn lại.

Chúc Minh thấy cậu mãi không động đũa: “Sao vậy? Đừng bảo không hợp khẩu vị. Hôm qua cậu đã ăn hết bánh đó.”

Tự dưng bị móc một trận, sắc mặt Tịch Tiện Thanh biến hóa: “Không liên quan đến bánh, là họa tiết này, hình như tôi đã từng thấy rồi.”

Chúc Minh còn chưa kịp phản ứng lại: “Từng thấy? Khi nào?”

Tịch Tiện Thanh ráng nhớ lại: “Nhà hàng nơi gặp mặt hôm qua.”

Chúc Minh còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng vang loảng xoảng lớn phát ra từ sau bếp.

Là chiếc khay trong tay Kỷ Nhung rơi xuống đất, sắc mặt cô trở nên cực kỳ khó coi.

“Anh đã từng nhìn thấy họa tiết này?”

Cô nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Tiện Thanh: “Đã thấy ở đâu?”

Tịch Tiện Thanh cũng không thích giọng điệu chất vấn của cô, mày nhăn lại.

Cậu lạnh lùng khoanh tay nhìn lại: “Một nhà hàng, trên khăn ăn có thêu họa tiết như vậy.”

“Có phải là nhà hàng của người đại diện khu hai không?”

Mặt Kỷ Nhung đỏ bừng, môi hơi run rẩy, khó tin nổi mà hỏi: “Nhà hàng của Thẩm Anh?”

Kỷ Nhung chưa kịp thu hồi tinh thần thể.

Vì thế Chúc Minh nhạy bén nhận bắt được sự lên xuống nhanh chóng trong cảm xúc của cô, mông của cừu đen sau lưng cô lại run lên, vài cục bông rớt ra trong lúc run lẩy bẩy.

Cô ấy quá kích động.

Ngay khi cái tên “Thẩm Anh” vừa xuất hiện, biểu cảm của Lương Đại Siêu bên cạnh cũng chợt biến đổi, trợn mắt.

Miệng hắn hé mở rồi lại đóng, giơ tay lên định cản Tịch Tiện Thanh nói tiếp, nhưng lồng ng.ực Kỷ Nhung phập phồng điên cuồng, sau đó ném ra một câu hỏi: “Anh và Thẩm Anh… có quan hệ gì?”

Việc đánh giá thuộc về phạm trù chuyên riêng tư của Tịch Tiện Thanh, cậu cho rằng mình không có nghĩa vụ gì phải tiết lộ nó cho người ngoài biết.

Vì thế Tịch Tiện Thanh ngẩng cằm lên, bình thản nói: “Bạn, sao vậy?”

Kỷ Nhung lập tức trợn to mắt.

Màu đỏ trên má cô lan đến tận cổ, cắn môi, lồng ng.ực nhấp nhô dữ dội——Đó là dấu hiệu hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, vô cùng phẫn nộ và kích động.

Chúc Minh nhìn thấy cái mông của cừu đen phía sau bắt đầu mất khống chế rung lắc liên tục với tần suất cao, một trận bão tuyết màu đen quét qua quán ăn nhỏ.

Một lúc lâu sau, Kỷ Nhung mới run rẩy thốt ra hai chữ: “… Cút ra.”

“Hiện tại, ngay, lập tức cút ra khỏi quán của tôi!”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ:

Cáo nhỏ nhẹ nhàng thả câu, lập kế tầng tầng lớp lớp, dẫn dắt từng bước, dụ bệnh nhân mở lòng.

Chim công lớn duyên dáng lắc mông lướt qua, khiến bao công sức của anh thành công cốc.

Bình Luận (0)
Comment