Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 27


Hai thân thể hòa cùng nhau, ôm hôn thắm thiết trên bãi biển, Đàm Dịch Khiêm chuyên tâm đặt mọi tình cảm vào nụ hôn, đến khi nghe tiếng cô rên khó chịu mới biết tay cô bị vỏ sò cắt làm bị thương.

Vì khi nãy ngã xuống, tay cô vì ma xát xuống nền cát bị vỏ sò cắt bị thương.

Đàm Dịch Khiêm lập tức đứng lên, tay tay đỡ cô đứng lên, anh cẩn thận xem vết thương của cô, “ Anh đưa em đi rửa vết thương.

”Hạ Tử Du rút tay lại, cô không muốn dính líu đến anh, huấn hồ anh hiện giời là người đã có vị hôn thê.

Đàm Dịch Khiêm biết cô còn đang giận, anh mở miệng chầm chậm nói, “ Ngay cả gặp Liễu Nhiên em cũng không muốn gặp con bé sao?”Hạ Tử Du knh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ vẻ vui mừng, rất giống với Liễu Nhiên khi nghe anh muốn đưa con bé đi gặp mẹ.

Hạ Tử Du thăm dò, “ Anh thật sự để tôi gặp bé con sao?”Đàm Dịch Khiêm thấy cô kích động mong chờ, nhẹ gật đầu, “ Em là mẹ của Liễu Nhiên, tại sao anh không để em gặp con bé.


”Hạ Tử Du nở nụ cười hạnh phúc, “ Cám ơn, vậy khi nào anh về thành phố Y, tôi đi xin phép tổng giám đốc Kiều.

”Đã lâu Đàm Dịch Khiêm mới thấy lại nụ cười hạnh phúc của cô, trong lòng anh bỗng chốc dâng lên cảm xúc vui sướng khó nói, anh nhẹ nhàng nói, “ Anh đưa Liễu Nhiên đến đây.

”Sau đó, Hạ Tử Du được Đàm Dịch Khiêm khoát lên ngườ áo véc của anh, tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô hướng phòng nghỉ dành cho nhân viên, đẩy căn phòng mà Robert cho cô ở lúc cô mới đến Male, suốt ba năm Hạ Tử Du đều ở căn phòng này.

Đàm Dịch Khiêm đợi cô thay đồ xong liền đưa cô đi gặp Liễu Nhiên, vì th6n thể Liễu Nhiên còn sốt, anh để con bé ở lại bệnh viện.

Bệnh viện.

Trước cửa phòng bệnh lớn, Cảnh Nghiêu đang nghiêm túc đứng ngoài cửa phòng trông chừng, bên trong các bác sĩ, y tá đang cố gắng dỗ Đàm Ngôn Tư uống thuốc.

“ Mẹ, tôi muốn mẹ.

” Tiếng khóc kèm theo tiếng hét lớn của Đàm Ngôn Tư khiến Hậ Tử Du vừa bước chân lại gần nghe được, tim cô như ngàn mũi dao đâm thủng, lòng nặng nề, cả thân mình đau theo tiếng khó của con bé.

Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn mắm tay cô không buông, thấy khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, anh đau lòng đưa tay giúp cô lau đi, giọng anh chầm chậm vang lên, “ Ba năm nay con bé luôn như vậy, mặc dù có dì Lô bên cạnh, nhưng mỗi lần ốm con bé đều muốn đi tìm em.

”Đàm Dịch Khiêm dứt lời, đã thấy Hạ Tử Du chạy nhanh vào phòng bệnh, cô nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Liễu Nhiên trên chiếc giường bệnh màu trắng, bé con cô đã lớn, bé con cô càng xinh đẹp đáng yêu, cô kiềm không được lòng, khó khăn mở miệng gọi, “ Bé con.

”Đàm Ngôn Tư, nghe giọng nói quen thuộc trong trí nhớ của bé, bé nhìn ra cửa, bé chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp không khác người mẹ trong trí nhớ của bé, Liễu Nhiên lập tức leo xuống giường chạy thật nhnh đến chỗ Hạ Tử Du.


Hạ Tử Du ngồi xổm đón lấy thân thể bé bỏng của con gái, ôm chặt, tiếng khóc kiềm nén rốt cuộc vì con gái mà khóc lớn tiếng, “ Bé con của mẹ.

”Đàm Ngôn Tư, khóc nấc, hay tay ôm chặt cổ Hạ Tử Du, hai chân dùng sức đu lên người cô giống lúc nhỏ, miệng luôn miệng nói, “ Mẹ… Mẹ…Mẹ, mẹ về rồi, mẹ đừng bỏ Liễu Nhiên, Liễu Nhiên nhớ mẹ, Liễu Nhiên đau…”Một màn này khiến người nhìn cảm động khóc theo, Đàm Dịch Khiêm đau lòng đứng một bên nhìn, lòng anh càng đau hơn ngàn lần.

Nữa tiếng sau.

Đàm Ngôn Tư, bá chặt trên người Hạ Tử Du không chịu xuống, cũng không chịu buông tay, bé sợ mẹ lại bỏ đi cho nên sống chết bám lấy Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du cũng không buông bé con, cô dỗ con bé uống thuốc, bé liền ngon ngoãn uống, cô dỗ bé ăn cơm bé liền vui vẻ ăn hết phần cơm dành cho trẻ em, ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng.

Đây cũng là lần đầu tiên, Đàm Dịch Khiêm thấy Liễu Nhiên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng là lần đầu thấy con gái ăn hết một phần cơm mà bình thương dì Lô cho bé ăn, bé ăn cũng rất ít, chính vì vậy sức khỏe mới không được tốt.

Nếu như anh sớm điều tra về cô thì có lẽ sẽ không phải là ba năm sau.

Dỗ được Đàm Ngôn Tư ngủ, Hạ Tử Du nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, giống như tâm tình bất an, bé con lại nức nở không buông Hạ Tử Du ra, cô nhìn sang Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng nói, “ Hay anh để tôi mang con bé về chỗ tôi được không, tôi không nỡ để con bé ở lại.


”Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn cô, giọng thản nhiên nói, “ Anh đã đặt khách sạn phòng chỗ Robert, anh và em cùng chăm sóc Liễu Nhiên, phòng của em quá nhỏ không tiện.

”Hạ Tử Du bất an, cô không muốn chung đụng cùng anh, lỡ để ai phát hiện lại truyền tới ta vị hôn thê của anh lại phiền, cô từ chối, “ Anh cứ ở phòng anh, tôi cùng Liễu Nhiên ở phòng tôi cũng không tính là nhỏ.

”Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên không đồng ý, anh thẳng thừng tuyên bố, “ Em không được lựa chọn, nếu không anh liền cho người phá căn phòng kia.

”Anh bá đạo kiên quyết như vậy, Hạ Tử Du không phải chưa thấy, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

Cuối cùng vì không muốn gây phiền phức Hạ Tử Du liền phải đi theo Đàm Dịch Khiêm lên phòng tổng thống mà Robert luôn để dành riêng cho Đàm Dịch Khiêm.

.

Bình Luận (0)
Comment