Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 40


Giống như đến tận giờ phút này, cô mới chân chính ý thức được mình đang đối đầu với dạng người gì.
Nhan Thời Oanh im lặng vuốt ve bộ lông đã hơi cứng đờ bên trong lồng sắt.
Chỉ cần là thứ cô để ý, bất luận là gì đi nữa gã đều sẽ không chút nể nang mà phá hủy.

Dám làm vậy với cô, cô chỉ có thể nghĩ đến một người...
Thương Tự Hoài.
Như thể tình cảnh ngày ấy, khi gã lần đầu tiên đến tận nhà tìm cô, lại tái hiện.

Cô giống như nhìn thấy được, trước mặt mình chỉ còn lại hai con đường.
Cô đương nhiên có thể khuất phục, cúi đầu trước gã, làm theo những gì gã yêu cầu, và từ nay về sau cô sẽ dừng lại, không tiếp tục trêu chọc Thương Tự Hoài, mỗi người đều bình an không có việc gì.
Nhưng Thương Tự Hoài có lẽ không biết...
Cô cũng là kẻ điên.
Nhan Thời Oanh rũ mắt, lẳng lặng nâng con thỏ lên, cùng người trong phòng nhận nuôi xử lý thi thể của nó.
Toàn bộ quá trình cô không nói một lời, người trong phòng nhận nuôi cho rằng cô hiện tại đang rất đau lòng, cả quá trình luôn đắn đo không biết nên an ủi cô thế nào.
Khi sắp phải tạm biệt, người nọ lại thấy Nhan Thời Oanh gần như ôn hòa lễ phép nói, "Cảm ơn".

Sắc mặt cô cực kì bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Người của phòng nhận nuôi sững sờ.
Đến tận khi Nhan Thời Oanh đã rời đi, người nọ mới khẽ sờ cánh tay, cảm thấy ánh mắt ban nãy của cô như vực sâu không đáy, u ám khiến người khác ớn lạnh từ tận xương.
Vài ngày sau, sóng gió bắt nguồn từ chuyện Nhan Thời Oanh bị giẫm lên tay đã dần dịu lại.

Thương Tự Hoài sau vài ngày không đi học, cũng không biết đã ngầm đạt thành hiệp nghị gì với Thương gia, một hôm nọ, gã lại lần nữa quay về học viện.

Có người thấy gã không vừa mắt, đương nhiên muốn chặn đường giáo huấn một phen.

Nhưng trong học viện, gã vốn dĩ có sẵn tính huy hiếp, cũng có bè phái ủng hộ riêng.
Học viện sau vài đợt sóng gió liền quay về yên lặng, điều duy nhất không thay đổi chính là trên diễn đàn sẽ thường thường đăng bài đá xéo việc làm của Thương Tự Hoài.

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hôm nay có khá đông học sinh ra ngoài tham gia hoạt động giao lưu, cho nên học viện so với bình thường yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sắc trời âm trầm, không có lấy một tia nắng, âm u như thể sắp đổ mưa.
Trong phòng học không một bóng người, đa số học sinh đều đang ở ký túc xá hoặc bên cạnh hoa viên nghỉ trưa.
Thương Tự Hoài một mình dựa vào bên cửa sổ, có chút mơ màng sắp ngủ, lúc này gã bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ.
Vừa mở mắt, người đến không ngờ là Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh nhìn thấy gã lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ngọt ngào nhìn gã lộ ra một nụ cười.
Thương Tự Hoài trong nháy mắt chợt tỉnh táo, mặt không cảm xúc nhìn cô đi đến trước mặt mình.

Khi gã còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt gã đột nhiên như bị đóng đinh trên tay cô.
Đó là tấm ảnh chụp tập thể của câu lạc bộ máy móc bọn họ, được treo ở nơi trang trọng nhất trong phòng!
Thương Tự Hoài nhìn chằm chằm người trên ảnh chụp, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần hỏi, "Làm sao cô có được chìa khoá phòng triển lãm của chúng tôi?"
Phòng triển lãm của câu lạc bộ máy móc, chỉ có gã và bộ phó mới có chìa khóa, mà hôm nay bộ phó đã cùng những người quen ra ngoài giao lưu, Nhan Thời Oanh làm sao lấy được chìa khóa?!
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh không đáp, chỉ nhìn gã một cái, sau đó tùy tay ném ảnh chụp xuống đất.
Thương Tự Hoài đồng tử co rụt lại, như thể thứ cô ném xuống là kho báu gã vô cùng quý trọng, gã vội vàng bước đến, khom người nhặt lên.
Vào khoảnh khắc tay gã mới chạm đến một góc ảnh chụp, một chiếc ủng Martin đã hung hăng giẫm lên mu bàn tay gã, sau đó lại dùng sức nghiền.
Trán Thương Tự Hoài phút chốc chảy đầy mồ hôi lạnh, gã phải khắc chế lắm mới không đau đớn kêu thành tiếng.

Gã ngẩng đầu, lúc này Nhan Thời Oanh đang cười chẳng khác gì ác ma, cô dùng chân đạp lên tay gã, ưu nhã cúi người hỏi, "Hình như anh rất xem trọng cái này? Hửm?"
"Nhan Thời Oanh...", Thương Tự Hoài cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt bốc lên ngọn lửa như hận không thể lập tức xông đến bóp chết cô.
Gã dù sao cũng là nam giới, về sức mạnh đương nhiên có tính áp đảo hơn.

Nhưng khi gã vừa định dùng tay đẩy cô ra, thân thể gã bất chợt cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ cô lấy ra.
Một con chuột cực to với đôi mắt màu đỏ tươi và bộ lông đen xám.
Sắc mặt Thương Tự Hoài thoắt chốc trắng bệch.
Nhan Thời Oanh như thể không hề nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của gã, mỉm cười xán lạn cầm con vật đang giãy giụa trong tay dí đến gần gã nói, "Đây là quà đáp lễ cho món quà anh tặng tôi, tôi tặng nó cho anh đó.


Thích không?"
Vừa đưa con chuột đến trước mặt gã, Thương Tự Hoài đã sợ hãi đến độ giọng nói đều biến đổi, "Cút ngay!! Đừng đưa nó đến đây!! Cút đi!!"
"Chuyện này thì không được rồi", chân Nhan Thời Oanh giẫm chặt trên tay gã, cô tủm tỉm cười, tiếp tục quơ quơ con chuột về phía gã.

Đến tận khi nhìn thấy gã vì sợ hãi mà lui người về sau đến không còn chỗ trốn, lúc này cô mới cười lạnh, túm chặt tóc gã, ép gã phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.

"Sợ cái gì? Chẳng phải chỉ là một con chuột thôi sao? Lúc trước khi nhục nhã tôi, anh không phải rất kiêu ngạo sao? Hửm? Thương Tự Hoài, có phải anh nghĩ muốn khi dễ tôi thế nào cũng được?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thương Tự Hoài đã nói không còn sức nói bất kì điều gì, gã đầy mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay cô, không ngừng thở lên như thể hô hấp cực kì khó khăn.

Xem ra những gì bác sĩ tư nhân của cô điều tra được không sai, gã quả nhiên sợ chuột.
Nhan Thời Oanh buông chân ra, tùy tay ném con chuột lên người Thương Tự Hoài.

Nhân lúc Thương Tự Hoài chật vật bò về sau tránh né, cô xoay người, từ ngoài cửa nâng một lồng sắc được phủ miếng vải đen vào phòng.
Mối thù này đã kết rồi, hôm nay cô đến đây chính là để cho gã cảm nhận một chút thứ gọi là nỗi sợ hãi cả đời khó quên.

Thương Tự Hoài nhìn thứ cô cầm trong tay, như đã đoán được cô muốn làm gì, trong mắt gã nhất thời lóe qua sự yếu ớt thống khổ, như thể áo giáp cứng rắn bên ngoài phút chốc từng mảng từng mảng bong ra, chỉ biết sợ hãi, run rẩy trong sự im lặng.
Nhan Thời Oanh nhìn thấy tất cả nhưng lại vờ như không biết gì, sau khi bóc tấm vải đen kia lên, cô nở một nụ cười cực kì tươi đẹp lại xán lạn nói, "Anh cứ ở trong này mà hưởng thụ cho đã đi nhé"
Nói xong cô mở cửa lồng ra, bước nhanh ra ngoài, tiếp đến lại khóa trái cửa.
Sau khi làm xong, Nhan Thời Oanh dựa vào tường, rút một điếu thuốc lá cho nữ ra, sau khi châm xong liền nhẹ rít một hơi.
Cô từ rất lâu đã biết hút thuốc, nhưng rất ít khi hút, bởi vì thuốc lá luôn sẽ gợi cho cô nhớ về quá khứ...!Đúng rồi, quá khứ của cô là gì? Vì sao cô lại đến đây? Vì sao cô lại bị hệ thống lựa chọn?
Cô nhớ rất rõ bản thân dường như có gì đó rất quan trọng cần hoàn thành, nhưng chuyện kia rốt cuộc là chuyện gì, cô một chút cũng không nhớ nổi...
Trong làn sương khói mơ hồ, ánh mắt cô mông lung nhìn về nơi xa, sau đó có chút hỗn loạn nhắm chặt mắt.
Xung quanh không một bóng người, cô đã sớm "dọn dẹp trước hiện trường" cho nên sẽ không ai sẽ biết được ban nãy đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi cô hút xong điếu thuốc, bên kia bức tường như cũ yên tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí một chút tiếng kêu rên thảm thiết cũng không có.

Có chút không thích hợp.
Nhan Thời Oanh hơi nhíu mày, dùng chân dụi tàn thuốc, mở ô cửa sổ của phòng học, thò đầu nhìn vào.
Khi thấy Thương Tự Hoài còn ở bên trong, cô nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ năm phút ngắn ngủi nhưng Thương Tự Hoài lại như thể mới được vớt từ dưới nước lên, cả người đều ướt đẫm.
Mái tóc màu bạc ướt sũng dính chặt vào hai bên mặt gã, gã cuộn tròn người dựa sát vào một góc, ánh mắt không tiêu cự ôm lấy đầu gối, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.

Bộ dáng vì quá sợ hãi đáng thương đến gần như yếu đuối kia, ngược lại tạo ra một nét đẹp yếu ớt khiến người khác có ý định làm bẩn.
Nhan Thời Oanh mặt không cảm xúc quan sát một phen, sau đó thấp giọng gọi gã một tiếng, "Này"
Thương Tự Hoài không hề có phản ứng.
Gã hoàn toàn không chú ý đến việc bên ngoài phòng có người, chỉ là rất lâu sau, gã không thể tự không chế mà chìm đắm vào mảng hồi ức rất lâu về trước...!
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Trong kí ức đen tối kia, cảnh tượng ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời có thể nói chẳng khác gì hiện tại.

Trong bóng đêm thường thường lóe lên sắc đỏ khiến người khác phải sợ hãi, không ngừng có những sinh vật cả người lông lá len lỏi khắp nơi xung quanh gã.

Sự sợ hãi cùng bóng đêm như thể muốn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng gã.

Mẹ gã luôn cho rằng gã vừa sinh ra đã có khuynh hướng rối loạn nhân cách phản xã hội, nhưng thật ra không phải vậy.
Trước khi mười tuổi, gã hiền lành đến độ ngay cả một con kiến cũng không đành lòng giẫm chết, bởi vì gã biết rõ cảm giác đau đớn cho nên khi bị khi dễ cũng không dám dùng sức đánh trả.
Trước khi lên mười, mọi thứ quan trọng trong cuộc sống của gã đều xoay chung quanh cha của mình.

Vì lấy lòng cha ruột, gã hèn mọn đến nỗi dù bị đánh đến vỡ đầu chảy máu cũng cảm thấy vui sướng, bởi ít nhất, điều đó chứng minh, ông ta còn chưa thật sự vứt bỏ gã.
Sau này cha gã rất hiếm khi đánh gã, chỉ là lâu dần không về nhà nữa, thường xuyên nhốt gã trong nhà vài ngày mới về.
Một lần nọ, ông ta dường như quên mất trong nhà còn có một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, ước chừng đã nhốt gã hơn nửa tháng.

Trong nhà mọi thức ăn đều đã ăn hết, gã cực kỳ đói, ai cũng không biết trong tình huống đó, một đứa trẻ đói meo sẽ ăn được những gì.
Gã vốn tưởng rằng, ăn không đủ no chính là khốn cảnh lớn nhất hiện tại, lại không nghĩ đến, máu và thịt mới là đáp án chính xác.
Gã chưa từng biết, thì ra trong nhà có nhiều chuột đến thế.
Những con chuột kia cũng đã lâu chưa ăn gì, chúng nó cũng rất đói bụng, đói đến nỗi ngay cả gã cũng muốn ăn.
Chúng nó rất thông minh, biết nhân lúc gã sắp ngủ nhảy ra tấn công gã, kết bè kết phái nhào đến, cắn nát quần áo và ngón chân gã.


Sự sợ hãi như thể cận kề cái chết này chẳng khác gì những sợi tảo biển quấn chặt lấy cổ gã, khiến thứ âm thanh gã có thể nghe thấy chỉ là tiếng hít thở không thông.
Gã như bị nhấn chìm vào mảng bùn lầy quá khứ, cơ thể tựa như bị nhấn chìm trong nước biển lạnh giá.

Gã chỉ cảm thấy, ngay giây tiếp theo đây, yết hầu gã lập tức sẽ bị những đợt thủy triều rót đầy.
Đúng lúc này, Thương Tự Hoài bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lảnh lót.
"Này, Thương Tự Hoài!"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh nửa người từ bên ngoài cửa sổ thò vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía gã.
"Chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ mang anh ra ngoài"
Thương Tự Hoài cơ thể khẽ nhúc nhích, có chút mờ mịt ngẩng đầu.
Có ánh sáng từ phía sau cô chiếu vào, gió thổi mái tóc cô lất phất bay lướt qua xương quai xanh, nhưng lại không che lấp được đôi mắt sáng đến dị thường kia.
Loại ánh sáng kia như thể một lưỡi dao sắc bén chém vào bóng tối bao trùm lấy gã, Thương Tự Hoài bỗng nhiên có cảm giác không thở được.
Như thể thời gian đã ngừng trôi, mọi âm thanh ồn ào như nước chảy bỗng biến mất, chỉ có vài từ cuối cùng kia, cực kì rõ ràng khắc vào tâm trí gã.
Cô nói, "Mang anh ra ngoài"
Thương Tự Hoài mấp máy môi.
Có vô số lần gã từng nghĩ, nếu khi đó có người nguyện ý chìa tay về phía gã, kéo gã ra khỏi cơn lốc xoáy âm u kia, gã nhất định sẽ bất chấp tất cả, không chút do dự nắm lấy bàn tay ấy.
Cho dù đó là thiêu thân lao vào lửa, vạn kiếp bất phục.
"Cầu xin cô"
Giọng của gã khàn đến độ cô không nghe rõ gã đang nói gì.
Sau khi Nhan Thời Oanh cố sức kéo gã ra khỏi căn phòng toàn là chuột xong, cô dựa vào tường há miệng thở dốc.
Vừa quay đầu, cô liền thấy Thương Tự Hoài dường như hóa ngốc, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chuyên chú đến độ có chút khiến cô sợ hãi.
Gã lại nhớ đến ngày mẹ gã dẫn mình đi, từ đó về sau, bên trong gã như đã thiếu mất gì đó.
Tính cách gã bắt đầu trở nên cực đoan, thái độ cũng luôn đầy sự công kích.

Gã lạnh lùng, không có sự đồng cảm, ngay cả khi chính tay bẻ gãy cổ con thỏ kia, gã cũng chẳng chớp mắt một cái.
Cũng sau khi anh trai chết, gã chẳng khác gì dã thú mất đi gông xiềng, hấp hối giãy giụa, cắn xé mọi thứ ngăn cản gã đạt được mục tiêu.
Nhưng có một điều, gã có thể xác nhận rõ ràng.
Chỉ cần là thứ gã muốn, gã nhất định phải có được.
Nhan Thời Oanh.
Gã không chớp mắt nhìn người bên cạnh còn đang thở dốc..

Bình Luận (0)
Comment