Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 53

Bắt đầu từ khu hai bằng Thẩm Anh lảng tránh nhắc đến chuyện cũ, cho đến Đàm Ngọc và Phong Gia Trì vừa gặp đã đánh nhau ở khu bốn, Tịch Tiện Thanh tưởng rằng mình cũng đã gặp qua không ít chuyện đời trên quãng hành trình này.

Chưa từng ngờ đến, tại cửa cuối cùng này, lại phải đối mặt với yêu cầu… hãy chuyển nhượng tác phẩm cho người khác.

Ngay cả Diệp Lộ phía cũng ngạc nhiên.

“Thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý với yêu cầu của anh.”

Tịch Tiện Thanh nhíu mày, “Điều kiện đánh giá của gia tộc là, tác phẩm chế tạo cần dựa theo sở thích và nguyện vọng của người đại diện đương nhiệm. Nên tôi không thể chế tác tác phẩm này cho người khác.”

Miệng Nguyễn Mẫn mấp máy, đốt ngón tay siết chặt góc áo nên mức chúng chuyển sang màu xanh.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên khản giọng nói: “Vậy nếu tôi nói, nguyện vọng của tôi là, yêu cầu cậu phải làm tác phẩm này cho người khác thì sao?”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

“Tôi biết, vòng đánh giá này rất quan trọng đối với ngài rất quan trọng. Dù cho kết quả cuối cùng có thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ dành đánh giá cao nhất cho ngài trước mặt ông cụ Tịch.”

Nguyễn Mẫn ngẩng đầu, gần như tha thiết hứa hẹn với Tịch Tiện Thanh: “Chỉ là… chỉ là tôi hy vọng cậu đừng làm nó cho tôi.”

Trong giây lát, Tịch Tiện Thanh không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Từ khi Tịch Tiện Thanh lập studio riêng đến nay, trước giờ đều là nhân viên dưới trướng của các nhân vật máu mặt chủ động liên hệ với bọn họ, qua nhiều tầng sàng lọc và trao đổi mới quyết định hợp tác. Ngoài ra, do thời gian đánh bóng khá dài, cho dù khách hàng có mang thân phận cao quý cũng phải xếp hàng chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động chế tác cho người khác lại bị đối phương né còn không kịp, đẩy ra ngoài. Phải nói là một trải nghiệm mới lạ.

Tuy thế, Tịch Tiện Thanh vẫn duy trì sự lễ độ cuối cùng: “Nếu ngài Nguyễn đã khăng khăng như thế, thì tôi cũng không cách nào ép buộc.”

Đầu vai Nguyễn Mẫn âm thầm buông lỏng, nhẹ nhàng thở phào như trút được gánh nặng.

Tịch Tiện Thanh tạm dừng, cau mày: “Nhưng nếu muốn tặng tác phẩm này cho giáo viên hướng dẫn của anh, vậy thì sau này cụ thể chi tiết về tác phẩm, tôi sẽ phải trao đổi với ông ấy rồi.”

Nguyễn Mẫn khẽ “Ừ” một tiếng sau một lúc.

“Tôi hiểu rồi.” Hắn đứng lên: “Tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy.”

Ra khỏi phòng họp, bọn họ đi băng qua hành lang.

Trên đường đi đã gặp phải rất nhiều người, hầu hết là các nhân viên công tác và học giả mặc đồng phục thí nghiệm. Chắc hẳn bọn họ đã biến đến Tịch Tiện Thanh qua các bài báo, hoặc đã được báo trước về thân phận của Tịch Tiện Thanh.

Bởi vậy khi chạm mắt cậu, hầu như mọi người đều khách sáo chủ động chào hỏi, hoặc lịch sự gật đầu.

Nhưng thái độ của bọn họ đối với Nguyễn Mẫn… rất kỳ lạ.

Rất ít người chào hỏi hắn, phần lớn đều nhìn lướt qua, đi qua như không có chuyện gì xảy ra; thậm chí còn có người ngay khi vừa nhìn thấy hắn sẽ ngoảnh mặt đi, chọn cách làm lơ.

Lông mày Tịch Tiện Thanh lặng lẽ nhíu lại.

Chưa nói đến mức phải cung kính lễ độ, cúi đầu khom lưng, nhưng ngay cả phép xã giao tối thiểu thể hiện sự tôn trọng cũng chẳng có. Đây có thật là thái độ mà người đứng đầu một khu… nên nhận được không?

Thế nhưng, Nguyễn Mẫn vẫn cúi đầu rũ mắt, từ đầu đến cuối cứ như đã chết lặng vì đã quen với chúng.

Hắn dẫn Tịch Tiện Thanh đến một văn phòng đang khép hờ.

Nguyễn Mẫn nhắm mặt lại trong một khắc ngắn ngủi, khẽ thở hắt, nâng tay lên, gõ cửa văn phòng.

Ngay sau đó nghe thấy một giọng nói trầm ấm “Mời vào”.

Nguyễn Mẫn khựng lại, mở cửa, gọi một tiếng: “Thưa thầy Tần.”

Phía sau bàn làm việc, một người đàn ông trung niên đặt hologram trong tay xuống, nhìn về phía bọn họ.

Mặc dù nếp nhăn ở khóe mặt và đầu tóc điểm bạc đã biểu hiện dấu vết của thời gian, nhưng khuôn mặt của ông ta vẫn đoan chính, tuấn tú như cũ.

Điều càng hiếm có hơn nữa chính là, không giống như một số vị giáo sư nghiêm khắc, cổ hủ trong ấn tượng, đáy mắt ông ta ngậm ý cười, phong thái thong dong, khí chất vừa hiền hậu và văn nhã vô cùng hiếm thấy.

Nhưng không hiểu tại sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, một cảm giác vi diệu khó tả lại bao trùm lấy lòng Tịch Tiện Thanh.

Con người luôn có cảm giác rung động khó tả với một vài hình mẫu khuôn mặt. Giờ đây, mí mắt Tịch Tiện Thanh giật giật, lại không thể hình dung được rốt cuộc cảm giác quái lạ này là gì.

“Thưa thầy.”

Giọng nói của Nguyễn Mẫn rất bình tĩnh: “Vị này chính là ngài Tịch Tiện Thanh, cháu trai của ông cụ Tịch đại diện khu sáu. Ngài Tịch, đây là thầy của tôi, giáo sư Tần Duy Sinh.”

Tịch Tiện Thanh đè nén cảm giác khác thường trong lòng, vươn tay ra: “Giáo sư Tần, rất hân hạnh được gặp mặt.”

“Lần cuối cùng tôi gặp ông cụ Tịch là khi ông ấy đến đại học K diễn thuyết, đã có vinh dự được trò chuyện vài câu.”

Tần Duy Sinh ngước mắt lên như có hơi ngạc nhiên, đứng dậy nắm trả tay Tịch Tiện Thanh: “Không ngờ con cháu đã lớn đến nhường này rồi. Quả thật rất hân hạnh, ngài Tiểu Tịch.”

“Nhưng mà các cậu tìm tôi… là có việc gì sao?” Ông ta thắc mắc cười hỏi.

“Lần này ngài Tịch đến khu bảy để tiến hành đánh giá, sẽ chế tác riêng một tác phẩm cho người đứng đầu.”

Nguyễn Mẫn hít một hơi thật sâu: “Một cơ hội quý báu có ý nghĩa sâu sắc như vậy, em muốn… tặng cho thầy.”

Bầu không khí lặng yên trong một cái chớp mắt.

“Nguyễn Mẫn, đứa nhỏ này…”

Vẻ mặt Tần Duy Sinh dường như rất kinh ngạc, sau đó lắc đầu, khuyên nhủ với giọng điệu hiền lành: “Thầy biết em là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng nếu người ta đến chế tác tác phẩm cho em, thì em nên thoải mái tâm sự với người ta, đẩy cho một lão già như thầy làm gì?”

Nguyễn Mẫn nở một nụ cười gượng gạo: “Nhưng mà… nếu không có công ơn bồi dưỡng suốt bao năm của thầy, sẽ không có em của ngày hôm nay.”

Tần Duy Sinh nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Mẫn một lúc lâu.

Lát sau, ông ta khẽ mỉm cười, cảm thán thở dài một tiếng: “Em nha… lúc nào cũng tự gây áp lực cho bản thân, cần gì phải vậy chứ?”

Cơ thể Nguyễn Mẫn run lên, hơi nghiến răng: “Thưa thầy, thầy hãy nhận đi ạ.”

“Được rồi, được rồi, vậy thầy sẽ nhận tấm lòng của em.”

Tần Duy Sinh bất đắc dĩ đứng lên, nói với Tịch Tiện Thanh, “Ngài Tiểu Tịch, ngại quá, đứa học trò này của tôi chỗ nào cũng tốt, chỉ có da mặt quá mỏng…”

“Ảnh hưởng đến đợt đánh giá của cậu, gây thêm phiền phức cho cậu.” Ông ta nói.

Tịch Tiện Thanh dời tầm mắt khỏi kệ sách bên cạnh: “Không đâu.”

Cậu vẫn cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp, nhìn mặt Nguyễn Mẫn: “Tiến sĩ Nguyễn Mẫn, tôi chỉ muốn xác nhận lại với anh, một khi đã quyết định thì quyền sở hữu cuối cùng của tác phẩm này sẽ không thay đổi, anh có chắc chắn không?”

Lời cậu nói là để xác nhận, thật ra cũng là cho Nguyễn Mẫn cơ hội ngẫm lại cuối cùng.

Tần Duy Sinh không nói gì, chỉ mỉm cười, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nguyễn Mẫn.

Nguyễn Mẫn cụp mắt, ánh nhìn vẫn luôn dừng trên khe gạch dưới sàn nhà, thật lâu sau mới đáp: “… Chắc, cứ đến trao đổi trực tiếp với thầy là được, làm phiền ngài rồi.”

Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm sườn mặt hắn mà không nói một lời.

Tần Duy Sinh thở dài như thể bất lực, cầm lấy cuốn sổ trên bàn: “Ngài Tiểu Tịch, đáng tiếc là, lát nữa tôi có một cuộc họp.”

“Cho nên về thời gian gặp mặt, có lẽ chúng ta sẽ phải bàn sau.” Ông ta ôn hòa nói, “Vậy thì, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài trước, tiện thể đưa cậu tham quan phòng thí nghiệm của chúng tôi?”

Sau một hồi lâu, Tịch Tiện Thanh trả lời: “Được.”

Tần Duy Sinh cầm tài liệu đứng lên, ra dấu “Mời”.

Khi bước ra khỏi cửa, Tịch Tiện Thanh quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía kệ sách cạnh đó.

Trên thực tế, ngay khoảnh khắc vừa bước vào, tầm mắt Tịch Tiện Thanh đã không thể kiềm được dừng trên kệ sách bằng gỗ này. Chẳng phải vì điều gì khác, chỉ là tổng thể cảm tưởng mà nó mang lại… thật sự rất kỳ lạ.

Bởi vì trên kệ sách này không có một quyển sách nào.

Thay vào đó, những tấm bằng khen, huy chương và cúp được sắp xếp kín kẽ, ngay ngắn——Chúng được trưng bày một cách thiếu thẩm mỹ, gần như không có chút khe hở nào ở giữa. Trong căn phòng vốn không mấy rộng rãi này, đã biến thành một bức tường vinh quang khổng lồ đầy ngột ngạt được dựng lên bởi kim loại lạnh như băng, không một kẽ hở.

Chỉ có vinh quang.

Tuy rằng Tịch Tiện Thanh không phải học giả, nhưng cậu vẫn có một số cuốn sách chuyên ngành kinh điển để tham khảo trên kệ sách trong khu vực làm việc. Còn về giải thưởng, dù có trưng bày một vài cái, nhưng tuyệt đối sẽ không xếp chất đống một cách dày đặc, không chừa lại bất kỳ khoảng trống nào thế này. Huống chi là văn phòng, nơi có vô số người ra vào mỗi ngày.

Giống như… khoe khoang thành tựu bản thân đã gặt hái được với cả thế giới vậy.

Cảm giác quái lạ này khiến Tịch Tiện Thanh đã sắp ra khỏi văn vẫn không cầm lòng được ngoảnh đầu nhìn thoáng qua.

Nháy mắt trước khi cửa đóng lại, cậu loáng thoáng nhìn thấy phía sau chỗ ngồi của Tần Duy Sinh có một sắc vàng, hình như là chậu cây cảnh nào đó đang ra quả.

Nhưng khi chưa kịp nhìn thấy rõ thì cửa đã “lạch cạch” hoàn toàn đóng lại.

Tần Duy Sinh đứng trước cửa mỉm cười nhìn Tịch Tiện Thanh, nói: “Mời đi bên này, tôi dẫn cậu đi tham quan.”

Nếu bảo đoạn đối thoại vừa rồi chỉ khiến Tịch Tiện Thanh lờ mờ cảm thấy hơi bất ổn.

Thì quãng đường đi theo Tần Duy Sinh tham quan phòng thí nghiệm này đây, tổng thể cảm nhận phải nói là quái dị.

Tất cả những người vô tình gặp được trên đường đi, đều chủ động dừng bước không ai là ngoại lệ, hoặc nhiệt tình, tha thiết, hoặc kính sợ chào hỏi với Tần Duy Sinh.

Tần Duy Sinh ung dung mỉm cười, đáp lời từng người một.

Khi đi ngang qua các sinh viên đang làm thí nghiệm, Tần Duy Sinh cũng sẽ dừng bước, ân cần chỉ đạo thí nghiệm, các sinh viên được thương mà sợ lấy bút sổ ra ghi chép, một cảnh tượng ấm áp.

Thái độ của bọn họ đối với Tần Duy Sinh là trong kính nể pha lẫn sự sợ hãi, lại sốt sắng muốn lấy lòng.

Mà Nguyễn Mẫn đằng sau ông ta vẫn luôn hơi cúi đầu, cứ như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến hắn.

Kiến trúc của viện nghiên cứu quá ngột ngạt, công thêm phải quan sát cảnh tượng giao lưu quá đỗi kỳ lạ như thế suốt cả ngày, vừa lên xe, Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ngài Nguyễn này… đúng là có hơi kỳ lạ.”

Ngay cả Diệp Lộ cũng hiếm khi cảm thán: “Nhưng thật ra thầy hướng dẫn của cậu ta, mới là người có được đãi ngộ của người đứng đầu bình thường nhỉ.”

Tịch Tiện Thanh không nói gì.

Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn do Chúc Minh gửi đến: “Xong chưa?”

Chiều nay là ngày Chúc Minh phải tập vật lý trị liệu.

Tịch Tiện Thanh vừa mới trả lời một chữ “Ừ”, Chúc Minh đã gửi tọa độ một nhà hàng bên cạnh bệnh viện đến.

Tài xế vừa mới dừng xe, Tịch Tiện Thanh đã trông thấy Chúc Minh đang ngồi cùng cáo trắng bên cạnh cửa sổ trong nhà hàng thức ăn nhanh qua cửa kính.

Thời tiết ở khu bảy lạnh hơn trong hai ngày qua, mùa đông đang đến gần.

Chúc Minh quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng xù lông, nửa cái cằm vùi trong chiếc khăn.

Anh quấn mình như thể mùa đông rét lạnh đã đến, trong miệng lại ngậm thìa kem, thỏa mãn híp mắt, ngưỡng mặt lên, quan sát những chú chim đậu trên cành cây bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng mặt trời khúc xạ từ tấm kính chiếu lên mặt anh, khi lông mi nhấp nháy, nó tạo nên một cái bóng nhỏ dưới mí mắt anh.

Tâm trạng bồn chồn cả buổi sáng của Tịch Tiện Thanh bỗng lặng xuống.

Cậu cứ thế lẳng lặng đứng cạnh cửa xe nhìn một lúc, sau đó nhìn theo hướng mắt của Chúc Mình, cùng ngắm nhìn những chú chim trên cành cây.

Một lát sau, những chú chim dang rộng cánh bay đi, thời điểm Tịch Tiện Thanh thu hồi ánh nhìn, phát hiện không biết Chúc Minh đã nhìn về phía mình cách cửa sổ từ lúc nào.

Đôi mắt anh cong lên, ngậm chiếc thìa, vẫy tay với Tịch Tiện Thanh.

Tịch Tiện Thanh vừa bước vào cửa nhà hàng thức ăn nhanh, Chúc Minh đã cầm cốc kem chăm chú quan sát kỹ khuôn mặt cậu, mỉm cười mở lời: “Buổi gặp mặt không mấy thuận lợi, đúng không?”

Trước khi vào cửa, Tịch Tiện Thanh đã cố tình điều chỉnh biểu cảm sao cho thật điềm nhiên, không ngờ lại bị nhìn thấu chỉ bằng một cái nhìn: “Làm sao anh——”

“Lần này giấu khá tốt đấy.”

Chúc Minh cong khóe môi, chỉ vào giữa mày cậu: “Nhưng chỗ này, đã sắp thắt nút lại luôn rồi kìa.”

“Được rồi, lát nữa lúc tập phục hồi chức năng cậu có thể từ từ than vãn với tôi sau.”

Anh đẩy khay đồ ăn đến trước mặt Tịch Tiện Thanh: “Giờ thay đổi tâm trạng trước đã, ăn chút gì đi. Nè, có muốn thử khoai tây chiên của tôi không?”

Tịch Tiện Thanh liếc đống thức ăn nhanh nhiều dầu mỡ trước mặt, còn chưa kịp mở miệng chê bai, Chúc Minh đã mỉm cười với đôi mắt trong veo lấy một miếng khoai tây chiên, nhúng vào cốc kem, giơ ra trước miệng cậu: “Lại đây, phương pháp ăn độc nhất vô nhị của tôi, kết hợp băng và lửa, thử một miếng đi.”

Tịch Tiện Thanh cau mày, thân thể kháng cự ngửa ra sau, ý cười trong mắt Chúc Minh càng đậm, lại càng giơ miếng khoai tay lại gần hơn nữa.

Cuối cùng, Tịch Tiện Thanh đành nửa tin nửa ngờ cúi đầu, ngậm lấy miếng khoai tây kết hợp kỳ cục kia.

“Thế nào?”

“Chẳng ra sao.”

“Vậy muốn ăn nữa không?”

“… Ừm.”

Khóe miệng Chúc Minh khẽ nhúc nhích, cúi đầu lấy miếng khoai tây múc miếng kem cuối cùng trong cốc, điện thoại bên cạnh Tịch Tiện Thanh rung lên.

Tịch Tiện Thanh cúi đầu, nhận cuộc gọi.

Chúc Minh giơ miếng khoai tây, đợi hai giây, thấy kem từ từ tan ra, chảy xuôi xuống, làm khẩu hình “Nếu cậu không ăn thì tôi sẽ tự mình ăn”.

Tịch Tiện Thanh khựng lại.

Rốt cuộc, cậu cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại nắm lấy cổ tay Chúc Minh, cúi đầu chậm rãi cắn miếng khoai.

Chốc lát sau, cậu buông lỏng tay ra với vẻ mặt cực kỳ thong dong, quai hàm cử động, ậm ừ “Vâng” một tiếng với người ở đầu bên kia.

Chúc Minh mỉm cười cúi đầu lau tay, chợt nghe thấy Tịch Tiện Thanh hỏi: “Bây giờ?”

Chúc Minh ngẩn ra, giương mắt nhìn qua, trông thấy Tịch Tiện Thanh vừa thả lỏng không bao lâu đã nhíu mày lại, im lặng hồi lâu, đáp: “Con biết rồi.”

Buông điện thoại, đối diện với ánh mắt của Chúc Minh, miệng Tịch Tiện Thanh mím thành một đường thẳng: “Dì Diệp nói, ông nội đột nhiên có việc gấp muốn gặp tôi.”

Chúc Minh giật mình: “Việc gấp? Có nói cụ thể là chuyện gì không?”

“Tôi không biết, không nói rõ.” Tịch Tiện Thanh ngừng lại, “Có lẽ là có liên quan đến việc đánh giá. Dù sao từ sau khi trở về từ khu bốn vẫn chưa gặp ông nội, nhưng mà…”

Cậu không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn xuống chân Chúc Minh.

Lúc này Chúc Minh mới phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng mỉm cười với cậu: “Không sao đâu, một lần tập phục hồi chức năng thôi mà.”

Tịch Tiện Thanh vẫn không nói gì.

“Có thể tin tôi chút được không?”

Chúc Minh thở dài: “Mấy lần gần đây tôi tiến bộ rõ ràng như thế, lần này chắc chắn sẽ nghiêm túc tập luyện, thật sự sẽ không trốn nữa.”

“Vậy anh phải chụp ảnh gửi cho tôi.” Có vẻ tâm trạng Tịch Tiện Thanh đã thả lỏng hơn, nhưng mày vẫn nhăn nhó, “Quá trình tập, quá trình truyền thuốc, phải gửi hết cho tôi, tôi sẽ kiểm tra.”

“Vâng, giáo viên chủ nhiệm Tịch, em đảm bảo sẽ hoàn thành bài tập về nhà.” Chúc Minh cong mắt, “Cậu còn một đoạn đường dài nữa mới về đến khu sáu, đừng để chậm trễ, nhanh đi đi.”

Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Chúc Mình dõi theo cậu lên xe.

Lại rũ mắt xuống, ngẩn người nhìn miếng kem đã tan chảy trong ly.

“Đi thôi.” Sau một lúc lâu, anh mới ngồi dậy, khẽ nói với chú cáo trắng đang say ngủ trên đùi, “Xem ra hôm nay, lại chỉ có hai chúng ta rồi.”

Tịch Tiện Thanh không thường xuyên về nhà chính của nhà họ Tịch.

Cái gọi là nhà chính là nơi ở của ông cụ Tịch Kiến Phong. Ông cụ yêu thích sự yên tĩnh, thời trẻ không sống ở khu vực sầm uất tập trung người siêu giàu của khu sáu mà xây một căn biệt thự riêng biệt, thanh tĩnh gần một hồ nước có phong thủy cực tốt.

Ông có nhiều con cháu, hầu hết tiệc gia đình đều được tổ chức ở nhà hàng và khách sạn, do đó ngoại trừ những ngày lễ quan trọng phải về thăm, hoặc Tịch Kiến Phong chủ động yêu cầu gặp mặt, con cháu có rất ít cơ hội trở về nhà chính.

Người làm kéo tấm bình phong ra, nhẹ tay nhẹ chân dẫn đường cho Tịch Tiện Thanh đến phòng sách.

Vào phòng sách, Tịch Tiện Thanh gọi một tiếng: “Ông nội.”

Tịch Kiến Phong đứng yên trước một chiếc bình sứ thanh hoa, bên trong có mấy con cá phong lan đang bơi.

Bát ngọc trong tay đựng đầy thức ăn cho cá, trên mặt Tịch Kiến Phong không biểu hiện gì nhiều, hạc trắng cũng chỉ im lặng đứng sau ông.

Tịch Kiến Phong ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Tiện Thanh, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nắm một nắm thức ăn cho cá, rải xuống mặt nước.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, đã khiến trái tim Tịch Tiện Thanh bỗng trầm xuống.

“Diệp Lộ, cô ra ngoài trước đi.” Tịch Kiến Phong quay lưng lại, không nhìn mặt Tịch Tiện Thanh, “Đóng cửa lại.”

Sắc mặt Diệp Lộ biến đổi, nhìn về phía Tịch Tiện Thanh.

Nhưng cuối cùng bà cũng chỉ có thể cụp mắt đáp lời, rời khỏi căn phòng, đóng cửa lại.

Căn phòng lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Thức ăn trong bể chỉ còn lác đác vài viên, cá lại chỉ có khoảng tám con, khi chúng liều mình nhảy ra khỏi mặt nước tranh đoạt, gợn sóng tràn ra tạo thành tiếng nước rất khẽ trong khoảnh khắc.

“Tiện Thanh.”

Tịch Kiến Phong nhìn xuống bể cá, giọng nói không có gì khác thường: “Trong gia giáo của nhà họ Tịch, đề cao đức tính nào nhất ở con cháu, con còn nhớ không?”

Thức ăn cho cá lập tức bị tranh giành không còn một viên, gợn sóng trên mặt nước tiêu tan, khôi phục sự vắng lặng.

Một luồng khí lạnh lướt qua cõi lòng, Tịch Tiện Thanh phải mất một lúc lâu mới có thể đáp lời như rất bình tĩnh: “… Trung thực.”

Tịch Kiến Phong không nói gì, chỉ đặt bát ngọc lên chiếc bàn gỗ đàn hương bên cạnh, tiếng “cạch” trầm vang, khiến trái tim người ta cũng chấn động theo.

Ông nhấc mí mắt lên, nhìn khuôn mặt Tịch Tiện Thanh, bình thản hỏi: “Vậy con cảm thấy, con đã làm được điều đó chưa?”

Bình Luận (0)
Comment