Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 25

Hiệu quả của việc chia nhau hành động chính là nhanh.

Đêm khuya, Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh trao đổi thông tin cho nhau, xâu chuỗi hoàn chỉnh được tám chín phần mười câu chuyện.

“Người bạn thân đã từng kề vai sát cánh đột nhiên rời đi không lời từ biệt. Lần kế tiếp gặp lại thì phát hiện ra đối phương là con gái của đối thủ cạnh tranh.”

Chúc Minh đeo găng tay truyền cảm, cúi đầu vô mông Nước Rửa Chén: “Nếu đặt bản thân vào đó, tôi cũng sẽ thấy mình bị lừa. Bảo sao cô bé tức đến mức điên cuồng rụng lông.”

Lượng thông tin quá lớn, Tịch Tiện Thanh cau mày: “Nhưng tại sao Thẩm Anh lại giấu tên ẩn mình tham gia vào một tiệm bánh nhỏ bé, cuối cùng lại rời đi không nói lời từ biệt, quay về giai cấp và quỹ đạo cuộc sống vốn có của cô ấy?”

Chúc Minh cũng thấy hơi mâu thuẫn: “Bỏ nhà trốn đi? Trải nghiệm cuộc sống? Chỉ có người trong cuộc mới biết sự thật là gì.”

Dù thế nào đi nữa, ít nhất thì đoạn quá khứ này của Thẩm Anh cũng đã cho Tịch Tiện Thanh một hướng rõ ràng để thiết kế.

Nghệ thuật không chỉ là cái đẹp và hoàn hảo, nó còn có góc cạnh, có vết nứt, sự nuối tiếc, sự đấu tranh. Những sự không hoàn hảo đó mới tạo nên một tác phẩm mang theo câu chuyện có chiều sâu chạm đến trái tim của con người.

Chim công xanh lắc chân, cúi đầu mổ mổ lông chim trên ngực, Tịch Tiện Thanh dừng lại, hỏi: “Vậy hiện tại cảm xúc giữa bọn họ đối với nhau rốt cuộc là oán trách, hay là đã buông bỏ được rồi?”

Chúc Minh lắc đầu, cởi găng tay: “Một người vừa nghe tên đối phương đã giận tím mặt, một người ngậm miệng không chịu nói. Những biểu hiện đó đều là phương thức trốn tránh cực đoan nhất theo nhiều nghĩa khác nhau, điều đó có nghĩa là…”

Một lúc lâu sau, Tịch Tiện Thanh nói: “Bọn họ vẫn còn để ý đến đối phương.”

Chúc Minh nhẹ nhàng thở hắt, không nhịn được cười nói: “Kỳ lạ thật, tại sao trị bệnh tinh thần thể mãi rồi cuối cùng lại phát hiện đều là tâm bệnh. Không bằng đổi nghề thành làm bác sĩ tâm lý cho rồi.”

Vài ngày tiếp đó, linh cảm của Tịch Tiện Thanh vào thời kỳ bùng nổ.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện Tịch Tiện Thanh chủ động nói cho Chúc Minh biết——chỉ là cậu nhốt mình trong phòng sách mấy ngày trời, về cơ bản là không ra khỏi phòng, trong khoảng thời gian đó chỉ có Diệp Lộ và các trợ thủ ra ra vào vào.

Thỉnh thoảng khi đi ngang qua, Chúc Minh nhìn qua khe cửa thấy Nước Rửa Chén đang ngồi xổm bên cạnh tay chủ nhân, bộ lông tuyệt đẹp thả xuống bàn duyên dáng như thác nước, đôi mắt nhỏ như hạt đậu hơi híp lại, biểu cảm thư thái, vui vẻ.

Chúc Minh hiểu đây là thời điểm sáng tạo mấu chốt của nhà nghệ thuật, quyết định không làm phiền.

Tiến độ bên Chúc Minh cũng không thua.

Anh tiến hành thí nghiệm mấy ngày trong khoang thí nghiệm và cuối cùng loại thuốc đầu tiên được tạo ra để Tịch Tiện Thanh xòe đuôi đã được nhìn thấy ánh sáng.

Thuốc dạng lỏng màu xanh lam nhạt được đựng trong một ống ly tâm nhỏ, đặt chính giữa tủ bảo quản.

Tịch Tiện Thanh nhìn ống thuốc một lúc rồi nói: “Nước tẩy bồn cầu?”

Chúc Minh cảm thấy đôi khi lời lẽ của mấy người làm nghệ thuật này quá đáng thật.

“Là thuốc.” Chúc Minh giải thích, “Về mặt lý thuyết, loại thuốc này có thể tăng cường khả năng cảm nhận thần kinh của cậu, cũng như khả năng tương tác thần kinh với tinh thần thể.”

“Tôi đã điều chỉnh liều lượng trước rồi, những vẫn có thể có tác dụng phụ tiềm ẩn. Cho nên tôi khuyến nghị nên dùng thử khi đã hoàn thành công việc, ví dụ như trước khi đi ngủ.”

Chúc Minh nhìn bàn làm việc bừa bộn của Tịch Tiện Thanh: “Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ thiết kế của cậu.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu, cất thuốc vào ngăn kéo bên cạnh.

Chúc Minh tò mò cầm một bản phác thảo trên bàn, chống cằm đánh giá: “Đây chỉ mới là bản phác thảo thô thôi ư? Mức độ hoàn thiện đã cao thế này rồi à.”

Bàn tay đang sắp xếp lại bản phác thảo của Tịch Tiện Thanh khựng lại, không ngẩng đầu, chỉ “Ừ” một tiếng.

Chúc Minh lại cầm một bản phác thảo khác lên, ra vẻ xem xét một lúc, chiếc đuôi của cáo trắng đang nằm trên bàn cũng chậm rãi đung đưa: “Ái chà chà, tấm này cũng rất đẹp đấy, không hổ là tác phẩm của đại diện tương lai của khu sáu.”

Tịch Tiện Thanh bình thản ngước mắt lên: “Cái này gần giống hệt cái anh vừa xem, nhưng là bản đã bị loại của phiên bản đầu tiên.”

Chúc Minh: “…”

Vừa ân cần đưa thuốc, vừa nhiệt tình khen ngợi, Tiện Tiện Thanh không phải đồ ngốc, cầm bút phác họa bản vẽ, đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc anh có mục đích gì?”

Chúc Minh bị người ta nhìn thấu thủ đoạn cũng không ngại ngùng, chỉ nhếch khóe môi.

Ngón tay từ từ đưa lên mặt bàn làm việc, móc lấy cán bút trong tay Tịch Tiện Thanh.

Ý cười dưới đáy mắt anh dịu dàng, giọng nói Chúc Minh thân mật đầy cám dỗ: “Đợi cậu vẽ xong viên kim cương này, chúng ta đi hẹn hò đi.”

Chiếc bút phác thảo đột ngột khựng lại, thậm chí Tịch Tiện Thanh còn quên chính đính mình đang vẽ mã não chứ không phải kim cương: “Cái gì——”

“Ảnh hẹn hò đó, cậu đã đồng ý với tôi mà. Quý bà Chúc Doanh Doanh gửi tin nhắn tận mấy lần mà tôi không có ảnh nào phù hợp để gửi cho bà ấy.”

Chúc Minh lặng lẽ rút chiếc bút từ trong tay người đối diện ra, giải thích: “Ảnh chụp tồn kho hôm pháo hoa đó đã xài mất rồi. Cậu đã hứa sẽ chụp với tôi thêm ba tấm nữa.”

“Khu nghỉ dưỡng rộng lớn như vậy, có vài nơi thú vị chưa dạo chơi đâu.” Anh chớp chớp mắt.

Nửa tiếng sau, Chúc Minh nhìn người trước cửa biệt thự, chìm vào im lặng.

Chúc Minh mới chỉ nói phải chụp ảnh, mà xưa nay Tịch Tiện Thanh chưa bao giờ qua loa với những trường hợp phải lên hình.

Quần áo cậu thường mặc khi vẽ phác thảo quá rộng rãi thoải mái nên Tịch Tiện Thanh đã thay một chiếc áo khoác vải lanh màu be, với các chi tiết được móc thưa. Trước ngực đeo một chiếc vòng cổ hạt gỗ sợi dài, vừa giản dị vừa thanh lịch.

Tịch Tiện Thanh nhận thấy ánh mắt của anh: “Sao vậy? Đi đâu?”

“Không sao, tôi ổn.” Chúc Minh thở ra một hơi trong im lặng, dời mắt đi chỗ khác như bình thường, “Đi thôi.”

Năm phút sau, Tịch Tiện Thanh khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, chợt quay đầu lại nhìn về phía người trên xe lăn: “Chỗ thú vị của khu nghỉ dưỡng mà anh nói, chính là bể bơi?”

Chúc Minh sờ mũi nhìn trời, ít nhiều cũng thấy hơi chột dạ: “Cậu cũng có hỏi tôi đâu.”

Tịch Tiện Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao anh không nói trước khi tôi thay quần áo? Đây chẳng phải là——”

Thay chỉ tổ tốn thời gian sao.

“Cậu có cho tôi cơ hội mở miệng đâu.”

Chúc Minh ho nhẹ: “Với lại cậu cũng đã thay đồ xong rồi, tôi làm gì dám nói, đẹp mà, trên đường đi biết bao nhiêu người ngoái nhìn cậu.”

Tịch Tiện Thanh trực tiếp chặn đường: “Tôi không bơi.”

Chúc Minh mếu máo: “Nhưng cậu đã hứa với tôi rồi mà.”

Tịch Tiện Thanh bực bội quay mặt đi: “… Không có quần bơi.”

Chúc Minh mỉm cười, anh đã chuẩn bị kỹ càng mới đến, lấy một chiếc quần mới mới tinh từ khe hở bí mật phía sau xe lăn.

Anh lịch sự nâng hai tay đưa tới trước mặt Tịch Tiện Thanh: “Ngài không cần phải lo, tôi đã tìm Lý Thuận đã đón tiếp chúng ta ở khu nghỉ dưỡng, nhờ anh ta chuẩn bị cho cậu nè.”

Ở khu ven biển mà không đi chơi thì không thể chấp nhận được.

Khu hai là nơi có khu nghỉ dưỡng lớn nhất và đắt đỏ nhất. Điểm hấp dẫn của nó là ít người, giữ được không gian yên tĩnh giữa núi non, có tính riêng tư, bảo mật tuyệt vời.

Thiết kế của hồ bơi ngoài trời vẫn giữ được nét nguyên sơ của suối tự nhiên. Những viên đá được chất chồng thành núi làm mép bể bơi, điểm xuyết bằng cây xanh và hoa cỏ đắt tiền, tạo nên bầu không khí độc đáo.

Chúc Minh đi mua hai ly nước ép trái cây ở quầy nước gần đó, tìm một góc có cảnh khá đẹp bên hồ bơi, chụp vài bức ảnh tận hưởng theo phong cách kỳ nghỉ.

Cùng lúc đó, Tịch Tiện Thanh đã thay quần bơi xong, ra khỏi phòng thay đồ với vẻ mặt u ám.

Chúc Minh chỉ huy: “Mời ngài xuống nước.”

Tịch Tiện Thanh nhíu mày, khoanh tay nhìn anh: “Không phải anh muốn chụp ảnh chung sao?”

“Cậu không hiểu rồi. Lần nào chúng ta chụp ảnh cũng cùng nhìn vào ống kính, dấu vết diễn trò rõ ràng quá.”

Chúc Minh giơ cái ly lên, xác nhận có thể đồng thời tìm thấy Tịch Tiện Thanh trong khung hình, và để lộ thấp thoáng cổ tay của mình: “Cái này được gọi là góc nhìn bạn trai, cảm giác thân mật hoàn toàn khác. Cậu lo bơi phần mình là được.”

Tịch Tiện Thanh hoàn toàn bị coi thành vật làm nền không còn lời nào để nói, mặt vô cảm xuống nước.

Chúc Minh: “Bơi đi, làm vẻ mặt hưởng thụ xíu nha.”

Hình như Tịch Tiện Thanh hít sâu một bơi, để thân mình chìm hẳn xuống nước.

Chúc Minh hài lòng chụp mấy tấm, gửi cho Chúc Doanh Doanh, kèm chú thích: “Hì hì hì, hai tụi con trong kỳ nghỉ ^_^~”

Lúc buông điện thoại, phát hiện Tịch Tiện Thanh dưới nước đã bơi đến bên bờ từ lúc nào, để lộ cái đầu và sườn mặt lạnh tanh, ánh mắt như lơ đãng liếc qua màn hình điện thoại của mình.

Chúc Minh giơ điện thoại: “Trong ảnh đẹp trai lắm đó, muốn ngắm thử không?”

Tịch Tiện Thanh lập tức quay mặt đi: “Không hứng thú.”

Cậu di chuyển đến cạnh hồ, cánh tay chống bên mép hồ bơi, cau mày vuốt tóc.

Chúc Minh hiếm khi có cơ hội được nhìn Tịch Tiện Thanh từ trên xuống, thế nên anh tận dụng cơ hội này để nhìn cho đã.

——Mái tóc ướt được vuốt ra sau đầu làm nổi bật đường nét sắc sảo của khuôn mặt, đôi mắt và sống mũi. Cơ bắp trên lưng và cánh tay rắn rỏi, ừm, nếu xuống thêm chút nữa …

Tịch Tiện Thanh đã nhận ra ánh mắt của anh, hầu kết hơi động: “Vậy còn anh? Chỉ ngồi nhìn vậy thôi?”

“Không thì sao?” Chúc Minh ngạc nhiên hỏi, “Tình trạng của tôi thế này còn vọc nước thì có khác gì tự làm hại bản thân đâu?”

Tịch Tiện Thanh vô thức nhíu mày: “Có một cách an toàn để anh có thể tham gia vào.”

Chúc Minh: “Hửm?”

Năm phút sau.

Chúc Minh ngồi bên bờ, nhìn chằm chằm vào ống quần đã được xắn lên và đôi chân ngâm trong nước hồ bơi mà chìm vào suy nghĩ: “Ý tưởng hay, nhưng cái này có khác gì đi ngâm chân trong tiệm mát xa?”

Tịch Tiện Thanh xuống hồ lần nữa, liếc nhìn anh: “So với ngồi yên trên bờ thì ít nhất có thể thả chân anh vào hồ, để dì út của anh cảm thấy anh cũng đang tận hưởng kỳ nghỉ.”

Chúc Minh suy ngẫm: “Có lý.”

Giây tiếp theo, anh hung ác vung tay trên mặt nước, hất tung một gợn nước lớn: “Đã tận hưởng thì phải tận hưởng cho trọn vẹn, chúng ta tương tác thêm đi!”

Tịch Tiện Thanh tức thì bị tạt nước đầy mặt: “…!?”

Lau mặt, ngay khoảnh khắc tầm nhìn khôi phục, Tịch Tiện Thanh trông thấy Chúc Minh đang ngồi trên bờ, hai mắt cong thành vầng trăng non, đáy mắt hiện lên ý cười trong veo sáng ngời.

Tịch Tiện Thanh lặng im vài giây, cũng không thèm khách sáo, bắt đầu đáp trả.

Sức chiến đấu giữa hai người họ vốn không cùng một đẳng cấp, quần áo của Chúc Minh lập tức ướt đẫm, anh vừa tránh né vừa khom lưng gian nan chống trả: “Này, này, cậu không nương tay thật đấy hả?”

Đã bảo phải sắm vai người yêu trong tình yêu cuồng nhiệt, giây kế tiếp đã hóa thành thâm thù đại hận.

Bọn họ nhập tâm hết mức, trực tiếp trình diễn trận chiến té nước giữa học sinh tiểu học, quyết tâm muốn khiến đối phương phải chịu thua thảm hại.

Khu nghỉ dưỡng đã sử dụng đá tự nhiên không có lớp chống trượt để theo đuổi ý tưởng hòa mình với thiên nhiên.

Chúc Minh đang hăng hái hất nước, người vừa chồm ra một chút, định dùng tay múc nước hất lên người đối diện, chợt cảm thấy cơ thể trượt đi, trượt xuống không một tiếng động!

Chúc Minh: “…!”

Dường như Tịch Tiện Thanh cũng hết hồn, nhanh tay lẹ mắt vươn ra giữ chặt lấy anh.

Chú cáo què chân sợ nước bị rơi xuống nước sợ muốn chết, nhưng lại không thể tự đứng dậy.

“… Tịch Tiện Thanh!”

Chúc Minh vẫy lung tung trong nước hai lượt, sau đó bám chặt lấy cổ người trước mắt không chịu buông, giọng nói cũng thay đổi vì sợ hãi: “Tôi xin cậu đó, đừng buông tay, tôi không biết bơi đâu!”

Sợ tới mức hét đầy đủ cả tên lẫn họ ra.

Tịch Tiện Thanh bất lực thở hắt: “… Mực nước vốn không sâu, anh thả lỏng chút đi.”

Chúc Minh khựng người, bây giờ mới miễn cưỡng ngừng giãy giụa.

Anh ôm chặt Tịch Tiện Thanh như một con gấu túi bám cành cây, thở d.ốc cúi đầu nhìn xuống thử, ngay lập tức siết chặt hơn nữa: “Cậu lừa tôi, rõ ràng rất sâu!”

Lực nổi mang theo quá nhiều tính bất định, trong sự hốt hoảng trong nháy mắt ấy, chân trái của Chúc Minh vô thức nhấc lên, vịn lên chiếc bụng có đường cong cơ bắp rõ rệt của Tịch Tiện Thanh.

Con ngươi của Tịch Tiện Thanh run lên: “Chân anh——”

Chúc Minh cũng sực nhận thức được điều gì đó, khó tin cúi đầu.

“Chân tôi… có phải vừa mới cử động không?”

Anh ngước mắt lên, nghi ngờ truy hỏi: “Là ảo giác của tôi sao?”

Tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, Tịch Tiện Thanh cũng chưa kịp hồi hồn, vài giây sau mới lắc đầu: “Không phải ảo giác.”

Bọn họ mừng rỡ nhìn vào mắt nhau, hơi thở gấp gáp.

Thật ra phần eo của Chúc Minh vẫn có cảm giác, anh có thể nhận thấy dòng nước ấm áp, lòng bàn tay của Tịch Tiện Thanh Thì nóng bỏng, lạnh nóng đan xen, cơ bắp phần eo lẳng lặng co rụt.

Giữa khoảng cách gần trong gang tấc, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, giọt nước trên sợi tóc lặng lẽ rơi xuống, dường như ngay cả hơi thở nhẹ nhàng nhất cũng trở nên quyến luyến đến lạ.

Quá gần.

Cũng quá yên tĩnh.

Tiếng nước hòa lẫn với tiếng hít thở, trong giây lát ngắn ngủi khi có thể cả hai áp chặt vào nhau, một cảm giác rung động khó tả lan ra. Hai người thở dố.c nhìn nhau, ý cười trên mặt cũng gần như biến mất cùng một lúc.

Một lát sau, lại gần như cùng lúc dời mắt đi không mấy tự nhiên.

Giọng Tịch Tiện Thanh hơi khàn: “Chân anh… bây giờ còn cảm giác gì không?”

“Hình như lại không có cảm giác gì nữa.”

Chúc Minh cũng nhận ra tư thế hiện tại của hai người hơi bất ổn, hít sâu một hơi, một tay khó nhọc rút khỏi cổ Tịch Tiện Thanh, cố sức bám lấy cục đá sau lưng trên bờ: “Vậy thì, tôi lên trước——”

Anh có chút sốt ruột, nhưng cục đá trên cờ lại bóng loáng như bị bôi dầu, tay vừa nắm lấy, lại trượt xuống dưới lần nữa.

Chúc Minh trợn to mắt, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể vội vàng tóm đại một thứ để mượn lực——

Sau đó thì nghe thấy tiếng rên đau đớn phát ra từ cổ họng Tịch Tiện Thanh: “Anh…”

Chúc Minh nhìn kỹ lại, mới phát hiện mình đã tóm lấy một thứ không ngờ đến.

Anh vội rút tay khỏi ngực Tịch Tiện Thanh: “… Xin, xin lỗi nha.”

Miệng bảo xin lỗi, nhưng sau khi đầu ngón tay rời khỏi cơ ngực rắn chắc của Tịch Tiện Thanh, anh do dự lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn quyết định khẽ khàng móc lấy sợi dây chuyền trước ngực thanh niên để mượn lực.

Anh nhìn về nơi xa, không dám nhìn xuống dưới chân mình, nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu có thể giúp tôi lên bờ trước được không?”

Hình như Tịch Tiện Thanh đã hít sâu một hơi.

“Đừng động tay lung tung, vòng qua cổ tôi đi.” Cậu ra lệnh, “Đừng lộn xộn.”

Chúc Minh ngoan ngoãn làm theo, mở mắt ra lén nhìn xuống chân, lại ôm chặt thêm chút nữa: “Vậy cậu nhanh lên.”

Tịch Tiện Thanh đã dần quen với việc bế Chúc Minh——thêm lực đẩy dưới nước, hai tay cậu giữ eo Chúc Minh, vận lực một chút, dễ dàng nâng Chúc Minh lên.

Ngay khi vừa an toàn ngồi trên bờ, Chúc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác ngượng ngùng muộn màng kỳ lạ lan tỏa trong lòng.

Anh cúi đầu lau đi bọt nước trên màn hình điện thoại, giả vờ bận rộn một phen mới dùng giọng điệu thoải mái nói: “Tôi thấy, mình đã chụp được vừa đủ rồi.”

Tịch Tiện Thanh chống hai tay bên bờ, hơi vận lực, trèo lên bờ một cách dễ dàng rồi đứng dậy.

Trước ngực vẫn còn dấu tay đỏ do bị Chúc Minh nhéo ra, cậu nhìn Chúc Minh ướt mèm, một lúc sau mới dời mắt đi: “Tôi đi tìm khăn lau.”

Chúc Minh đáp lời “Được”.

Màn hình điện thoại sáng lên, là Chúc Doanh Doanh trả lời: “Ái chà chà, giờ mới có cảm giác được đi nghỉ phép. Con và Tiểu Tịch thư giãn thật vui đi!”

Ngay sau đó, một tin nhắn khác hiện ra: “Nhưng con đừng trách dì lắm mồm nha. Chân của con phải cẩn thận khi chơi với nước đó.”

“Đừng quá trớn.” Cuối cùng bà gửi lại đây ba chữ.

Chúc Minh: “…”

Anh lật ngược điện thoại cái “bộp” trên bờ.

Mặt nước lấp lánh, cuối cùng Chúc Minh cũng hưởng thụ trong hồ bơi được một lát.

Chuyện chân vừa động, có lẽ là phản ứng thái quá khi bị giật mình; cũng có thể là loại thuốc thử nghiệm lâm sàng lần trước phát huy tác dụng. Tóm lại, lần sau khi đến phục hồi chức năng phải báo cho bác sĩ Ngô.

Nhưng đồng thời anh cũng tự nhắc nhở bản thân dưới đáy lòng, có khả năng rất cao lần này cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đừng ôm quá nhiều kỳ vọng.

Tịch Tiện Thanh đi lấy khăn lâu hơn dự đoán, Chúc Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng cậu vừa mới rời đi.

Từ xa, có thể trông thấy Tịch Tiện Thanh đang đứng cạnh quầy bar cách hồ bơi không xa, trong tay cầm một chiếc khăn tắm.

Đối diện cậu là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng với vóc dáng mảnh mai.

Cô gái mặc một chiếc váy dài trễ vai theo phong cách nghỉ mát, đôi hoa tai tua rua dài nhẹ nhàng đung đưa theo động tác, hoa diên vĩ có màu tím rực rỡ, đang biếng nhác nở trên vai cô.

Đầu tiên là Chúc Minh ngây người một chốc.

Khóe miệng hơi động, chỉ cảm thấy cũng phải.

Với thân phận và vẻ ngoài của Tịch Tiện Thanh, không được ai tiếp cận mới là chuyện vô cùng bất thường.

Nhưng điều khiến Chúc Minh thấy ngạc nhiên, thật ra chính là thái độ của Tịch Tiện Thanh.

Tịch Tiện Thanh luôn có nhận thức rõ ràng về sự đúng mực và ranh giới.

Nhưng giờ phút này, người phụ nữ vừa cười vừa tới gần, ngón tay sơn màu tím nhạt chọt lên bờ vai cậu, cậu cũng chỉ hơi nhíu mày, biểu cảm bất đắc dĩ trốn ra sau, nhưng không có ý ngăn cản.

Chúc Minh lập tức nhận ra.

Bọn họ là quen biết nhau.

Người quen ôn chuyện cũ, xem ra sẽ không quay lại đây liền.

Lông mi của Chúc Minh rung động, vài giây sau mỉm cười quay đầu lại nhìn về phía mặt nước, lặng im ngẩn người.

Quần áo ướt dính vào da, gió nhẹ phất qua, anh bắt đầu thấy hơi lạnh.

Chơi đùa trong nước tốn không ít thể lực, chắc là do đã lâu rồi không vận động mạnh, giờ đây tinh thần đột nhiên thả lỏng lại khiến anh bỗng có cảm giác mệt mỏi khó tả.

“Xin chào.”

Nháy mắt kế đó, một giọng nói trẻ trung, rụt rè truyền đến từ phía sau, “Xin hỏi… có phải là giáo sư Chúc không?”

Giáo sư Chúc, chứ không phải bác sĩ.

Chúc Minh giật mình, ngước mắt lên.

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Cáo nhỏ rơi xuống nước bám chặt lấy cơ ngực rắn chắc và vững chãi của chim công lớn!

Bình Luận (0)
Comment