Trong một tuần ngắn ngủi, hành tinh Hi đã có đến ba sự kiện bùng nổ liên tiếp.
Tin đầu tiên mang tính trọng đại: Người đại diện đương nhiệm của khu sáu là Tịch Kiến Phong tuyên bố sẽ từ chức từ tháng sau. Tương lai khu sáu sẽ áp dụng chế độ song thủ lĩnh, với Tịch Tiện Thanh và Tịch Sâm cùng giữ vị trí người đứng đầu.
Tin này vừa tung ra đã lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn. Các cư dân mạng háo hức theo dõi cuộc chiến đẫm máu của gia đình quyền quý không thể tin nổi vào kết cục bình yên, ai cũng có hậu như vậy. Thậm chí còn có một vài người suy đoán, không chừng cuộc đánh giá này vốn đã là một phi vụ lăng xê được ông cụ Tịch lên kế hoạch tỉ mỉ ngay từ đầu.
Vụ việc thứ hai đã gây chấn động ở khu bảy——Tuy rằng việc Tần Duy Sinh bị bắt bỏ tù đã được giữ bí mật nghiêm ngặt, nhưng thông báo cách chức giáo sư vẫn được đại học K công bố trên trang web chính thức của trường.
Không lâu sau đó, đại học K lại công bố, giới thiệu một nhân tài mới cho Viện nghiên cứu về dị thường của tinh thần thể là Chúc Minh, người đã từng đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi y khoa và đã từng làm việc ở đại học T.
Ai mà không biết đến sự cạnh tranh gay gắt giữa hai trường đại học hàng đầu này, có người còn thẳng thừng trêu chọc Chúc Minh là máy thu thập các trường đại học hàng đầu, đoán rằng lần này anh gia nhập đại học K là để tranh cử chức vị người đứng đầu cho nhiệm kỳ kế tiếp. Cũng có người đào lại video ghi lại cảnh Tần Duy Sinh bị Nguyễn Mẫn tố cáo công khai tại hội trường hôm đó, suy đoán có thể còn có bí mật nào đó chưa được bật mí. Tuy nhiên, vì có quá ít bằng chứng liên quan và suy đoán đó cũng quá vô lý nên cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Vụ việc thứ ba vô cùng thú vị, và kỳ diệu làm sao khi đều có liên quan đến hai vụ việc trước đó——Các tay săn ảnh đã chụp được cảnh Tịch Tiện Thanh – người dạo này đang bận rộn với lịch trình cá nhân, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dưới tòa nhà viện nghiên cứu của đại học K và đón Chúc Minh tan làm về nhà riêng ở khu bảy.
Các tay săn ảnh ngồi canh cả đêm đã phát hiện ra rằng cặp đôi vừa mới ly hôn cách đây không lâu này lại thường xuyên ở bên nhau suốt đêm. Điều đó khiến cư dân mạng cảm thấy mình đang bị dắt mũi.
“Có phải tui bị thiếu hụt ký ức so với mọi người không? Không phải lần cuối cùng hai người này cùng xuất hiện trên hotsearch là… nhận giấy chứng nhận ly hôn sao? Hả hả hả?”
“Tưởng đã chia nhưng thật ra chưa chia.”
“Khoan khoan, tui phóng to ảnh lên nhìn thử, hình như lại đeo nhẫn lên rồi… Đây là một kiểu tình thú nào đó à? Hay là cách yêu đường mới? Chẳng lẽ ly hôn rồi yêu lại lần nữa sẽ kích thích hơn hay gì?”
“Đợi xíu, có mình tui thắc mắc là cưới lại rồi có tổ chức hôn lễ hay không thôi ư? Dù sao lần đầu tiên hai người họ đã không tổ chức chính thức mà. Lễ đường của người đại diện khu sáu chắc sẽ là đỉnh cao của mỹ học cho xem… Xoa tay hóng-ing…”
“Có ai để ý không? Nếu lần này Chúc Minh tranh cử người đứng đầu thành công thì tổ hợp này chính là người đại diện khu sáu x người đứng đầu khu bảy. Có ăn ý quá không vậy…”
Mùa đông khắc nghiệt sắp kết thúc, đầu xuân băng tuyết tan và mọi thứ đang dần trở về quỹ đạo.
Sau khi đánh giá kết thúc, việc tiếp nhận gánh nặng của người đại diện khu sáu không phải chuyện dễ dàng đối với Tịch Tiện Thanh. Tiếp quản công viện từ Tịch Kiến Phong đã khiến cậu muốn phân thân, phải tham gia hết buổi xã giao này đến buổi tiệc rượu khác; lịch trình của studio cá nhân cũng đã được sắp xếp kín đơn đặt hàng, bị quá tải trong một khoảng thời gian.
Chúc Minh càng bận bịu hơn, thậm chí đến mức chân đi không chạm đất——Anh vừa mới ký hợp đồng chính thức với đại học K, phòng thí nghiệm vừa mới được thành lập, di dời và mua sắm trang thiết bị đều phải đích thân làm lấy.
Mặc dù khu sáu và khu bảy cách không xa nhưng thời gian di chuyển vẫn tốn kha khá. Hai người bèn tranh thủ chắt chiu thời gian để gặp nhau vài ba lần sau giờ tan làm.
Một buổi chiều nọ, Tịch Tiện Thanh tới đón Chúc Minh tan làm.
Cuộc họp của Chúc Minh kéo dài từ sáng đến chiều, mê mang cả quãng đường về. Khi tỉnh dậy, anh hoang mang nhìn căn biệt thự và quang cảnh xa lạ ngoài cửa sổ năm giây: “Cho hỏi giờ anh đang ở hành tinh nào vậy?”
Rõ ràng là Tịch Tiện Thanh rất hài lòng với phản ứng của anh, thanh lịch khoanh tay trước ngực, liếc nhìn anh một cái: “Anh đang ở nhà của chúng ta.”
Chúc Minh ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, ngoan ngoãn gật đầu: “À à, hóa ta là nhà anh à.”
Năm giây sau, Chúc Minh hoàn toàn tỉnh táo: “… Anh ở đâu cơ? Em vừa mới nói gì? Em lặp lại lần nữa đi?”
Cách giải quyết vấn đề yêu xa của Tịch Tiện Thanh rất đơn giản và gọn gàng, dứt khoát——Cậu mua hẳn một căn biệt thự ở khu bảy, có đầy đủ hồ bơi và sân vườn, chuyển gần hết đồ đạc trong studio riêng qua đây.
Chúc Minh hay thấy khó hiểu về cách tiêu xài không giống ai của vị quý công tử này, nhưng phải thừa nhận, đúng là tiền có thể giải quyết phần lớn nỗi phiền não trong cuộc sống.
Biệt thự khu bảy của Chúc Minh có Chúc Doanh Doanh, biệt thự ở khu sáu của Tịch Tiện Thanh thì có Tịch Mộ Phi, có rất nhiều chuyện không tiện làm, dù rằng căn biệt thự này có xa hoa, lãng phí… nhưng nó thực dụng hơn hoa hồng làm từ đá quý nhiều.
Thế là, họ bắt đầu chính thức sống chung.
Phòng thí nghiệm mới của Chúc Minh đã được trang hoàng xong, mỗi thành viên thuộc phòng thí nghiệm đầu tràn đầy khí thế, tinh thần cầu tiến vượt xa anh, buổi họp liên quan đến đề tài hệt như muốn nhấn chìm anh.
Một buổi chiều thứ sáu nọ, khi đang chuẩn bị tan làm, Lưu Khoan đột nhiên gõ cửa, thò đầu vào, bảo là có vài kết quả thí nghiệm mới rất khó lý giải, hỏi Chúc Minh có thể nấn ná lại thêm nửa tiếng để thảo luận với mọi người không.
Tuy Chúc Minh từng nhiều lần rằng tăng ca là hành vi bị nghiêm cấm trong phòng thí nghiệm, nhưng không thể xua đuổi những người thật lòng khao khát tri thức, bèn gửi tin nhắn cho Tịch Tiện Thanh: “Hôm nay phải tăng ca, có lẽ sẽ về trễ một chút.”
Khi đến phòng trà, Chúc Minh mới phát hiện không biết phòng trà đã được trang trí thành một bữa tiệc nhỏ từ lúc nào——Chu Chúc, Nguyễn Mẫn và vài vị nghiên cứu sinh khác ngồi xung quanh chiếc bàn, mỉm cười nhìn về phía anh.
Lưu Khoan nâng chén rượu trong tay, tinh thần thể chuột lang nước lắc lư thân mình tròn vo: “Giáo sư Chúc, bữa tiệc nhỏ này là mọi người tổ chức để cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài đã đồng ý gia nhập nhóm, cũng đã cho chúng ta có cơ hội tụ họp tại đây…”
Nhớ lại những email đã gửi cho Chúc Minh suốt mấy năm mà không nhận được hồi âm, quay đầu nhìn về phía phòng thí nghiệm đã được sắp xếp ngăn nắp bên ngoài phòng trà, Lưu Khoan nghẹn ngào, không nói được một câu hoàn chỉnh, Tiền Đa ngồi bên cạnh vội tiếp lời: “Giáo sư Chúc, đến đây đi ạ, chúng ta cùng uống một ly.”
“Tôi hiểu tấm lòng của mọi người, sau này mọi người sẽ phải ăn khổ với nhau dài dài, đến lúc đó đừng mắng tôi sau lưng là được.”
Chúc Minh chớp mắt đùa dí dỏm, vỗ lên bả vai Lưu Khoan, liếc nhìn ly rượu trên bàn, chần chừ: “Nhưng rượu thì thôi. Lúc tôi say rượu có hơi điên…”
Lưu Khoan và Tiền Đa chỉ tưởng anh đang khách sáo: “Một ly thôi mà! Nếu say thì chúng tôi sẽ đưa ngài về nhà.”
Chúc Minh không từ chối được, đành nhận lấy ly rượu.
Mười phút sau, cảnh tượng trong phòng trà đã hoàn toàn thay đổi.
“Mọi người, đứng nghiêm cho tôi!”
Chúc Minh ngồi ngay ngắn ở giữa phòng trà, mặt ửng đỏ, biểu cảm nghiêm túc, say xỉn đập bàn: “Lắng nghe kỹ mệnh lệnh tiếp theo!”
Mọi người có mặt: “…”
Tiền Đa run lẩy bẩy thì thầm: “Sao, sao có thể? Chúng ta chỉ mời giáo sư Chúc uống hai ly rượu trái cây thôi mà…”
Chu Chúc đau khổ hít hà một hơi: “Đừng nói hai ly, một giọt anh Chúc cũng không uống nổi. Lần trước anh ấy uống rượu đã cưỡng hôn… Tóm lại, tửu lượng của anh ấy tệ vô cực.”
Tiền Đa lập tức giơ tay che kín miệng: “…”
“Bây giờ, hãy thả tinh thần thể——”
Chúc Minh ợ một tiếng, tạm dừng chốc lát, sau đó chống nạnh, ra lệnh với toàn bộ năng lượng, “… Thả tinh thần thể của mọi người ra đây, để tôi kiểm tra xem!”
Mọi người: “…”
Năm phút sau, các loài gặm nhấm đã run rẩy xếp thành một hàng trong phòng trà, hoẵng của Chu Chúc và hươu sao của Nguyễn Mẫn đứng cuối hàng. Mọi người ngập ngừng, do dự muốn nói lại thôi nhìn về phía Chúc Minh đang ngồi nghiêm chỉnh.
Gò má Chúc Minh ửng hồng, đeo găng tay truyền cảm vào, sờ soạng kiểm tra từng con.
Kiểm tra hoẵng của Chu Chúc xong, Chúc Minh hài lòng nói: “Cực kỳ khỏe mạnh, tiếp tục phát huy.”
Cười toe toét, vui vẻ gãi đầu.
Đến lượt Nguyễn Mẫn, Chúc Minh nhấc móng hươu lên, quan sát kỹ một lúc, cuối cùng sờ hai chiếc sừng trên đầu: “Hơi suy dinh dưỡng, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nguyễn Mẫn cụp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Vâng”.
Kiểm tra cả hàng, cuối cùng đến lượt Lưu Khoan, Chúc Minh say khướt híp nửa mắt, nhìn chòng chọc vào chú chuột lang nước đầy đặn, chất phác trên mặt đất, suy tư hồi lâu.
“Nhìn là biết chỉ số BMI của tinh thần thể của anh đã trên 35, xếp vào béo phì cấp độ hai.”
Chúc Minh lời nói sâu xa, vỗ bụng chuột lang nước, ỡm ờ chỉ huy, “… Xoay mình đi, để tôi xem lượng mỡ tích tụ chỗ mông cỡ nào.”
Lưu Khoan toát mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Giáo sư Chúc, tôi, tôi sẽ kiểm soát chế độ ăn, nhưng mà mông… hay là mình bỏ qua đi…”
Chúc Minh quay mặt đi, che miệng ợ một cái, vừa định bất mãn nói điều gì đó, tầm mắt của Chu Chúc lạc ra phía sau anh, biểu cảm chợt biến đổi, đưa mắt ra hiệu như điên: “Anh, anh Chúc, hay là anh kiềm chế xíu đi——”
Chúc Minh không thích bị cản trở khi đang khám nửa chừng, nhíu mày, đôi mắt say lờ đờ “Hử?” một tiếng.
Ngoảnh đầu lại, anh trông thấy Tịch Tiện Thanh đang đứng yên ngay cửa phòng trà. Cậu mặc chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm, khoanh tay trước ngực với vẻ mặt lạnh lùng.
Hướng nhìn của cậu dừng trên bàn tay đang đặt trên cơ thể tròn quay của chuột lang nước, dừng lại vài giây, cất lời bằng giọng điệu hờ hững: “Đây là tăng ca mà anh nói, đúng không?”
Nói dối tăng ca nhưng thật ra đang tham dự một bữa tiệc, trong bữa tiệc tùy tiện “kiểm tra” tinh thần thể của người khác, bị bắt quả tang ngay lúc đang vu.ốt ve chúng.
Hậu quả của tất cả những chuyện này là, sau khi về đến nhà, Chúc Minh đã bị Tịch Tiện Thanh đè trong phòng sách, tiếp tục “tăng ca một chút” với cường độ cao.
Bàn làm việc trong nhà mới rất to, kệ sách rất lớn, Chúc Minh chống một tay lên bàn, một tay vịn vào kệ sách. Ngón tay chuyển sang màu xanh trắng vì vận lực, sách trên kệ cũng lắc lư nhẹ theo động tác.
Thật ra Chúc Minh đã tỉnh rượu gần hết trên đường về nhà, ban đầu còn định giả say lừa cho qua chuyện, nhưng về sau giọng nói cũng đổi tông, khàn giọng liên tục năn nỉ xin đổi chiến trường lên giường.
Mọi khi Tịch Tiện Thanh rất thích dáng vẻ nũng nịu này của anh. Nhưng rõ ràng do tâm trạng hôm nay không vui, chim công lớn không nghe lọt tai bất kỳ lời nói ngọt ngào nào, chỉ vùi đầu tập trung vào việc đang làm, dùng lực mạnh hơn bao giờ hết.
Lạ thay, điều đó lại khiến Chúc Minh cảm nhận được từng đợt hưng phấn khó tả bên trong nỗi sợ hãi. Chẳng biết là sướng hay là khó chịu, nước mắt s.inh lý trào ra, lăn xuống theo đuôi mắt xinh đẹp đang ửng đỏ. Chiếc đuôi xù lông của cáo trắng cũng run rẩy từng đợt. Một người một cáo, cuối cùng kiệt sức đến mức không nhấc nổi một ngón tay.
Khi vệ sinh và tắm rửa trong phòng tắm, anh chỉ có thể bám trên người Tịch Tiện Thanh suốt cả quá trình, mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Ngẫm nghĩ lại, Chúc Minh nhận ra có lẽ tối nay mình đã phạm khá nhiều sai lầm, vì vậy anh vòng tay qua cổ Tịch Tiện Thanh, tiến hành dùng phương pháp loại trừ từng cái một.
Anh thăm dò thử trước: “Lần sau anh… không bao giờ uống rượu nữa?”
Tịch Tiện Thanh không trả lời, nhấc mí mắt lên nhìn anh.
Chúc Minh suy xét thêm, lại nói tiếp: “Sau này sẽ kịp thời báo cáo hành trình, tan làm đúng giờ.”
Dường như Tịch Tiện Thanh đã hài lòng hơn đôi chút, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cầm vòi hoa sen lên, rũ mắt tiếp tục rửa trôi bọt biển sau eo anh.
Xem ra đáp án vẫn chưa đúng.
Chúc Minh sực nhớ đến chuyện gì đó, chọt ngón trỏ lên ngực Tịch Tiện Thanh, nhỏ giọng dò xét bên tai cậu: “Bàn tay này, sau này chỉ sờ mỗi Nước Rửa Chén nhà ta thôi?”
Anh nhận thấy cánh tay đang ôm lấy mình của Tịch Tiện Thanh chợt cứng đờ.
Đúng mật khẩu rồi.
Rốt cuộc Tịch Tiện Thanh cũng chịu nhìn anh một cái, rất lâu sau mới bình thản mở miệng: “… Anh muốn sờ ai thì sờ, em cũng không kiệt đến mức ngăn cản anh hành y đâu.”
Chúc Minh chớp chớp mắt, dịu giọng giải thích: “Có nói em ngăn cản anh đâu nha. Là anh hoàn toàn tự nguyện, không được ư?”
“Nhưng mà ngoại trừ Nước Rửa Chén…”
Hơi nước trong phòng tắm nghi ngút, Chúc Minh mỉm cười ngẩng đầu nhìn cậu. Đồng thời, bàn tay cũng không chịu an phận trên ngực Tịch Tiện Thanh, từ từ trượt xuống, cuối cùng chạm đến một nơi không ngờ đến, lại tựa như nằm trong dự đoán của bọn họ: “Đúng là còn có thể chạm đến một vài nơi khác có ý nghĩa hơn.”
Hơi thở của Tịch Tiện Thanh bỗng trở nên nặng nề, cậu nghe thấy người trước mặt nói bằng giọng dịu nhẹ: “… Có phải chúng ta vẫn chưa từng thử phòng tắm không?”
Sương khói trong phòng tắm mờ ảo, anh nâng mắt, hàng lông mi ướt át không che giấu được nét cười ranh mãnh sâu trong đôi mắt, đây rõ ràng là một sự cám dỗ trắng trợn.
Vòi hoa sen rơi xuống đất, nhịp thở đột ngột thay đổi——Là Tịch Tiện Thanh đã rũ mắt sáp lại, đè người trước mặt lên tường phòng tắm, cúi đầu hôn xuống không hề do dự.
Phòng thí nghiệm của Chúc Minh ở đại học K chính thức đi vào hoạt động, thời điểm vừa mới nhậm chức, anh đã nhận được rất nhiều lời chúc và quà cáp.
Cửa hàng bánh ngọt ở khu hai của Thẩm Anh đã chính thức khai trương, cố tình gửi mấy hộp cupcake xinh xắn với nhiều hương vị khác nhau đến. Tay nghề của cô rất tốt, ai trong phòng thí nghiệm cũng khen không hết lời.
Cùng lúc đó, còn có hai túi giấy dầu được gói ghém kín mít được gửi đến, trên đó có ghi chú thời gian hâm nóng viết bằng tay rất tỉ mỉ. Sau khi mở ra, bên trong chứa đầy những chiếc bánh pancake có họa tiết cừu và hoa anh đào thơm ngọt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tấm lòng đến từ Kỷ Nhung.
Đàm Ngọc và Phong Gia Trì cũng gửi lời chúc. Hiện tại bọn họ đang đi nghỉ dưỡng ở khu ba, nhưng vẫn không quên gửi đến vài con robot được thiết kế rất đẹp do công ty mới nghiên cứu ra.
Mỗi con robot đều có chức năng khác nhau. Một số có thể lưu trữ hồ sơ thí nghiệm, một số có chức năng vận chuyển và bổ sung nguyên liệu đã hết trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn có thể tự động rửa sạch ống nghiệm và cốc chịu nhiệt, giúp tiết kiệm được phần lớn thời gian quý báu.
Năm giờ chiều thứ sáu, hầu hết mọi người trong phòng thí nghiệm đều đã ngoan ngoãn tan làm, lúc đi ngang qua văn phòng còn nhao nhao chào tạm biệt Chúc Minh.
Chúc Minh đáp lại bằng một nụ cười. Muộn thêm một lát nữa thì Tịch Tiện Thanh mới đến viện nghiên cứu đón anh, vẫn còn thời gian nên anh sắp xếp lại đống tài liệu trên mặt bàn.
Phần lớn là những ca bệnh mà anh đã tích lũy và phương án điều trị suốt mấy năm qua với sự cho phép của bệnh nhân. Có không ít những ca bệnh thú vị có thể thêm vào đề tài nghiên cứu.
Chúc Minh đã in chúng ta và cho vào cùng một tập hồ sơ, giờ đây lật xem từng tờ một, lòng ngập tràn cảm giác thành tựu.
Đương nhiên, trường hợp độc đáo nhất trong số đó, cũng là ca bệnh duy nhất được anh soạn thành một tập riêng, chính là tập tài liệu có tiêu đề “Cách để cậu ấy xòe đuôi” kia.
Chúc Minh lật xem tập hồ sơ này, ý cười dưới đáy mắt càng sáng ngời, mãi đến khi lật đến tờ cuối cùng trắng trơn, mới suy tư tạm dừng một lát.Phải, hồ sơ bệnh án này vẫn chưa hoàn thành.
Cầm lấy bút, ngẫm nghĩ một lúc, anh bắt đầu ghi chép lần cuối cùng.
【Triệu chứng bất thường của tinh thần thể】: Bẩm sinh không thể điều khiển lông đuôi.
【Nguyên nhân của lần ghi chép này】: Đã khỏi hẳn, có thể xòe đuôi theo ý muốn của chủ nhân.
(Ghi chú: Lúc xấu hổ hoặc trải qua sự dao động kịch liệt về mặt sin.h lý thì đôi khi lông đuôi vẫn xuất hiện tình trạng run rẩy với cường độ cao một cách mất khống chế.)
Ngòi bút khựng lại, dừng trên dòng【Tổng kết phương án điều trị】lỗ tai của cáo trắng khẽ giật. Chúc Minh buông bút, tự dưng cũng không biết nên tả thế nào.
Thông thường thì dòng này sẽ viết tên thuốc, liều lượng và tần suất sử dụng, nhưng bệnh của Tịch Tiện Thanh lại là thứ khó có thể giải thích bằng thuốc hay dữ liệu khoa học.
Đương lúc đang rối rắm, tiếng gõ cửa vang lên. Giương mắt nhìn, chính chủ đang đứng ngay trước cửa với vẻ mặt điềm tĩnh.
Chúc Minh hơi ngạc nhiên, đặt bút xuống: “Sao lại lên thẳng đây vậy? Gọi điện kêu anh xuống lầu là được mà.”
Tịch Tiện Thanh bình tĩnh giơ chiếc túi trong tay lên, chim công xanh phía sau vui vẻ nheo nửa đôi mắt hạt đậu: “Tiện thể đem vài món đồ trang trí đến đây.”
Chúc Minh: “…”
Khi mới chuyển đến viện nghiên cứu đại học K, Tịch Tiện Thanh có tiêu chuẩn thẩm mỹ khắc nghiệt, theo đuổi sự tinh tế ngay trong cuộc sống thường ngày đã đến tham quan văn phòng của Chúc Minh, quả quá trình chưa từng giãn mày dù chỉ một lần.
Chúc Minh vốn rất hài lòng, bị ánh mắt sắc bén của cậu phê phán, tức thì cũng thấy văn phòng này hơi tồi tàn: “Không thì… em giúp anh trang trí chút đi?”
Chúc Minh bảo là “chút”, nhưng hiển nhiên, cách anh và Tịch Tiện Thanh lý giải từ đó hoàn toàn khác nhau.
Ban đầu mấy món trang trí do Tịch Tiện Thanh mang đến còn khá bình thường, chỉ là vài món trang trí nhỏ thông thường, càng về sau càng quá đáng, cái gì mà bình hoa chạm nổi cao cấp, hộp nhạc tráng men… Thậm chí sau đó còn có một bức tranh sơn dầu siêu to.
Lúc này đây, trong tay Tịch Tiện Thanh là một chậu bonsai. Chỉ cần nhìn vào chất liệu của chậu đã biết giá cắt cổ, cành cây được cắt tỉa khéo léo thành tầng tầng lớp lớp xen kẽ, toát lên vẻ quý phái.
Chúc Minh hít một hơi thật sâu: “Đây là văn phòng của anh, không phải viện bảo tàng.”
Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm vào mặt anh, mãi không nói gì, chim công xanh phía sau chớp chớp đôi mắt hạt đậu, lông đuôi hơi cong lên lặng lẽ rũ xuống một chút.
Chúc Minh khẽ thở dài, nhìn bồn cây: “Nhưng đúng là rất đẹp… vậy phiền em giúp anh bài trí nhé.”
Bây giờ, Tịch Tiện Thanh mới “Ừm” một tiếng, xoay người, mặt hướng về phía kệ sách gần như đã bị lấp đầy của Chúc Minh, tìm một chỗ thích hợp để đặt.
Chúc Minh quan sát kỹ hành động của cậu, và cả chim công xanh vui vẻ dựng đuôi lên lần nữa, khóe miệng không nhịn được hơi nhúc nhích, như thể sực nhớ ra gì đó, lại cầm lấy cây bút.
Chỉnh chậu cây đến góc độ vừa ý, Tịch Tiện Thanh quay đầu lại thì thấy Chúc Minh đang nhếch khóe miệng, ghi chép gì đó lên trang giấy.
Cậu liếc qua: “Đang viết gì vậy?”
Chúc Minh nhanh nhẹn che chắn bằng tay: “Bí mật.”
“…” Tịch Tiện Thanh thở hắt, cầm lấy áo khoác trên giá áo bên cạnh, giũ ra, giơ ra phía sau anh, thản nhiên nói, “Còn nửa tiếng là phim chiếu rồi.”
Lúc này, Chúc Minh mới quyến luyến buông bút, đứng dậy: “Tới đây.”
Anh ngoan ngoãn luồn tay vào áo, để Tịch Tiện Thanh cài cúc áo giúp mình, đưa ra yêu cầu hợp lý: “Hôm nay xem phim điện ảnh xong, anh muốn ăn lẩu gà dừa mà hôm trước thấy.”
“Được.”
“Nhưng giờ bụng đói quá à… Ừm, vẫn nên mua một hộp bắp rang trước khi xem phim đi, thêm một bắp rang bơ và coca đá… Lát nữa anh đi lấy vé, em đi mua cho anh.”
“…”
“Tịch Tiện Thanh, đừng có giả điếc, nhớ kỹ chưa đó?”
“… Em biết rồi.”
Cửa văn phòng nhẹ nhàng khép lại, trên hành lang, họ đan mười ngón vào nhau, bóng người bị trải dài dưới ánh chiều tà.
Phía sau bọn họ, cáo trắng ve vẫy chiếc đuôi lông xù mềm mại, chim công xanh giơ bộ lông đuôi mảnh dài lộng lẫy, sánh bước theo chủ nhân, dần khuất bóng nơi cuối hành lang.
Mặt trời lặn xuống đường chân trời, hoàng hôn nhuộm tầng mây thành sắc cam tím tĩnh lặng, ánh chiều tà xán lạn dịu dàng chiếu xuống, gió nhẹ nổi lên, phất qua trang giấy trên mặt bàn.
Trang cuối cùng của hồ sơ bệnh án có tiêu đề “Cách để cậu ấy xòe đuôi”, tại dòng “Tổng kết phương án điều trị”, vừa được Chúc Minh để lại dòng chữ xúc tích:
——Thuốc và châm cứu khó trị, chỉ có tình yêu mới chữa được.
Hết chính truyện.