Chúc Minh thân mật vùi mặt vào bụng Tịch Tiện Thanh, giữ nguyên đó bất động.
Cảnh tượng bị đóng băng ngay khoảnh khắc này, trong chốc lát, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Người đã thiếp đi một mình thảnh thơi, còn phần người còn tỉnh táo, giờ đây lại không ổn như thế.
Thật ra nếu có ai quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra bàn tay Tịch Tiện Thanh đang đỡ lấy Chúc Minh đang hơi run rẩy.
Đầu óc cậu trống rỗng, ép bản thân bình tĩnh lại, sâu trong cổ họng không thể dằn được trở nên khô khốc: “Ông nội, mọi ngày anh ấy hành sự rất thỏa đáng. Hôm nay có lẽ… đã thật sự quá chén.”
Tịch Kiến Phong nhìn hai người đang áp chặt cơ thể vào nhau, không nói gì, một lát sau đặt tách trà xuống, điềm nhiên nói: “Dẫn đứa nhóc này ra ngoài cho tỉnh rượu đi.”
Trong lòng đã rối bời, Tịch Tiện Thanh gượng gạo đáp lời chỉ bằng bản năng: “Vâng.”
Người trước mắt say đến mức dường như không thể tự mình di chuyển, Tịch Tiện Thanh khẽ nghiến răng, bình ổn lại tâm trạng, dứt khoát bế ngang người lên, đi ra khỏi phòng.
“Phải rồi.” Mới vừa đi được vài bước, lại nghe Tịch Kiến Phong phía sau nói, “Đừng quên lời ông vừa nói. Tuy rằng cuộc đánh giá và sự nghiệp rất quan trọng, nhưng cũng nên dành nhiều thời gian cho gia đình hơn.”
Tịch Tiện Thanh không dám ngẫm lại ý trong lời này, vành tai nóng như bị bỏng: “… Con biết rồi ạ.”
Ngay khi bế Chúc Minh ra khỏi phòng riêng, bọn họ đã lướt ngang qua Tịch Hồng Minh đang đợi trước cửa.
Vẻ mặt Tịch Hồng Minh hoang mang, nghiến răng, tiếc nuối vì mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch, hệt như có cái gai trong cổ họng.
Trong bầu không khí có luồng khí động luân chuyển, nhưng Tịch Tiện Thanh không rảnh để bận tâm đến mấy thứ đó, chỉ dời mắt đi trong một giây, ôm người trong lòng ngược sải bước ra ngoài.
Vừa nãy khi cửa phòng mở ra, người đang xếp hàng đợi không chỉ có mỗi gia đình Tịch Hồng Minh, người nổi tiếng trong lẫn ngoài khu sáu đều đang đợi bên ngoài, đương nhiên cũng đã chứng kiến cả tuồng kịch vừa rồi.
Dù cho đã đi xa, Tịch Tiện Thanh vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng có người lén cười bàn tán phía sau: “Còn trẻ tốt thật, tình yêu đều cháy bỏng như thế… Mau nhìn tai của ngài Tiểu Tịch kìa.”
“Bảo là người khu bảy nên cứ tưởng tính tình sẽ nghiêm túc và cổ hủ, không ngờ muốn hôn là hôn liền. Tính ra còn cởi mở hơn chúng ta nữa.”
“Người ta là cặp đôi mắt tính, dính nhau như sam là bình thường.”
Hơi thở của người trong ngực nóng bỏng, phà lên phần da ngay cổ của Tịch Tiện Thanh. Tịch Tiện Thanh mím chặt miệng thành một đường thẳng, âm thầm tăng tốc độ bước.
“Xem ra cái gọi là ngủ phòng riêng chỉ là cuộc cãi vã giữa những cặp đôi mà thôi .”
Trước cửa phòng, Tịch Sâm vừa xem xong màn kịch hay khóe miệng khẽ giật: “Con khuyên hai người, đêm nay vẫn nên yên phận chúc thọ ông nội đi. Con chưa đến mức phải thổi gió bên tai bằng những lời nói nhảm nhí để thắng cuộc đánh giá đâu.”
Chương Viên không nhịn được giơ tay đánh tay cô: “Con bé này, ngày nào bọn ta cũng sầu lo vì tiền đổ của con, sao con lại đứng về phía người ngoài thế hả?”
Tịch Sâm vờ như không nghe thấy, sải bước trên đôi giày cao gót, xách theo quà cáp bước vào phòng riêng.
Tịch Hồng Minh cau mày, nhìn chòng chọc bóng lưng hai người đã đi xa.
Đúng là lúc Lý Thuận báo cáo hành trình của Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh với ông ta cũng có nhắc tới bọn họ đã có cử chỉ thân mật lạ thường khi vừa đến khu hai.
Mặc dù việc họ ngủ riêng sau đó có hơi đáng ngờ… Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đó chỉ là cuộc cãi vã giữa người yêu với nhau thôi? Bản thân đã nghĩ quá nhiều thật à?
Một chút nghi ngờ vẫn cứ sót lại dưới đáy lòng Tịch Hồng Minh, nhưng dù sao đi nữa, hai người vừa nãy đã thật sự hôn nhau. Nếu đó chỉ là diễn… thì cũng quá mức chuyên nghiệp rồi.
Mọi người, bao gồm cả Tịch Kiến Phong đều nhìn nhận hai người này là một cặp đôi mới cưới ngọt ngào như mật đang tán tỉnh ve vãn nhau.
Có vẻ như, ít nhất là đêm nay, ngoại trừ việc ngoan ngoãn tặng một món quà thì ông ta không thể gây thêm phiền toái, thêm mắm dặm muối vào những lời đồn đã chuẩn bị sẵn.
Ra khỏi phòng, cuối cùng Tịch Tiện Thanh cũng tìm được một góc khuất yên tĩnh, đặt người trong lòng ngực lên ghế.
Chúc Minh cụp mắt, mơ màng nhấc mí mắt lên, nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu xuống lần nữa.
Trăm nghìn thứ cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng, Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm người trước mắt, cố kiểm soát biểu cảm, khản đặc hỏi: “Rốt cuộc vừa nãy… anh làm gì vậy?”
Chúc Minh cúi đầu, mãi không đáp lời.
Vẻ mặt rưng rưng như sắp khóc, hờn dỗi, tủi thân trong phòng vừa rồi đã không còn sót lại chút gì trên mặt anh. Điều này khiến Tịch Tiện Thanh hiểu rõ rằng, những gì anh đã làm trước mặt mọi người không phải say rượu làm càn, mà là cố tình mượn men say diễn ra.
Nhưng tình trạng của Chúc Minh lúc này không ổn lắm——Anh cúi đầu, tay ôm bụng, mày nhăn nhó, đuôi mắt ửng hồng, hoàn toàn không giống như đang trong trạng thái tỉnh táo.
Tịch Tiện Thanh thấy có gì đó sai sai: “Anh sao vậy?”
Rất lâu sau, cậu mới nghe thấy người trước mắt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao gạch và cậu… đều đang chuyển động?”
Tịch Tiện Thanh: “…?”
Chúc Minh mông lung ngẩng đầu lên, nhìn Tịch Tiện Thanh một chốc, tiếp đó nhíu mày, đầu gật gù, rồi lao thẳng về phía trước——
Lần này, anh thật sự say xỉn ngã lên người Tịch Tiện Thanh.
Chúc Minh nằm mơ.
Một giấc mơ không mấy tốt đẹp, hay có thể nói là một giấc mơ anh đã từng mơ thấy rất nhiều lần——Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, ngay khoảnh khắc kính vỡ tan, tiếng còi xe và tiếng phanh chói tai vang lên, trời đất quay cuồng, anh lại lần nữa trở về giây phút xảy ra tai nạn giao thông năm ấy.
Cơn đau dữ dội ở eo và chân vẫn rõ rệt như cũ, giây kế tiếp, anh rơi vào bóng tối vô tận, ngay sau đó lại chợt tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Trong nháy mắt khi vừa tỉnh dậy, nguồn gốc của cơn đau không phải chân, mà là huyệt Thái Dương, hay nói cách khác, chân anh bây giờ không thể thấy đau được nữa.
Khó nhọc mở mắt ra, Chúc Minh nhìn thấy đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Ánh nhìn chệch đi, trong tầm mắt là tấm ga trải giường tối màu và chiếc tủ đầu giường bằng gỗ sơn đen. Tổng thể được bày trí rất trang nhã và giản dị, nhưng không thể che giấu sự xa hoa trong những chi tiết nhỏ.
Thậm chí Chúc Minh còn biết, phía sau cánh cửa cách đó không xa có một căn phòng để quần áo siêu to, bởi vì Tịch Mộ Phi đã từng dẫn anh vào đây.
Nơi đây là… phòng ngủ của Tịch Tiện Thanh.
Chúc Minh lò mò ngồi dậy, dạ dày lập tức quặn lại, toàn thân nặng trịch, đầu đau như búa bổ, ngay cả giọng cũng khản đặc không rõ nguyên do, khó có thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau đó, anh nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Trên đầu giường có nước mật ong nóng.”
Cảm giác như trời đất quay cuồng, Chúc Minh vô thức nghe theo chỉ dẫn nắm lấy ly pha lê trên đầu giường, chất lỏng ngọt ngào ấm áp chảy xuống bụng, cổ họng dễ chịu hơn đôi chút, cảm thấy như được sống lại.
Anh cố lắm mới miễn cưỡng thấy được cảnh tượng trước mắt, ngẩn ra: “Cậu…”
Tịch Tiện Thanh ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, hai chân bắt chéo một cách tao nhã, lật xem quyển tạp chí trong tay.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu nhìn Chúc Minh, chẳng nói một lời.
Ký ức đêm qua từ từ ùa về trong tâm trí từng chút một.
Vẻ mặt Chúc Minh dần trở nên đau đớn.
Cảm giác bị ký ức chậm rãi dày vò thật sự quá đau khổ. Một tay anh chống lên huyệt Thái Dương đau nhức, tay còn lại làm động tác “Đợi đã”: “Trước tiên cậu hãy khái quát cho tôi… tình hình nghiêm trọng đến mức nào?”
Ánh mắt Tịch Tiện Thanh vẫn luôn dừng trên cuốn tạp chí trong tay, đầu ngón tay cầm lấy một góc trang, không nhìn vào mắt anh: “Anh đoán thử xem, từ khóa hot nhất bản giải trí hôm nay của khu sáu là gì?”
Chúc Minh: “…”
Anh im lặng một lát, với lấy điện thoại, lướt xem thông tin trong vài giây.
Vài giây sau, anh chậm rãi đưa điện thoại ra xa, úp xuống chăn, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao còn có cả video?”
“Bởi vì tối qua anh biết lựa chỗ quá. Trong cánh cửa là ông nội tôi, ngoài cửa là đám người nhiều tiền và nhiều chuyện nhất khu sáu.”
Tịch Tiện Thanh khép tạp chí lại, bình tĩnh đâm thêm một nhát: “Anh nghĩ ai trong số họ sẽ giữ kín chuyện cho chúng ta?”
Chúc Minh hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Dằn vặt trong cơn đau một lúc lâu, anh nâng mắt lên, nhìn về phía Tịch Tiện Thanh, thốt ra một câu: “Chuyện tối qua… đúng là lỗi của tôi.”
Tịch Tiện Thanh không nói gì.
“Tôi biết cậu đề cao ranh giới cá nhân, tối qua còn là một dịp quan trọng như vậy, gia tộc cậu còn có nhiều quy tắc và lễ nghi, cho nên trước hết tôi muốn xin lỗi cậu vì những gì tôi đã làm.”
Chúc Minh thở hắt, rồi mới chuyển chủ đề: “Nhưng mà, tôi có đủ lý do để giải thích động cơ của mình.”
Biểu cảm Tịch Tiện Thanh không rõ ràng, khó mà biết được cậu có đang tức giận hay không.
Cậu im lặng một lúc lâu: “Nói đi.”
Chúc Minh lại uống hai ngụm nước mật ong, làm ấm cổ họng, điều chỉnh hơi thở rồi kể loại đoạn đối thoại đã nghe lén được của cả nhà Tịch Hồng Minh, và nguyên nhân hậu quả cho hành động của bản thân.
“Sau đó tôi ngẫm lại, “mạng lưới quan hệ khu hai” trong miệng ông ta chắc là Lý Thuận, quản lý của khu nghỉ dưỡng kia.”
Chúc Minh gãi đầu, cáo trắng trên đầu giường cũng hiếm khi bày ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện hai chúng ta kết hôn giả và căn bệnh không thể xòe đuôi của Nước Rửa Chén, nếu để ông cụ biết thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của cậu.”
“Mà người nhà cậu biết, thì không bao lâu sau dì út của tôi cũng sẽ biết, cho nên lúc đó tôi… đã nảy ra ý tưởng như vậy.”
“Ban đầu chỉ định diễn về chuyện hai ta cãi nhau ở khu hai, nghĩ cứ giải thích về chuyện ngủ phòng riêng trước là đủ.”
Chúc Minh chậm chạp hớp một ngụm nước, “Nhưng lúc đó diễn xong, cứ cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó. Cảm giác có lẽ Tịch Hồng Minh sẽ không tin, nên tôi đã nghĩ phải cho một đòn trí mạng, để bọn họ hoàn toàn nghẹn họng không thể nói gì được nữa. Sau đó thì…”
Anh không thể nói hết thành lời.
Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh phập phồng, ngón tay ấn chặt mép cuốn tạp chí: “Đòn trí mạng mà anh nói, chính là…”
“Nói sao đây nhỉ.”
Chúc Minh hớp một ngụm nước, chậm rãi nói: “Từ kết quả hiện tại, hiệu quả của màn kịch này rất tốt. Ít nhất mọi người không bàn về chuyện chúng ta kết hôn giả hay chuyện cậu không thể xòe đuôi, có nghĩa là chắc hẳn Tịch Hồng Minh cũng tin.”
Chỉ là phạm vi lan truyền của màn kịch này rộng hơn Chúc Minh dự đoán quá nhiều.
Tịch Tiện Thanh lại tiếp tục im lặng.
“Dù vậy, tôi cảm thấy mình đã mắc phải hai sai lầm.”
Chúc Minh siết ly thủy tinh trong tay, rầu rĩ thở dài một hơi: “Thứ nhất, lúc đó tôi hơi hoảng loạn nên đã uống rượu ngoại với rượu vang đỏ để lấy can đảm. Ở một nghĩa nào đó thì cồn đã kích thích cảm hứng, tiếp thêm dũng khí cho tôi.”
Anh đau khổ nghiến răng: “Nhưng có lẽ là đã tiếp thêm quá nhiều. Tôi đã xem nhẹ sự thật khách quan rằng tửu lượng tôi cực kỳ kém. Giờ ngẫm lại, tuy màn kịch này thành công, nhưng hình như… đã diễn hơi lố.”
Tưởng như đã đến mức phải cong ngón chân móc đất.
“Thứ hai.” Ngữ điệu Chúc Minh thành khẩn, “Nếu có thêm thời gian, có lẽ tôi có thể nghĩ ra cách nào ổn thỏa hơn.”
“Nhưng lúc đó mắt thấy bọn họ sắp vào phòng nói xấu về cậu đến nơi rồi, tôi lại không có khách nào báo trước với cậu. Đầu óc tôi lúc đó chỉ nghĩ ra một cách, chính là giành vào phòng trước bọn họ một bước, sau đó——”
Anh tạm dừng chốc lát, nói úp mở: “Tóm lại, không bàn bạc trước với cậu đã… Thật lòng xin lỗi.”
Tịch Tiện Thanh mãi không mở miệng, Chúc Minh hiếm khi không có can đảm ngẩng đầu nhìn cậu, ôm chăn cụp mắt, không lên tiếng nữa.
Rất lâu sau, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: “Sau này hãy tự biết khả năng uống rượu của bản thân.”
Chúc Minh “Ừ” một tiếng, cáo trắng bên chân cũng rón rén cuộn chiếc đuôi xuống dưới thân, một người một cáo vẫn không dám ngẩng đầu.
Cho đến khi nghe thấy tiếng sột soạt vang lên từ phía đối diện, Chúc Minh thử mở mắt ra, mới phát hiện không biết Tịch Tiện Thanh đã đứng dậy từ lúc nào, cầm lấy áo khoác, dáng vẻ như đang chuẩn bị rời đi.
Chúc Minh đã chuẩn bị tinh thần nghe thuyết giáo: “Ừm? Hết rồi hả?”
Tịch Tiện Thanh liếc mắt nhìn anh: “Anh còn muốn nghe tôi nói gì nữa?”
Chúc Minh do dự: “Cậu… không tức giận sao?”
Lúc trước chỉ diễn cảnh giả vờ hôn trước Chúc Doanh Doanh một chút mà người này đã tỏ ra miễn cưỡng, nhắc mãi về “nhận về khoảng cách” và “nhận thức về đúng mực”.
Bây giờ rõ ràng đã là miệng đối miệng thật rồi, ngay cả chính Chúc Minh cũng thấy áy náy, không ngờ người trước kia cường điệu về khoảng cách là Tịch Tiện Thanh lại có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.
Tịch Tiện Thanh đứng yên tại chỗ hồi lâu: “Tôi không có thời gian để tức giận.”
“Anh đã giải thích động cơ anh làm ra những chuyện đó rồi. Chỉ cần cuối cùng không bị ông nội nghi ngờ, ảnh hưởng đến đánh giá, thì cũng không có gì mà tôi không thể chấp nhận được.”
Tịch Tiện Thanh không nhìn mặt Chúc Minh, lạnh nhạt nói: “Hơn nữa tôi đã hẹn gặp mặt với một người bạn ở khu bốn để chuẩn bị trước cho vòng đánh giá tiếp theo, không có thời gian rối rắm chuyện vặt vãnh này với anh.”
Cậu dừng một lát, cuối cùng còn lặp lại một lần: “Lần sau hãy tự biết khả năng uống rượu của bản thân.”
Chúc Minh ngơ ngác mà “Ò” một tiếng.
Anh nhìn Tịch Tiện Thanh nghênh ngang đi mất, cứ có cảm giác như mình vẫn còn đang nằm mơ.
Ừm, được bỏ qua… một cách dễ dàng.
Đáng lý ra Chúc Minh nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải, nhưng lòng luôn cảm thấy có cảm giác khó hiểu nào đó đè nặng trong lòng, khi muốn truy theo đến cùng lại bị cơn đau đầu quét qua làm cho mất tập trung.
Đầu óc rối như tơ vò.
Thật ra động cơ của nụ hôn này, có thể giải thích bằng rất nhiều cách——Với Tịch Tiện Thanh, là để cứu lấy tiền đồ của cậu, bịt mồm họ hàng không có ý tốt; với chính Chúc Minh, còn là để chuyện hai người kết hôn giả bị lộ ra, che đậy lời nói dối trắng trợn mà anh đã nói với Chúc Doanh Doanh.
Nhưng anh luôn cảm thấy, bản thân bình thường không phải người sẽ làm ra chuyện vượt quá giới hạn chỉ vì phút bốc đồng do cồn mang lại.
Song, giờ thì kết quả đã bày ra trước mặt… Ừ, ma xui quỷ khiến thế nào mà làm mất rồi.
Hít một hơi thật sâu, Chúc Minh ép mình không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Ít nhất là hiện tại, có vẻ như Tịch Tiện Thanh không mấy để tâm đến nụ hôn ấy, đã tập trung vào vòng đánh giá tiếp theo của cậu. Vậy thì mình cũng nên hoàn thành trách nhiệm của một bác sĩ, nhanh chóng chữa khỏi bệnh giúp cậu mới đúng.
Lồng ng.ực cảm thấy ngột ngạt, anh di chuyển ra ban công, mở cửa sổ, hít thở không khí.
Từ từ nhấp uống nước mật ong, đương lúc đang để đầu óc thư giãn và suy ngẫm về cuộc sống, bỗng có tiếng động truyền đến từ dưới vườn.
Khu vườn của căn biệt thự của Tịch Tiện Thanh được thiết kế rất tao nhã, điểm xuyết bởi những loài hoa đắt tiền, ngay cả bụi cây đơn giản nhất cũng được cắt tỉa rất đẹp, nhìn là biết có người làm vườn chuyên nghiệp phụ trách.
Giữa vườn có một tòa đình nhỏ trang nhã, được xây dựng giữa một mảnh rừng trúc nho nhỏ, được sử dụng làm phòng trà đảm bảo được tính riêng tư.
Chúc Minh trông thấy Tịch Tiện Thanh đang đứng yên trên con đường lát đá xanh trong vườn, nói chuyện với một người đàn ông đeo kính có nụ cười chất phác. Có lẽ chính là người bạn khu bốn mà cậu vừa nhắc.
Người đàn ông mắt kính vỗ bả vai Tịch Tiện Thanh, cười nói gì đó, trên vai cậu ta có một chú gấu túi đang úp sấp thiu thiu ngủ.
Dù sao đối phương cũng là bạn cũ, dường như Tịch Tiện Thanh chần chừ một lát, cuối cùng cũng thả ra chim công xanh của mình.
Chúc Minh thấy người đàn ông mắt kính hơi cúi người xuống, Nước Rửa Chén lặng lẽ ngẩng đầu lên, dùng mỏ mộ nhẹ vào đuôi của gấu túi.
Lâu rồi mới tận mắt thấy được trạng thái của Nước Rửa Chén, Chúc Minh ngậm ngụm nước ngọt ngào trong miệng, nheo mắt, quan sát kỹ toàn thân chim công xanh một lượt.
Ừm, hoàn toàn khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng.
Anh thấy Diệp Lộ lịch sự bước lên trước nói gì đó rồi dẫn đường cho người đàn ông mắt kính vào đình nghỉ mát trước.
Tịch Tiện Thanh đi sau cùng, bước chân khựng lại, giống như đang suy nghĩ, ngẩn ngơ nhìn bụi cây một lúc lâu.
Dưới góc nhìn của Chúc Minh, biểu cảm của cậu trông rất bình tĩnh.
Hình như Tịch Tiện Thanh đang hồi tưởng chuyện gì đó, một lát sau nâng tay lên, khẽ chạm vào môi mình.
Chúc Minh tưởng cậu đang ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nước mật ong này càng uống càng nhạt vị, cúi đầu lấy muỗng bạc nhẹ nhàng khuấy đều mật ong đang lắng dưới đáy ly.
Sau đó ngẩng đầu lên, không để ý liếc nhìn về phía đó tiếp, bàn tay anh bỗng cứng đờ.
Tiếng leng keng vang lên, chiếc muỗng rơi xuống mặt đất.
Thế nhưng Chúc Minh không rảnh đi nhặt, đôi mắt ghim chặt vào chim công xanh phía sau Tịch Tiện Thanh, trong phút chốc thậm chí còn quên mất phải thở như thế nào.
——Bởi vì Nước Rửa Chén đứng phía sau Tịch Tiện Thanh, giờ đây đang… rung lên với tần suất cực cao.
Không phải là rung lắc ngẫu nhiên mà bình thường hay quan sát được, mà là rung lên liên tục, run rẩy dữ dội với tốc độ nhanh.
Chúc Minh cứ thế trơ mắt nhìn lông đuôi của Nước Rửa Chén run rẩy, xoay mông hai vòng, chậm rãi, thong thả từng chút một rồi hoàn toàn mở ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!
Không hề có chút dấu hiệu nào… nó xòe đuôi rồi.
Hơi thở của Chúc Minh chợt khựng lại.
Cùng lúc đó, Chúc Minh trông thấy Tịch Tiện Thanh mím môi, cong ngón tay rút về, hạ cánh tay xuống bên người.
Dường như cậu vẫn chưa chú ý tới động tĩnh của chim công xanh phía sau, hay nói đúng hơn, xưa nay cậu chưa từng nghĩ rằng con công xanh phía sau sẽ có gì thay đổi.
Nước mật ong hơi rít chảy xuôi theo mu bàn tay xuống cánh tay, một cơn gió phất qua, làn da truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Lúc này Chúc Minh mới sực tỉnh táo lại.
Anh nắm lấy lan can ban công, hét to xuống dưới: “Tịch Tiện Thanh, quay đầu lại!”
Nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá xa, hoặc có lẽ Tịch Tiện Thanh vẫn đang ngẩn người, tóm lại cậu không hề nghe thấy.
Chúc Minh bất lực nhìn cậu xoay người, nhấc chân, đi về phía đình nghỉ mát.
Nước Rửa Chén phía sau vừa mới thành công tự chủ xòe đuôi lần đầu tiên trong đời, rung chiếc đuôi hình quạt tuyệt đẹp của mình, đắc ý kiêu kỳ xoay một vòng, thậm chí còn sung sướng lắc mông hai cái.
Nó cực kỳ phấn khởi, hiên ngang bước vài bước qua trái rồi lại bước vài bước qua phải.
Giống như là… đang điên cuồng khoe khoang thành quả lần đầu xòe đuôi thành công của mình với không khí.
Như thể nhận ra không ai để ý đến mình, nó ngơ ngác chớp chớp đôi mắt tròn to bằng hạt đậu, lại rung lông chim, cố gắng để xòe rộng hơn, hãnh diện khoe khoang cơ thể đẹp đẽ của bản thân.
Đáng tiếc là, từ đầu đến cuối không có ai xung quanh để ý đến nó.
Cuối cùng, nó hơi gục đầu xuống như có chút buồn bã, nâng bộ lông vũ khổng lồ, đi theo phía sau chủ nhân, vụng về, loạng choạng bước vài bước.
Bây giờ Chúc Minh mới phục hồi tinh thần, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra, muốn chụp lại cảnh tượng này.
Nhưng khi anh vừa bật camera, lại phát hiện phần rìa của chiếc đuôi xòe đã trở nên mơ hồ, dần dần tan biến thành các hạt proton thần kinh trong suốt, hư ảo.
Là chủ nhân đang vội bước đi phía trước, từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn nó một cái, đã thu hồi nó trở về.
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ:
Chim công: Vẻ mặt bình tĩnh đang hồi tưởng-ing.
Cáo nhỏ: Sốc-ing tự hỏi nguyên lý xòe đuôi.
Nước Rửa Chén (điên cuồng xòe đuôi) (lắc qua lắc lại): Xin hỏi có ai để ý đến vẻ đẹp của tui hông? ψ(`∇’)ψ