Cách Sơn Hải

Chương 40


Cửa quán bar giống như ngăn cách hai thế giới, trong cánh cửa quần ma loạn vũ sống mơ mơ màng màng, ngoài cửa là thành phố phồn hoa* đèn đuốc sáng trưng.

Gió đêm phất qua mặt, Từ Minh đứng trong đám người náo nhiệt, vẫn cảm thấy lòng vắng vẻ.

(*八街九陌 bát nhau cửu mạch.

)
Thật muốn về nhà ngay lúc này.

Lục Hoằng đã đi trước, Tiết Diêm đi theo cậu, khóe mắt chú ý tới bóng dáng đi ra cùng của Giang Yến, mới nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu.


Từ Minh không có ý kiến.

Quán bar này cách nhà Giang Yến không xa, lúc cậu tới là đi bộ, nhưng hiện tại cậu vội vã về nhà, cũng không cần Tiết Diêm chỉ dẫn, chủ động tìm đến xe của Tiết Diêm.


“Về sau gặp phải chuyện gì, không cần lại xem như hiển nhiên mà tự mình đưa ra kết luận,” Tiết Diêm đi theo cậu không nhanh không chậm, vừa đi vừa dặn dò: “Câu thông giữa hai người vốn đã có vấn đề, nếu cậu cũng có chuyện không nói rõ ràng giống như Giang tiên sinh, chỉ biết mâu thuẫn càng để lâu càng sâu.


Ánh mắt Từ Minh lập lòe, cúi đầu ừ một tiếng, biểu tình vẫn là ỉu xìu.

Tiết Diêm vỗ vỗ vai cậu, “Sau khi về cố gắng nói chuyện với Giang tiên sinh, cố gắng nói chuyện.


/
“Đại…… Tiết ca!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa, bước chân đi về phía xe bên kia của hai người dừng lại, đồng thời quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Là Cảnh Thu Vinh.

/
Lúc này Cảnh Thu Vinh còn mặc một bộ âu phục, nhìn qua như là chạy cả đường tới đây, vẻ mặt khó nén nôn nóng, vừa thấy Tiết Diêm nhìn về phía gã liền mau chân chạy tới, thở phì phò hô, “Đại lão.


“Ừ,” Tiết Diêm nhàn nhạt lên tiếng.

Sau lần tụ tập trước, Cảnh Thu Vinh còn gọi điện thoại cho Từ Minh, nói muốn nói lời xin lỗi với cậu.

Từ Minh ban ngày vội vàng đi làm, tan tầm phải vội vàng về nhà, cũng không đồng ý lời mời của đối phương —— nhưng trên thực tế không rảnh chỉ là lấy cớ, mặc dù có rảnh, Từ Minh cũng không muốn nhìn thấy Cảnh Thu Vinh trong khoảng thời gian này lắm.

Chỉ cần vừa nghĩ đến gã, Từ Minh liền nhớ tới những lời đối phương làm nhục Giang Yến ở trước mặt cậu.


Cậu do dự một lúc, vẫn là khách khí lên tiếng chào hỏi: “Cảnh Vinh.


Vẻ mặt Cảnh Thu Vinh cứng lại một chớp mắt, chần chờ không đáp lại, nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy người muốn gặp, bật thốt lên liền hỏi: “Đại lão, Lục ca đâu? Không phải cậu ấy ở cùng các cậu sao?”
“Cậu ấy đi trước rồi,” Tiết Diêm nói, “Sao cậu biết vừa rồi cậu ấy ở cùng bọn tôi?”
Cảnh Thu Vinh bỗng nhiên kích động, “Đi rồi?!”
/
“Lại đi rồi!” Giống như toàn bộ hy vọng trở thành công dã tràng, bình tĩnh Cảnh Thu Vinh vừa rồi còn miễn cưỡng duy trì lập tức sụp đỏ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, “Thật vất vả….


Tiết Diêm nhìn gã như có điều suy tư.

Đi rồi thì hẹn lần sau không được sao, làm gì khiến cho giống như không còn gặp được Lục Hoằng nữa? Từ Minh buồn bực mở miệng, “Lần sau hẹn trước cậu ấy là được rồi.


“Hẹn?”
Cảnh Thu Vinh chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cậu, bỗng nhiên nở một nụ cười châm chọc đến cực điểm, cắn răng nói, “Từ Minh, mày giả ngốc cái gì? Việc này là mày làm đi.



“Tôi làm cái gì??” Từ Minh thật sự không thể hiểu được.

“Mày mẹ nó còn giả bộ!” Sắc mặt Cảnh Thu Vinh xanh mét, trừng mắt gầm lên, gằn từng chữ,
“Cho tên họ Giang cùng Lục ca chỉnh tao, thật không nghĩ tới, mày mẹ nó tàn nhẫn như vậy!”
/
Vẻ mặt Từ Minh thay đổi, nhấm nuốt tin tức trong những lời này của Cảnh Thu Vinh một lúc, trầm giọng: “Tên họ Giang, cậu nói Giang Yến? Anh ấy và Lục Hoằng làm gì cậu?”
Cảnh Thu Vinh đã hận đến gần như mất đi lý trí, một bóng dáng thình lình xuất hiện trong tầm mắt.

“….

Mày cùng hắn thật là trời sinh một đôi,” Trên mặt gã dần hiện ra tươi cười vặn vẹo, nửa người trên tới gần Từ Minh, nhìn chòng chọc vào sau lưng cậu, miệng phun ra ác ý nồng đậm,
“Hiv, chết, tiệt.

”.

Bình Luận (0)
Comment