Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 9

Chạng vạng, trong phòng làm việc của Tịch Tiện Thanh.

Biệt thự của Tịch Tiện Thanh nằm trong khu vực yên tĩnh, xa hoa ở khu sáu, đã được đích thân ông cụ Tịch Kiến Phong thiết kế.

Tịch Kiến Phong không thèm che giấu tình yêu thương của mình đối với cậu cháu trai này: Biệt thự không chỉ có khu vực sinh hoạt rộng rãi, thoải mái mà khu vực làm việc còn được trang bị hệ thống chiếu sáng tốt nhất, cùng với hầm có an ninh nghiêm ngặt, cân nhắc chu đáo về mọi mặt.

Xưa nay khu sáu không thiếu những nhà thiết kế trang sức ưu tú, nhưng Tịch Tiện Thanh còn trẻ với tác phong kín đáo lại là người được bàn tán nhiều nhất trong số những người thừa kế của Tịch Kiến Phong.

Một lý do trong số đó là, tài năng của cậu cũng hiếm có không kém.

Vô số nghệ sĩ nổi tiếng muốn sở hữu tác phẩm của cậu, song cậu có một tiêu chuẩn riêng để lựa chọn khách hàng, thà ít mà chất, thành viên trong nhóm tuy ít nhưng lành nghề, hiếm khi hợp tác với người khác.

Đương nhiên, phong cách ngạo mạn này cũng hay bị người ta chỉ trích.

Dẫu vậy, cứ mỗi khi tác phẩm mới của cậu được người ta đeo lên người, người cùng ngành lại không cầm lòng được đi nghiên cứu chi tiết các kỹ thuật mà cậu sử dụng, không thể không bị tài năng và thiên phú của cậu chinh phục.

“Đẹp quá.”

Từ Dung vu.ốt ve vòng cổ trước ngực, dạt dào ý cười nói: “Buổi họp thường niên của công ty lão già nhà tôi sắp diễn ra ngay tháng sau, ngày nào tôi cũng mong ngóng thành phẩm của cậu. Hôm nay đeo lên, quả nhiên không khiến tôi thất vọng, không uổng công tôi đi một chuyến xa đến đây để thử.”

Tinh thần thể của Từ Dung là một con bướm Morpho ngọc trai có màu lam huỳnh quang, lúc này đang vui vẻ vỗ cánh trên vai bà.

Bà vốn là người khu sáu, khi còn trẻ đã gả cho một ông chủ của công ty công nghệ trò chơi ở khu bốn, tính tình rộng rãi, vung tay hào phóng, vì thường xuyên phải tham dự các buổi tiệc rượu nên giao toàn bộ trang sức của gia đình cho Tịch Tiện Thanh thiết kế.

Người khu bốn theo đuổi lối sống hưởng lạc đúng lúc, sống buông thả. Trong công ty của chồng Từ Dung chủ yếu là người trẻ mang tư duy hiện đại, nhưng bản thân Từ Dung không bỏ được thẩm mỹ thanh lịch, tao nhã truyền thống của khu sáu, vậy nên việc tìm được món trang sức vừa ưng ý vừa phù hợp với các sự kiện đã trở thành chuyện khó khăn.

Cho nên lúc thiết kế chiếc vòng cổ này, Tịch Tiện Thanh chủ yếu sử dụng các đường bện uyển chuyển, đan chéo vào nhau để làm nổi bật viên sapphire được cắt hình quả lê ở chính giữa, phần đuôi dây được đính một viên ngọc trai có hình dạng bất quy tắc, tổng thể thành phẩm toát lên hơi thở hiện đại trong khi các chi tiết vẫn không mất đi nét đẹp trang nhã, dịu dàng.

“Nhưng hôm nay bà vẫn chưa thể mang đi được.” Tịch Tiện Thanh đeo bao tay vào, cất vòng cổ vào hộp, “Còn phải chỉnh lại độ dài sợi dây chuyền.”

“Được được được, nghe theo cậu hết, cái người cầu toàn này.”

Từ Dung cười nói: “À đúng rồi, nhưng tôi có nghe nói, hai tháng nữa là các cậu bắt đầu đánh giá tuyển chọn đại diện khu rồi. Đám họ hàng phiền phức nhà cậu… có phải sắp phải nhức đầu nữa rồi không?”

Tịch Tiện Thanh không trả lời thẳng: “Dốc hết sức, dựa vào bản lĩnh của mình thôi.”

Từ Dung bật cười, quở mắng: “Nhưng nếu cậu bận rộn thì phải tốn nửa năm, vậy cậu không thể chuẩn bị được món nào cho tiệc sinh nhật của con gái tôi đúng không?”

Tuy nói nghe có vẻ đùa giỡn, nhưng lời từ miệng những người phụ nữ giàu có ở cấp bậc này thì chẳng có bao nhiêu lời chỉ là đùa đơn thuần.

Tịch Tiện Thanh không nói gì, chỉ gật đầu với Diệp Lộ đứng phía sau.

Diệp Lộ mở chiếc vali khác trên bàn, để lộ ra món trang sức nằm yên trong đó.

“Đây là lô ngọc trai ốc xà cừ được chọn từ vùng duyên hải của khu hai, đều có sắc cam hồng hoặc hồng đậm đẹp nhất.”

Tịch Tiện Thanh nói: “Nhưng có lẽ cô bé cũng thích những món trang sức truyền thống nên tôi đã chọn padparadscha sapphire có màu sắc tinh nghịch để làm phương án dự phòng. Cho dù chúng tôi không ở khu sáu thì các nhà thiết kế trong nhóm có bản mẫu cũng sẽ kịp thời chế tác.”

Không như những viên ngọc trai được nuôi cấy nhân tạo theo phương pháp truyền thống trong vỏ sò mẹ, bàn tay con người không thể can thiệp vào quá trình nuôi cấy ngọc trai ốc xà cừ, thêm vào đó còn mất rất nhiều thời gian, cho nên chúng cực kỳ hiếm.

Từ Dung chăm chú ngắm viên ngọc trai ốc xà cừ nằm trên đó, hoa văn ngọn lửa mềm mại, tinh tế, chất lượng cũng như độ bão hòa đều tuyệt vời. Hẳn là đã được sàng lọc kỹ càng hoặc là tinh phẩm được mua từ các buổi đấu giá.

Bà vui mừng thốt lên: “Ái chà, cậu cũng thật là, sao lại lén lút chuẩn bị nhiều như vậy? Mau đưa lại đây cho tôi xem kỹ hơn.”

Diệp Lộ đang định bước đến nhưng vừa hay Tịch Tiện Thanh đang đeo găng tay nên xua tay bảo để mình tới là được.

Không ngờ ngay sau đó, điện thoại đặt trên bàn bắt đầu rung lên.

Tâm trạng Từ Dung rất tốt, nói: “Không sao, đừng để lỡ công chuyện của cậu, cứ nghe đi.”

Tịch Tiện Thanh do dự vài giây, lo rằng đó là người hầu đang chăm sóc Tịch Mộ Phi gọi đến, vì thế một tay tháo găng tay cầm điện thoại, một tay khác cầm lấy viên ngọc trai ốc biển có chất lượng tốt nhất từ vali.

Thật ra tay Tịch Tiện Thanh luôn rất vững vàng, có thể khắc lên những viên đá quý siêu nhỏ, cầm một viên ngọc trai nhỏ lên chẳng phải vấn đề to tát gì.

Tuy nhiên, ngay hai giây sau khi nhận cuộc gọi, con ngươi của Tịch Tiện Thanh bỗng co lại, tay bất chợt không kịp đề phòng run rẩy!

May mắn là cậu kịp bình ổn lại tâm trạng, lập tức nắm chặt viên ngọc trai ốc biển trong tay, mới không để nó rơi xuống sàn rồi để lại vết xước. Bà Từ ở một bên ôm ngực kêu lên “Nguy hiểm thật”.

Mà người ở đầu dây bên kia sở hữu giọng nói trong trẻo vừa mát lành vừa ôn hòa——

“Cưng à, đang bận sao?”

Thấy Tịch Tiện Thanh mãi không đáp lời, hơi thở đầu bên kia cũng khựng lại một giây, ngay sau đó nhẹ giọng dò hỏi một cách mập mờ: “Là anh đây, anh nhớ em, cuối tuần này đến nhà anh ăn cơm nhé?”

Kể từ sau khi Chúc Minh gặp tai nạn, biệt thự nhà họ Chúc hiếm khi có bầu không khí náo nhiệt.

Lúc đó Chúc Minh còn nằm trên giường dưỡng thương, khó giữ bí mật với những người làm, khó tránh khỏi việc bị bàn tán sau lưng. Sau khi Chúc Doanh Doanh phát hiện đã vô cùng tức giận, đuổi việc gần hết, chỉ chừa lại vài người phụ giúp nấu nướng và dọn dẹp.

Lúc đó sức khỏe của Chúc Minh thật sự rất yếu, ngủ mê man cả ngày là chuyện như cơm bữa. Chúc Doanh Doanh giao công việc cho cấp dưới, một mình canh trong nhà từ sáng tới tối, trông mong chờ anh tỉnh lại.

Bà chăm nom cho Chúc Minh đến mức gần như có chút ám ảnh. Đương nhiên cũng vì thế mà Chúc Minh đã từng cãi vả với bà, bởi vì anh cảm thấy Chúc Doanh Doanh cứ ở bên cạnh mình mãi càng chứng mình anh là một kẻ vô dụng.

Anh bảo Chúc Doanh Doanh hãy đến công ty tiếp tục xử lý công việc, hẹn hò với vị quân nhân khu một đang theo đuổi bà, sống cuộc sống của chính bà đi.

Nhưng cứ hễ anh thử nói ra những lời này thì nước mắt của Chúc Doanh Doanh lại kéo đến như xả lũ.

Về sau Chúc Minh mới nhận ra, thật ra chính mình đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể đi được nữa, người không thể bước ra khỏi đó không phải anh, mà là Chúc Doanh Doanh.

Lần này Tịch Tiện Thanh đến thăm, tuy nói là ăn một bữa cơm, nhưng Chúc Doanh Doanh vẫn mời một vị đầu bếp chuyên nghiệp của khu hai đến nhà.

Chúc Doanh Doanh phấn khởi dặn dò với đầu bếp: “Vị khách hôm nay là người khu sáu, khẩu vị khác với người khu bảy chúng ta nên hãy làm thêm món súp hạt sen thanh đạm đi.”

Chúc Minh nhìn vào nhà bếp đang rất náo nhiệt, ngập tràn hơi thở cuộc sống, quan sát Chúc Doanh Doanh đang đi tới đi lui trong đó, bỗng chợt ngộ ra.

Tiếng chuông biệt thự vang lên, mạch suy nghĩ của Chúc Minh trôi trở về.

Điều khiển xe lăn đến trước cửa, vừa mở cửa, Chúc Minh vừa hay đối diện với tròng mắt màu xanh sẫm của Tịch Tiện Thanh.

Cuộc gọi khi ấy quá đỗi vội vàng.

Nhất là do Chúc Minh mở bài bằng một câu “Cưng à, anh nhớ em”, nói chung là khiến cho người ở đầu bên kia sốc không nhẹ, năm giây sau, anh vẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng như không.

Lúc đó đang bật loa ngoài, cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia lại không có tiếng người đáp lại, biểu cảm trên mặt Chúc Doanh Doanh dần trở nên khó hiểu.

Lòng Chúc Minh cuống muốn chết, hơi nghiến răng, gượng cười nói: “Cưng nói chuyện đi chứ. Chủ nhật tuần này, em rảnh không?”

Chúc Minh cố ý nói bằng giọng điệu và lời lẽ ngọt ngấy đến phát ớn, hy vọng Tịch Tiện Thanh có thể sớm nhận ra điều bất thường.

Quả nhiên người ở đầu bên kia cuối cùng cũng loáng thoáng suy đoán ra gì đó: “… Rảnh.”

Chúc Minh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trở nên dịu dàng: “Được, anh sẽ gửi địa chỉ cho em sau. Chúc ngủ ngon?”

“… Chúc ngủ ngon.”

Chúc Minh gần như cúp điện thoại ngay tức khắc.

“Em ấy chỉ có mỗi khuyết điểm này thôi.”

Anh che điện thoại lại, nở nụ cười không chút sơ hở với Chúc Doanh Doanh: “Khá ít nói, ngoài lạnh trong nóng.”

Quay lại mốc thời gian hiện tại.

Chúc Minh nhìn chăm chú vào cậu chàng đẹp mã, chân dài vai rộng như siêu mẫu đang mặc trên mình bộ lễ phục trang trọng mà trầm ngâm suy nghĩ: “Ngài Tiểu Tịch, đây là nhà tôi, không phải tuần lễ thời trang cao cấp của khu sáu các cậu đâu.”

Vành vai Tịch Tiện Thanh lập tức ửng hồng: “Là anh nhấn mạnh với tôi, gặp phụ huynh phải ăn mặc chỉnh tề.”

“Ý tôi là đừng mặc mấy thứ như áo phông——”

Chúc Minh lặng im một giây, giơ tay nắn huyệt Thái Dương: “Là lỗi của tôi, nghĩ kỹ lại thì người như cậu vốn chẳng có loại quần áo như thế trong tủ đồ.”

Tầm nhìn hơi chệch đi, anh nhìn dàn vệ sĩ phía sau Tịch Tiện Thanh, do dự hỏi: “Cậu tính cướp nhà tôi đấy à?”

Tịch Tiện Thanh giận dữ nói: “Lúc đó cũng chính anh nói, phải chuẩn bị quà tặng.”

Chúc Minh nhìn kỹ hơn mới nhận ra trên tay mỗi vệ sĩ đều đang cầm một hộp quà được đóng gói kỹ lưỡng, càng nhức đầu hơn: “Tôi chỉ bảo đừng đến tay không, còn cậu chơi lớn thế này… định đến đây chúc Tết sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Tịch Tiện Thanh đã từng ghé qua vô số buổi triển lãm trang sức của những nhân vật máu mặt hay những buổi đấu giá, nhưng chưa từng đến nhà ai làm khách bao giờ.

Giờ phút này, rốt cuộc cậu đã muộn màng nhận ra, có lẽ mình đã chuẩn bị hơi lố.

Cảm giác xấu hổ và lúng túng đan xen, cằm Tịch Tiện Thanh cứng đờ, cậu lạnh giọng ra lệnh với nhóm người phía sau: “Để lại đồ ngọt và trái cây, còn lại, giữ y nguyên mang về.”

Chúc Minh đột nhiên lên tiếng, chỉ vào món đồ trong tay một vệ sĩ: “Khoan đã, trong hộp gỗ nhỏ này là gì?”

Tịch Tiện Thanh khựng người: “Một chiếc lược gỗ làm từ gỗ tử đàn khắc hoa ngọc lan, không cần thì bảo bọn họ mang về luôn đi.”

Giá của một chiếc chắc sẽ không đắt đến nỗi nào, Chúc Minh thấy họa tiết chạm khắc tinh xảo trên chiếc hộp, cảm thấy đây hẳn là một món quà thích hợp.

Chúc Minh khẽ nói với vệ sĩ sau lưng Tịch Tiện Thanh: “Giữ món này lại đi, cảm ơn.”

Tịch Tiện Thanh không nói gì, nhưng sắc mặt dịu đi thấy rõ.

Nhóm vệ sĩ đông nghịt ngoài cửa rút lui, cuối cùng Chúc Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngẩng đầu nhìn trang phục của Tịch Tiện Thanh vài giây, vẫy tay: “Lại đây một chút.”

Tịch Tiện Thanh lạnh mặt liếc anh, không mấy tình nguyện cúi đầu xuống.

Khoảng cách vẫn chưa đủ, Chúc Minh trực tiếp giơ tay lên, ngón trỏ móc vào cà vạt của Tịch Tiện Thanh, đầu ngón tay hơi cong lại, ngay sau đó kéo xuống——

Khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, Tịch Tiện Thanh nghe thấy Chúc Minh nhẹ nhàng cất lời: “Cảm ơn cậu đã chuẩn bị mọi thứ, rất đẹp, cũng rất chu đáo.”

Thân thể Tịch Tiện Thanh cứng đờ.

“Chỉ có điều, chiếc nhẫn và khoang thí nghiệm mà cậu cho tôi đã khiến dì út thấy áp lực lắm rồi. Nếu đống đồ kia vào cửa nhà tôi thì chắc hôm nay tôi sẽ bị bà ấy chửi chết mất.”

Chúc Minh dùng ngón tay lướt theo mép chiếc cà vạt tơ tằm, nghiên cứu xem phải cởi ra như thế nào: “Chưa từng có ai cẩn thận chuẩn bị quà cho tôi như thế bao giờ. Dù cho cậu chỉ đang thực hiện điều khoản theo thỏa thuận thì tôi vẫn muốn nói cảm ơn cậu.”

“Người khu sáu sẽ không bao giờ coi nhẹ người khác về mặt lễ nghi.”

Tịch Tiện Thanh lặng im một lúc, mới nói tiếp: “Nếu anh thật lòng nhận ra chuyện hôm nay đã làm phiền đến tôi, vậy mong anh cũng sớm cho tôi thấy giá trị của một vị bác sĩ như anh có thể mang lại.”

“Chuyện đó là đương nhiên.”

Chúc Minh cũng không rành việc thắt cà vạt, lại kéo xuống thêm chút nữa: “Cơ mà chiếc cà vạt này, tối nay chúng ta không cần nó. Người nhà ăn cơm với nhau mà thôi, thoải mái xíu vẫn hơn.”

Tịch Tiện Thanh bị anh kéo cho lảo đảo: “…!”

Khi tham dự các sự kiện lớn, giới truyền thông khu sáu hay thích phân tích và bình phẩm về món trang sức mà Tịch Tiện Thanh sẽ phối với trang phục, dựa vào đó suy đoán xu hướng trong tương lai.

Không ai thắc mắc về gu thẩm mỹ của cậu chứ đừng nói gì đến chuyện động tay đến bộ quần áo cậu mặc.

Chỉ là do mới đầu tâm trạng cậu bị xáo trộn bởi lời cảm ơn chân thành của Chúc Minh, thêm vào đó là khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần nhau. Từ tầm mắt của Tịch Tiện Thanh chỉ có thể trông thấy hàng mi dày, mượt như lông vịt của Chúc Minh, rồi xuống chút nữa chính là sống mũi tinh xảo kia.

Ánh mắt cứng ngắc không biết nên di chuyển đi đâu, thậm chí cậu còn quên mất phải ngăn hành động trên tay người này lại.

“Phải rồi. Ho có nghĩa là cậu phải phối hợp với diễn xuất của tôi, nhịp chân có nghĩa là không được lên tiếng bác bỏ.”

Chúc Minh không chú ý tới vẻ mặt của Tịch Tiện Thanh, vừa cởi hết nút thắt trên tay, vừa nhắc nhở: “Nhớ rõ chưa?”

Thấy Tịch Tiện Thanh mãi không đáp lời, Chúc Minh kéo chiếc cà vạt đã được cởi một nửa, nghiêng đầu hỏi: “Ám hiệu mà chúng ta đã bàn tối qua, đừng nói là cậu quên rồi đó?”

“… Chúc Minh.” Tịch Tiện Thanh cụp mắt, khàn giọng gọi tên anh, “Tốt nhất là anh hãy nhanh chóng chữa khỏi cho tôi.”

“Vậy trước tiên cậu phải diễn trọn vở kịch tối nay với tôi đã.”

Chúc Minh cong mắt cười, tay vuốt phẳng cổ áo cậu: “Đổi lại, dĩ nhiên là sau này tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Cáo nhỏ sẽ mãi mãi không bao giờ biết được, một câu “Cưng à, anh nhớ em” của mình suýt nữa đã khiến chim công lớn tốn tiền cho hai cái khoang thí nghiệm cao cấp ^_^

Bình Luận (0)
Comment