Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 40

Lúc Đinh Mùi đến trường thì cũng sắp hết tiết một rồi, cậu nhìn ánh mắt quen thuộc của giáo viên từ trên bục giảng quét tới, do dự một chút, cứ thế quay người đứng trên hành lang tự giác chịu phạt luôn.
"Đinh Mùi," cô giáo hô lên một tiếng, "Trò tính làm gì đây? Đến muộn rồi còn không vào học, còn đợi cô mời vào nữa à!"
Vốn dĩ Đinh Mùi đã buồn bực vì chú bảo cậu không được gặp Quý Kiêu rồi, giờ vừa nghe thấy lời này cậu càng hơi bực lên, cậu xoay đầu lại: "Không phải là lần trước em đến trễ cô cũng phạt em như vầy à?"
"Hôm nay cô bảo trò đứng ra chưa?" Đối với cậu học trò thường xuyên đi trễ, còn luôn ngủ trong giờ học này, cô giáo cũng hơi không nhịn được nữa, "Cô bảo trò ra đứng chưa?"
Với tính cách của Đinh Mùi, nếu nghe người khác nói như thế này kiểu gì cũng sẽ nói lại vài câu, nhưng hôm nay cậu nhịn lại, ép lửa giận đùng đùng trong lòng xuống. Quý Kiêu nói rồi, cậu cho anh yên ổn mấy ngày đi.
Hơn nữa cậu cũng hiểu được tại sao Quý Kiêu với chú cứ nhất định phải ép cậu đi học rồi, cậu cắn răng không lên tiếng nữa.
"Sao hôm nay trò lại đi muộn nữa?" Cô giáo thấy cậu không nói gì cũng hơi hòa hoãn lại.
"Có người đuổi theo em, em chạy mất một lúc lâu." Đinh Mùi hơi do dự, cậu chưa từng nói dối, thế nên chỉ lấy một số chuyện ra để nói.
"Sao cơ?" Cô giáo hơi giật mình, "Có người cướp tiền của em? Phải vậy không? Là ở đoạn đường nào vậy?"
Đinh Mùi không nghĩ cô giáo sẽ phản ứng như vậy, không chửi cậu, ngược lại còn hơi sốt ruột, cậu nghĩ nghĩ: "Ở ngay con phố bên cạnh trường học bên kia."
"Trò tạm thời cứ vào học đi đã," cô giáo vỗ vai cậu, "Tan học đến văn phòng kể chi tiết với cô."
"Cậu bị cướp tiền?" Đinh Mùi vừa mới ngồi xuống chỗ thì bạn nam ngồi trước quay ngay đầu lại, "Có phải là mấy người bên trường nghề kia không? mấy người đó hay đứng quanh trường mình cướp lắm."
"Tôi cũng không biết nữa." Đinh Mùi nói nhỏ, cậu thật sự không biết, ngày thường đi qua đoạn phố kia cậu đều là ở dạng mèo, ai lại đi cướp 1 con mèo đâu, hơn nữa cậu đi trên đường cũng chả bao giờ nhìn xung quanh cả.
"Cướp của cậu nhiều tiền không?" Cậu bạn kia lại hỏi.
"Không cướp được của tôi, tôi chạy được."
"Vậy chiều chắc chắn sẽ chờ cậu ở ngoài cổng trường rồi," một cậu bạn khác nghiên đầu nhìn cậu một cái, "Không thì tan học bọn mình đi cùng nhau đi, đông người, bọn họ cũng không dám làm càn."
"A.." Đinh Mùi lên tiếng, ngoại trừ cô bạn đeo kính với Hồ Phi bị cậu đánh lúc trước, cậu chưa bao giờ nói chuyện gì với bạn học khác, trong lòng cậu đều coi những người này là ngu ngốc, nhưng lời nói của cậu bạn kia vẫn làm cậu hơi bất ngờ.
Cậu bạn kia còn đang định nói thêm gì nữa thì cô giáo quét mắt tới, cậu ta ngay lập tức im lặng cầm lấy sách giả vờ xem.
Đinh Mùi cũng cầm sách lên mở ra, mới nhìn được vài chữ trên sách là cậu đã buồn ngủ không chịu được, tay chống cằm định nhắm mắt nhưng cuối cùng vẫn cố gắng mở mắt nhìn chằm chằm cô giáo, Hôm nay cậu không thể ngủ được, buổi sáng đã đến muộn rồi, đi học lại còn ngủ nữa, cô giáo chắc sẽ gọi điện mắng chết Quý Kiêu mất.
Hơn nữa cái đuôi cậu còn đang giấu trong quần, không thể nào ngồi thoái mái được, đoán chừng ngủ cũng không yên ổn được.
Sau khi tan học Đinh Mùi bị gọi vào văn phòng của cô giáo, đây là lần đầy tiên cậu vào văn phòng không phải để nghe chửi, cô giáo hỏi một hồi về việc cậu bị cướp như thế nào, Đinh Mùi khổ sở bịa ra vài câu, sau đó chào cô xong rồi chạy mất, cũng không quan tâm gì nữa.
Lúc trở vể phòng học lại bị bạn học xung quanh bao vây hỏi một lúc lâu, đều nhận định là người bên trường nghề hay cướp tiền của các bạn nhỏ, quyết định tan học sẽ về chung với Đinh Mùi.
Đinh Mùi kỳ thật không tính sẽ nói nhiều với mấy người bạn học này như vậy, đến tên của ai với ai cậu cũng không biết, ngay cả bạn nữ đeo kính cùng bàn này tên là gì cậu cũng nhớ không ra.
Có điều, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng, xung quanh có những bạn học như thế này, tuy là ngốc nghếch nhưng mà cũng không phải quá đáng ghét.
Lúc tan học Đinh Mùi cảm thấy mình như sắp chết tới nơi, cực kỳ mệt, đặc biệt là hứng nắng chiều xong, cảm giác ấm áp làm cậu càng muốn nhanh chóng tìm một chỗ nào đấy bằng phẳng mà ngủ một giấc.
Nhưng mà vì có mấy bạn học đi về chung đường, cậu chỉ có thể căng da đầu cũng với các bạn đi ra ngoài cổng trường.
Lúc ra khỏi cổng trường, các bạn còn dáo dác nhìn xung quanh xem có người ở bên trường nghề chờ ở ngoài không, nhìn một lúc thấy không có ai khả nghỉ rồi mới kéo Đinh Mùi cùng đi về nhà cậu.
"Đinh Mùi." Còn chưa đi được bao xa cậu đã nghe được có người gọi mình từ phía sau, Đinh Mùi giật mình, bởi vì cậu không cần quay đầu lại cũng biết là ai, là Tô Quý.
"Sao cậu lại tới đây?" Đinh Mùi quay đầu lại. Tô Quý chạy tới trường của cậu làm gì?
"Chú bảo tớ đi với cậu đi tìm Trần Tu Vũ," Tô Quý cười cười, rất tự nhiên chào hỏi với bạn học của Đinh Mùi, "Chào mọi người, tớ là bạn của Đinh Mùi."
Đinh Mùi muốn hỏi sao lại phải đi tìm Trần Tu Vũ, nhưng Tô Quý vẫn luôn nói chuyện luyên thuyên với bạn học của cậu, cậu không tìm được cơ hội nào mở miệng nên lại phải đi theo một bên, mãi đến giao lộ, tách ra khỏi mấy bạn học cậu hỏi nói một câu.
"Sao cậu nói được lắm chuyện với mấy người đó vậy?"
"Cậu không nói gì, tớ cũng không nói thì phải làm sao bây giờ." Tô Quý cười, "Hơn nữa cũng toàn là bạn học, tâm sự một chút cũng bình thường mà."
Đinh Mùi biết mặc dù Tô Quý không quá thích loài người, nhưng khả năng giao tiếp với loài người của cậu ấy vẫn tốt hơn cậu nhiều, cậu không biết làm sao mà Tô Quý làm được như vậy, từ lúc hai người họ biết nhau thì Tô Quý đã là như vậy rồi.
"Đi tìm Trần Tu Vũ làm gì?"
"Chú bảo đến để anh ấy xem lục lạc của cậu, tớ cũng không biết, dù sao cũng là bảo tớ đi với cậu."
"Cậu đi với tớ thì có tác dụng gì?" Đinh Mùi liếc mắt nhìn Tô Quý, "lại gặp phải người kia có khi tớ còn phải bảo vệ cậu đấy."
"Tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ một chút," Tô Quý cũng không để bụng bị Đinh Mùi khinh bỉ, cậu không mạnh bằng Đinh Mùi là sự thật, "Nếu thật sự không được thì lúc cậu chạy tớ có thể ở lại kéo thời gian mà."
"Còn lâu tớ mới chạy như vậy." Đinh Mùi nhíu mày.
Trần Tu Vũ ngồi trước máy tính, mấy ngày nay anh cũng chưa online lần nào, hôm nay lúc lên game, Quý Kiêu cũng luyện đồ của anh khá ổn rồi, chỉ còn thiếu một bí kíp nữa thôi, anh điều khiển nhân vật, đi theo Quý Kiêu đánh phó bản kiếm đồ.
Trên người rất khó chịu, cảm giác như là bị đào rỗng từ trong ra ngoài, anh nhấp vào nhân vật của Quý Kiêu, chọn chế độ treo máy.
Cậu lại mẹ nó treo máy.
A, bị cậu phát hiện rồi.
Ông đây dùng mông cũng đoán được, có lần nào cậu không treo chứ.
Trần Tu Vũ nở nụ cười, vừa mới sờ bàn phím định nhắn thêm cậu nữa thì đột nhiên cơn ho ập đến, anh nhanh tay che miệng, úp lên bàn một lúc lâu cũng chưa bình ổn lại.
"Lại ho à?" Mẹ anh ở bên ngoài gõ gõ, đẩy cửa ra đi vào, trên mặt rất nôn nóng, "Sao mấy ngày nay như kiểu lại nặng thêm thế này?"
Không sao đâu, con uống nước bị sặc, mẹ giúp con đổi cốc nước đi. Trần Tu Vũ che miệng, một bàn tay gõ chứ trên tab, một tay cầm ly đưa cho mẹ.
Lúc mẹ anh nhận lấy ly xong xoay người đi ra ngoài, Trần Tu Vũ chậm rãi mở bàn tay đang nắm ra, trong lòng bàn tay là một mảng đỏ thẫm, anh lấy tờ giấy lau đi, khẽ thở dài.
Đến lúc anh ngước mắt lên nhìn lại màn hình, nhân vật của Quý Kiêu đang bị một đống quái vật bao quanh, đoán chừng là do lúc mình cúi xuống lỡ tay bấm loạn trên bàn phím rồi đi lung tung, lượng quái vật kéo đến gấp đôi.
Phu quân, người cố chống đỡ, Trần Tu Vũ quay người nhảy qua tường chạy đi về hướng cửa phó bản.
Cái đồ bà già sao chổi nhà cậu, có khi nào đánh phó bản mà tôi không phải chống đỡ đâu.
Vài giây sau ảnh đại diện của Quý Kiêu biến thành màu xám, Trần Tu Vũ chờ anh hồi sinh lại rồi lại bấm đi theo.
Mới vào phó bản xong thì anh nghe thấy bên ngoài vườn có tiếng chuông rất nhỏ truyền tới,
Phu quân, ta đi ngoại tình chút, một lát quay lại.
Đánh xong mà cậu chưa quay lại thì tôi sẽ viết thư từ cậu.
Trần Tu Vũ cười cười, đứng lên mở cửa phòng, xuống lầu rồi đi tới vườn sau.
"Chú bảo tôi đến tìm anh," Đinh Mùi nhìn thấy Trần Tu Vũ ra tới, quơ quơ cái lục lạc trên tay, "Anh muốn xem cái này à?"
Trần Tu Vũ gật đầu, tháo lục lạc trên tay cậu xuống nắm ở trong lòng bàn tay, dựa vào tường nhà nhìn Tô Quý, lấy tab ra viết mấy chữ đưa qua, vết thương khỏi rồi à?
"Không sao nữa rồi." Tô Quý cười sờ sờ eo mình, đã không còn cảm giác gì nữa rồi, ánh mắt bình tĩnh của Trần Tu Vũ làm cậu cảm tháy rất thoải mái trong lòng.
Ba người họ không nói gì nữa, Đinh Mùi nhìn Trần Tu Vũ, anh cầm lục lạc xong thì vẫn không làm gì nữa, cứ nắm trong bàn tay như vậy, cậu cũng không định hỏi Trần Tu Vũ định làm gì mà chỉ im lặng chờ.
Một lát sau Trần Tu Vũ kéo tay Đinh Mùi qua rồi lại đeo lục lạc lên tay cậu, nghĩ nghĩ lại viết xuống mấy chữ, đợt này đi đâu cứ để chuột nhỏ theo cậu đi.
Đinh Mùi hơi kinh ngạc, Tô Quý giống với cậu đều đang là hình người, sao mà Trần Tu Vũ biết được cậu ấy là chuột?
"Tôi sẽ đi theo cậu ấy," Tô Quý sờ sờ lục lạc của Đinh Mùi, "Cũng chỉ có mỗi một người bạn tốt này."
Bạn bè phải quý trọng lẫn nhau. Trần Tu Vũ cười cười.
Tay Tô Quý nhẹ nhàng run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tu Vũ, Trần Tu Vũ đã mở vừa nhà đi vào.
"Chờ đã." Môi Tô Quý cũng hơi run lên, cậu như muốn tìm chỗ vịn mà cầm lấy cánh tay của Đinh Mùi.
"Cậu sao thế?" Đinh Mùi nhanh chóng nắm lấy tay cậu.
Tô Quý yên lặng nhìn chằm chằm cửa nhà đã đóng lại, rất lâu sau mới buông tay ra, xoay người: "Đi thôi."'
Đinh Mùi đi theo cậu đến tận giao lộ mới kéo cánh tay cậu lại: "Cậu làm sao vậy?"
"Cậu có nhớ được kiếp trước của mình không?"
Tô Quý quay đầu lại hỏi, trong ánh mắt là sự cô đơn mà Đinh Mùi đã quen thuộc.
"Chú nói tớ không có kiếp trước," Đinh Mùi nghĩ nghĩ,
"Chú ấy bảo phải tu luyện ra 9 cái đuôi mới có thể lớn hơn nữa, tại sao cậu lại hỏi vậy? cậu cũng đâu có kiếp trước."
"ừ, nhưng mà...." Tô Quý lại nhìn thoáng qua hướng nhà Trần Tu Vũ, cau mày do dự, " Trần Tu Vũ có lẽ có."
"Rốt cục là sao vậy?" Đinh Mùi đẩy Tô Quý một cái, cảm giác cậu cứ ấp a ấp úng không giống ngày thường chút nào.
"Câu nói kia, rất lâu trước đây đã từng có người nói với tớ rồi."
"Câu nào?"
"Bạn bè phải biết quý trọng lẫn nhau."
Đinh Mùi nhìn ra được chút gì đó trên mặt Tô Quý, cũng quay đầu nhìn thoáng qua nhà Trần Tu Vũ: "Mà người nói câu này cũng rất nhiều mà, cũng không phải câu gì đặc biệt."
"Chính là rất giống," Tô Quý xoay người chậm rãi đi về phía trước, "Lúc anh ấy viết mấy chứ đó, cảm giác rất giống với lúc tớ nghe cậu nói này trước kia."
"Giống người đó à?"
"ừ."
Đinh Mùi không nói gì nữa, người đó trong lòng Tô Quý là ai cậu không biết, Tô Quý cũng chưa từng nói kỹ càng tỷ mỉ cho cậu, nhưng cậu biết, đối với Tô Quý, người này rất quan trọng, nhưng dường như đã bỏ lỡ nhau.
"Thôi được rồi," Tô Quý đi một hồi đột nhiên vỗ vai cậu, "Cậu đuổi tớ đi, tớ muốn chạy một lúc."
"A?" Đinh Mùi ngẩn người.
Tô Quý chạy lên phía trước, lách vào một cái ngõ nhỏ, lúc xuất hiện trở lại đã là bộ dáng một con chuột, nép vào góc tường nhìn cậu.
Hôm nay thời gian Đinh Móng Nhỏ xuất hiện hơi muộn hơn so với mọi ngày, bởi vì đuổi theo Tô Quý một hồi lâu nên đến nơi hơi trễ chút.
Lúc nó đẩy cửa phòng Quý Kiêu ra, Quý Kiêu đang nằm úp trên giường, thân trên để trần, chỉ mặc mỗi một cái quần lót, Lâm Tử đứng ở trên giường, tay chống tường, một chân đang dẫm lung tung trên người Quý Kiêu.
Khốn kiếp!
Meo ngao ngao!
Nó gần như là lấy đà ngay từ cửa, tia chớp màu đen vọt tới trong không trung, chưa đợi Lâm Tử thấy rõ, nó đã húc một cái vào đùi Lâm Tử, Lâm Tử bị đâm cho đứng không vững nổi, chao đảo ngã trên giường.
Nó lại nhanh chóng lẻn đến trên mặt Lâm Tử, đệm thịt đè lại trên mũi anh, nhe nanh về phía Lâm Tử, trong cổ phát ra tiếng gầm gừ rất trầm.
Khốn kiếp, Thế mà dám dẫm Quý Kiêu!
Nhân loại ngu xuẩn!
"Quý đại gia!" Lâm Tử hoảng sợ, bé đen trừng mắt nhìn mình, lông toàn thân dựng hết lên, đến cả lông tơ trên dầu cũng dựng luôn, làm anh hơi run gan, làm thế nào mà lại triệu hồi ông mèo nhỏ này rồi, "Mau đem con mèo sát thủ của cậu ra chỗ khác đi!"
Quý Kiêu bò dậy duỗi tay xuống dưới bụng Đinh Móng Nhỏ bế nó lên từ mặt Lâm Tử ôm lấy, Đinh Móng Nhỏ còn chưa chịu để yên, bốn bàn chân vừa đá vừa cào loạn xạ trong không khí.
"Đệt, con mèo này sao lại nóng tính vậy," Lâm Tử từ trên giường nhảy xuống đất, tôi đi lấy cơm đây, lấy giúp cậu luôn à?"
"Ừ, 2 phần."
"Lại lấy cho bé đen? Nó ăn hết một phần luôn à?"
"Cậu lo làm gì, đi nhanh đi."
Lúc Lâm Tử chạy ra ngoài rồi, Quý Kiêu đặt Đinh Móng Nhỏ nằm ngửa trên gối đầu, nhéo nhéo chân trước của nó: "Cậu làm gì vậy? Hôm nay tôi chạy 2 vòng 5 km, chân cũng sắp đứt ra, Lâm đại gia đang mát xa giãn cơ cho tôi, mắc gì cậu lại đánh cậu ấy?"
Mát xa? Mát xa là cái gì?
Nó vẫy đuôi qua lại, quét quét lên cằm Quý Kiêu, mát xa là như thế nào? là cứ dẫm qua dẫm lại như vậy?
"Có phải cậu tưởng 2 bọn tôi đánh nhau đúng không?" Quý Kiêu bắt lấy cái đuôi của nó, bỏ vào trong miệng cắn nhẹ một cái, "Nếu như cậu ta đánh nhau với tôi thật thì làm sao tôi có thể ngoan ngoãn nằm bò ra để cậu ta đánh như vậy, đầu óc cậu để đi đâu rồi hả miêu mễ."
Lúc Lâm Tử cầm 2 hộp cơm tiến vào, Quý Kiêu còn đang nằm sấp trên giường nhéo nhéo đệm thịt của Đinh Móng Nhỏ nghịch.
"Tôi nói này, 2 ngày nay tiên nữ hỏi thăm tôi chuyện của cậu đấy suốt đấy," Lâm Tử đặt hộp cơm lên bàn, "Tôi thật sự muốn nói với chị ấy, không cần lo lắng cậu thích đàn ông, thật ra cậu chính là thích còn một con mèo đực!!!"
"Lượn!" Quý Kiêu đá một cái vào người Lâm Tử.
"Tôi lượn ngay đây, 2 người tiếp tục." Lâm Tử bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra ngoài.
"Ăn đi, hôm nay tôi tìm Ngũ đội mượn sách giáo khoa tiểu học của Ngũ Tiểu Tuệ," Quý Kiêu xuống giường ngồi lên bàn bên cạnh mở hộp cơm ra, "Lát nữa ăn cơm xong chúng ta học tập sách của bạn nhỏ một chút."
"A..." tiếng Đinh Mùi từ phía sau lưng anh vang lên, sau đó nhanh chóng dán lại trên lưng anh, tay ôm lấy eo.
"Mặc quần áo vào đi," Quý Kiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu nhóc này lại chỉ mặc mỗi cái quần lót, "Một lát Lâm đại gia mà đi vào thì chắc bị dọa điên mất."
"Không," Đinh Mùi đi qua khóa cửa lại, lại bò về trên bàn cầm đũa gặp ít rau xanh bỏ vào miệng, "Mát xa là cái gì?"
"Chính là lúc trên người ai khó chịu thì xoa xoa bóp bóp trên cơ thể của người đó, giúp người đó thoải mái chút." Quý Kiêu cười cười.
"Tôi giúp anh ấn." Đinh Mùi ném đũa xong ngay lập tức kéo Quý Kiêu lên giường, hứng thú tăng vọt.

Bình Luận (0)
Comment