Tịch Tiện Thanh không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ lướt mắt nhìn Chúc Minh một cái.
Cậu dời mắt đi, sau đó ngắm cảnh vật xung quanh: “Không phải anh thích ăn mấy món ăn vặt như bánh tương hương và đậu phụ thối sao?”
“Đúng là thích ăn, nhưng đó có phải trọng điểm đâu?”
Vẻ mặt Chúc Minh phức tạp: “Đang yên đang lành em bày trận thế này là muốn làm gì? Và rốt cuộc sao có thể bao được cả phố ăn vặt——”
“Em chỉ muốn anh có thể ăn những món mà không cần xếp hàng, cũng không bị người khác làm phiền.”
Tịch Tiện Thanh bình tĩnh hỏi: “Không được ư?”
Chúc Minh vỗn nghĩ Tịch Tiện Thanh sẽ ném ra lý do kiểu như “Em không thích nơi đông người”, bỗng không kịp phản ứng: “Không hẳn vậy, nhưng mà…”
Cuối cùng, bèn thở dài, tuân theo nguyên tắc “Dù sao cũng đã tốn tiền rồi”, Chúc Minh không làm ra vẻ nữa, thong thả đi dạo với cáo trắng, thỏa thích thưởng thức đồ ăn.
Sau đó bụng không còn chỗ trống, dứt khoát mỗi cái chỉ cắn một miếng nhỏ, còn lại bảo Tịch Tiện Thanh cầm thay mình, tiếp tục dạo đến quầy tiếp theo.
Thế là cảnh tượng trở nên rất buồn cười——Chúc Minh và cáo trắng hào hứng lượn trái lượn phải khắp phố ăn vặt, Tịch Tiện Thanh ôm một đống đồ ăn vặt với gương mặt vô cảm, chim công xanh mắt hạt đậu đi theo, kéo lê bộ lông đuôi dài.
Chúc Minh phải thừa nhận, sau khi ra khỏi phòng trà thì tâm trạng có hơi nặng nề, ăn uống như vậy nửa ngày, cuối cùng hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng sức chứa có hạn của dạ dày không cho phép anh buông thả thêm nữa. Bước chân dừng trước một quầy bán pudding, quyết định lấy món tráng miệng ngon lành này để kết thúc bữa tối tội lỗi này.
Múc một miếng pudding ca cao cho vào miệng, tròng mắt Chúc Minh sáng lên, một bên má phồng lên, xoay người lại, lúng búng nói: “Ngon lắm đó. Em muốn ăn thử không——”
Âm cuối của anh đột ngột im bặt.
Làn gió đêm nhè nhẹ, những đám mây bị ánh hoàng hôn chiều tà nhuộm thành sắc cam hồng lãng mạn.
Đôi mắt xanh lục sẫm của Tịch Tiện Thanh bị ánh sáng nhuộm cho càng thêm thâm thúy, cậu không nói một lời, im lặng đứng phía sau nhìn Chúc Minh chăm chú.
Mà tất cả đồ ăn vặt trong tay cậu đã biến mất tăm, thay vào đó thì đang ôm một thứ giống như bó hoa, bước từng bước một về phía Chúc Minh.
“Chúc Minh.” Cậu gọi tên Chúc Minh, “Em có thứ muốn tặng cho anh.”
Chúc Minh chớp chớp mắt, nuốt miếng pudding trong miệng xuống cái ực.
Tịch Tiện Thanh rũ mắt chuẩn bị gì đó, khi định hé miệng ra thì Chúc Minh quay đầu đi, than thở giơ tay lên, giơ tay về phía Tịch Tiện Thanh làm động tác “Xin em đừng tới gần tôi”.
Lễ tình nhân, phố ăn vặt, hoàng hôn cộng với gió đêm, trái tim lẫn dạ dày của Chúc Minh đã sớm bị lấp đầy.
Nếu bây giờ còn thêm một bó hoa hồng rực rỡ nữa… Vậy thì sẽ rất khó để Chúc Minh giữ được giới hạn.
“Vị thí sinh này, em có dụ dỗ tôi thế nào cũng không có tác dụng đâu.”
Chúc Minh nói: “Tôi đã nói rồi, trước khi em hoàn thành xong xuôi vòng đánh giá thì tôi chỉ là một giám thị công bằng chính trực, sẽ không nói đáp án cho em biết đâu.”
Dường như Tịch Tiện Thanh đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, vẻ mặt không biến đổi mấy, bình tĩnh nói: “Anh không cần nghĩ nhiều làm gì. Đây cũng không phải là bó hoa thật.”
Chúc Minh: “Hử?”
Anh nửa tin nửa ngờ nhận thấy bó đồ từ tay Tịch Tiện Thanh, cúi đầu nhìn xuống, hô hấp chợt khựng lại——
Theo một nghĩa nào đó, Tịch Tiện Thanh không hề nói dối, bởi vì cái bó lớn trong tay anh không phải là hoa đúng nghĩa.
Mà là một bó hoa hồng… được làm từ đá quý.
Tuy rằng Chúc Minh không biết gì về thiết kế trang sức nhưng cũng có thể nhận ra bó hoa hồng này được chế tác bởi kỹ thuật phức tạp bao nhiêu——Cánh hoa được ghép và nạm từ những viên đá chính lớn màu đỏ, cành lá được làm từ đá ngọc lục bảo mang lại cảm giác sâu hút, những giọt sương điểm xuyến trên cánh hoa là những viên ngọc trai trắng nõn, óng ánh.
Ôm bó hoa nặng trĩu trên tay, nó đẹp đến mức khiến người ta không thể không thở chậm lại.
“Em không nghĩ anh sẽ cho em đáp án ngay lúc này.”
Cằm Tịch Tiện Thanh hất lên, biểu cảm kiêu ngạo, bình thản, nhưng chim công xanh phía sau đang vui vẻ lắc mông, lông đuôi mất khống chế chậm rãi xòe ra từng chút một.
“Nhưng anh cũng không có quyền ngăn cản em lấy thêm vài điểm cộng trước khi đánh giá.” Cậu nói.
Chúc Minh ngắm bó hoa trong tay, hồi lâu không đáp lời.
“Xin lỗi, vì tính công bằng của cuộc thi, chúng tôi không đặt thêm câu hỏi phụ nào cả.”
Rất lâu sau, anh ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Nhưng nể mặt em đã ôn tập cực kỳ chăm chỉ, có thể cho em một phần thưởng nho nhỏ.”
Tịch Tiện Thanh không nói gì, chim công xanh híp đôi mắt hạt đậu, dường như tốc độ xòe đuôi lại nhanh thêm một chút.
“Cơ mà ngẫm kỹ lại, hình như em chẳng thiếu thốn gì.” Chúc Minh thở dài, suy tư chốc lát, “Vậy, thế này đi——”
Anh ngẩng đầu lên, hôn nhẹ vào má Tịch Tiện Thanh.
“Phần thường này, ổn chứ?” Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Bả vai Tịch Tiện Thanh hơi nhấp nhô, chim công xanh phía sau cậu không biết đã lặng yên xòe hết bộ lông từ lúc nào.
“Tàm tạm.” Cậu trả lời sau một lúc lâu.
Chúc Minh cúi đầu ngửi bó hoa không có mùi hương gì, ánh sáng từ ruby tôn lên làn da trắng ngần của anh: “Nhưng bó hoa của em có giá trị quá mức rồi. Tôi thấy phần thưởng tôi vừa trao… chắc không đủ lắm nhỉ?”
Anh cong mắt hỏi: “Phần còn lại, em có muốn tự mình tới lấy không?”
Hầu kết Tịch Tiện Thanh lăn lộn.
Khoảng cách giữa hai người vô thức gần sát lại, hoàng hôn yên tĩnh, ấm áp, chiếu rọi lên mái tóc đang tung bay theo gió và chóp mũi đang tiến lại gần.
Họ đã từng hôn rất nhiều lần, có vài chi tiết nhỏ không cần nói miệng cũng tự hiểu ý——Giây phút này, Tịch Tiện Thanh cúi đầu, một tay đỡ lấy khuôn mặt Chúc Minh, Chúc Minh cũng khẽ mỉm cười nghiêng đầu, rũ hàng mi, thân mật cọ mặt vào lòng bàn tay cậu.
Lần này, Tịch Tiện Thanh cũng không muốn chờ đợi, vì vậy hiếm khi chịu chủ động cúi đầu xuống, chuẩn bị đến đòi lấy phần thưởng của mình.
Một giây trước khi hai làn môi chạm vào nhau, Chúc Minh bỗng giơ ngón tay lên, che lên cánh môi Tịch Tiện Thanh.
Đầu ngón tay hơi lạnh, Chúc Minh nhẹ nhàng vu.ốt ve cánh môi nóng bỏng của Tịch Tiện Thanh, chẳng nói chẳng rằng.
Ruy băng của món quà đã được tháo ra, chú cáo xấu bụng lại đột nhiên lật lọng không muốn đưa ra, Tịch Tiện Thanh nhíu mày, lạnh lúc nhấc mí mắt: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi ngẫm lại, nếu đưa phần thưởng cho em ngay bây giờ thì biết đâu em sẽ không chịu ôn tập đàng hoàng.”
Chúc Minh thở dài: “Vầy đi, tôi sẽ đặt thời gian giao hàng sẵn, đợi sau khi vòng đánh giá kết thúc, sẽ tự mình giao một phần quà lớn đến tận nhà em. Thấy sao?”
Rõ ràng Tịch Tiện Thanh rất bất mãn, nhưng khoảnh khắc nghe thấy “quà lớn”, chim công xanh phía sau đã lén lút run lông đuôi.
Ít lâu sau, cậu mở miệng nói: “Nói được làm được?”
Chúc Minh nắm lấy bàn tay Tịch Tiện Thanh đang xoa mặt mình, quay đầu đi, hạ mi xuống, nhẹ nhàng hôn môi lên lòng bàn tay cậu.
“Nè, đánh dấu cho em, làm bằng chứng.” Anh mỉm cười nhìn vào mắt Tịch Tiện Thanh, “Nói được làm được.”
Không biết vì món quà lớn này quá hấp dẫn, hay vì thời hạn đến ngày đánh giá đã gần kề, tóm lại thì đèn phòng làm việc của Tịch Tiện Thanh chưa bao giờ tắt suốt hai tuần tiếp theo.
Thỉnh thoảng Dương Giai Hòa và các thợ thủ công sẽ ghé thăm, cửa phòng sách thường để hé mở. Lần này Tịch Tiện Thanh không đưa bản thảo cho Chúc Minh xem, tất nhiên là Chúc Minh cũng không mấy hứng thú với chi tiết tác phẩm đó.
Khi đi ngang qua, có thể nghe láng máng họ trao đổi ý tưởng thiết kế——Có vẻ như tác phẩm Tịch Tiện Thanh làm cho Tần Duy Sinh là một chiếc cúp.
Chúc Minh không thể tả được đấy là cảm xúc gì, có chút phức tạp, nhưng phần nhiều là thay may mắn, vì anh biết, có lẽ vừa khéo đó chính là thứ Tần Duy Sinh muốn.
Đối với Chúc Minh, chỉ cần Tịch Tiện Thanh có thể suôn sẻ, yên ổn vượt qua vòng đánh giá lần này là đủ lắm rồi.
Hai tuần sau, tại hội trường đại học K, chỗ ngồi đã chật kín.
Viện nghiên cứu thuộc đại học K cực kỳ coi trọng lần giao lưu với Tịch Tiện Thanh, do đó phân đoạn triển lãm tác phẩm và chụp ảnh chung đã mời các sinh viên trong viện và cán bộ giảng dạy đến hội trường xem, cả quá trình sẽ được phát sóng trực tiếp.
Vì vậy, buổi lễ này không chỉ dành cho người khu sáu và khu bảy, mà còn cho toàn hành tinh Hi xem.
Tuy nhiên, hầu hết những người khu bảy có mặt ở hiện trường đều ngầm hiểu rõ trong lòng, bảo là triển lãm tác phẩm chứ thật chất là nghi thức lên ngôi của Tần Duy Sinh.
Tần Duy Sinh đứng trong cánh gà hội trường. Qua khe hở của tấm rèm nhung đỏ sẫm, ông ta nhìn thấy các sinh viên, nhìn thấy giới truyền thông và máy quay, nhìn thấy ánh đèn hội tụ chính giữa sân khấu, nơi ông ta sắp đứng vào.
Ông ta mỉm cười nhắm mắt lại, dang rộng cánh tay sau tấm rèm sân khấu. Cái cảm giác ngột ngạt tích tụ trong lồng ng.ực suốt nhiều năm cuối cùng cũng đã được giải phóng ngay lúc này.
Ông ta đã sáu mươi tuổi, chẳng thiếu bất cứ loại danh hiệu vinh quang nào, cũng được coi là một huyền thoại của đại học K suốt bao năm——Ông ta là Trạng Nguyên của kỳ thi đại học năm xưa, từng chỉ thiếu ba điểm để đạt điểm tối đa trong kỳ thi y khoa, là người thăng chức lên giáo sư chính thức trẻ tuổi nhất đại học K. Con đường dẫn đến hiện tại, chưa có ai từng phủ nhận tư chất trời ban của Tần Duy Sinh.
Có điều thuận lợi như thể, cũng khiến lòng tự trọng của ông ta nặng mức cố chấp.
Rất nhiều người từng bàn tán tại sao ông ta không tự mình tranh củ vị trí người đứng đầu. Có người nói vì ông ta không cần thêm danh hiệu để chứng tỏ bản thân, cũng có người nói ông ta không màng danh lợi, sẵn lòng nhường cơ hội cho lứa sau.
Nhưng chỉ có chính Tần Duy SInh biết, đó là vì không ta chưa bao giờ có tư cách ứng cử.
Năm nhất theo học tại đại học K, ông ta đã từng gian lận trong một lần kiểm tra nọ.
Thật ra đó chỉ là một bài kiểm tra không mấy quan trọng về thống kê cơ bản, lúc đó Tần Duy Sinh lại quên mất công thức của câu hỏi lớn cuối cùng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống——ma xui quỷ khiến, ông ta định lén nhìn cuốn sách dưới ghế, lại bị giám thị bắt tại trận.
Không có bao nhiêu người biết về chuyện này, và sai lầm nhỏ bé này hoàn toàn không đáng kể so với thành công và danh tiếng hiện tại của ông ta. Kể cả khi không giải được câu hỏi cuối kia, ông ta vẫn là người đứng đầu bài kiểm tra đó.
Nhưng hành vi gian lận khi ấy, đã thực sự bị ghi lại trong học bạ của khu bảy. Học bạ được các trường đại học chia sẻ với nhau nhằm để công bằng, công chính giám sát lẫn nhau. Song, điều đó cũng có nghĩa, Tần Duy Sinh có thể một tay che trời ở đại học K, nhưng lại không có cách nào xóa bỏ được ghi chép gian lận nho nhỏ này.
——Mà điều kiện đầu tiên để ứng cử người đứng đầu khu bảy là, ứng cử viên không được có bất kỳ vết nhơ nào trong học bạ.
Trong vô số đêm trằn trọc mất ngủ sau này, Tần Duy Sinh đều cảm thấy ông trời đang trêu ngươi mình.
Dù cho lúc đó ông ta đã là giáo sư nổi tiếng nhất của đại học K, dù cho ông ta là đứa con cưng của trời cao trong mắt người ngoài, dù cho ông ta đã ôm gần hết các giải thưởng hàng đầu trong lĩnh vực——Tần Duy Sinh vẫn thấy không đủ. Bởi vì cái vị trí người đứng đầu mà ông ta vĩnh viễn không bao giờ có được này, đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời của ông ta.
Nội tâm ông ta trở nên cố chấp, méo mó.
Dẫu thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng phải có được vị trí này.
Ông ta vốn định sẽ bồi dưỡng con ruột của mình làm người đứng đầu, nhưng ông trời lại đùa cợt ông ta một cách tàn nhẫn——Do những năm tháng lao lực khi còn trẻ, cộng thêm căng thẳng tích tụ trong thời gian dài, nhiều năm sau khi kết hôn ông ta đã từng thử can thiệp bằng nhiều phương pháp y học nhưng vợ vẫn không thể mang thai.
Vậy nên ông ta đã chọn Nguyễn Mẫn, cho toàn hành tinh Hi thấy, ngay cả người không có tư chất đi nữa, chỉ có có Tần Duy Sinh làm chỗ dựa thì vẫn có thể ngồi vào vị trí người đứng đầu.
Và hôm nay, cuối cùng ông ta cũng có thể chính thức nhận được vinh dự vốn thuộc về mình dưới hàng nghìn đôi mắt dõi theo.
Trợ lý thì thầm nhắc nhở bên tai Tần Duy Sinh: “Giáo sư Tần, buổi lễ sắp bắt đầu rồi. Ngài hãy lên bục và ngồi xuống đi ạ.”
Tần Duy Sinh mở mắt ra, phục hồi tinh thần, treo nụ cười lên: “Được, tôi đi liền đây.”
Có hai chiếc ghế một trái một phải trên sân khấu, lần lượt là chỗ ngồi của Tịch Tiện Thanh và Tần Duy Sinh. Khúc Hà làm người dẫn chương trình đêm nay, đứng chính giữa, bà bắt đầu buổi lễ bằng vài lời phát biểu lịch sự mang tính hình thức.
Tần Duy Sinh mỉm cười giơ tay, ý bảo mình có lời muốn phát biểu.
“Trước khi buổi lễ bắt đầu, tôi có điều muốn nói.”
Tần Duy Sinh nhận micro, dịu giọng nói: “Tác phẩm này, là do học trò Nguyễn Mẫn khăng khăng muốn tặng cho tôi. Là người đứng đầu đương nhiệm của khu bảy, những gian khổ Nguyễn Mẫn và những gì em ấy đã bỏ ra học thuật, tôi đều thấy rõ. Cho nên tôi mong các vị đang có mặt ở đây có thể dành cho em ấy một tràng pháo tay.”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên như sấm dậy, Tần Duy Sinh mỉm cười trả micro lại cho Khúc Hà.
Khúc Hà nói: “Bây giờ chúng ta sẽ mời ngài Tịch Tiện Thanh giải thích về nguồn cảm hứng và ý tưởng thiết kế của tác phẩm này.”
Tịch Tiện Thanh vẫn luôn giữ im lặng nhận lấy micro.
“Cảm hứng chế tác tác phẩm này chủ yếu đến từ sự tận tâm giảng dạy và dẫn dắt không ngừng nghỉ của giáo sư Tần dành cho học trò.”
Ngữ điệu Tịch Tiện Thanh bình thản: “Tôi phải thừa nhận, đây là tác phẩm đánh giá phức tạp và dụng tâm nhất của tôi cho đến hiện tại.”
Máy quay nhanh chóng tập trung nhắm vào bục nâng ở chính giữa, quay cận cảnh.
Khi bục từ từ nâng lên, tác phẩm đánh giá cuối cùng của Tịch Tiện Thanh, rốt cuộc đã được công bố trước sự chứng kiến của mọi người.
——Một chiếc cúp có đường cong thanh thoát, khuôn dáng cao. Phần bệ được sử dụng cấu trúc nhiều tầng và phần tay cầm duyên dáng. Không có gì phải bàn cãi về sự đẹp đẽ và tinh xảo của nó.
Điểm mới lạ là, phần thân của chiếc cúp được bao quanh bởi nhiều lớp cầu thang xoắn ốc màu vàng.
Cả chiếc cúp to khổng lồ thế này… được làm hoàn toàn bằng vàng.
Người hiểu Tịch Tiện Thanh đều biết, vàng chưa bao giờ là vật liệu được ưa chuộng trong các tác phẩm của cậu. Ngay cả khi được sử dụng thì bình thường cũng chỉ để điểm xuyết hoặc làm nền cho viên đá chính khác.
Mà tác phẩm này, được lát toàn bộ bằng mảnh vàng tảng lớn, khiến người ngoài cảm thấy lộng lẫy, xa hoa, rực rỡ không thèm che giấu.
Dường như Khúc Hà cũng bị choáng ngợp bởi sự sáng chói này, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần lại: “Ngài Tịch có thể giới thiệu chi tiết và ý nghĩa của tác phẩm cho chúng tôi được không?”
Tịch Tiện Thanh: “Đương nhiên.”
“Trong mắt người ngoài như chúng tôi, giáo sư Tần đã tận tụy truyền đạt tri thức cho học sinh không vụ lợi, đào tạo ra vô số nhà nghiên cứu khoa học thông minh, xuất chúng.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Đồng thời máy quay cũng phóng to cận cảnh, khán giả mới thấy có bốn cái nút nhỏ dưới cùng của chiếc cúc.
Tịch Tiện Thanh ấn cái nút đầu tiên, nhiều cây non nhỏ bé màu vàng óng chậm rãi nhô lên từ tầng bậc thang đầu tiên, tạo nên vẻ đẹp như đang trồi lên từ mặt đất.
“Trong mắt học trò của giáo sư Tần, chắc hẳn giáo sư Tần cũng là một người thầy đáng để dựa dẫm và tin tưởng. Dưới sự dạy dỗ của ông, các sinh viên đều trưởng thành vững vàng.”
——Chính giữa cầu thang tầng thứ hai, cây vàng dần dần lớn lên, ra cành và lá non, cành lá bằng vàng có họa tiết tinh tế, sinh động như thật.
“Người đứng đầu Nguyễn Mẫn từng kể với tô, giáo sư Tần mà người thầy tốt che mưa chắn gió thay anh, là người dẫn đường đời anh, không có giáo sư Tần, anh ấy đã không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.”
Cầu thang tầng thứ ba dần hiện lên, chú hươu sao màu vàng đứng dưới tàng cây cành lá tươi tốt, lẳng lặng ngẩng mặt nhìn lên vị trí cao nhất ở nơi xa.
Cùng lúc đó, chính giữa đỉnh chóp của chiếc cúp, tượng điêu khắc chú cáo vàng đại diện cho Tần Duy Sinh cũng chầm chậm nâng lên——Trên mặt chú cáo nở nụ cười hiền từ, dịu dàng rũ mắt nhìn học trò dưới chân mình.
Giọng Tịch Tiện Thanh đều đều: “Từ ươm mầm đến lúc cành lá đâm chồi, đến lúc thân cây lớn lên, cành lá xum xuê, giáo sư Tần đã dùng mồ hôi và tâm huyết của mình tưới cho từng học trò.
Cậu ấn nút cuối cùng, từ dưới chân chú cáo vàng, cũng chính là giữa chiếc cúp, bắt đầu chậm rãi chảy ra một lượng lớn chất lỏng.
Đó là một chất lỏng màu trắng bạc độc đáo, giống như một loại kim loại lỏng nào đó, sáng bóng như gương, tràn ra từ mép chiếc cúp vàng, chảy xuống từng bậc thang, uốn lượn theo cầu thang.
Dòng chất lỏng lạnh lẽo và bí ẩn này tựa như một thác nước bạc, trước hết thấm vào chân chú hươu sao, làm ướt cành lá của cây, cuối cùng tưới đến cây non dưới tầng thấp nhất, tẩm ướt toàn bộ cầu thang dưới chiếc cúp.
Trong nháy mắt, mọi người đều nín thở.
——Chất lỏng chảy như những tia lửa biết đi, hay dải Ngân Hà lấp lánh, xuôi xuống chiếc cúp vàng và bậc thang bên dưới. Dưới ánh đèn sân khấu, cảnh tượng ấy đẹp đẽ và lộng lẫy đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Sau đó, bọn họ hiểu ra rằng hình như chất lỏng màu bạc đó chính là “mồ hôi và tâm huyết của Tần Duy Sinh” trong lời Tịch Tiện Thanh nói.
Hô hấp của Tần Duy Sinh cũng khựng lại——Yêu cầu về hiệu quả tương tác khó quên mà ông ta đưa ra lần gặp mặt trước, không ngờ Tịch Tiện Thanh thật sự làm được.
Ước mơ của ông ta sắp thành hiện thực.
Trong dòng chất lỏng xán lạn ấy, ông ta mê mẩn đối mắt nhìn chú hồ ly vàng trên đỉnh cúp, ông ta cách nó gần đến thế.
Nhưng ngay giây tiếp theo, dưới khán đài truyền đến lác đác những tiếng xì xào không giấu nổi.
Có người bày ra vẻ mặt khó hiểu, có người len lén chỉ chiếc cúp, châu đầu ghé tai với người bên lạnh, loáng thoáng nghe vài câu “Sao lại thế này?”.
Sau đó, ông ta nghe thấy Tịch Tiện Thanh hờ hững hỏi: “Giáo sư Tần, đây là ngài trong mắt bản thân, có đúng không?”
Lòng Tần Duy Sinh chợt căng thẳng, lần nữa nhìn về phía chiếc cúp, sắc mặt lập tức biến đổi, con ngươi run rẩy——
Bởi vì giờ đây ông ta mới nhận ra, những nơi bị chất lỏng bạc chảy ra trên chiếc cúp vàng… bỗng mất đi màu sắc!
Mặt ngoài vốn đang rực rỡ, lung linh của chiếc cúp vàng đột nhiên biến thành màu xám trắng loang lổ, và những cây non và cành non đã trở nên xỉn màu như thể khô cằn vì thiếu nước. Chú hươu sao vốn được tạo hình cực kỳ sống động cũng cởi ra lớp màu như bị rút mất linh hồn.
Từ vàng son lộng lẫy hóa tàn tạ trong chớp mắt, đôi mắt linh động của chú hươu sao trở nên mờ đục, chất phác ngước nhìn lên đỉnh.
Chỉ có chú hồ ly đứng ở trung tâm chiếc cúp, vị trí cao nhất kia vẫn mãi một sắc vàng huy hoàng, sáng ngời. Trong khi dưới chân chú cáo, dòng chất lỏng màu bạc đẹp đẽ vẫn ồ ạt trào ra, không ngừng chảy xuôi xuống phía dưới.
Nụ cười hiền từ, nhu hòa trên mặt tượng chú cáo bỗng chốc trở nên quái dị——Nó như một kẻ thủ phạm gây nên tất cả những điều này, nở nụ cười đứng trên đỉnh nhìn xuống, thờ ơ nhìn chăm chú vào mọi thứ bị tước đi sức sống dưới chân mình.
Trái tim Tần Duy Sinh chợt chùng xuống, quay phắt đầu nhìn về phía gương mặt của Tịch Tiện Thanh.
——Lại trông thấy Tịch Tiện Thanh đang bắt chéo chân ngồi ở nơi xa, bình thản đối mắt với ông ta như đã chờ đợi từ lâu.
“Nhưng tôi thật sự rất tò mò.”
Trong hội trường rộng lớn như thế, từng lời Tịch Tiện Thanh nói ra đều vang vọng rõ rành mạch: “Cướp đoạt công sức của người khác để thỏa mãn dục v.ọng ích kỷ của bản thân, dùng sự nghiệp để uy hiếp học sinh để thực hiện lòng tham của bản thân. Thậm chí không từ thủ đoạn hủy hoại cuộc đời của người khác để có được vị trí này. Ông thật sự có thể bình tâm nhận lấy món quà này ư?”