“Lừa cậu làm gì?” Chúc Minh khó hiểu hỏi.
Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm vào mặt anh vài giây, quay mặt đi: “Đạt điểm tuyệt đối kỳ thi y khoa, còn là ứng cử viên người đứng đầu. Một người nổi tiếng của khu bảy như anh không cần phải dùng mấy lời thế này để lừa gạt người khác.”
“Trước hết, tôi không phủ nhận hai danh hiệu mà cậu vừa nhắc đến.”
Chúc Minh giơ ngón trỏ lên: “Nhưng ngoại trừ chúng ra, không biết cậu đã từng nghe nói đến câu danh ngôn của khu bảy hay chưa, ‘Người khu bảy không cần tình yêu, chỉ cần lên được tạp chí khoa học hàng đầu’.”
“Huống chi năm đó tôi suýt nữa đã trở thành người đứng đầu.”
Cáo trăng dưới chân vẫy chiếc đuôi lông xù, anh thở dài: “Lấy đâu ra thời gian để làm chuyện khác ngoài học tập chứ?”
Đây cũng là lý do tại sao tối qua khi vừa lấp kín miệng, Chúc Minh đã cứng đờ tại chỗ, bởi vì anh thật sự phải cần vận hành não để tự hỏi trong một giây rằng bước tiếp theo phải làm sao để giống một cặp đôi bình thường.
May mắn thay, sau đó vẫn là nhờ vào kỹ năng diễn xuất tinh vi, hôn sâu hơn để cứu vớt tình thế, nhưng do không kiểm soát được lực nên mới dẫn đến tiếng “Chụt” đó vang vọng đến tận đỉnh hotsearch của toàn hành tinh Hi.
Lời vừa dứt, sắc mặt Tịch Tiện Thanh mới dịu đi đôi chút.
Tịch Tiện Thanh không nói gì, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới “Ừ” một tiếng gần như khó mà nghe thấy rõ.
Lúc đầu Chúc Minh còn chưa ngẫm kỹ lại, rốt cuộc chữ “Ừ” này có nghĩa là gì.
Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng một lúc lâu, Chúc Minh đột ngột ngẩng phắt đầu lên, hiểu ra, hình như Tịch Tiện Thanh đang trả lời câu hỏi ban đầu của anh “Là nụ hôn đầu của cậu sao?”.
Một câu trả lời nằm trong dự đoán, đồng thời cũng nằm ngoài dự đoán.
Ngoài dự đoán, là bởi vì với gia thế và ngoại hình của Tịch Tiện Thanh, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết có rất nhiều người theo đuổi.
Trong dự đoán, thì chính là vì với tính cách kiêu ngạo, hay soi mói của Tịch Tiện Thanh thì đúng là không giống kiểu người có thể dễ dàng để người khác đến gần.
Chúc Minh cố tỏ ra điềm tĩnh: “Vậy à.”
“Vậy thì, về chuyện Nước Rửa Chén vừa mới xòe đuôi… Trong đầu tôi đang có một suy đoán.”
Chúc Minh vẽ đại hai nét lên hologram: “Có lẽ hơi vô lý, sau khi nghe xong cậu sẽ nghĩ tôi nói nhảm, nhưng tôi vẫn mong cậu có thể kiềm chế cảm xúc, trước tiên cứ nghe tôi nói hết cái suy đoán này đã.”
Tịch Tiện Thanh hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Năm phút sau.
“Tịch Tiện Thanh, cậu bình tĩnh lại đi.”
Chúc Minh chỉ vào mặt Tịch Tiện Thanh, cáo lẫn người đều lặng lẽ rụt về sô pha phía sau: “Tôi đã nói rồi, đây chỉ là suy đoán không chịu trách nhiệm thôi…”
“Nhưng vấn đề là, những gì anh nói đều là lời nhảm nhí không hề có căn cứ.”
Như thể nghe thấy chuyện cười quá sức vô lý, Tịch Tiện Thanh chỉ vào Nước Rửa Chén đang vô tội cuộn tròn dưới đất, không thể tin nổi: “Ý của anh là, lý do nó không thể xòe đuôi, là bởi vì tôi chưa từng yêu đương?”
“Nếu tôi muốn xòe đuôi, thì phải hôn ai đó ư?”
Ánh mắt cậu lạnh như băng, buốt đến mức như sắp cắt qua làn da Chúc Minh: “Chúc Minh, dù sao anh cũng xuất thân từ Viện Y học khu bảy, anh không cảm thấy lời mình nói cực kỳ phi lý sao?”
“Cậu Tiểu Tịch, cậu có thể đừng cắt câu lấy chữ lời tôi nói được không?”
Chúc Minh khom người, dùng găng tay truyền cảm bịt tai Nước Rửa Chén lại, cố gắng không để chim công xanh vô tội nghe thấy nội dung cuộc cãi vã giữa họ: “Nguyên văn lời tôi nói rõ ràng là, lý do Nước Rửa Chén không thể xòe đuôi có lẽ không phải là khuyết tật bệnh lý, mà là kết quả của sự bất thường trong tâm lý.”
“Có lẽ kích về về mặt si.nh lý và cảm xúc sẽ có hiệu quả hơn thuốc. Vì bản năng ngoài tự nhiên của loài công là xòe đuôi để thu hút bạn tình. Điều đó… có lẽ cũng áp dụng tương tự lên tinh thần thể.”
Anh nói: “Nguồn kích thích như thế bao gồm hôn, nhưng cũng không chỉ giới hạn ở hôn.”
“Điều đó cũng có thể giải thích được lý do tại sao cậu chưa bao giờ tự mình kiểm soát được việc xòe đuôi.”
Chúc Minh tạm dừng một giây, đắn đo lựa lời, “Bởi vì có lẽ cậu chưa từng trải nghiệm những điều đó với người khác trước đây cả về si.nh lý lẫn tình cảm…”
Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh phập phồng vì cơn tức giận: “Anh có căn cứ gì không?”
“Không có, như tôi vừa nói, đây chỉ là suy đoán.”
Chúc Minh nhìn mặt cậu, khẽ thở dài một hơi: “Nhưng cậu cũng đâu có bằng chứng nào phản bác được tôi để chứng minh rằng việc Nước Rửa Chén xòe đuôi không phải vì lý do này, không phải sao?”
Phòng khách lập tức chìm vào yên lặng, bọn họ cứ thế giằng co ở nơi đây.
“Mặc dù không biết chính xác nguyên lý khoa học đằng sau tất cả những chuyện này.”
Chúc Minh nhìn bản ghi chép các loại thuốc trên hologram, tự lẩm bẩm để sắp xếp lại suy nghĩ, “Nhưng nếu muốn biết trong hai ta ai đúng ai sai, thì lý luận này còn dễ kiểm nghiệm hơn cả thuốc, cũng không có chi phí nghiên cứu phát sinh. Chỉ cần thử lại một lần, sau đó để tôi quan sát Nước Rửa Chén——”
Còn chưa nói xong, người bên cạnh ngắt lời anh, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: “Anh bảo thử lại một lần, là có ý gì?”
Mới vừa rồi Chúc Minh vẫn luôn mất tập trung, cho nên nghĩ gì thì buộc miệng thốt ra ngay, không qua xử lý của não.
Giờ anh tự ngẫm lại những lời đó lần nữa thì mới như vừa mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng nhận ra, cái câu “thử lại một lần” đó và câu thử lại lần nữa mà anh hay quen miệng nói khi thử nghiệm thuốc, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Dường như có có nghĩa là… Tịch Tiện Thanh phải hôn thêm một lần nữa.
“Không phải, tôi——”
Xưa nay Chúc Minh lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng lại lần đầu tiên xảy ra trục trặc tại chức năng ngôn ngữ: “Ý tôi là… cậu có thể coi tất cả thành một cái thí nghiệm. Dù sao thì cậu cũng phải thử lại với ai đó thì mới biết được rốt cuộc tại sao Nước Rửa Chén xòe đuôi chứ.”
… Không ổn, hình như càng nói càng sai.
“Lần đầu tiên thì anh qua loa, không thèm suy nghĩ, hôn tôi trước mặt công chúng.”
Cứ như nghe thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, Tịch Tiện Thanh giận dữ trừng Chúc Minh, giọng khản đặc: “Bây giờ vì để thử nghiệm cho cái lý luận vớ vẩn của anh, mà kêu tôi lại đi hôn đại ai đó lần nữa, ý anh là vậy ư?”
Chúc Minh cau mày, hoàn toàn không ngờ tới người này lại có thể hiểu theo cách đó.
“Tôi chưa bảo cậu tìm đại một người, tôi chỉ là——” Anh dừng lại.
Dù nói hay nghe đều thấy lời này rất kỳ lạ. Nếu mình nói “Tôi không kêu cậu tìm đại một người để hôn”, thì hàm ý chính là “Cậu có thể tìm một người quen để hôn”.
Nghe giống như là… đang tự đề cử bản thân vậy.
Thế là Chúc Minh rơi vào bế tắc.
Tịch Tiện Thanh thấy Chúc Minh mãi không phủ nhận, cho rằng anh đang ngầm thừa nhận sự thật rằng hãy “Tìm đại một người” để hôn, sắc mặt tối sầm, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Hơn nữa, chuyện tối qua, tôi đã thành khẩn xin lỗi cậu rồi.”
Đầu óc Chúc Minh nhất thời loạn không sao gỡ được, bóp huyệt Thái Dương: “Nếu không phải vì uống quá nhiều rượu, với lại lúc đó tôi không nghĩ ra biện pháp khác, tôi cũng đâu phải người có thể tùy tiện làm chuyện như vậy, tôi thật sự vô cùng hối hận——”
Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh vốn đã khó coi, giây phút nghe thấy hai chữ “hối hận” thì lập tức cười gằn thành tiếng: “Tôi có nhờ anh tự tiện giúp tôi sao?”
Chúc Minh ngẩn ra, ngước mắt nhìn cậu với ánh mắt khó tin.
“Bây giờ anh hối hận đến thế vì đã làm, đó là việc của anh.”
Tịch Tiện Thanh không nhìn mặt Chúc Minh, chỉ nói rõ từng câu từng chữ: “Trước giờ tôi chưa từng cầu xin anh giúp tôi, cũng không ép anh làm những chuyện anh không muốn làm.”
Chúc Minh như nghe thấy câu nói đùa vô lý: “Tịch Tiện Thanh, cậu có cần nghe lại xem rốt cuộc cậu đang nói gì không?”
Đúng là anh hấp tấp, thiếu suy nghĩ, cũng đã nói lời xin lỗi, nhưng động cơ cho tất cả những chuyện anh làm là mang ý tốt muốn giúp đỡ cậu khi sắp rơi vào đường cùng.
“Cậu có biết, những người thân thích trong gia đình cậu đã nói xấu sau lưng cậu và chị gái cậu như thế nào, tìm mọi cách để hắt nước bẩn lên người cậu như thế nào không?”
Chúc Minh khó tin mà bật cười: “Nếu không phải do lúc đó tôi sốt ruột, muốn giúp cậu chứng minh hai chúng ta kết hôn thật, thì cậu nghĩ tôi sẽ vội vã dâng môi mình lên cho cậu——”
“Tôi biết, những lời bọn họ nói, từ nhỏ đến lớn tôi đều biết hết.”
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nói: “Nhưng anh giúp tôi, không phải chỉ vì tôi, mà còn vì để có thể tiếp tục lừa dì út của anh chuyện chúng ta kết hôn giả, không phải sao?”
Chúc Minh nói không nên lời.
“Nếu hối hận đến vậy,” Con ngươi màu đen như kết hàn băng, mỗi từ mà Tịch Tiện Thanh nói ra đều không có chút cảm xúc: “Thì anh có thể coi như tối qua chẳng có việc gì xảy ra.”
“Còn về cái lý luận vớ vẩn anh vừa mới đưa ra, tôi không muốn thử lại, cũng sẽ không thử.”
Cậu nói: “Anh tiếp tục nghiên cứu thuốc của anh, tìm ra cách có thể chữa trị cho tôi, đấy là trách nhiệm anh vốn phải gánh vác.”
Nếu như bảo lúc nãy chỉ cảm thấy như mình đang dùng lòng thành để nuôi một kẻ vô ơn, thì khi nghe đến đây, Chúc Minh thật sự tức đến mức choáng đầu.
Vấn đề nan giải khiến bọn họ đau đầu suốt nhiều tháng nay cuối cùng cũng lóe lên một tia hy vọng, người này lại thốt lên một câu “Tôi không thử”.
Chúc Minh tức đến mức bật cười, hít thở sâu mấy hơi: “Vậy lỡ như không tìm được thì sao? Lỡ như đến cuối cùng tất cả các loại thuốc đều không có tác dụng, cách để khiến Nước Rửa Chén xòe đuôi chỉ có cách này——”
“Nếu tìm không ra, thì tiếp tục tìm, tìm cho đến khi nào tìm ra loại thuốc có hiệu quả thì thôi.”
Tịch Tiện Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, chặn họng anh: “Đó vốn là trách nhiệm của anh.”
“Được, được.” Chúc Minh nhìn chằm chằm mặt cậu một lúc lâu, gật đầu: “Trách nhiệm của tôi.”
Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, là Tịch Mộ Phi tay cầm ly nước, bước ra từ phòng bếp với vẻ mặt ngơ ngác.
Tuy rằng cô không nghe được nội dung tranh cãi của bọn họ, nhưng cũng loáng thoáng cảm nhận bầu không khí căng thẳng. Cô mím môi, đặt ly nước lên bàn bên cạnh.
Cô ra hiệu gì đó với Tịch Tiện Thanh, nét mang mang theo sự bối rối.
Một lúc lâu sau, Tịch Tiện Thanh mới nâng tay lên, trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu, đồng thời miệng cũng khàn giọng nói: “Không cãi nhau. Bọn em chỉ là… đang trò chuyện thôi.”
Tịch Mộ Phi không phản ứng, ánh mắt lo lắng chuyển qua chuyển lại giữa hai người.
Chúc Minh quay mặt đi, ngắm mắt lại, kéo khóe miệng, điều chỉnh biểu cảm trên mặt.
Rõ ràng vừa mới cãi nhau ngay giây trước đó, nhưng lại không thể không giả vờ hòa bình trước mặt Tịch Mộ Phi. Thế nhưng, biểu cảm có thể điều chỉnh, còn bầu không khí áp lực thì khó là tản đi.
Tịch Mộ Phi lại ra dấu gì đó, cùng lúc đó dùng ánh mắt bảo Tịch Tiện Thanh truyền đạt lời mình đến Chúc Minh.
Tịch Tiện Thanh không nhúc nhích một hồi lâu.
Tịch Mộ Phi nhíu mày, chọt vào cánh tay Tịch Tiện thanh, bảo cậu đừng có giả bộ không nhìn thấy.
Tịch Tiện Thanh đứng yên tại chỗ, vẫn không nhìn về phía Chúc Minh, khà giọng nói: “Hôm nay chị ấy tính ra ngoài ăn tối, hỏi anh có muốn đi cùng chúng tôi không.”
Chúc Minh lắc đầu, cất hologram vào trong ba lô bên cạnh.
“Chuyển lời giúp tôi, cảm ơn ý tốt của chị gái cậu, nhưng thứ cho tôi không thể đi cùng.”
Chúc Minh điều khiển xe lăn hướng về phía cửa, lướt qua Tịch Tiện Thanh: “Bởi vì bây giờ tôi cần phải về nhà làm việc, hoàn thành trách nhiệm trên vai.”
Tịch Tiện Thanh không nói gì.
Chúc Minh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười xin lỗi với Tịch Mộ Phi, điều khiển xe lăn hướng ra cổng biệt thự.
Họ đã không liên lạc với nhau trong suốt hai tuần liền.
Một người sống ở khu sáu, một người sống ở khu bảy, không ai chịu lùi bước trước, như thể muốn duy trì tình trạng bế tắc này cho đến khi tận thế.
Chúc Minh đã thực hiện trách nhiệm của một bác sĩ một cách hiệu quả như đã hứa.
——Cứ cách ba bốn ngày thì Tịch Tiện Thanh sẽ nhận được một kiện chuyển phát nhanh đã bị mã hóa khu vực, bên trong là một ống ly tâm nhỏ được bọc trong hộp duy trì nhiệt độ ổn định, đựng những loại thuốc có màu sắc khác nhau.
Mỗi một lần, hộp duy trì nhiệt độ đều được đặt trong một hộp đồ ngọt đông lạnh với nhiều vị khác nhau. Trong mắt người ngoài thì nó giống như một đơn đồ ăn giao tận nhà rất bình thường, bảo mật cực kỳ tốt.
Mỗi đơn chuyển phát nhanh đều kèm theo một tờ giấy nhỏ, mặt trước ghi chu kỳ sử dụng thuốc và các chống chỉ định liên quan, mặt sau trông giống như những câu hỏi điền vào chỗ trống, trên đó viết “Thời gian sử dụng thuốc”, “Tình hình quan sát sự dao động”, và cả “Thời gian dao động”.
——Anh bảo Tịch Tiện Thanh tự mình quan sát rồi ghi chú lại, đồng thời điền đầy đủ thông tin của Nước Rửa Chén.
Mỗi bước đều rất chu đáo, cẩn thận, không có bất kỳ sai sót nào.
Chỉ là anh không chủ động liên lạc với Tịch Tiện Thanh nữa.
Nửa tháng đã trôi qua như thế, mãi cho đến một ngày trước vòng đánh giá ở khu bốn, bọn họ mới không thể không ngồi trên cùng một chiếc xe, cùng thở chung một bầu không khí.
Diệp Lộ ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại muốn nói rồi lại thôi.
Hai người họ ngồi một trái một phải, hai bên của hàng ghế sau, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ của từng người, ở giữa như ngăn cách cả một đại dương, rặt một bộ bằng mặt chứ không bằng lòng.
Diệp Lộ ho nhẹ một tiếng: “Tiện Thanh, Tiểu Chúc, sắp vào khu bốn rồi. Chúng ta… hãy chú ý hình tượng trong mắt người ngoài xíu nha.”
Hai người ngồi ở hàng ghế sau cùng lúc cứng đờ.
Vài giây sau, bọn họ nhích về phía nhau khoảng chừng là một centimet. Sau một khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi, lại lập tức đồng loạt “Vút” một phát quay mặt đi.
Diệp Lộ: “…”
Thời điểm đến khu bốn đã là tám giờ tối theo giờ địa phương.
Khu bốn là một thành phố có mang đậm hơi thở công nghệ và tính giải trí. Khi hoàng hôn buông xuống, những biển hiệu neon rực rỡ, dụ người sáng lên, những màn hình quảng cáo khổng lồ trên quảng trường hiển thị muôn màu muôn sắc, dòng người và xe cộ nối đuôi không dứt, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Người tiếp đón bọn họ là người phụ trách do tổng bộ LotusX phái đến——Một cô gái trẻ đeo kính gọng đen, mặc bộ vest trắng đơn giản với chiếc ghim cài áo logo hoa sen bằng bạc trên ngực trông rất chuyên nghiệp và thanh lịch.
Cô gái đứng trước quầy lễ tân của khách sạn, tinh thần thể là một con cú trắng, ngoan ngoãn đứng trên cánh tay cô, nghiêng đầu, lẳng lặng mở to đôi mắt tròn xe quan sát người lạ.
Cô nói: “Xin chào ngài Tịch và ngài Chúc. Tôi là Nova, tôi sẽ phụ trách toàn bộ hành trình cũng như thu xếp sinh hoạt cho hai vị trong khoảng thời gian đánh giá.”
Khách sạn nơi bọn họ nghỉ chân cũng là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn LotusX. Khách sạn tọa lạc tại trung tâm của khu bốn, phong cách trang hoàng tối giản, thoải mái, mang hơi hướng công nghệ kỹ thuật hiện đại với không gian rộng rãi và sang trọng.
Sau lời chào hỏi ngắn gọn, Nova bình thản hỏi: “Hai vị có sợ xã hội không?”
Hai người đều ngẩn ra: “…?”
“Nếu hai vị không muốn tiếp xúc với người lạ quá nhiều thì bên chúng tôi có phát minh mới nhất là robot hướng dẫn viên du lịch, có thể hỗ trợ giới thiệu các tiện ích trong phòng.”
Cô chỉ vào người máy màu bạc mũm mĩm dưới chân mình, bình tĩnh nhìn nó một lát: “Nhưng nếu hai vị không để ý, thì cứ để tôi giới thiệu cho hai vị. Đầu tiên, tôi thay mặt toàn thể đội ngũ LotusX, chúc hai vị tân hôn vui vẻ.”
Ngữ điệu nói chuyện của cô gần như không có chút gợn sóng, khiến người ta phải nghi ngờ robot mà cô đang nói đến chính là bản thân cô.
Nova là một người điềm tĩnh và có năng lực.
Cô giới thiệu sơ qua bố cục trong phòng một cách ngắn ngọn, biểu cảm bình thản, lời nói mạch lạc, giữa mỗi câu đều không hề tạm dừng lấy hơi, có cảm giác như muốn tan làm sớm.
Đến cuối cùng, cô và con cú trên tay cùng quay đầu lại, hỏi một câu: “Ngài Tịch, ngài Chúc, ngoài phòng ngủ chính ra, trong phòng còn có một phòng ngủ dành cho khách, không biết hai vị có dùng đến không?”
Vừa nghe thấy lời này, hai người đều im lặng một lúc lâu.
Sau sự việc ở buổi tiệc kia, những từ như “phòng cho khách”, “ngủ riêng” đã trở thành dấu chấm than to đùng, in đậm, gạch đỏ đối với họ, là một chủ đề có thể gây toi mạng thật đấy.
Suy cho cùng, ngay cả một người trông hiền lành như Lý Thuận mà cũng có thể tai mắt của Tịch Hồng Minh, chuyên dòm ngó chuyện riêng tư của bọn họ.
Cho nên đối với những câu hỏi như thế này, phải thật cẩn trọng khi đưa ra câu trả lời.
Nhưng Chúc Minh vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, và dường như cũng không có ý định trả lời.
Vì vậy, Tịch Tiện Thanh bèn thở ra một hơi, đáp không chút sơ hở: “… Chắc sẽ không dùng đến.”
“Đã rõ.”
Nova đẩy kính trên sống mũi, đôi mắt từ từ lóe lên một tia sáng chói lọi kỳ dị: “Có lẽ hai vị không biết, sản phẩm trò chơi của công ty chúng tôi đã đứng đầu bảng xếp hạng doanh số của khu bốn suốt năm năm liền.”
“Tất cả trò chơi do LotusX đang phát hành trên thị trường đều có thể chơi thông qua khoang trò chơi thực tế ảo mẫu mới nhất của công ty chúng tôi dưới hình thức nhập vai. Khoang trò chơi này tương tự như khoang y sinh mà ngài mang theo, khác ở chỗ nó là khoang nằm ngang.”
Khi giới thiệu sản phẩm của công ty mình, Nova giống như được một thứ năng lượng vô hình nào đó bơm đầy, sắc mặt rạng rỡ nói: “Lý do không cho người chuẩn bị sẵn, là sợ bạn bè hoặc trợ thủ của ngài sẽ cần sử dụng phòng cho khách.”
“Nếu không có, vậy vì lát nữa tôi sẽ kêu người gửi hai cái qua đây, để hai vị có thể thử trải nghiệm sản phẩm của khu chúng tôi.” Cô nói.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên đông cứng lại trong phút chốc.
Chúc Minh chợt phản ứng lại: “Thật ra tôi…”
Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh cứng đờ: “Không cần phiền——”
“Không phiền đâu, hai vị nhất định phải trải nghiệm thử đấy.”
Trên mặt Nova lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt tới giờ, con cú mặt lạnh trên vai cũng mừng vui nheo mắt: “Khoang trò chơi mẫu mới nhất là công nghệ độc quyền có một không hai của chúng tôi. Đồng thời cũng là một trong những thành tựu công nghệ quan trọng nhất đã giúp hai ông chủ của chúng tôi được chọn làm người đại diện của khu bốn.”
“Trên giá sách còn có đĩa dữ liệu của tất cả các trò chơi mà công ty chúng tôi đã phát hành từ khi thành lập đến nay. Hy vọng hai vị nhất định phải tự mình trải nghiệm thử.”
Nova nói xong, lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số, không hề lằng nhằng chỉ huy: “Đúng vậy, khách đã đến rồi. Hiện tại các anh hãy qua đây ngay, lập tức dọn chiếc giường trong phòng cho khách đi đi.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Cãi nhau, nhưng trong vòng hai tháng chỉ có thể ngủ chung trên một chiếc giường thôi nhé ^_^