Mới đuổi theo vài bước, phát hiện Nhan Thời Oanh vốn không có ý định quay đầu trả lời mình, Âu Dương Tấn Không ngừng lại, để mặc một em ngực to phía sau nũng nịu khoác tay lên cánh tay mình.
"Tấn thiếu, cách em bày cho cũng không tệ lắm, phải không?"
Âu Dương Tấn Không nhướng mày, cô gái đứng bên cạnh hiểu ý, lập tức thành thục rút ra một điếu thuốc, châm lửa sau đó đưa đến bên miệng gã.
Âu Dương Tấn Không ngậm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, gần nửa ngày mới từ màn khói lượn lờ nhàn nhạt nói, "Nếu cách của cô vô dụng thì cũng không cần đi theo tôi nữa, lập tức cút đến chỗ tên họ Lý kia đi"
Sắc mặt cô em ngực to kia lập tức trắng bệch, cúi đầu một câu cũng không nói, mấy cô gái bên cạnh cũng im như ve sầu mùa đông.
Nhớ đến giấc mộng tối hôm qua, Âu Dương Tấn Không nhíu mày lại, hung hăng rít một hơi, sau đó ném tàn thuốc xuống chân dụi tắt.
Khi Quý Lạc Thanh đến nơi hẹn với Nhan Thời Oanh liền thấy cô đang vuốt ve một chú thỏ.
Chú thỏ với lớp lông trắng như tuyết, dưới sự vuốt ve của Nhan Thời Oanh, cực kì ngoan ngoãn súc người thành một khối tròn vo như bột nếp, trong miệng còn không ngừng nhồm nhoàm lá cây táo.
Nhan Thời Oanh tươi cười xán lạn, sắc màu trầm tĩnh nhu hòa, khiến cô hiện tại xinh đẹp như thể một bức tranh.
Phát hiện anh đến gần, Nhan Thời Oanh lập tức quay đầu nhìn anh cười, "Học trưởng!"
Quý Lạc Thanh trong lòng vốn tồn tại rất nhiều nghi hoặc và bất an, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, những thứ kia nháy mắt đều tan thành mây khói.
Anh hơi đỏ mặt, đi qua, thấp giọng gọi một tiếng.
Anh vừa đến gần, Nhan Thời Oanh đã gấp không chờ nổi nói, "Em mới nhận nuôi con thỏ này này, anh sờ thử đi, nó ngoan lắm!"
Quý Lạc Thanh chưa kịp phản ứng laik đã bị Nhan Thời Oanh nắm tay, đặt lên lớp lông mềm mại như tơ của chú thỏ.
Cũng không biết là vì xúc cảm trên cổ tay quá rõ ràng hay vì lông thỏ quá mềm mại, đại não anh nhất thời trống rỗng, chỉ biết máy móc không ngừng vuốt ve lưng thỏ.
Hiện tại anh sớm đã quên mất lý do bản thân đến đây là vì muốn hỏi điều gì.
Nhan Thời Oanh hỏi anh thỏ đáng yêu không, anh cũng chỉ máy móc gật đầu, lặng lẽ nhìn cô một cái rồi phát ra một chữ "ừm".
Tâm trạng bất tri bất giác tốt hơn rất nhiều.
Nhận được câu trả lời, Nhan Thời Oanh mới như thể lơ đãng hỏi, "Ngày hôm qua em thấy Dao Dao hình như tâm trạng không tốt lắm, trong tiệc tối xảy ra chuyện gì sao?"
Quý Lạc Thanh có chút ngượng ngùng cúi đầu, "Là tôi không đúng...!Hôm qua tôi vốn đồng ý với Tần học muội sẽ mời em ấy nhảy điệu đầu tiên trong bữa tiệc tối, nhưng...", anh dừng một chút, như đang sắp xếp từ ngữ, "Bởi vì một vài lý do cá nhân, tôi làm lỡ mất thời gian của điệu nhảy mở màn"
Nhan Thời Oanh cười như không cười nhìn anh, kể cả khi nguyên nhân là vì lo lắng cho cô anh cũng không dám nói, chẳng lẽ anh sợ tâm ý của mình sẽ khiến cô bị áp lực sao? Hay anh sợ nếu biểu đạt tình cảm quá rõ ràng, anh sẽ bị cô trực tiếp vạch trần, từ chối?
Mặc kệ là vì lý do gì, đều có chút vụng về đáng yêu.
Nhan Thời Oanh không chút để ý khảy nhẹ đuôi con thỏ, thật ra hiện tại cô hoàn toàn có thể yên tâm về Quý Lạc Thanh, Tần Thư Dao vẫn đang cực kì si mê anh, thậm chí vì anh chấp nhận từ chối cơ hội nhảy cùng Cảnh Văn An.
Anh đối với cô vẫn còn giá trị, cô vẫn chưa thể vứt bỏ anh sớm như vậy được.
Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh nói, "Lần sau nếu như lại có chuyện tương tự xảy ra, phiền học trưởng báo riêng với em một tiếng được không ạ?", cô có chút ảm đạm cười khổ một tiếng, "Anh cũng biết đó, không phải chuyện gì Dao Dao cũng nói với em, nếu ngay cả lúc cậu ấy buồn khổ em còn không thể ở bên cạnh cậu ấy, vậy sao em dám nhận là người bạn thân nhất của cậu ấy chứ..."
Cô nói ra lý do muốn anh giám thị Tần Thư Dao bằng thái độ cực kì cao cả khiến Quý Lạc Thanh nghe xong, không chút do dự lập tức đồng ý, "Đương nhiên là được".
Đồng thời trong lòng càng cảm thấy cô thật sự dịu dàng, biết săn sóc người khác.
Trước khi đi, Nhan Thời Oanh còn nghịch ngợm nhìn anh cười, "Cảm ơn tuýp thuốc ngày hôm qua của anh nha"
Quý Lạc Thanh sửng sốt, ngầm hiểu cô đang uyển chuyển cảm ơn việc làm của mình hôm qua, lồng ngực như thể có dòng nước ấm chảy qua, khiến sự áy náy vì thất hẹn với Tần Thư Dao cũng mờ nhạt không ít.
Kết quả câu lạc bộ tốt nhất vốn sẽ được công bố vào trưa hôm nay, nhưng không biết vì lý do gì lại giữa chừng dời xuống buổi chiều.
Đây có thể xem như một khen thưởng nho nhỏ của trường học, ngoại trừ giải thưởng lớn nhất dành cho câu lạc bộ xuất sắc nhất, còn có không ít những giải thưởng nhỏ khác.
Đến buổi chiều, không ít đại biểu của các câu lạc bộ đều háo hức tụ tập ở lễ đường.
Khi chỉ còn 15 phút bắt đầu lễ trao giải, Thương Tự Hoài đeo một chiếc ba lô, vẻ mặt hờ hững bước vào, mái tóc xám bạc đầy kiêu ngạo trong lễ đường cực kì bắt mắt.
Không đợi gã chọn vị trí, phía sau bỗng nhiên có người tông mạnh vào gã, góc độ xảo quyệt đến độ khiến gã thiếu chút nữa té nhào.
Vài người bên cạnh bày ra vẻ mặt kinh dị nhìn người nọ kéo khóa kéo ba lô sau lưng Thương Tự Hoài, sau đó nhanh chóng nhét thứ gì đó vào trong.
Thương Tự Hoài lạnh lùng quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Thời Oanh tươi cười xán lạn vẫy tay với mình, "Xin lỗi nha"
Nụ cười kia tươi đẹp như thể người ngày hôm qua bị uy hiếp không phải cô.
Không đợi Thương Tự Hoài nói gì, Nhan Thời Oanh đã nhẹ nhàng đi đến vị trí của mình, không thèm xem gã ra gì mà ngồi xuống.
Thương Tự Hoài nheo mắt, như thể chỉ qua một đêm, thái độ Nhan Thời Oanh với gã thật giống như thay đổi thành người khác.
Sự khác biệt kia to lớn đến độ như thể mọi vẻ khiếp sợ lúc trước khi đối diện gã đều là ngụy trang.
Nhưng gã chưa kịp nói gì, ngay sau đó vài giáo viên bước vào lễ đường, trong tay ôm một chồng giấy khen cùng vài chiếc cúp.
Thấy lễ đường còn có người đang đứng, giáo viên lập tức chỉ huy nhân viên bảo bọn họ ngồi xong.
Thấy đã đến đông đủ, giáo viên bắt đầu tuyên bố.
Không chỉ đại diện câu lạc bộ lên lãnh thưởng, thành viên trong câu lạc bộ truyền thông đồng thời cũng đứng phía dưới chụp hình cho báo trường.
Giấy khen dần giảm bớt, rất nhanh sẽ tuyên bố giải câu lạc bộ xuất sắc nhất, dáng ngồi Thương Tự Hoài vốn lười biếng lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cúp trao cho câu lạc bộ xuất sắc nhất, đáy mắt bất giác toát ra vẻ nhất định phải được.
Giải câu lạc bộ xuất sắc nhất hằng năm đều bị câu lạc bộ máy móc giành hết, năm nay cũng không ngoại lệ.
Chính vì thế gã sớm đã móc nối khắp nơi, ngay cả bài diễn thuyết khi nhận thưởng cũng đã chuẩn bị sẵn.
"Câu lạc bộ có ảnh hưởng lớn nhất -- câu lạc bộ kịch nghệ Thánh Bạc"
Nhan Thời Oanh rất nhanh đi lên lãnh thưởng, khi trở về chỗ ngồi, như thể chuyện tối hôm qua không ảnh hưởng gì đến cô.
Nhan Thời Oanh không chút e sợ nhìn Thương Tự Hoài lộ ra một nụ cười tươi đẹp.
Nụ cười kia khiến cả người Thương Tự Hoài đều thấy bồn chồn, trực giác mách bảo bên trong hẳn có khúc mắc gì đó.
Chẳng lẽ chú mèo con này thật sự ăn được gan hùm mật gấu, muốn đối nghịch với gã...
Không đợi gã nghĩ thêm nhiều, giáo viên trên sân khấu đã đọc tới giải câu lạc bộ xuất sắc nhất.
Thương Tự Hoài ánh mắt sáng quắc ngẩng đầu.
"Giải câu lạc bộ xuất sắc nhất -- vì nguyên nhân của câu lạc bộ đó, năm nay tạm thời để trống"
Giáo viên vừa dứt lời, đám đông bên dưới lập tức nghị luận sôi nổi.
Giải câu lạc bộ xuất sắc nhất xem như là giải thưởng quan trọng nhất hôm nay, đối với vinh dự của câu lạc bộ mà nói, nó mang theo một ý nghĩa to lớn.
Từ trước đến nay chưa từng giống lần này bị để trống.
Tuy giáo viên bảo nguyên nhân đến từ câu lạc bộ, nhưng phía dưới cũng không ít người đã sớm biết được tin câu lạc bộ máy móc giành được giải thưởng này.
Hiện tại lại xuất hiện tình huống này, có khá nhiều người lặng lẽ nhìn về phía Thương Tự Hoài.
Nhất định câu lạc bộ của gã đã làm ra chuyện gì nghiêm trọng ảnh hưởng đến sự quyết định của ban lành đạo nhà trường, từ đó mới dẫn tới kết cục hôm nay.
Thương Tự Hoài sắc mặt rất khó xem, gã thậm chí cảm nhận được một tia nhục nhã.
Những ánh mắt khác thường không ngừng chiếu đến đều như những cái tát hung hăng tát lên mặt gã.
Gã cơ hồ lập tức muốn xông lên sân khấu hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng gã vẫn kiềm chế sự xúc động, để tránh cho việc bản thân sẽ càng thêm xấu hổ.
Đợi đến khi lễ trao giải thưởng đã gần hoàn tất, gã lập tức xách ba lô đứng lên, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị giáo viên cản lại.
"Không cần nói gì cả, tôi biết em muốn hỏi chuyện gì", giáo viên sửa sang lại tư liệu, ôn tồn nhìn gã nói, "Chờ lát nữa người của Thương gia sẽ đến đón em, em có gì muốn hỏi có thể về nhà hỏi người nhà"
Nói xong, dường như ngay cả việc nói thêm nửa câu cũng ngại nhiều, giáo viên trực tiếp cầm tư liệu đi ra ngoài.
Thương Tự Hoài sau khi nghe được nửa câu sau đã có chút ngẩn người.
Từ khi gã vào Augustine đến nay, Thương gia trước nay chưa từng chủ động đến đón gã, xem chừng quả thật xảy ra một ít chuyện mà gã không biết.
Thương Tự Hoài ra khỏi cổng trường, quả nhiên thấy được một chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng đỗ ở đó, mấy gã đàn ông mặc vest mang giày da đứng phía trước xe, nhìn dáng vẻ đợi gã đã lâu.
Thương Tự Hoài hất ba lô ra phía sau, mặt không cảm xúc bước vào xe.
Vừa về đến nhà liền nhìn thấy Thương phụ dùng sức đưa mắt ra hiệu với mình, Thương Tự Hoài suy ngẫm nửa ngày cũng không hiểu được ông muốn ám chỉ chuyện gì.
Đúng lúc này, một giọng nữ cao vút giọng từ trong phòng truyền ra...
"Có phải thằng nhóc ranh kia đã về phải không?! Bảo nó mau vào đây cho tôi"
Thương Tự Hoài mặt không cảm xúc đi vào.
Vừa bước vào gã đã bị ném một xấp giấy thật mạnh vào mặt.
"Thương Tự Hoài, cậu giỏi quá nhỉ? Đủ lông đủ cánh rồi có phải không?"
Thương mẫu vừa gặp gã liền đứng phắt dậy rống giận, nhìn qua hẳn đã tích tụ lâu ngày nên khi gặp gã liền như núi lửa phun trào mắng mỏ.
"Mấy năm nay mặc kệ cậu có điên thế nào tôi cũng không quản, nhưng chuyện đó không có nghĩa cậu có thể coi trời bằng vung.
Cậu xem xem gần đây cậu đã làm chuyện gì? Ngày hôm qua chuyện nhượng quyền cổ phần tôi không bàn nữa, dù sao đó cũng là ông ngoại để lại cho cậu, cậu muốn phá thế nào tôi mặc kệ, nhưng cậu lại dám đi dây vào Nhan gia? Có phải cậu chê tôi chùi đít cho cậu chưa đủ nhiều sao?!"
Nhìn thấy Thương Tự Hoài rũ mắt như là phát ngốc, Thương mẫu tức giận vươn tay nhéo lỗ tai gã, "Lời của tôi cậu có nghe thấy không hả?!"
Thương Tự Hoài bị nhéo lỗ tai cũng không có phản ứng gì, chỉ là hơi nâng mí mắt nhìn bà một cái, "Mẹ, buông tay, đau"
"Cậu còn biết đau? Cậu biết đau còn đi đánh con gái Nhan gia làm gì? Cậu điên rồi sao? Không biết Thương gia gần đây có mối làm ăn với Nhan gia sao?"
Thương mẫu tưởng tượng lại cảnh hôm nay khi giáo viên trong trường cho mình xem lại video kia, Thương Tự Hoài một chân đá bay thiên kim Nhan gia đụng vào bàn.
Chỉ bằng một đoạn clip ngắn này thôi cũng đã khiến bà rợn gai óc, đừng bàn đến việc bà vừa nhìn liền nhận ra "kẻ thủ ác" trong video chính là Thương Tự Hoài.
Bà nhìn thôi đều phải thấy đau lòng, huống chi người Nhan gia khi nhìn thấy đoạn video kia sẽ nghĩ như thế nào.
May mắn bà nghe nói thiên kim Nhan gia không định cho người nhà xem video kia, chỉ muốn giải quyết riêng với bà nhằm tránh ảnh hưởng quan hệ làm ăn của bà với Nhan gia.
Tuy là thế nhưng bà vẫn cực kì phẫn nộ về Thương Tự Hoài.
"Tôi cảnh cáo cậu Thương Tự Hoài, cậu đừng tưởng rằng mình họ Thương liền có thể làm xằng làm bậy.
Tôi mặc kệ cậu và thiên kim Nhan gia có thù oán gì, nhưng đánh người chính là cậu không đúng.
Tôi cũng mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, ngày mai lập tức mang theo quà đi xin lỗi người ta ngay, bằng không cậu đừng hòng đi học nữa, lập tức về nhà, cấm túc"
"Bà nói xong rồi chưa?", Thương Tự Hoài nghe xong, lạnh nhạt đứng lên, "Tôi lên lầu đây"
Nhìn thấy Thương Tự Hoài như cũ thờ ơ, Thương mẫu tức giận đến độ túm chặt ba lô của gã, "Những gì tôi vừa nói cậu có nghe hay không!"
Thương mẫu vừa dùng sức liền khiến ba lô của Thương Tự Hoài rơi xuống đất, đồ bên trong bay tán loạn, một xấp giấy nhỏ bên trong cũng đi theo bay xuống.
Thương mẫu đang muốn mắng tiếp lại bỗng nhiên im bặt, bà nhặt xấp giấy kia lên.
Bên trên là những hình ảnh hoa hòe lòe loẹt cùng mấy hàng chữ to đùng...
[ Xuất tinh sớm? Liệt dương? Tuyến tiền liệt sưng to? Viên bổ thận giúp bạn lên cao! ]
[ Cô Trần kết hôn với chồng đã 5 năm, mỗi lần đi vào đều là vài phút làm qua loa...!Sau này sử dụng thuốc viên XX, thế nhưng một lần kéo dài 30 phút!! ]
[ Nam nhân, hai phút? Thật mất mặt! XX dầu Ấn Độ, giúp bạn lấy lại vẻ uy phong! ]
Thương mẫu càng xem càng không dám tin, bà run rẩy môi quay đầu, "Con tôi...! Từ bao giờ mà nơi đó của con không được vậy hả? Không lên được vì sao lại không nói với mẹ?"
Thương phụ luôn ở bên cạnh nghe lén cũng cả kinh, đi đến nhìn tờ rơi quảng cáo, hốt hoảng hỏi, "Con...!Con còn nhỏ sao lại mắc phải những bệnh này?! Tiểu Tự, con còn giấu ba ba đi bên ngoài làm loạn qua sao!"
Thanh âm đầy khiếp sợ khiến những người hầu trong biệt thự cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Thương Tự Hoài nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang đồng tình.
Thương Tự Hoài sửng sốt, lập tức xoay người giật lấy xấp quảng cáo trong tay Thương mẫu, nhìn sơ một lượt, cậu liền lạnh mặt, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra mấy chữ...
"Nhan, Thời, Oanh!".