Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 57

Khu bảy chính thức bước vào mùa đông lạnh giá.

Vào cái đêm sau khi chính thức ly hôn với Tịch Tiện Thanh, Chúc Minh và Chúc Doanh Doanh đã có một cuộc trò chuyện chân thành chưa từng có.

Chúc Doanh Doanh vẫn thấy khó tin rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một bản thỏa thuận, đồng thời cũng tự ngẫm lại bản thân: “Nếu lúc trước dì không bắt con đi xem mắt thì có phải con sẽ không kết hôn giả, cũng sẽ không cùng Tiểu Tịch…”

“Không phải.” Chúc Minh lắc đầu, “Con không thích việc đi xem mắt lắm, nhưng cũng không phản đối. Chủ yếu là muốn dì nhanh chóng buông bỏ con khỏi cuộc sống của dì mà thôi.”

Chúc Doanh Doanh nói không nên lời.

“Nhưng mà…” Bà nhìn bàn ăn trước mặt, nhớ lại bữa cơm tối lần trước với Tịch Tiện Thanh, chú thỏ con dưới dẫn vẫn cụp tai xuống như cũ, “Giữa con và Tiểu Tịch thật sự không có một chút tình cảm nào sao? Thật sự chỉ là…”

Bà nhìn biểu cảm trên mặt Chúc Minh, lời chưa thốt thành câu cũng bèn nuốt ngược trở về, hóa thành một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Cuộc sống dần trở về quỹ đạo. Trong khoảng thời gian này, Chúc Minh cũng lần đầu tiên trong đời để tâm đến tin tức thời sự.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại xuất hiện một hai bài báo bàn luận về lý do hai người ly hôn, thì hết thảy đều sóng yên biển lặng.

Không có tin tức, đối với Chúc Minh mà nói thì đó chính là tin tốt nhất——Điều đó chứng tỏ ít nhất hiện tại Tịch Tiện Thanh đang yên ổn tiến hành đánh giá, không gặp bất kỳ rắc rối nào.

Ban đầu Chúc Minh cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại thấy cả người trống rỗng.

Trước hết là trống rỗng về mặt vật lý——Thỏa thuận kết thúc, công việc bác sĩ tư nhân của anh cũng chấm dứt, về với những buổi livestream hỏi khám hằng này ổn định, đều đặn và buồn tẻ.

Tiếp đến là trống rỗng về mặt tâm lý——Chúc Minh biết đại khái nguyên nhân là gì, anh cũng hiểu rõ bản thân giờ đây bất lực với nó.

Anh biết mình cần phải làm gì đó để phân tán sự chú ý của mình, lấp đầy những khoảng trống về nhiều mặt đấy.

Vì thế, vào một buổi sáng mùa đông ngập nắng, Chúc Minh và Chu Chúc đã xuất hiện dưới Viện sinh học của đại học K.

Chúc Minh đã cảnh báo trước với Tiền Đa: “Tôi có thể gặp thử giáo viên hướng dẫn của cậu, tiện thể tham quan phòng thí nghiệm, nhưng mong cậu đừng ôm hy vọng gì, cũng đừng phô trương quá đà.”

Tiền Đa gửi nhiều dấu than đến mức suýt phủ kín cả màn hình: “Không thành vấn đề!!! Giáo sư Chúc!!! Em sẽ giản lược mọi thứ hết mức có thể!!!”

Một ngày trước khi đến đại học K, Chúc Minh đã đưa ra một quyết định không mấy chín chắn và mạo hiểm——Anh muốn thử đến tham quan phòng thí nghiệm của Tiền Đa trong trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh, coi như để thỏa mãn chấp niệm nhỏ bé của mình.

Nhưng dù sao hai chân anh cũng chỉ vừa mới hồi phục, dẫu cho thời gian này thường xuyên tập vật lý trị liệu thì vẫn khó đi lại bình thường như người khác. Vì vậy anh đã bảo Chu Chúc đến đây, phụ trách làm gậy hình người cho mình.

Lúc này, Chúc Minh đứng trước hành lang, lặng im nhìn thảm đỏ kéo dài một đường đến phòng thí nghiệm: “… Đây là giản lược mà cậu đã hứa à?”

Tiền Đa cười “He he”: “Giáo viên hướng dẫn của em nhất quyết đòi làm vậy, em cũng không cản. Mời đi bên này, giáo sư Chúc.”

Phòng thí nghiệm của nhóm Tiền Đa không rộng lớn lắm. Giáo viên hướng dẫn là Lưu Khoan, một người đàn ông trung niên bụng bia, tính tình thật thà chất phát, tinh thần thể là một chú chuột lang nước cũng tròn vo y chang.

Hai nghiên cứu sinh sau tiến sĩ lần lượt là dúi tre và hải ly, còn tinh thần thể của sinh viên chưa tốt nghiệp Tiền Đa là một chú chuột lang nhà. Trong phòng toàn là loài gặm nhấm, con nào con nấy cũng đều đang nhìn mặt Chúc Minh với ánh mắt mong đợi.

Mới nhìn thì thấy đội hình này có hơi thiếu chuyên nghiệp, nhưng sau khi tham quan một lượt, Chu Chúc không nhịn được ngạc nhiên cảm thán: “Không bàn cái khác, thương hiệu và mẫu mã của mấy đống máy móc đó… đỉnh thật sự ấy.”

Chúc Minh gật đầu, suy tư nói: “Nhóm nhỏ mà chất lượng, thường cũng ít thị phi hơn. Nếu các thành viên có năng lực và kinh phí được đảm bảo thì đôi khi còn chẳng thua kém gì các nhóm lớn khác về hiệu suất nghiên cứu.”

Giáo viên hướng dẫn của Tiền Đa, Lưu Khoan là một người khu bảy ngập tràn niềm đam mê với nghiên cứu khoa học điển hình.

Lưu Khoan cực kỳ nhiệt tình giới thiệu kế hoạch tương lai của mình với Chúc Minh: “Vài năm trở lại đây, chúng tôi đã chuyển từ dị thường tinh thần thể loài gặm nhấm sang một lĩnh vực bao quát hơn, tích lũy đầy đủ các đề tài phù hợp một cách có chọn lọc. Mục đích là để tham dự tranh cử người đứng đầu tiếp theo, được bầu làm người đứng đầu. Nói cho cả thế giới biết nhóm nhỏ cũng có sức mạnh lớn!”

Chúc Minh: “… Các anh dám mơ thật nhỉ.”

Kết thúc buổi tham quan, Lưu Khoan nói năng rất khéo: “Nếu ngài gia nhập thì đó sẽ là niềm vinh dự lớn lao của chúng tôi. Nếu ngài không đến, chúng tôi, chúng tôi sẽ——”

Chú chuột lang nước tròn quay phía sau ông lắc lư như sắp ngã, khiến Chúc Minh có cảm giác như ông sắp nói “Chúng tôi sẽ chết cho ngài coi.”

Lưu Khoan hít hít mũi, cuối cùng nói: “Chúng ta cũng sẽ tiếp tục cố gắng.”

Chúc Minh thấy hơi buồn cười.

Mặc dù tổng số người trong phòng thí nghiệm này không bằng số kỹ thuật viên được tuyển dụng cho những nhóm đứng đầu, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được bọn họ sự nhiệt huyết của bọn họ đối với lĩnh vực của mình.

Đương nhiên Chúc Minh sẽ không thật sự tin vào những lời mà họ vẽ ra. Huống chi là một việc viển vông như tranh cử người đứng đầu. Nhưng đúng là anh có chút bồi hồi về khoảng thời gian lòng mình đầy nhiệt thành, toàn tâm toàn ý chuyên tâm vào một việc gì đó.

“Tôi cần thêm thời gian để cân nhắc.” Anh nói.

Đôi mắt của Lưu Khoan và Tiền Đa chợt sáng ngời, kích động đến mức giọng run rẩy, vội đáp được.

Bởi vậy, dù Chúc Minh đã tìm mọi cách từ chối nhưng thời điểm rời khỏi phòng thí nghiệm, bọn họ vẫn nằng nặc tiễn Chúc Minh.

Khi đến cửa thang máy, mới phát hiện ra thang máy vừa nãy còn sử dụng được đã đặt biển báo “Đang bảo trì” trước cửa. Hết cách, đoàn người bèn di chuyển về phía cầu thang bộ.

Tuy rằng chân Chúc Minh đã hồi phục hơn nửa, nhưng trước mắt vẫn đang ở giai đang đi mười bước thở năm bước. Những động tác nâng cao như lên xuống cầu thang hơi quá sức đối với anh.

Chưa đi được hai bước đã nghe loáng thoáng tiếng động truyền đến từ dưới lầu, có một nhóm người khác không đợi thang máy được cũng đang lên lầu.

Lúc đầu, Chúc Minh cũng không để ý lắm, vì anh đang loay hoay xuống cầu thang với sự giúp đỡ của Chu Chúc, bận quan sát bậc thang dưới chân, lo sợ chỉ cần một giây vô ý sẽ ngã sấp mặt——

Nhưng nháy mắt tiếp theo, anh nhận thấy bàn tay đang nắm cánh tay anh của Chu Chúc đột ngột siết chặt.

Chúc Minh đau đến mức nhíu mày, vừa định hỏi tên nhóc này tự dưng lên cơn gì vậy.

——Nương theo ánh mắt dại ra của Chu Chúc nhìn qua, chợt chạm phải một đôi mắt xanh lục sẫm lạnh lẽo, sâu hun hút quá đỗi quen thuộc.

Dưới chân cầu thang, Tịch Tiện Thanh bị vây quanh bởi đám người, ánh mắt u ám nhìn về phía Chúc Minh.

Diệp Lộ đứng sau cậu xách theo dùng dụng cụ, cũng giật mình khi trông thấy Chúc Minh trên lầu đang bị một nhóm người vây quanh y hệt.

Một người phụ nữ đeo thẻ nhân viên của viện nghiên cứu đang đứng bên cạnh Tịch Tiện Thanh, nhỏ giọng giảng giải điều gì đó.

Tịch Tiện Thanh gật đầu đáp lại sau một lúc lâu, trong mắt sâu thẳm như ngọc kia vẫn không hề xê dịch, hờ hững nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Minh.

Vẻ mặt Chúc Minh không có quá nhiều biến hóa, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn trả lại——Nhưng anh biết, nếu không phải có Chu Chúc ở bên cạnh đỡ lấy, lúc này mình có thể đứng thẳng hay không là vấn đề.

Một nhóm muốn xuống lầu, một nhóm đang lên lầu, giây phút này, lúng túng tụ tập trên trên cùng một cầu thang.

Rất lâu sau, Chúc Minh chủ động dời mắt đi trước, hơi nghiêng thân mình, chủ động nhường đường cho bọn họ.

Tịch Tiện Thanh cũng thu hồi tầm mắt trong khoảnh khắc, lập tức đi theo người dẫn đường phía trước, đi ngang qua Chúc Minh.

Ánh mắt cậu không hề chệch về phía Chúc Minh dù chỉ một chút.

Nét mặt Diệp Lộ phía sau phức tạp, chủ động gật đầu chào Chúc Minh, gọi một tiếng: “Tiểu Chúc.”

Chúc Minh cúi mắt gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Dì Diệp.”

Sau khi đi lướt qua Chúc Minh, Tịch Tiện Thanh trực tiếp hướng lên lầu, Diệp Lộ cũng tiếp tục bước theo. Chốc lát sau, Chúc Minh mới xoay người, tiếp tục xuống lầu dưới sự giúp đỡ của Chu Chúc.

Có lẽ là hành động xuống cầu thang này là một thử thách trọng tâm rất gay go, hoặc có lẽ bởi vì lòng Chúc Minh không yên——ngay lúc anh giơ chân lên định bước xuống một bậc, đầu gối bỗng mềm nhũn ra, loạng choạng nhào về phía trước!

Chu Chúc vội vã kéo tay Chúc Minh, sợ đến mức suýt lạc giọng: “Anh Chúc, chú ý nhìn đường, cẩn thận một chút!”

Lưu Khoan và Tiền Đa đi theo sau Chúc Minh xuống lầu thấy cảnh đó cũng hết hồn, nháo nhào muốn giơ tay ra đỡ vai anh: “Giáo sư Chúc cẩn thận——”

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống cầu thang, hạt bụi li ti bay trong không khí, trong nháy mắt, vô số bàn tay đồng thời giơ ra trước mặt Chúc Minh.

Tiền Đa, Lưu Khoan, Chu Chúc.

——Và một bàn tay to lớn, thon dài có lực với các khớp xương rõ ràng.

Chúc Minh thở d.ốc ổn định thân thể, hơi ngây ra, sau đó tầm mắt dịch lên từng chút từng chút một theo bàn tay ấy, cuối cùng dừng trên mặt Tịch Tiện Thanh.

Tịch Tiện Thanh đứng trên đầu cầu thang, đã đi ngang qua Chúc Minh không biết đã quay đầu từ lúc nào, màu nhíu chặt, ngay khi Chúc Minh sắp té ngã kia đã vô thức duỗi tay ra.

Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt Chúc Minh, cơ thể Tịch Tiện Thanh chợt cứng đờ.

Cậu gần như rụt tay về trong một giây, cứng nhắc dời mắt đi, đột ngột xoay người, đưa lưng về phía Chúc Minh đứng trên cầu thang một hồi.

Vài giây sau, Chúc Minh thấy cậu lần nữa nhấc chân, không ngoảnh đầu lại tiếp tục bước lên cầu thang.

Hai nhóm người chậm rãi di chuyển về hai hướng trái ngược, không gian lại trở nên thoáng đãng, bên tai là tiếng Lưu Khoan không yên tâm hỏi han: “Không đụng trúng chỗ nào chứ, giáo sư Chúc?”

Chúc Minh mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, lắc đầu, khẽ đáp: “Không sao.”

“Mời hai vị nghỉ ngơi ở đây trước.”

Khúc Hà dẫn bọn họ vào phòng họp, dịu giọng nói: “Giáo sư Tần sẽ họp hội nghị xong ngay thôi. Đến lúc đó ông ấy sẽ đến thẳng đây tìm ngài.”

Tịch Tiện Thanh đứng trước cửa, mãi không phản ứng, Khúc Hà thắc mắc hỏi lại một lần: “Ngài Tịch?”

Như thể vừa mất tập trung mà phục hồi tinh thần lại, Tịch Tiện Thanh đáp một câu: “Được rồi, cảm ơn.”

Khúc Hà khom lưng, nhẹ nhàng khép cửa, nhóm người lập tức rời khỏi phòng họp.

Diệp Lộ đứng phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng lặng yên của Tịch Tiện Thanh, lắc đầu, thầm thở dài trong lòng.

Bên cạnh phòng hợp này là phòng trà, qua khe hở của rèm có thể thấp thoáng nhìn thấy một nam một nữ đang đứng pha trà.

Cách âm không tốt lắm, vậy nên âm thanh cuộc trò chuyện của họ đã đồng thời truyền đến rành mạch.

Người đàn ông thở dài: “Chán ngấy thật đấy. Ngày nào cũng từ chín giờ sáng đến mười một giờ đêm, không thể thở nổi… Chắc phải một ngày nào đó đột tử trong tòa nhà này mới có thể có một kỳ nghỉ thực sự.”

Một giọng nữ trẻ tuổi truyền đến ngay kế đó: “Sao vậy đàn anh? Chẳng lẽ… ông ấy lại không duyệt đơn nghỉ phép của anh à?”

Người đàn ông cười khẩy, “Đương nhiên là không. Giáo sư Tần của chúng ta rành nhất là uy hiếp tinh tế, dịu dàng kề dao vào cổ ép bạn làm việc, từ từ vắt kiệt giá trị trên người bạn đến khi chẳng còn gì.”

Hắn lại thở dài: “Thôi bỏ đi. Lát nữa phải kiểm tra kết quả thí nghiệm, nếu ổn thì anh sẽ đi hỏi lại xem… Trời ơi, cái cơn đau nửa đầu này của anh, còn không đến bệnh viện khám nữa thì sẽ bị hành hạ đến mức ngủ không yên mất!”

“Có nên đi hỏi đàn anh Nguyễn Mẫn thử không ạ?”

Giọng nữ trẻ tuổi do dự nói: “Em nhớ anh ấy dễ nói chuyện lắm. Trước đây anh ấy đã giúp em giám sát hai thí nghiệm, quan hệ tốt với giáo sư Tần nữa. Biết đâu anh ấy có thể giúp anh xin nghỉ phép thì sao?”

“Nguyễn Mẫn? Lời anh ta nói chẳng có giá trị gì.”

Dường như người đàn ông vừa nghe thấy chuyện gì rất buồn cười: “Mang cái danh hiệu người đứng đầu sáng chói, nhưng trong phòng thí nghiệm này có ai không biết anh ta chỉ là một kẻ thất bại. Chỉ là con rối để Tần Duy Sinh thực thi khát vọng của ông ta mà thôi.”

Nghe đến đó, không chỉ cô gái trẻ ngoài cửa không nói nửa, ngay cả Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ trong phòng cũng bất ngờ.

“Mang cái danh hiệu hão huyền, ngày ngày chịu sự kinh thường của người khác. Anh thật sự khâm phục sức chịu đứng của anh ta đấy.”

Người đàn ông cười nhạo, “Nhưng chẳng phải anh ta may mắn lắm sao? Đối thủ vị trí người đại diện năm ấy đều là thiên tài, anh ta chẳng cần động một ngón chân đã được vị giáo viên tốt bụng giúp anh ta loại bỏ từng người.”

Hắn khịt mũi cười uống ngụm miếng: “Ái chà, thậm chí còn có một người năm xưa từng đạt điểm tuyệt đối bên đại học T, em có biết…”

Bả vai Tịch Tiện Thanh run lên dữ đội, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Đàn anh, anh nhỏ tiếng thôi…” Cô gái trẻ sốt ruột hạ giọng, nhắc nhở, “Lần trước có đàn chị phòng thí nghiệm bên cạnh nhắc đến chuyện này đòi tố cáo giáo sư Tần, anh quên kết cục thế nào rồi sao…”

Người đàn ông nhớ đến chuyện gì đó, thở dài: “Ầy, biết rồi biết rồi. Thôi, anh không ăn trưa đâu, nhanh nhanh xử lý nốt mớ dữ liệu này đã…”

Tiếng bọn họ xa dần.

Trong phòng họp, con ngươi Tịch Tiện Thanh chấn động, một tiếng rít chói tai vang lên sâu trong màng nhĩ——Nhất là khi nghe thấy câu “đạt điểm tuyệt đối bên đại học T” kia, cậu có cảm giác máu toàn thân đã dừng lưu thông, hóa thành những mảng băng sắc nhọn đâm sâu vào phổi, ngay cả hơi thở cũng trở nên lạnh ngắt.

Cửa phòng bị gõ vang hai tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Giây lát sau, Tịch Tiện Thanh bình ổn sự run rẩy trong giọng nói: “… Mời vào.”

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, hé lộ gương mặt hối lỗi của Tần Duy Sinh.

“Xin lỗi cậu Tiểu Tịch. Trên đường đến tôi vừa gặp vài sinh viên, mất vài phút để trả lời câu hỏi của họ. Không để các cậu đợi lâu chứ?” Ông ta hỏi.

Gương mặt tuấn tú và phong nhã, nét cười ấm áp, lời nói ra vừa thỏa đáng vừa nhẹ nhàng.

“Cách âm của phòng họp này không tốt lắm, sinh viên thường xuyên ra vào nên không tiện lắm.”

Ông ta vừa nói, vừa mỉm cười mở cửa ra: “Nếu được, vẫn nên đến phòng tôi bàn chuyện thì hơn.”

Bình Luận (0)
Comment