Cách Sơn Hải

Chương 49


Một năm trước.

Giang Yến trở về từ toilet, người trong phòng đã hát đến sung rồi, ánh đèn vốn nhu hòa cũng bị đổi thành rock and roll, ngọn đèn nhún nhảy thỉnh thoảng chiếu đến người ngồi trên sô pha.

Hắn đi đến bên sô pha, hơi nâng tay, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt cười hì hì bên kia liền thu về: “Minh Minh, công ty có việc gấp, anh phải về trước.


Mấy người trong phòng vẫn còn ôm mic, nhưng bởi vì có Tiết Diêm, đám Bạch Sanh cũng không dám mở âm lượng quá lớn, sợ ồn đến cậu ta, cho nên Từ Minh dễ dàng nghe rõ lời của đối phương.

Gương mặt tươi cười của cậu lập tức sụ xuống, oán giận,
“Này liền đi rồi?? Đã nói cùng với em.


“Xin lỗi.

” Giang Yến rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh đến có chút khác thường.

Từ Minh bất mãn cau mày, xoay mặt qua một bên: “Đừng nói xin lỗi với em… đi mau đi mau.


Ánh mắt Giang Yến trầm xuống, xoay người đi hai bước, lại bỗng nhiên vòng về, khom lưng ghé môi vào bên tai Từ Minh, thấp giọng,
“Minh Minh, sinh nhật vui vẻ.


/
Giang Yến lái xe về nhà hắn.

Kỳ thật công ty cũng không có việc gấp.

Hắn đi đến cửa ấn mật mã, một bên nghĩ lan man có phải Cảnh Thu Vinh đã trở lại phòng hay không, người bên trong….

có phải cũng biết những chuyện đó rồi hay không, biết về quá khứ khó thừa nhận kia của mình.


“Giang tiên sinh.


“Cạch” một tiếng, gần như là cùng lúc với cửa mở ra, đằng sau liền vang lên một giọng nữ trầm ổn giỏi giang, Giang Yến khựng lại, quay đầu nhìn về vị trí phát ra giọng nói.

Trong bóng đêm an tĩnh, đèn cảm ứng trước cửa vừa mới tắt theo người này đến, lại lần lượt sáng lên.

Trong phút chốc Giang Yến nhìn thấy rõ mặt của người tới, con ngươi đột nhiên co lại.

/
Người tới để một bộ tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, khuôn mặt trang điểm nhẹ, đuôi mắt có vài nếp gấp, ánh mắt trầm ổn mà sắc bén, đường nét khuôn mặt thế nhưng rất tương tự Từ Minh.

Bà đứng ở trước mặt Giang Yến: “Tôi là mẹ của Từ Minh.


“….

Giáo sư Từ, chào ngài,” Đầu ngón tay Giang Yến giật giật, “Sao ngài tìm được đến đây.


“Xem ra con tôi chưa nói với cậu?” Mẹ Từ cong môi, đáy mắt lại không hề có ý cười: “Hai ngày này con trai tôi tan tầm ở bệnh viện tôi liền đi theo nó, sau đó liền nhìn thấy —— Giang tiên sinh hiểu chưa?”
Đối với lời mẹ Từ sắp nói ra, Giang Yến không muốn nghe: “Giáo sư Từ, hiện tại em ấy còn chưa về, có chuyện gì….


“Có chuyện gì, nhân lúc này nói ra đối với ai đều tốt, Giang tiên sinh.


Giang Yến mim môi, một lúc lâu sau mới quay người đẩy cửa ra: “Giáo sư Từ, đi vào nói.


/
Mẹ Từ theo hắn vào cửa.

Hai người ngồi trên sô pha mặt đối mặt, mẹ Từ tùy ý đánh giá phòng khách mấy lần, thấy Giang Yến phải rót trà cho bà, lại nói: “Không làm phiền Giang tiên sinh, tôi nói hai câu liền đi.



Giang Yến khựng lại, vẫn là đặt trà nóng đã pha trước bàn của bà.

Mẹ Từ cười nhạt một tiếng, không duỗi tay lấy, cũng không quanh co lòng vòng:
“Tôi hy vọng, Giang tiên sinh có thể chia tay với con trai tôi.


/
Từ khoảnh khắc mẹ Từ xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn liền biết đối phương tìm hắn chỉ có một mục đích này.

Giang Yến theo bản năng bày ra tư thế giống như đàm phán với bên hợp tác, che giấu cảm xúc chân thật của mình: “Giáo sư Từ tìm tôi nói cái này, là vì ngài biết rõ, ngài không khuyên được Minh Minh.


“Minh Minh,” Mẹ Từ nhướng mày, giọng nói có chút châm chọc, “Gọi thật thân thiết, khó trách Giang tiên sinh có thể dụ được nó đối nghịch với người làm mẹ này.


Mày Giang Yến hơi động: “Em ấy —— có ý gì?”
Mẹ Từ trầm mặc nhìn hắn, giống như đang đánh giá gì đó, một lúc sau cười một tiếng, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Hai năm trước nó về nhà nói cho tôi, nó yêu đương với đàn ông.

Xem ra nó không nói với cậu.


Giang Yến mở to mắt, tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt.

“Giang tiên sinh, ở bên cậu, là chuyện khác người nhất con trai tôi đã làm,” Mẹ Từ không kiên nhẫn chờ Giang Yến đáp lại, còn nói tiếp, “Giữa các cậu có ngược luân thường trái thế tục, điều kiện của Giang tiên sinh tốt như vậy, muốn tìm được bạn đời ưu tú hơn con trai tôi không khó, để cho con trai tôi quay về cuộc sống của người bình thường đi.


Sắc mặt Giang Yến tái nhợt, bình tĩnh trong mắt dần sụp đổ.

—— Anh nói, ở bên anh, ngày nào đó Từ Minh cũng sẽ bị người nghị luận gì đó hay không? Ví dụ như… Hiv chết tiệt?
Lời Cảnh Thu Vinh vừa nói không lâu, từng câu từng chữ, còn văng vẳng bên tai.


/
Hắn nghe thấy giọng nói của mình nghẹn ra từ cổ họng một cách gian nan: “Tôi sẽ dẫn em ấy ra nước ngoài kết hôn… có thể cho em ấy cuộc sống của người bình thường.


“Kết hôn? Giang tiên sinh đang nói đùa với tôi? Hai người đàn ông kết hôn… cậu là muốn làm cho con trai tôi từ nay về sau vừa trở lại nhà, liền bị toàn bộ hàng xóm láng giềng chỉ trỏ nghị luận ở sau lưng sao?”
Mẹ Từ hừ một tiếng, vẻ mặt khinh miệt: “Hay là Giang tiên sinh cảm thấy, cậu có sức hấp dẫn đó, có thể khiến nó không cần người mẹ ruột này, cả đời không trở về nhà gặp người?”
/
Giang Yến nhíu mày: “Giáo sư Từ, tôi không nghĩ như vậy.


“Hiện tại con trai tôi có cảm tình với cậu, nó đều có cảm tình đối với mỗi một đối tượng hẹn hò.

Nó đối với bạn gái trước rất tốt, nhưng không phải cuối cùng nói chia tay liền chia tay, mặc kệ nhà gái giữ lại thế nào, nó cũng không chịu quay đầu.

Giang tiên sinh biết vì sao không?” Mẹ Từ hỏi.

Giang Yến đảo mắt, mặt không biểu tình nhìn mẹ Từ.

Mẹ Từ híp mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén: “Bởi vì con trai tôi ngại cô ta phiền, ngại cô ta cả ngày quản nó, nghi thần nghi quỷ… Giang tiên sinh có thể tự tin, về sau nó sẽ không chê cậu phiền, chê cậu trói buộc nó không?”
/
Giang Yến vẫn trầm mặc, chỉ là đầu ngón tay gần như tiến vào thịt mềm của lòng bàn tay.

“Càng đừng nói cậu vậy mà còn tính toán kết hôn với nó,” Mẹ Từ hơi nâng cằm, khinh miệt nơi đáy mắt càng đậm, trong đó còn kèm theo chút chán ghét,
“Có lẽ nó sẽ nhất thời xúc động đồng ý với cậu, nhưng tình cảm dù sâu, cũng sẽ bị sinh hoạt ăn mòn sạch sẽ.

Đến lúc đó, con trai tôi có thể cảm thấy, nó bị người chỉ trỏ đều là do cậu hay không —— nó có hối hận khi ở bên cậu hay không, thậm chí chán ghét cậu, hận cậu?
/
Mặc dù hiện tại, nhìn thấy khuôn mặt có chút tương tự Từ Minh này lộ ra chán ghét, Giang Yến đều khó có thể chịu đựng.

Hắn không dám tưởng tượng đến một ngày nào đó trương tương lai, Từ Minh cũng sẽ giống như mẹ cậu….

Trong hoảng hốt, gương mặt trước mắt hắn và Từ Minh chồng lên nhau.

Giang Yến ngơ ngác ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên toàn bộ thế giới chỉ còn lại giọng nói phẫn nộ đến cực điểm của đối phương,
“Ở bên anh, em luôn cảm thấy em đang tự rước nhục, em mẹ nó chính là đang tự rước nhục!”
“Cút! Hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!”
“Ong” một tiếng, sợi dây cung kéo căng trong đầu Giang Yến, rốt cuộc đứt gãy hoàn toàn.


/
Mẹ Từ cẩn thận quan sát Giang Yến, sau thật lâu mới bình tĩnh nói: “Cậu và con trai tôi, cũng không thích hợp.


“Giáo sư Từ,” Giang Yến giơ tay đè đè huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, lùi người ra sau dựa vào sô pha, ánh mắt bồi hồi trên khuôn mặt mẹ Từ, “Tài ăn nói của ngài thật tốt.


“Có thể thuyết phục Giang tiên sinh lạc đường biết quay lại, mới tính là có tài ăn nói.

” Mẹ Từ nói.

Giang Yến có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mở miệng thấp giọng: “Tôi hiểu rồi.


Mẹ Từ gật đầu thỏa mãn, ánh mắt nhìn Giang Yến rốt cuộc không còn loại chán ghét kia nữa.

Bà đứng dậy khỏi sô pha, “Tôi đây liền không quấy rầy Giang tiên sinh.


Giang Yến chống tay lên gối đứng lên, “Giáo sư Từ đi thong thả.


/
“Đúng rồi.

Hôm nay là sinh nhật con trai tôi, Giang tiên sinh muốn chia tay cũng đừng chọn ngày hôm nay, khiến sinh nhật nó trôi qua không vui,” Mẹ Từ híp mắt, dùng giọng điệu bố thí, “Giang tiên sinh liền ở với nó thêm mấy ngày đi.


Yết hầu Giang Yến lên xuống vài sắc, sắc mặt cứng đờ vâng một tiếng.

Mẹ Từ vẫn chưa bỏ qua, lại nói tiếp: “Con trai tôi tương đối phản nghịch, chuyện không cho nó làm nó càng phải làm, cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta, tốt nhất cậu nên giữ bí mật.

Nếu bị nó biết tôi đi tìm cậu, hẳn là Giang tiên sinh cũng không hy vọng nó là bởi vì giận dỗi, mới ở bên cậu chứ?”
“….

Được.

”.

Bình Luận (0)
Comment