Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 59

Chúc Minh cảm thấy đời mình chưa từng tức giận thế này bao giờ.

Như thể có một ngọn lửa đang đốt cháy trong lồng ng.ực, mỗi một hơi thở hít vào đều như đang khiến lá phổi bỏng rát.

Cơn giận này đã chèo chống anh cả quãng đường bắt xe đến khu sáu, đến trước cửa nhà Tịch Tiện Thanh. Kể từ ngày đôi chân hồi phục, anh chưa bao giờ đi nhanh như vậy lần nào.

Biết rõ có lẽ không gặp Tịch Tiện Thanh vào lúc này mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng anh vẫn bồn chồn không yên, cảm thấy thật vô lý. Vì vậy cuối cùng anh vẫn bấm chuông cửa nhà Tịch Tiện Thanh.

Người có khả năng mở cửa chỉ nằm trong số: Người làm, Tịch Mộ Phi và Tịch Tiện Thanh. Chúc Minh đã nghĩ xong phương án ứng phó với từng trường hợp.

Song lại không ngờ đến khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mặt, lại là chim công xanh đang lặng lẽ cuộn tròn ở lối ra vào.

Chúc Minh chưa từng thấy Nước Rửa Chén trong tình trạng thế này——Cúi đầu, co ro trên mặt đất như cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Khi cửa mở ra, nó vô cùng mệt mỏi mở đôi mắt hạt đậu, uể oải nhìn về phía anh.

Chim công to lớn đã từng rất kiêu hãnh lắc mông khoe khoang bộ lông đuôi tuyệt đẹp của mình, giờ đây lông đuôi lại ảm đạm trông giống như những cành cây khô, tản ra trên mặt đất không có chút sức sống.

Bỗng dưng trái tim như bị một bàn tay siết lấy, Chúc Minh phải mất một lúc lâu mới đè nén được cảm giác khổ sở trong lòng, ngước mắt lên, nhìn về phía người đang đứng phía sau chim công xanh.

Lúc này ở khu sáu đã là xế chiều, chỉ có ánh đèn mờ áo nơi lối vào sáng lên.

Tịch Tiện Thanh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, sợi tóc nhẹ nhàng rũ xuống trước trán, che đi khuôn mặt đẹp trai sắc bén.

Dường như hoàn toàn không ngờ đến người đứng sau cánh cửa là Chúc Minh, đôi mắt tối tăm, lạnh băng kia xẹt qua vẻ ngạc nhiên, sau đó hơi lóe sáng.

Hầu kết cậu nhúc nhích, ngơ ngác nhìn mặt Chúc Minh: “Anh——”

Thông thường thì các cặp đôi sẽ không mấy thoải mái khi gặp lại nhau, nhưng tình huống của bọn họ hiện tại hoàn toàn mất đi sự bối rối đó——Bởi vì Chúc Minh rất tức giận.

“Tại sao cậu lại muốn từ bỏ đánh giá?”

Chúc Minh không có tâm trạng tâm sự gì cả, thẳng thừng đẩy mở cửa ra, bước từng bước đến trước mặt Tịch Tiện Thanh, đi thẳng vào vấn đề, “Tại sao không tiếp tục vẽ cho đàng hoàng?”

Anh không hiểu tại sao Tịch Tiện Thanh lại có thái độ tiêu cực như vậy đối với việc đánh giá. Có lẽ là đang giận lẫy vì chuyện ly hôn? Hoặc có lẽ là quá trình đánh giá không suôn sẻ nên giở thói trẻ con?

Nhưng dù thế nào đi nữa, Chúc Minh đều không thể chấp nhận việc Tịch Tiện Thanh chọn “Từ bỏ”——Cậu có thể cáu kỉnh ở khu hai, có thể bướng bỉnh ở khu bốn, nhưng rõ ràng cậu đã đi đến được bước cuối cùng, sao có thể nói thể nói từ bỏ vào lúc này?

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Chúc Minh, ánh mắt Tịch Tiện Thanh trở nên u ám, hầu kết động đậy, dời mắt đi, một lúc sau mới khàn giọng thốt lên một câu: “Bởi vì tôi không muốn vẽ.”

Chúc Minh chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt tận cùng, tức đến mức nội tạng cũng phát đau, anh không thể tin nổi: “Không muốn vẽ? Tại sao cậu không muốn vẽ? Cậu có muốn tự nghe xem bản thân đang nói cái gì không? Cậu——”

Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm mặt anh, bỗng ngắt lời: “Tôi từ bỏ đánh giá thì liên quan gì đến anh?”

“… Gì cơ?”

“… Không phải chúng ta đã ly hôn rồi sao? Theo lời anh nói, giữa chúng ta từ đầu đến cuối chỉ là một bản thỏa thuận.”

Tịch Tiện Thanh dời tầm mắt, giọng khản đặc mở miệng nói, “Tôi từ bỏ đánh giá thì sao? Không làm người đại diện thì liên quan gì đến anh? Anh để tâm đến vậy làm gì?”

Nếu vừa rồi chỉ đơn giản là hận không thể rèn sắt thành thép, thì giây phút này đây, Chúc Minh đã có cảm giác như sắp xỉu đến nơi.

“Tịch Tiện Thanh, chị gái cậu, dì Diệp, cô Dương, bao nhiêu người yêu đương cậu, quan tâm cậu, cậu có nghĩ tới việc cậu từ bỏ sẽ mang ý nghĩa như thế nào đối với họ hay chưa? Cậu có bao giờ ngẫm lại bản thân đã trả giá bao nhiêu năm vì vị trí này chưa?”

Da đầu tê rần vì cơn tức giận, Chúc Minh không thể không vịn vào khung cửa để giữ thăng bằng: “Ngay thời khắc quyết định này, cậu còn định giở nói trẻ con đến khi nào? Cậu có biết vì đánh giá của cậu, tôi——”

Nháy mắt khi suýt buột miệng thốt ra, lý trí chợt kéo Chúc Minh về với thực tại.

Anh nghẹn lời một lát, nhắm mắt, lảo đảo lùi về sau vài bước.

Tịch Tiện Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt anh: “Vì đánh giá của tôi, anh đã thế nào?”

Chúc Minh cứng đờ tại chỗ, hơi hoang mang lắc đầu, lùi một bước về màn đêm dày đặc phía sau, không nhìn về phía mặt Tịch Tiện Thanh nữa, quay người định rời đi.

Tất nhiên Tịch Tiện Thanh sẽ không cho anh có cơ hội đó.

“Vì đánh giá của tôi, anh đã làm gì?”

Cậu nắm lấy cổ tay Chúc Minh, thuận thế kéo mạnh người vào trong nhà, đè lên bức tường lạnh lẽo trong phòng khách, thở gấp hỏi: “Anh đã biết điều gì? Hay là… đã có ai nói gì với anh sao?”

“… Buông tôi ra!”

Cổ tay bị kìm hãm không thể cử động, sau lưng đau đớn vì va vào bức tường lạnh băng, ngọn lửa trong Chúc Minh cũng bùng lên theo, nhấc mí mắt, lạnh lùng giằng co với cậu: “Tịch Tiện Thanh, cậu nói đúng, đúng là tất cả chuyện của cậu đều không liên quan đến tôi, cậu thích đánh giá hay không thì tùy, thích vẽ hay không cũng kệ, tôi——”

Thái độ của anh càng chứng minh phỏng đoán trong lòng Tịch Tiện Thanh, hai tay nắm bả vai Chúc Minh, ghì chặt lên tường: “Có phải anh ly hôn với tôi vì có ai nói gì với anh không?”

Cơ thể Chúc Minh lập tức bị cánh tay của Tịch Tiện Thanh vây lại trong phạm vi nhỏ hẹp này, cả người anh run rẩy.

Tịch Tiện Thanh không bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt anh, giọng nói hơi run, trong giây phút ấy đã đưa vài câu trả lời: “Là ông nội tìm anh sao… Không, có phải là dì Diệp không? Có phải bà ấy đã từng nói gì với anh không?”

Vải vóc cọ vào nhau, hơi thở trở nên hỗn loạn, Chúc Minh không cách nào nhìn thẳng vào mắt cậu, bèn nhắm chặt mắt, cứng còng thốt lên một âm gió từ sâu trong cổ họng: “… Đương nhiên không phải.”

Nếu là trước kia, có lẽ Tịch Tiện Thanh đã bị phép khích tướng này chọc giận, thả cho Chúc Minh rời đi, nhưng lần này, cậu bình tĩnh lại và rốt cuộc đã nhận ra sự hoảng loạn nhỏ đến mức gần như chẳng thể phát hiện được trong biểu cảm của Chúc Minh.

Lồng ng.ực cậu phập phồng, khẳng định: “Anh nói dối.”

“Tịch Tiện Thanh, lúc đó tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi.”

Đáy lòng đã hoàn toàn rối bời, Chúc Minh quyết định bất chấp tất cả, vừa tìm cách tránh khỏi tay Tịch Tiện Thanh, vừa cố ý nói sao cho thật khó nghe: “Ly hôn với cậu là vì tôi không muốn tiếp tục lừa dì út, là bởi vì thỏa thuận này đã không còn giá trị gì đối với tôi. Cậu có thể đừng cho rằng bản thân——”

Bốn chữ “quan trọng đến vậy” còn chưa kịp nói ra, âm cuối đã hóa thành tiếng thở d.ốc đau đớn, chìm nghỉm vào hô hấp kịch liệt. Chúc Minh không thể tin nổi mà trợn tròn mắt.

Như thể cuối cùng cũng không thể chịu đựng những lời nói khó nghe ấy, Tịch Tiện Thanh siết chặt tay Chúc Minh với ánh mắt lạnh lùng tột độ, ngang ngược quá đáng đè anh lên tường, đôi môi mỏng khô ráo ập xuống như gió lớn mưa rào.

Như thể cực kỳ oán hận, môi răng va chạm chẳng hề dịu dàng, cậu tàn nhẫn gấp gáp cắn mạnh lên môi Chúc Minh.

Nói ra thì thật buồn cười, ngoại trừ lần đầu tiên môi chạm môi ở bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Tịch thì đây chính là lần đầu tiên họ hôn nhau mà không viện lý do dưới cái danh “uống thuốc”.

Dĩ nhiên, bản thân nó cũng không phải một nụ hôn truyền thống——không có thăm dò, cũng không có âu yếm. Lưỡi của Tịch Tiện Thanh hung hăng càn quét trong khoang miệng Chúc Minh, cắn xé hỗn loạn trong cuộc tiến công đầy phẫn nộ, giống như muốn bắt Chúc Minh phải nuốt lại tất cả những lời khó nghe vừa nãy vậy.

Hơi thở trong cổ họng dần đứt quãng, Chúc Minh muốn tránh thoát, nhưng cằm lại bị giữ chặt, ép ngước đầu lên, đành phải đối mặt với sự tiến công của đợt thủy triều kế tiếp, không cách nào trốn thoát.

Cảm giác áp bách như bị nuốt chửng vào bụng, sự kích thích do cơn đau khiến da đầu anh tê dại, lần nữa khơi dậy cơn giận đã bị Chúc Minh cố dằn xuống.

Thế là, nỗi tức giận cuốn theo bản năng si.nh lý, anh dứt khoát giơ tay nắm tóc Tịch Tiện Thanh, ngẩng đầu lên, không thèm khách sáo cắn ngược lại môi Tịch Tiện Thanh.

——Bản chất bọn họ thật ra tương tự nhau, đều là loại người vô cùng ấu trĩ.

Chắc hẳn Tịch Tiện Thanh cũng rất đau, con ngươi run lên, hô hấp dồn dập, nhưng nhất quyết không chịu nhả miệng. Giữa những lần cắn xé không ngừng và nghiền áp giữa môi và răng, sâu bên trong nỗi đau và cơn giận dữ lại bao trùm bởi nỗi nhớ vô tận không thể nói thành câu.

Đã lâu lắm rồi bọn họ không hôn nhau, nước bọn hòa lẫn vào nhau, hơi thở nóng bức, cho đến tận khi mùi máu tươi nhàn nhạt lan khắp khoang miệng, cơ thể Chúc Minh mềm nhũn thì Tịch Tiện Thanh mới dừng miệng, giơ tay ôm lấy lưng anh, kết thúc trận chiến này.

Vốn đây là một cuộc đối đầu căng thẳng, chạm là nổ, nhưng giờ đây họ lại thở hổn hển, cụp mắt, chóp mũi kề nhau, chẳng ai còn sức lực để tiếp tục tranh chấp.

Vì vậy, bầu không khí chợt chìm vào yên tĩnh.

“… Chúc Minh.” Khi sự im lặng sắp chạm đến mức như thời gian ngưng đọng, Chúc Minh nghe thấy Tịch Tiện Thanh khàn giọng hỏi bên tai mình, “Là dì Diệp đúng không? Bà ấy đã nói gì với anh?”

Chúc Minh đã từng thấy khi đôi mắt thâm thúy sâu hút như ngọc ấy hàm chứa vẻ lạnh lẽo khi thờ ơ, hoặc tức giận khi nói lời trái lòng, nhưng Chúc Minh chưa từng thấy loại ánh mắt này, như có chút đau thương, tha thiết, gấp gáp muốn có được câu trả lời.

Anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, cũng không thể tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo nữa.

“… Ông nội cậu đã biết chuyện chúng ta kết hôn hợp đồng.” Một lúc sau, miệng Chúc Minh hơi hé mở, thở d.ốc: “Cậu phải chọn giữa làm người đại diện và ly hôn, phải không?”

Tịch Tiện Thanh ngẩn ra rõ rệt.

“Đúng là ông ấy đã nói vậy, nhưng mọi chuyện cũng không đến mức như anh nghĩ——”

Tịch Tiện Thanh khựng lại, sau đó nhận ra điều gì đó, vô cùng đau khổ hít một hơi thật sâu, dán mặt vào Chúc Minh bằng ánh mắt nóng rực, “Vậy sao anh không đến hỏi tôi? Tại sao lại gạt tôi?”

Chúc Minh nhìn vào mắt cậu, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu? Tịch Tiện Thanh, cậu có chủ động nói với tôi đâu?”

Tịch Tiện Thanh nói không nên lời.

Chúc Minh lại lắc đầu: “Dù có mở miệng hỏi, tôi có thể hỏi được cái gì đây? Hỏi rốt cuộc cậu muốn chọn cuộc hôn nhân này, hay chọn vị trí người đại diện? Đó không phải dò hỏi, mà là gián tiếp ép cậu phải chọn tôi.”

“Huống chi sự lựa chọn đó, xưa nay chưa bao có ý nghĩa ở nơi tôi.”

Anh gấp gáp nở nụ cười: “Tôi không thể để bản thân làm liên lụy đến tương lai của cậu. Bởi vì tư chất trời phú của cậu, tài năng của cậu, nỗ lực của cậu đã đưa cậu đến bước này. So với cậu tôi càng không thể chấp nhận… để tất cả phải trở thành công dã tràng.”

“Liên lụy.”

Giọng Tịch Tiện Thanh khô khốc lặp lại hai chữ này, gật đầu: “Vì anh không muốn liên lụy đến người khác, cho nên mỗi lần đưa ra quyết định nào đó, anh đều không hề do dự tách bản thân ra khỏi cuộc sống của họ, cho rằng đó chính là lựa chọn tốt nhất cho họ, đúng chứ?”

Bả vai Chúc Minh lặng lẽ run lên.

Ánh mắt Tịch Tiện Thanh nóng cháy, như muốn nhìn thấu qua vẻ mặt anh: “Thế nhưng, anh đã từng hỏi đến cảm nhận của người yêu thương anh chưa? Anh có hỏi bọn họ có muốn đưa ra sự lựa chọn bị động như vậy không? Anh có từng hỏi dì út của anh rằng liệu bà có sẵn lòng nhìn anh dùng cách thức đó để trả giá thay bà hay chưa? Anh đã bao giờ hỏi tôi——”

Cậu đột nhiên dừng lại, thở hổn hển quay mặt đi, đường cằm bén ngót chợt căng chặt, giống như quá khó để thốt thành lời, đến mức cậu không thể mở miệng ra.

“… Anh đã bao giờ hỏi tôi, rốt cuộc tôi có cần anh hay không chưa?”

Như thể đã hạ quyết tâm nào đó, cậu hít một hơi thật sâu, đối mặt với Chúc Minh, kiên định nói từng câu từng chữ: “Anh nói anh sợ sẽ trở thành gánh nặng và trở ngại của tôi, nhưng liệu anh có từng nghĩ rằng nếu không có anh, có lẽ tôi đã không đến được bước cuối cùng này không?”

Lòng bàn tay của chàng trai trước mặt nóng đến nỗi dường như có thể xuyên qua lớp vải mỏng để đốt cháy mảng da trên vai Chúc Minh.

Con ngươi Chúc Minh run rẩy, ngơ ngác nhìn mặt Tịch Tiện Thanh, hơi thở trở nên dồn dập.

“Anh nói anh không thể để bản thân liên lụy tương lai của tôi, nhưng anh có từng nghĩ, anh cũng là một phần trong kế hoạch tương lai của tôi không?”

“Anh có từng nghĩ tới, cảm hứng của tôi, mỗi một lần tôi thuận lợi hoàn thành đánh giá cho đến hiện tại không chỉ nhờ vào tài năng của tôi, mà còn là nhờ sự bầu bạn luôn hiện diện của anh trong cuộc sống của tôi không?”

Giọng điệu của cậu thoáng chút nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nóng bỏng đầy cáu giận, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều là lời oán trách vô cùng tủi thân: “Đến phòng ăn, sẽ nghĩ đến bạch ngọc dương mai và bánh tương hương đã từng ăn cùng anh; nhìn thấy đá quý, sẽ nghĩ đến những cái tên mà anh chưa từng gọi đúng dù chỉ một lần, thậm chí——”

Cậu bỗng dừng lại, lồng ng.ực phập phồng, thở hổn hển nhìn chim công xanh đang ngoan ngoãn cuộn thành một cục trên sàn.

Khó nhọc tạm dừng không được bao lâu, cậu mở miệng lần nữa với giọng khản đặc, như đang nói với Chúc Minh, lại giống như đang nói với chính mình: “Thậm chí nhìn đến tinh thần thể của chính mình, thì tất cả những gì tôi nghĩ đến cũng là anh.”

Với tính cách của Tịch Tiện Thanh, có thể nói ra những lời như thế trong một hơi đã là vượt qua ranh giới chôn sâu nhất dưới đáy lòng cậu.

Sắc hồng bên tai như trích máu, cậu vẫn dán mắt vào mặt Chúc Minh: “Lúc trước anh đã nói, hôn chỉ là thuốc tạm thời giúp tôi xòe đuôi, phương pháp chữa trị thực sự… phải cần rất nhiều thời gian mới tìm ra được.”

“Nhưng trong khoảng thời gian anh không có ở đây, tôi đã tìm được thuốc giải thực sự.” Cậu nói.

Con ngươi Chúc Minh co rụt: “Sao cơ?”

Tịch Tiện Thanh không đáp.

Chim công xanh vốn đang gục đầu một bên bỗng ngẩng đầu lên như cảm nhận được điều gì đó, bộ lông đuôi hơi rung nhẹ.

Giây tiếp theo, những chiếc lông đuôi mảnh dài xinh đẹp phía sau nó run rẩy dựng lên, dưới ánh mắt hoang mang của Chúc Minh, chậm rãi xòe ra từng chút một——

“Hành động thân mật như hôn có thể khiến nó xòe đuôi, không phải vì bản thân hành động đó có tác dụng gì.”

Ánh mắt Tịch Tiện Thanh sâu thẳm, ấp úng một hồi, mới lần nữa cất lời: “Mà là bởi vì tất cả… đều là làm với anh.”

Chúc Minh mất một lúc lâu mới hiểu ý cậu: “Nhưng không phải chúng ta vừa mới——”

Tịch Tiện Thanh quay mặt đi, khàn giọng ngắt lời anh, “Nhưng trong khoảng thời gian anh không có mặt, dù cho không hề tiếp xúc vật lý nào với bất cứ ai, nó cũng đã tự mình xòe đuôi rất nhiều lần.”

Chúc Minh không tin nổi vào tai mình: “Cái gì?”

“Thật ra lúc trước… chúng ta đã tìm ra phương pháp điều trị, nhưng anh vẫn luôn chú trọng vào giải thích bằng khoa học.”

Sắc đỏ lan tràn đến tận cổ, cậu dời mắt đi, khàn giọng nói: “Mà chính tôi cũng không nhận ra, hay nói một cách khác… chỉ là tôi không muốn để bản thân nhận ra mà thôi.”

“Thật ra đáp án vẫn luôn cực kỳ đơn giản.” Cậu nói, “Tôi bây giờ, chỉ cần nhìn thấy anh, thậm chí ngay cả khi không nhìn thấy anh, chỉ cần nghĩ đến anh một chút——”

Cậu vừa nói, chim công xanh dưới chân cuối cùng cùng cũng ngừng run rẩy lông đuôi——Những chiếc lông vũ màu xanh lục lộng lẫy xòe ra thành một chiếc quạt khổng lộ trước mắt chúc minh một cách khỏe mạnh trước mắt Chúc Minh.

Mặc dù vẫn có vẻ uể oải, không có tinh thần, nhưng chim công xanh vẫn nâng chân lên, lắc mông, đi lộc cộc từng bước đến cạnh chân Chúc Minh, gục đầu xuống, thân thiết cọ mặt vào chiếc đuôi của cáo trắng.

Chúc Minh hoang mang ngước mắt, phát hiện Tịch Tiện Thanh đang nhìn mình không chớp mắt bằng ánh mắt nặng nề.

Cảm xúc trong đôi mắt xinh đẹp ấy vô cùng phức tạp——có chút mất tự nhiên và ngượng ngùng khó nhận ra, ánh sáng rực rỡ đến mức người ta không thể nhìn thẳng vào, mà thứ giấu ở nơi sâu nhất trong đôi mắt ấy, là sự kiên định vừa ngây ngô vừa mãnh liệt.

“Chúc Minh, thuốc giải chính là anh.” Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói, “Từ đầu đến cuối đều là anh.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Xin hãy chấp nhận tình yêu vụng về, nồng nhiệt của chim công lớn! ^_^

Bình Luận (0)
Comment