Cách Tôi Xa Chút

Chương 4.2

Editor: Tiểu Ốc

"Nhanh chóng đồng ý tôi thì sẽ không cần phải trừng khổ cực như vậy nữa." Từ đầu tới cuối Úc Trí Thăng vẫn duy trì nụ cười trước sau như một.

"Hôm nay không rảnh." Bị anh quậy một phát như vậy, thì tối nay chẳng những không thể ăn cơm với anh, mà còn phải làm thêm giờ để viết bảng báo cáo nữa.

"Vậy thì lúc nào em rảnh rỗi? Tôi có thể toàn lực phối hợp." Dù sao thì nhất định phải hẹn được cô.

Lại Bái Khiết rất nghiêm túc suy nghĩ, Úc Trí Thăng lại không kịp đợi đã mở miệng trước."Đừng nói với tôi là không rảnh nha, đồng nghiệp của em đều ở đây nhìn chúng ta đấy."

Đối mặt với bên trong phòng làm việc, anh tốt bụng nhắc nhở cô, người đang đưa lưng về phía mọi người.

Cô chỉ có thể tiếp tục trừng, dùng sức trừng, liều mạng trừng.

"Thứ sáu sau khi tan sở có được không?" Theo như anh được biết, mặc kệ thứ bảy có phải làm thêm giờ hay không, thì tất cả mọi người đều ăn ý với nhau là thứ sáu không tăng ca.

Cô tiếp tục trừng.

Người đàn ông này rõ ràng biết rằng thứ sáu tất cả mọi người đều không tăng ca, cho nên mới cố ý hẹn thời gian này để cô không thể từ chối; thôi, cứ đồng ý trước rồi nói sau, đến lúc đó sẽ nghĩ ra lý do để hủy bỏ.

"Tạm thời cứ như vậy trước đi, tôi còn có việc, không tiễn." Cô xoay người đi vào.

Úc Trí Thăng cười nhìn cô trở về chỗ ngồi của mình, rồi hướng về phía bóng lưng của cô, dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy nói: "Vậy thì thứ sáu sau khi tan sở cùng nhau ăn cơm nha, tôi sẽ liên lạc với em."

Lại Bái Khiết đột nhiên quay đầu lại, tức giận rống to với anh: "Ê......"

Đáng tiếc Úc Trí Thăng đã chuồn đi mất.

Lần này có ít nhất hai tuần lễ, cô trở thành đề tài bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu (nhàn rỗi) của các đồng nghiệp khác.

Tối hôm nay Úc Trí Thăng muốn hẹn hò với Lại Bái Khiết, cố ý hủy bỏ tất cả các hành trình, cả ngày chỉ ngồi trấn thủ ở bên trong phòng làm việc, trừ đi vệ sinh cùng với hút thuốc lá ở bên ngoài ra, thì phần lớn thời gian đều ngồi ở đúng vị trí ký duyệt các tài liệu hoặc gọi điện thoại, có thể thấy được anh coi trọng buổi hẹn ngày hôm nay như thế nào.

Hôm nay bất kỳ ai muốn gặp anh đều bị anh từ chối, nhưng cố tình chủ tịch của Thịnh Hâm lại chọn đúng lúc này để tham gia náo nhiệt, sau khi biết anh đang ở trong phòng làm việc vào lúc gần đến giờ tan sở, thì liền gọi một cuộc điện thoại mời anh đến tòa cao ốc hành chính để gặp mặt.

Bởi vì vụ án Thịnh Hâm này được coi như là phải dựa vào vị chủ tịch thì mới lấy được, cho nên lúc bình thường anh cũng sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của chủ tịch.

Cho nên khi ở dưới tình huống không thể nào từ chối được, thì anh chỉ có thể hi vọng cuộc gặp mặt này sẽ kéo dài càng ngắn càng tốt.

Anh biết rõ buổi hẹn hôm nay chỉ cần anh đến trễ thời gian một chút xíu thôi, là Lại Bái Khiết sẽ "vạn" phần trăm biến anh "trở thành phế thải", từ đó anh sẽ rất khó để có được cơ hội trở mình.

Đến trước phòng làm việc của chủ tịch, Úc Trí Thăng âm thầm quyết định bất luận như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không đến trễ buổi hẹn tối nay, nếu không thì anh sẽ nói rõ tất cả với chủ tịch, chắc rằng ông sẽ tha thứ.

Anh đi theo thư ký vào trong phòng làm việc của chủ tịch.

"Tưởng tiên sinh, Úc tiên sinh của Huyền Bang đã tới." Thư ký lễ phép thông báo cho chủ tịch.

Tưởng Hợp Long vốn đang chỉnh lại kính lão để đọc tạp chí thương mại, ngẩng đầu lên."Ừ, cô đi ra ngoài trước đi." d,đ,l,q,đ

Thái độ của Úc Trí Thăng ung dung, tự động ngồi vào chiếc ghế đối diện với Tưởng Hợp Long."Sao hôm nay chủ tịch Tưởng lại có thời gian rảnh rỗi để tới công trường vậy?"

"Tôi đã không phải là chủ tịch của Thịnh Hâm rồi! Đừng gọi tôi là chủ tịch Tưởng nữa, như vậy sẽ khiến cho người khác hoang mang." Tưởng Hợp Long chỉnh sửa lại. Vị trí chủ tịch hiện tại đã do con trai ông tiếp nhận rồi, vì để phòng tránh lẫn lộn, cho nên ông đã bảo mọi người đổi thành gọi ông là Tưởng tiên sinh.

Úc Trí Thăng cười nói: "Tôi vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái vì sao thư ký tiểu thư lại gọi ngài là Tưởng tiên sinh, thì ra là do nguyên nhân này."

"Ai ~~ tất cả mọi người đều cho rằng tôi ngựa nhớ chuồng* vị trí chủ tịch, cũng không tin tưởng rằng tôi đã thật sự nhượng lại quyền lực cùng với chức vị chủ tịch hiện tại, rất nhiều chuyện vẫn nhìn sắc mặt của tôi để làm việc, còn có người nói tôi là buông rèm chấp chính(giật dây), Hừ! Tôi cũng không phải là mẹ, buông cái gì rèm? Chấp cái gì chính? Đã già rồi mới đúng chứ." Giọng nói của Tưởng Hợp Long tràn đầy khinh thường.

(*) ngựa nhớ chuồng: người làm quan không muốn rời bỏ chức vị của mình

"Ha ha ha, ngài thật sự quá khách khí! Nhưng mà điều này cũng không thể trách mọi người được, dù sao thì Thịnh Hâm cũng là do một tay ngài sáng lập ra, một tay đem nó nuôi lớn phát triển, mọi người quen nếp tìm ngài cũng là bình thường thôi, ban đầu không phải là tôi cũng đến thăm hỏi ngài thì mới lấy được dự án này sao?"

"Tiểu tử thúi, đừng có ở đây mà ngụy trang nữa, cậu nên so với tôi càng rõ ràng hơn rằng dự án lần này là cậu lấy được bằng chính thực lực của mình, hơn nữa chủ tịch bên kia của cậu phải chạy tới hơn một trăm chuyến? Nhưng bên này của tôi chỉ cần chạy có đúng hai chuyến, mà lần duy nhất bộ xương già này của tôi xuất lực chính là lúc chỉ định cậu sang trấn thủ bên này, còn lại thì thật sự không giúp được gì."

Ban đầu lúc Úc Trí Thăng tới tìm ông thì ông vốn là có chút kinh ngạc cùng với chán ghét, nhưng mà sau khi trải qua nói chuyện với nhau, ông có thể thông qua tròng mắt trong suốt của Úc Trí Thăng mà nhìn ra được anh là một người trẻ tuổi chính trực và vô cùng khí phách, không giống với những người trên mặt khắc rõ bốn chữ to đùng "Tôi đi cửa sau" kia, cho nên đã sử dụng đặc quyền lần cuối cùng để chỉ định anh tới đây, chính là vì để khi nào có thời gian rảnh rỗi thì có thể tới tìm anh để hàn huyên một chút.

"Vẫn là nên cảm tạ chủ tịch cùng với Tưởng tiên sinh đã cho Huyền Bang cơ hội để thể hiện." Úc Trí Thăng phản ứng rất nhanh, đã đổi lại xưng hô thành Tưởng tiên sinh.

"Không cần khách sáo cứ thoải mái đi, chúng ta qua bên kia ngồi, vừa pha trà vừa nói chuyện phiếm." Tưởng Hợp Long đi đến chỗ tiếp khách.

Úc Trí Thăng đi theo phía sau khổ không thể tả nổi. Không phải là anh không thích, mà là hôm nay không phải là ngày để nói chuyện trên trời dưới đất a!

"Rất lâu rồi không có tới đây, vừa lúc hôm nay cậu cũng ở chỗ này, có thể hàn huyên với tôi một chút." Ông không hề che giấu sự yêu thích đối với Úc Trí Thăng, thuận miệng nói một câu, mà Úc Trí Thăng thật sự lập tức nghe lời "nhất định" ở lại Thịnh Hâm, cái loại cảm giác được coi trọng này đúng là thứ mà vị lão nhân "thất nghiệp" này cần nhất.

Anh chờ Tưởng Hợp Long ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống."Ngài thật sự đã lâu rồi không có tới, là do bận rộn công việc gì sao?"

Tưởng Hợp Long có chú ý tới điều này, nên rất hài lòng vì anh hiểu rõ đạo lý, bây giờ không có mấy người còn có thể làm được kính lão tôn hiền (kính trọng người già tôn quý người hiến tài).

Mở lò vi sóng dùng để đun nước sôi ở bên cạnh ghế sô pha ra, thư ký mới vừa rồi đã chuẩn bị trước một bình nước sôi, để thuận tiện cho ông sử dụng lúc cần pha trà.

"Đều là ở nhà không có việc gì để làm, đột nhiên lập tức nhàn rỗi như thế thật đúng là có chút không quen, nhưng lại không thể thường xuyên tới công trường, bởi nếu không thì tất cả mọi người sẽ cho rằng tôi không bỏ được quyền lực để trao cho con cái." Bỏ một lượng lá trà vừa phải vào trong ấm trà.

"Chưa hề có ai nghĩ như vậy cả, sau khi tiếp quản, chủ tịch Tưởng đã làm việc rất tốt, rất nhiều quyết sách mang tính chất mấu chốt cũng thấu đáo đến nỗi làm cho người ta xấu hổ, anh tôi còn thường xuyên khuyên tôi là, ngàn vạn lần phải ôm chặt lấy bắp đùi của Thịnh Hâm, nếu không thì Thịnh Hâm sẽ trở thành đối thủ đáng sợ nhất, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là đảm đương nhiệm vụ làm ‘áp trại tiên sinh’* rồi!" Úc Trí Thăng biết công việc của mình ngày hôm nay là làm cho vị chủ tịch này thoải mái, không cần suy nghĩ lung tung.

(*)‘áp trại tiên sinh’: ý chỉ phòng vệ, áp chế, kìm hãm thực lực của đối phương.

Chủ tịch cười ha ha, hăng hái lấy bình nước đã nóng hầm hập trong lò vi sóng ra để đổ vào lá trà ngon đã chuẩn bị trước trong ấm trà."Tôi thấy sinh ra nhiều con trai thật là tốt, đỡ phải một người cực khổ chống đỡ cả Thịnh Hâm như vậy, giống như anh em hai người như thế thì tốt biết bao." die nda nl equ ydo n

Úc Trí Thăng chỉ cười theo, dù sao mỗi nhà đều có những cái khó riêng, chuyện của nhà họ Tưởng không phải là chuyện mà người ngoài có thể nói được.

Nhìn anh không có ý định nói tiếp, Tưởng Hợp Long chủ động chuyển sang nói chuyện khác."Đang quen ngồi ở bên trong phòng làm việc, chắc tới công trường đã chịu không ít khổ nhỉ?" Rót một tách trà đưa tới trước mặt anh.

"Vẫn còn may, tuy nhân viên thi công tương đối khổ cực, nhưng mà tôi vừa mới được chuyển sang nơi khác để làm việc." Dù có khổ nhiều hơn nữa thì cũng không thể nói cho Tưởng Hợp Long biết được.

"Ừ, tôi nghe nói cậu vừa bị phạt 1 vạn đồng xong, vẫn ổn chứ?" Tốn tiền chỉ là là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt lại là chuyện tương đối lớn.

Úc Trí Thăng vốn đang cầm ly lên để uống một hớp trà, nhưng bởi vì vấn đề của Tưởng Hợp Long mà đặt ly trà xuống."Hàaa...! Ngay cả chuyện này mà ngài cũng biết rồi, thật là quá mất mặt."

"Nghe nói là do bảo an của chúng tôi không có mắt, không rõ đối tượng là ai." Lời nói này là do Tưởng Hợp Long cố ý dò xét anh.

Úc Trí Thăng cho rằng nếu như ngay cả vị chủ tịch cũng đã biết chuyện này, thì Lại Bái Khiết nhất định sẽ rất thảm.

"Không có tuân theo quy định của bảo an vốn là nên chịu phạt, sao lại nói rằng bảo an không có mắt chứ?! Ngược lại, vị bảo an kia rất tận trách trên cương vị công tác đấy, Thịnh Hâm có thể mời được nhân viên tốt như vậy, nếu như tôi mà là ông chủ, thì tôi cũng sẽ hy vọng mình có thể mời được nhiều nhân viên như vậy." Bây giờ thì nói dễ nghe như vậy, nhưng thật ra ban đầu lại quấn quýt đòi khiếu nại người ta!

Tưởng Hợp Long hài lòng gật đầu. Ông chỉ là muốn dò xét xem Úc Trí Thăng có mắc phải bệnh của người nhiều tiền hay không, thật may là không có, vì vậy độ hài lòng của ông đối với Úc Trí Thăng lại tăng lên không ít.

Kế tiếp ông và Úc Trí Thăng bắt đầu tán gẫu thiên nam địa bắc loạn hết cả lên, không khí rất hòa hợp.

Mặc dù Úc Trí Thăng cũng rất muốn tiếp tục trò chuyện với Tưởng Hợp Long, nhưng mà mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, cùng với thời gian hẹn Lại Bái Khiết càng ngày càng đến gần, anh liền bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tục liếc trộm đồng hồ.

Mặc dù Tưởng Hợp Long đã về hưu, nhưng mà người cũng chưa bị thoái hóa theo, đương nhiên nhìn ra sự lo lắng của anh, hơn nữa cũng biết anh càng ngày càng không chuyên tâm. d/đ/l/q/đ

"Cậu muốn đi vệ sinh sao?" Tưởng Hợp Long cố ý nói.

"Hả?" Ông đột nhiên nói như vậy làm cho Úc Trí Thăng ngạc nhiên, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại."Không phải, ừ...... Hôm nay đúng lúc có hẹn với một người khác, với cả thời gian cũng sắp tới rồi, cho nên có chút nóng nảy cùng với không yên lòng thôi, thật xin lỗi."

Nếu như là lúc bình thường, thì anh tuyệt đối sẽ theo đến cùng, nhưng mà bây giờ suy nghĩ của anh đều bay hết lên người Lại Bái Khiết mất rồi, cho nên trà không uống hết, mà lời nói thì không nghe lọt, quả thật là chỉ còn dư lại một cái xác đang ngồi ở đây mà thôi.

Hiện tại đã chứng minh sức quyến rũ của Lại Bái Khiết vượt xa so với Tưởng Hợp Long mấy chục lần rồi.

Tưởng Hợp Long không thoải mái đều hiện hết ở trên mặt."Trước kia cũng không có thấy cậu như vậy, hẹn bạn gái à?" Người trẻ tuổi đúng là không nhờ vả được, một khi đã yêu thì cái gì cũng thay đổi.

Úc Trí Thăng vỗ vỗ đầu bất đắc dĩ cười khổ."Cũng không hẳn là vậy......"

"Vậy tại sao lại cứ loạn lên như trẻ con vậy? Một người đàn ông là phải chững chạc mới đúng chứ, cái người hoảng loạn vừa rồi, hoàn toàn không giống với Úc Trí Thăng mà tôi biết, còn không phải là yêu thì là gì?" Ông cũng đã từng trẻ tuổi có được không?

"Thật là chuyện gì cũng không thoát được khỏi mắt ngài. Tối hôm nay tôi hẹn một cô gái là không sai, nhưng mà còn chưa tới giai đoạn yêu đương, ngược lại, bởi vì ban đầu chúng tôi có một chút hiểu lầm, cho nên tôi không hy vọng tối nay lại xảy ra tình trạng đến muộn, nếu không thì hiểu lầm của cô ấy đối với tôi sẽ càng sâu hơn." Anh cũng không muốn giấu giếm chủ tịch.

"Ồ? Rốt cuộc là người con gái có tính cách như thế nào, mà dám từ chối Nhị công tử của nhà họ Úc vậy?" Tưởng Hợp Long cảm thấy rất hứng thú đối với người con gái có thể làm cho Úc Trí Thăng đứng ngồi không yên này.

Úc Trí Thăng cười đến vô cùng bất đắc dĩ."Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng mà chính là vị tiểu thư bảo an đã viết giấy phạt cho tôi ngày đó đấy."

"Bái Khiết?!" Tưởng Hợp Long buột miệng hô lên tên của cháu ngoại.

"Ngài biết cô ấy?" Úc Trí Thăng cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì chủ tịch có thể không chút nghĩ ngợi nào mà liền kêu ra tên của Lại Bái Khiết, thật sự rất không bình thường.

"A, a, a, chẳng phải cái người viết giấy phạt cho cậu là vị tiểu thư bảo an đó sao, trong lịch sử từ trước đến nay của Thịnh Hâm là người đầu tiên đó! Đương nhiên phải biết cô ấy rồi." Tưởng Hợp Long nói mà mặt không đổi sắc, không hổ là lão tướng tung hoành thương trường mấy chục năm.

Ông đã đồng ý với yêu cầu của Lại Bái Khiết, là sẽ không công khai chuyện này với bên ngoài, mà ông cũng không có ý định công khai trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên trước mắt ngoại trừ Lại Bái Khiết cùng với ông ra, thì bên trong công ty cũng chỉ có con trai của ông là Tưởng Chí Siêu biết mà thôi.

"Ồ." Anh vẫn cảm thấy là lạ.

"Tại sao lại hẹn cô ấy đi ăn cơm?" Ông thật sự bất ngờ tại sao Bái Khiết lại đồng ý hẹn hò với anh, ông biết kể từ sau khi Bái Khiết vào công ty, cũng không tiếp nhận bất kỳ cuộc hẹn nào.

"Để nói xin lỗi, vì chuyện giấy phạt đã mang lại cho cô ấy nhiều phiền phức, trong lòng tôi cảm thấy băn khoăn, cho nên muốn đặc biệt nhận lỗi với cô ấy."

"Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?" Tưởng Hợp Long nghi ngờ nhìn anh.

Úc Trí Thăng hít sâu một hơi trước, rồi sau đó năm giây sau mới thở ra."Được rồi! Thật ra thì tôi muốn theo đuổi cô ấy, Thịnh Hâm chẳng lẽ có quy định không được theo đuổi nhân viên trong công trường sao?" Thịnh Hâm là công ty nhiều quy định nhất mà anh từng gặp, cho nên nếu như quả thật có quy định này thì anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là anh tuyệt đối sẽ không tuân thủ theo cái quy định này mà thôi.

"Không có."

Úc Trí Thăng trở nên nhẹ nhõm trong chốc lát.

"Tại sao muốn theo đuổi cô ấy?" Tưởng Hợp Long lại ném tới một vấn đề khác.

Úc Trí Thăng xem đồng hồ một chút, làm vẻ mặt xin lỗi mở miệng."Tôi thực sự rất muốn tiếp tục tán gẫu với ngài, cũng rất vui lòng chia sẻ với ngài về suy nghĩ của tôi đối với Lại tiểu thư, nhưng mà thời gian tôi hẹn sắp đến rồi, tôi thật sự không muốn bởi vì đến muộn mà tạo cho cô ấy lý do để ‘khai trừ’ tôi. Thật xin lỗi, bây giờ tôi bắt buộc phải đi trước, lần gặp mặt sau nhất định sẽ đền bù cho ngài."

Thật ra thì khi ông biết được đối tượng hẹn hò của Úc Trí Thăng là Bái Khiết thì ông đã sớm mừng thầm trong lòng, nếu thật sự có thể có được đứa cháu ngoại rể này, thì ông đương nhiên sẽ vui khi việc thành.

Nhưng mà...... Với tính cách cổ quái từ chối người ngoài từ ngàn dặm của Bái Khiết, thì anh còn phải cố gắng một chặng đường rất dài nữa.

"Mỗi người đều rất quan trọng, nhưng mà tôi đã hẹn Lại tiểu thư trước, cho nên bất luận như thế nào thì cũng phải đến đúng giờ đúng nơi hẹn chứ, lần này mong ngài thứ lỗi, lần sau nhất định sẽ theo ngài đến cùng." Thời gian không chờ ai cả, trái tim của anh cũng sắp ngừng rồi.

"Được rồi! Cứ đi đi! Nhưng mà lần gặp mặt sau phải báo cáo tiến độ với tôi nhé." Cuối cùng cũng tình nguyện thả người.

"Được, không thành vấn đề, tôi đi trước đây." Úc Trí Thăng vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc, đã ngay lập tức chạy chậm bước rời khỏi toà cao ốc hành chính.

Không ngờ đã lăn lộn ở trong cái xã hội này lâu như vậy rồi, mà anh còn có thể gặp phải tình trạng chật vật như thế này, còn phải chạy bộ đi hẹn hò nữa cơ đấy!

Khí phách thân sĩ ưu nhã chẳng còn sót lại một chút nào.

~~~Hết chương 4~~~
Bình Luận (0)
Comment