Cách Tôi Xa Chút

Chương 1.3

Editor: Tiểu Ốc

Tiêu Giới Thiên là phụ trách trẻ tuổi nhất trong công ty, cũng là nhân viên vô cùng được công ty coi trọng, kỳ vọng của công ty đối với anh rất cao.

"Hôm nay quản lý tới đây để học à?" Tiêu Giới Thiên đi tới trước mặt anh.

"Ừ." Úc Trí Thăng móc ra bao thuốc lá mời anh ta.

Tiêu Giới Thiên khoát tay từ chối."Cai rồi."

"Cai thuốc không đơn giản." Úc Trí Thăng lại bỏ bao thuốc lá vào trong túi.

"Là do bộ phận bảo an mới được điều tới, trông coi vô cùng nghiêm ngặt, toàn bộ bên trong công xưởng đều bị cấm hút thuốc, mà ở phòng bên ngoài cũng không được, cho nên để tránh bị xử phạt, tôi dứt khoát cai luôn."

Úc Trí Thăng gật đầu đồng ý với cách nói của anh ta."Có thể nhìn ra được công việc bảo an ở đây rất nghiêm."

Hai người nhìn nhau, ngầm trao đổi nỗi khổ rồi cười một tiếng.

“Tôi phải trở về khu nhà nhân viên rồi, anh có muốn đi cùng không?" Tiêu Giới Thiên lễ phép hỏi thăm.

Thật ra thì nếu như không phải vì đường đi đến công xưởng bắt buộc phải đi qua nơi này,  thì vừa nãy lúc nhìn thấy Úc Trí Thăng ở bên ngoài, anh ta cũng sẽ không chủ động tiến đến chào hỏi; nói thế nào đi chăng nữa thì Úc Trí Thăng cũng là cấp trên của anh ta, chắc chắn sẽ có cảm giác không được tự nhiên khi ở trước mặt anh.

"Anh đi trước đi, tôi còn phải chờ phát thẻ chứng nhận công tác nữa." Dập tắt tàn thuốc rồi vứt vào trong thùng rác.

"À, vậy thì tôi đi về trước đây."

"Ừ."

Sau khi Tiêu Giới Thiên rời đi, vừa đúng lúc những người khác cũng đều nộp bài thi rồi, cho nên Úc Trí Thăng đi vào phòng học, trở lại vị trí cũ rồi mở laptop, đổi trò chơi khác là đô-mi-nô để chơi.

Buổi chiều này thật đúng là nhàm chán mà! die nda nle qu ydo n

Lại Bái Khiết cầm một xấp thẻ chứng nhận công tác trở lại phòng học, lúc đi vào còn đặc biệt thưởng cho Úc Trí Thăng một cái liếc mắt, Úc Trí Thăng mỉm cười tiếp chiêu.

Lại Bái Khiết cầm micro lên."Gọi đến tên người nào thì xin mời người đó bước lên phía trước để lĩnh thẻ, còn nữa, bởi vì có hai người liên quan đến gian lận, cho nên sẽ không được phát thẻ, xin vui lòng lần sau lại đến đây để học thêm một khóa nữa."

Dưới bục giảng vang lên tiếng xì xào, tất cả mọi người đều không ngờ rằng sẽ có cái loại tình huống phức tạp đó.

"Từ Kim Hùng, Lâm Quốc Vĩ......" Lại Bái Khiết bắt đầu gọi tên.

Sau khi cô bắt đầu gọi tên, Úc Trí Thăng liền tắt máy tính ổn thỏa, rồi chuẩn bị đi lĩnh thẻ.

Chỉ là, khi mắt thấy những người khác lục tục lĩnh thẻ rời đi, mà vẫn thủy chung không có đọc đến tên anh, thì trong lòng không khỏi hoài nghi Lại Bái Khiết có thể mượn việc công báo việc tư không phê chuẩn cho anh không?

Mãi cho đến khi bên trong phòng học chỉ còn lại anh và hai gã công nhân khác, thì Lại Bái Khiết mới cắn răng mở miệng: "Một tấm thẻ cuối cùng, Úc, Trí, Thăng." Có thể thấy được cô dùng sức đến mức nào, chỉ thiếu chút nữa là cắn gãy hàm răng.

Cô tuyệt đối sẽ nhớ đến cái tính cách đặc biệt, cái tên đặc biệt, và cái người đặc biệt này! Anh ta tốt nhất đừng nên gặp lại cô ở trong công xưởng, cũng tốt nhất đừng để cô bắt được anh ta vi phạm nội quy, nếu không cô khẳng định sẽ để cho anh ta nhận được giấy phạt rồi phải quỳ gối xuống đất mà cầu xin tha thứ.

Úc Trí Thăng mỉm cười bước lên phía trước."Cám ơn." d.đ.l.q.đ

Lại Bái Khiết lạnh lùng đưa tấm thẻ cho anh, bởi vì ở trong mắt cô lời cảm ơn của anh, chính là ra oai, cho nên cô chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như là đáp lại.

"Tôi biết rõ tấm thẻ này làm cô rất mệt mỏi, nhưng mà tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện, ở trong lớp học này, so với cô thì tôi mệt mỏi hơn gấp trăm lần." Anh vẫn duy trì nụ cười lưu manh trước sau như một.

Chọc giận Lại Bái Khiết coi như là chuyện thú vị duy nhất trong buổi chiều này.

Lại Bái Khiết cười lạnh liếc nhìn anh."Vậy sao? Thế thì anh cần phải nhanh chóng làm quen với cái loại mệt mỏi này đi, bởi vì tôi sẽ tùy lúc để ý đến anh."

"Cám ơn, xin chỉ giáo nhiều hơn." Úc Trí Thăng khẽ nhếch miệng liếc cô một cái, trong mắt hai người tóe ra tia lửa cùng với một dòng điện cường độ mạnh, đến nỗi đủ để cung cấp cho toàn bộ nhà máy điện lực của Thịnh Hâm.

Hai người công nhân không được gọi tên cảm thấy bầu không khí có chỗ không đúng, cũng rất sợ sẽ bị liên lụy, và bị trách mắng vì chuyện gian lận, cho nên vội vàng rời khỏi hiện trường.

Úc Trí Thăng bỏ thẻ chứng nhận công tác vào trong bóp da, mang theo máy tính chuẩn bị rời khỏi phòng học, nhưng trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại khiêu khích.

"À, đúng rồi, cho cô một đề xuất nhỏ, nếu như nhất định phải dạy các khóa học này, thì nên cho các ví dụ thực tế một chút, cứ giảng mấy cái lý thuyết về máy móc cả một buổi chiều, lại không cho phép người ta ngủ nữa, thì thật sự là rất vô nhân đạo. Nếu như cô yêu cầu mọi người không được ngủ gật, vậy thì nên thay đổi phương pháp dạy học một chút đi, không nên chỉ ỷ vào những lý luận cứng nhắc để quy định mọi người." Nói xong, thưởng cho cô một nụ cười chiến thắng.

Lại Bái Khiết rất muốn lấy tay xé rách cái miệng rộng đang toét ra của anh."Còn gì nữa không? Có cần phải đưa cho anh một quyển vở để anh viết vào không?" d;đ;l;q;đ

"Nếu như có thì cũng có thể, tục ngữ nói rất đúng, có tương trợ lẫn nhau thì mới có tiến bộ, nghe một chút ý kiến của chúng tôi đi, cũng tương đối không tệ đối với các người đấy." Úc Trí Thăng cố ý coi lời nói của cô là thật.

"Tôi sẽ đề xuất với công ty, nhưng mà bây giờ anh cũng đã lĩnh được thẻ rồi, có thể cút đi rồi chứ?" Lại Bái Khiết không thể tiếp tục ngụy trang, trực tiếp đuổi người.

Cô càng tức giận, Úc Trí Thăng lại càng vui mừng."Ai da, làm lão sư mà như vậy thì thật không có phong độ mà? Lại còn dùng từ cút với học sinh ngoan nữa chứ ~~"  sau đó còn giả bộ làm tư thế bị trúng đạn rồi ngã xuống đất.

"Ngây thơ!" Lại Bái Khiết liếc qua động tác nhàm chán anh.

Cô không hiểu, tại sao mình còn đứng ở chỗ này chơi cái loại trò trẻ con này với anh, cãi nhau như thế này căn bản một chút ý nghĩa cũng không có, chỉ có lãng phí thời gian.

Trong quá khứ cũng có rất nhiều công nhân lần đầu tiên đến học ở Thịnh Hâm đến tìm cô sau khi khóa học kết thúc, bình thường cô đều trực tiếp nghiêm mặt từ chối, mà những người đó khi nhìn thấy khuôn mặt mẹ kế của cô thì cũng sẽ "co rúm lại" mà trở về, nhưng chỉ có Úc Trí Thăng này là không sợ chết, chẳng những không có bị hù dọa chạy đi mất, mà còn không ngừng khiêu chiến tính nhẫn nại của cô.

"Chẳng phải em cũng hợp với cái thể loại ngây thơ này sao!" Hứng thú của anh đối với cô càng ngày càng nhiều.

Anh giống như đang trong thời kỳ tuổi teen đầy kích động vậy, muốn dùng cách thức chọc giận đối phương để hấp dẫn sự chú ý của người khác phái.

"Mong rằng từ bây giờ trở đi anh sẽ tuân theo quy định về an toàn trong công xưởng, bởi vì nếu để tôi phát hiện ra anh vi phạm bất kỳ quy định nào, thì anh nên tự mình cầu thật nhiều phúc đi!" Sau khi thưởng cho anh một cái liếc mắt xem thường, cô sắp xếp các đồ giảng dạy cùng với micro không dây, rồi xoay người rời đi.

Đã là một đấng mày râu ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn chơi cái loại trò chơi ngây thơ này, thật là quá đủ rồi!
Bình Luận (0)
Comment