Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 30

“Nhìn nè, Tịch Sâm vừa mới đăng ảnh chụp chung lên mạng xã hội.”

Trước bàn làm việc, Dương Giai Hòa thích thú chia sẻ tin mới với Tịch Tiện Thanh: “Con bé đến khu một đánh giá nhỉ? Phải công nhận rằng từ khi ở học viện thời trang thì nó đã có nền tảng vững chắc. Quân nhân đại diện khu một nổi tiếng có vẻ ngoài hung dữ có tiếng vậy mà sau khi mặc bộ quân phục được cải tiến này vào lại có chút cảm giác như một nghệ sĩ hình tượng rắn rỏi.”

Tịch Tiện Thanh ngước mắt, liếc nhìn điện thoại mà Dương Giai Hòa đưa qua.

Vòng đánh giá của Tịch Sâm bắt đầu sớm hơn nên đã kết thúc hành trình tại khu một trước Tịch Tiện Thanh một bước.

Trong ảnh chụp chung, cô đứng bên cạnh quân nhân đại diện đương nhiệm của khu hai, máy ảnh bắt trọn khoảnh khắc tinh thần thể quạ của cô dang rộng đôi cánh.

Đó chắc chắn là một chú tinh thần thể quạ cực kỳ khỏe mạnh——với đôi mặt trầm tĩnh, lạnh lùng hệt như chủ nhân, đôi cánh của nó dang rộng ra tràn đầy sức sống, bày ra một lông chim đen bóng mượt tuyệt đẹp. Đây là một bức ảnh kỷ niệm đầy sức sống và đậm chất điện ảnh.

Ngay cả trong mắt Tịch Tiện Thanh, đây cũng là một tấm ảnh cung gần như hoàn hảo, không hề có khuyết điểm nào.

“Chuyện của em ấy không liên quan đến em, tập trung vào chuyện của mình là đủ rồi.”

Tịch Tiện Thanh cảm thấy ngột ngạt, dời mắt đi, nhìn về bản thiết kế phía trước lần nữa: “Đối với topaz trên cánh hoa anh đào, em vẫn muốn thử sử dụng kỹ thuật khảm không viền, như thế sẽ đánh mạnh vào thị giác hơn.”

“Em nghĩ thoáng phết.”

Dương Giai Hòa phì cười: “Được được được, thử khảm cánh hoa anh đào không viền xem sao. Công nghệ khảm ngọc trai thì cứ như đã nói. Còn về góc độ xử lý vảy mã não ở chỗ này, cô nghĩ chúng ta có thể lập thêm một phương án nữa…”

Tịch Tiện Thanh lơ đãng gật đầu, phác họa ra vài nét bút mảnh dẻ.

Lúc vô tình ngẩng đầu lên, tầm mắt lạc đến bãi cỏ trong vườn bên ngoài cửa sổ sát đất.

Cửa của khoang thí nghiệm đang đứng lặng giữa khu vườn đang nửa hé mở, ánh sáng chói lóa rọi ra từ cửa sổ nhỏ trên vách khoang, không biết người trong khoang đang bận rộn làm gì.

Một lúc sau, Chu Chúc rón rén bước ra từ khoang thí nghiệm, đi qua bãi cỏ, bước vào cửa chính của căn biệt thự.

Từ phòng khách truyền đến tiếng động lục tục, Tịch Tiện Thanh liếc nhìn qua khóe mắt, Chu Chúc đi vào phòng cho khách của Chúc Minh.

Vài phút sau, Chu Chúc ra khỏi phòng cho khách, trong tay cầm theo hologram mà Chúc Minh thường hay xài, tiếp tục đi về hướng khu vườn.

Nhưng chưa ra khỏi phòng cho khách được mấy bước, hình như cậu ta sực nhớ đến chuyện gì, lại lần nữa quay về phòng ngủ của Chúc Minh.

Khi lần nữa bước ra, trong tay cậu ta cầm hai chiếc gối, chú hoẵng phía sau cũng vui vẻ lắc lư trái phải, một người một hoẵng đi về hướng khu vườn lần nữa.

“Này, vẫn đang nghe đấy chứ?”

Dương Giai Hòa dùng bút gõ gõ vào khuỷu tay Tịch Tiện Thanh: “Linh hồn bé nhỏ bay đâu mất rồi.”

Tịch Tiện Thanh phục hồi tinh thần, lặng lẽ siết chặt cây bút trong tay.

“Còn bảo không quan tâm đến đánh giá, từ lúc nhìn thấy ảnh chụp chung của Tịch Sâm đã bắt đầu hồn vía lên mây.”

Dương Giai Hòa chỉ nghĩ tâm trạng cậu bất ổn vì chuyện đánh giá, mỉm cười lắc đầu, đứng lên: “Mau nói cho cô biết tủ rượu ở đâu đi. Hai thầy trò chúng ta uống vài ly, giải lao một chút thôi.”

Tịch Tiện Thanh không có thói quen uống rượu khi sáng tác, nhưng nhìn ngắm những nét bút hỗn độn trên giấy, sau một hồi lặng im mới nói: “Tủ rượu ở cạnh tủ lạnh trong bếp.”

Bợm rượu Dương Giai Hòa vỗ vai cậu, đi ra ngoài cửa.

Tịch Tiện Thanh ép bản thân tập trung, thở ra một hơi, tiếp tục vẽ vài đường lên bản vẽ trong tay.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, cậu tưởng là Dương Giai Hòa mang rượu trở lại nên đáp “Vào đi”.

Nhưng Tịch Tiện Thanh lập tức nhận ra rằng, tiếng động do đôi giày cao gót của Dương Giai Hòa tạo ra không thể nhỏ như vậy.

Nâng mắt lên, phát hiện Chúc Minh không biết ra khỏi khoang thí nghiệm từ lúc nào, đang thò đầu vào dò xét: “Cậu đang bận à?”

Tay cầm bút của Tịch Tiện Thanh lặng lẽ cứng đờ, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Sao vậy?”

Chúc Minh dịu giọng nói: “Có làm phiền cậu sáng tác không?”

Tịch Tiện Thanh: “Không hẳn.”

Chúc Minh gật đầu, lại không vào trong: “Nếu có thể thì, sang khoang thí nghiệm bên này một lát được không?”

Người trên xe lăn nói chuyện vừa rất lịch sự vừa ôn hòa, vẫn giữ được ranh giới lễ độ không soi mói được điểm nào.

Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Tịch Tiện Thanh lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Trên đường từ phòng khách đến khu vườn, không ai nói gì.

Vào khoang thí nghiệm, nhìn thấy Chu Chúc đang mặc áo khoác phòng thí nghiệm, đang cầm chai lọ trong tay, bận rộn làm gì đó với đống dụng vụ phía sau.

Chúc Minh đưa lưng về phía Tịch Tiện Thanh, đeo găng tay truyền cảm vào, nói: “Có thể thả Nước Rửa Chén ra không?”

Tịch Tiện Thanh cau mày, không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn thả chim công xanh ra.

Chúc Minh khom người, dịu dàng vu.ốt ve bộ lông vũ mảnh dài mỹ lệ của Nước Rửa Chén, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tịch Tiện Thanh: “Cậu có thể lùi lại năm bước rồi đứng yên tại chỗ được không?”

Tịch Tiện Thanh không hiểu tại sao, vài giây sau vẫn làm theo như được bảo.

Sau đó, cậu thấy Chúc Minh gật đầu, giơ tay lên, “Rầm” một tiếng——

Anh không hề do dự đóng cửa khoang thí nghiệm lại.

Tịch Tiện Thanh: “?”

Tinh thần thể của mình bị giữ lại trong khoang, bản thân lại bị thẳng thừng nhốt bên ngoài, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ trong khoang thí nghiệm.

Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh phập phồng trong yên lặng, một giây trước khi không thể kiểm soát được cơn giận, rốt cuộc cánh cửa đã mở ra lần nữa.

Chúc Minh ngồi trước cửa, cụp mắt, biểu cảm đăm chiêu nhìn chằm chằm bàn tay phải đang đeo găng tay truyền cảm của mình.

Đứng cạnh chân anh vẫn là Nước Rửa Chén ngẩng đầu ưỡn ngực với chiếc đuôi lặng lẽ xõa xuống như cũ.

Chúc Minh thở nhẹ một hơi, tháo găng tay ra, ghi chép gì đó lên hologram: “Được rồi, tôi không còn gì để kiểm tra nữa.”

Tịch Tiện Thanh nhăn mày: “Anh làm gì vậy?”

“Một thí nghiệm nho nhỏ mà thôi.” Chúc Minh lật hologram sang giao diện lịch, ngòi bút khựng lại, “Phải rồi, còn mấy ngày nữa là cậu chụp ảnh chung?”

Tịch Tiện Thanh thốt ra: “Ngày 17.”

Ngòi bút của Chúc Minh cứng lại, khoanh tròn trên lịch, hơi nhức đầu lẩm bẩm: “Ừm, chỉ còn 23 ngày.”

Ánh đèn trong khoang thí nghiệm chiếu rọi sáng chiếc cằm thon gọn của Chúc Minh, anh cúi đầu, trên mặt thiếu đi chút ngả ngớn thường ngày, hiếm khi khẽ cau mày.

Chẳng rõ tại sao, Tịch Tiện Thanh hơi hé miệng, khàn giọng nói: “Thật ra, vừa rồi ở cổng…”

Chúc Minh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Tịch Tiện Thanh.

Tịch Tiện Thanh mím môi, còn chưa kịp mở miệng lần nữa, giọng nói to của Chu Chúc đã truyền đến từ phía sau: “Anh Chúc, vẫn cho thêm 0.1 microlit mồi vào mỗi giếng ạ?”

Chúc Minh nghiêng mặt đi: “Phải, mồi xuôi lẫn mồi ngược đều thêm 0.1, dưới đó dùng nước tinh khiết để làm mẫu đối chứng với cùng lượng, mỗi nhóm lặp lại ba lần.”

Chu Chúc vui cười hớn hở: “Biết rồi biết rồi, anh vẫn giữ nói quen cũ nhỉ… Xong nhóm này thì có thể ăn bạch ngọc dương mai chưa? Em sắp thèm chết mất.”

Chúc Minh: “Thêm xong rồi hẵng nói, đừng phân tâm, dùng pipet đa kênh.”

Chu Chúc hét to: “Rõ rồi.”

Chúc Minh thở hắt một hơi, lần nữa quay đầu, nhìn về phía người trước mặt: “Vừa rồi cậu định nói gì?”

Tịch Tiện Thanh mãi không trả lời.

Đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ nhìn khuôn mặt của Chúc Minh, lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc anh, thời gian của vòng đánh giá không còn bao nhiêu, mong anh có thể nhanh chóng cho tôi thấy thành quả.”

Khóe miệng Chúc Minh giần giật: “Tôi sẽ cố gắng.”

Tịch Tiện Thanh im lặng một chốc, lại nói: “Hiện tại là giai đoạn quan trọng trong quá trình thúc đẩy thiết kế của nhóm. Hy vọng bên các anh có thể giữ im lặng một chút, đừng cứ đi đi lại lại trong vườn, làm người khác mất tập trung.”

“Được, bọn tôi sẽ cố gắng làm việc ở trong khoang thí nghiệm hầu hết thời gian, cố gắng không làm phiền cậu.”

Chúc Minh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu: “Nhưng mà có lẽ cậu có thể thử đóng rèm cửa lại, vậy sẽ càng tiện hơn, cậu thấy sao?”

Giọng điệu bình thản của anh không soi mói được gì.

Một hơi nghẹn giữa ngực, Tịch Tiện Thanh trừng anh: “Tôi sẽ, anh yên tâm.”

Chúc Minh ngồi trên xe lăn, không nói một lời.

Tịch Tiện Thanh yên lặng nhìn anh, cằm căng chặt, xoay người rời đi.

Rèm cửa bị đóng lại kín kẽ, ngăn cách mặt trời và bóng đêm, cũng gián tiếp cắt đứt mọi liên hệ giữa phòng khách và khu vườn. Tình trạng này kéo dài suốt ba tuần.

Tịch Tiện Thanh thảo luận chi tiết về nạm khảm với Dương Giai Hòa và các thợ thủ công. Từ tạo bản mẫu, mài giũa, chọn đá đến khâu cuối cùng là gắn kết và đánh bóng. Mỗi một bước đều rất quan trọng, không thể lơ là.

Kết hợp hai thiết kế làm một vốn đã vô cùng khó. khi đeo riêng lẻ, nó phải có tính toàn thiện riêng, và khi xếp chồng lên nhau lại phải thể hiện được vẻ đẹp khi bổ sung cho nhau.

Phần rắn được mài giũa nhiều lần, mỗi chiếc vảy đều được đo đạc chính xác; thân ngọc trai của cừu cũng trải qua nhiều lần sàng lọc trước khi chọn ra được viên có hình dạng có thần nhất.

Chúc Minh đã làm như đã hứa, rất ít khi đến quấy rầy Tịch Tiện Thanh.

Trong hơn hai mươi ngày, giao tiếp mỗi ngày giữa bọn họ chỉ giới hạn ở việc Chúc Minh cung cấp những loại nước thuốc có đủ màu sắc, mùi vị khác nhau, Tịch Tiện Thanh uống xong mớ nước thuốc đó, thử ngưng tụ tinh thần lực điều khiển bộ lông đuôi của Nước Rửa Chén.

Tuy nhiên, ngày nào cũng kết thúc bằng sự thất bại, không hề có ngoại lệ.

“Không có gì xảy ra cả.”

Lại một đêm nữa, Chúc Minh tháo găng tay truyền cảm ra, xoe huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm Nước Rửa Chén dưới chân với bộ lông vũ không chút dao động, trên mặt hiếm khi biểu lộ sự hoang mang: “Mười ba loại thuốc… thế mà tất cả đều vô dụng. Có thể coi như cậu có cơ địa miễn dịch siêu phàm.”

Sắc mặt Tịch Tiện Thanh cũng chẳng khá hơn là bao.

Loại thuốc đầu tiên mà Chúc Minh chế ra có chứa chất hoạt hóa, cũng là thứ khiến Tịch Tiện Thanh bị dị ứng, Nước Rửa Chén phát điên kia chính là loại thuốc có hiệu quả cao nhất.

Những loại thuốc còn lại tác dụng lên các bộ phận khác nhau, hiệu quả không được như mong đợi, nhưng Chúc Minh vẫn kéo Chu Chúc vào khoang thí nghiệm làm tổ liên tục mấy ngày, nghĩ đến việc thắng về số lượng, dù cho chỉ có một trong số đó có một chút xíu phản ứng thôi cũng đủ rồi.

Chúc Minh đã hơi hốt hoảng, gãi đầu, thở ra một hơi: “Ngày mốt cậu phải đi chụp ảnh chung rồi đúng không?”

Tịch Tiện Thanh lặng im không bao lâu: “Ngày mai.”

Chúc Minh khó tin ngẩng đầu, mở mục lịch của hologram ra nhìn qua, mặt mũi lập tức nhăn nhó, giống như một học sinh bị kẹt ở câu hỏi khó cuối cùng trong bài thi: “Dù chỉ có thêm một ngày thôi được mà.”

Thật ra từ khi xảy ra phản ứng dị ứng với loại thuốc đầu tiên thì Tịch Tiện Thanh đã có linh cảm rằng việc xòe đuôi trước khi vòng đánh giá đầu tiên kết thúc là không thực tế.

Căn bệnh chưa thể chữa khỏi kể từ khi sinh ra đến giờ, cậu cũng chẳng trông mong Chúc Minh có thể nghiên cứu chế ra thuốc thần cho mình trong vòng hai tháng.

“Dì Diệp đã liên lạc thử với Thẩm Anh bên kia, đảm bảo có cơ hội để chụp bù vào mấy tháng sau, Thẩm Anh không hỏi thêm gì.”

Tịch Tiện Thanh bình tĩnh nói: “Chúng tôi tính tuyên bố với bên ngoài rằng vì lý do bảo mật tác phẩm nên tạm thời sẽ không công bố ảnh chụp chung. Cho nên không cần phải đăng ảnh lên mạng xã hội ngay giống Tịch Sâm.”

Dường như Chúc Minh đã thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó anh nhìn chăm chú vào góc nghiêng của Tịch Tiện Thanh, do dự nói: “Nhưng sau khi vòng đánh giá kết thúc lại không công bố ảnh nhóm ngay, liệu có vẻ giấu đầu lòi đuôi khiến cho người ta nghi ngờ cậu có vấn đề gì không?”

“Ảnh chụp chung trong quá trình đánh giá là truyền thống nhà họ Tịch. Nếu bỏ quá nhiều lần thì chắc chắn sẽ truyền ra tin đồn nhảm.”

Tịch Tiện Thanh hờ hững nói: “Nhưng so với việc tung ảnh không xòe đuôi được để người ta nhìn thấy rồi bàn tán thì đấy đã là phương án tối ưu trong phạm vi có thể rồi.”

Chúc Minh mãi không nói gì.

Anh khẽ cau mày, giống như đang ngẩn người, đầu ngón tay chạm vào vòng tròn đỏ trên lịch, môi mím lại.

Lòng Tịch Tiện Thanh xao động, làm như vô tình nhắc đến: “Buổi chụp ảnh chung ngày mai, anh muốn đến không?”

Dường như Chúc Minh mất tập trung, một lúc sau mới phản ứng lại, nhìn mặt Tịch Tiện Thanh, lắc đầu: “Tôi… chắc không đi đâu.”

Tịch Tiện Thanh không đáp.

“Suy cho cùng thì cậu cũng biết đó, tôi không rành mấy thứ như thiết kế này nọ.”

Chúc Minh mỉm cười với Tịch Tiện Thanh: “Hẳn là các trợ thủ của cậu, và cả dì Diệp sẽ đi cùng cậu, đúng chứ?”

Tịch Tiện Thanh vốn định nói gì đó, nhưng nghe thấy lời tự giễu này thì sâu trong cổ họng nghẹn cứng, không thốt thành tiếng.

Bởi vì đó chính xác là lời chính miệng cậu đã nói ra mấy ngày trước.

Chúc Minh để ý đến vẻ mặt cậu thay đổi, cụp mắt nhìn chim công đang cuộn tròn dưới chân mình: “Tôi định đêm nay sẽ cố giãy giụa lần cuối, cậu có thể để Nước Rửa Chén trong phòng khách để tôi và Chu Chúc thử thêm lần nữa được không?”

Tịch Tiện Thanh nghe thế thì bực bội, cười khẩy: “Đã bao nhiêu ngày rồi. Tại sao lại để kéo dài đến ngày cuối cùng mà không thử sớm hơn?”

Chúc Minh không phản bác, như thể tinh thần đang lơ đãng.

Như đã quyết tâm điều gì đó, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy một ống thuốc nhỏ từ trong hộp thuốc ra, vân vê trong tay: “Đây là loại thuốc cuối cùng, để tôi xem thử hiệu quả, có được không?”

Anh đưa ống ly tâm chứa thuốc ra trước mặt Tịch Tiện Thanh.

Một loại thuốc có màu xanh bạc hà, coi như là loại đẹp nhất trong số những loại mà Tịch Tiện Thanh đã uống suốt mấy ngày qua.

Tịch Tiện Thanh nhíu mày quan sát một lúc, cuối cùng ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.

Theo như yêu cầu của Chúc Minh, Tịch Tiện Thanh để lại Nước Rửa Chén trong phòng khách trước khi đi ngủ để anh quan sát.

Dù cho có đóng cửa phòng ngủ vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng Chu Chúc truyền đến từ phòng khách, và cả Chúc Minh nhỏ giọng đáp lời, cái gì mà “Nhỏ tiếng thôi” với cả “Anh thử xem đã”.

Tịch Tiện Thanh nghe không rõ lắm, cũng không muốn nghe, bực bội lấy nút bịt vai nhét vào.

Hình như trong thuốc có chứa thành phần an thần, Tịch Tiện Thanh bận bịu cả ngày để điều chỉnh thành phẩm cuối cùng, lúc này vừa đặt lưng xuống đã cảm thấy tinh thần buông lơi, mí mắt lập tức trở nên nặng trĩu.

Khi lần nửa mở mắt ra, trời đã sáng tỏ.

Tùy ý liếc nhìn về phía đầu giường, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Nước Rửa Chén, một hồi sau mới nhận ra cửa phòng ngủ hơi hé mở, không đã trả về từ khi nào.

Tịch Tiện Thanh dời mắt đi, nheo mắt nhìn giờ, chưa đến chín giờ.

Buổi chụp ảnh chung sẽ diễn ra lúc mười giờ rưỡi, có thể ngủ thêm một lát, sau đó…

Tịch Tiện Thanh ngồi bật dậy.

Cậu không thể tin nổi, đối mắt trừng nhau với chim công bên đầu giường, trong khoảnh khắc, chỉ tưởng rằng bản thân đang nằm mơ.

Chim công xanh đang rung chân đứng bên đầu giường, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng thớm hơn mọi khi, đôi mắt tròn như hạt đậu kia mở to, cực kỳ kiêu ngạo khoe cơ thể của mình với chủ nhân.

——Phía sau nó, từng chiếc lông đuôi tuyệt đẹp đang dựng thẳng, vươn cao đầy kiêu hãnh.

Từng chiếc lông đuôi xếp chồng lên nhau, điểm xuyết với các đốm mắt màu xanh ngọc sáng rực rỡ, tạo thành một chiếc quạt lông vũ khổng lồ, mỹ lệ tựa như tơ lụa.

Nó xòe đuôi rồi.

٭❅

Nước Rửa Chén: Tui muốn xòe rồi ψ(`∇’)ψ

Bình Luận (0)
Comment