Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 45

"Cởi ra" Quý Kiêu dán sát vào tai Đinh Mùi nói một câu, cảm giác được dục vọng của Đinh Mùi ở trong tay mình chậm rãi bành trướng lên.
Đinh Mùi không nói gì, thở hổn hển kéo quần của mình xuống, tại trở tay kéo luôn cả quần Quý Kiêu xuống. Thân thể hai người không còn gì ngăn cách dính sát vào nhau, Quý Kiêu dán sát sau lưng cậu nhẹ ngàng cọ sát: "Nhưng tôi có chút mâu thuẫn."
"Anh mệt hả?" Đinh Mùi nghiêng mặt lại nhìn anh.
"Có một chút," Quý Kiêu ngoài miệng nói nhưng tay ở phía dưới Đinh Mùi lại không dừng lại, vẫn luôn trêu đùa theo tiết tấu, "Tôi đang đấu tranh tư tưởng xem có nên tiến hành kịch liệt không."
"Để tôi tới?" Đinh Mùi bị Quý Kiêu hết cọ lại sờ làm cả người khô nóng, trực tiếp nghiêng người xốc anh qua một bên, đang định nhào lên đè lên người anh.
"Chờ chút, khoan đã...." Quý Kiêu nhanh tay đỡ cậu lại, anh cũng không để ý việc để Đinh Mùi tới, bỏ qua việc sợ mình sẽ có bóng ma tâm lý về việc bị một cậu nhóc như vậy đè, điều anh lo lắng chính là một Đinh Mùi ngây thơ không hiểu gì hơn nữa sức mạnh còn kinh người sẽ hạ gục anh trong nháy mắt, "Việc này hôm nay không vội, sợ cậu làm chết tôi."
"Vậy hôm qua anh cũng có làm chết tôi đâu?" Đinh Mùi ngồi trên bụng anh hơi mờ mịt.
"...... Tôi không có mệt," Quý Kiêu hơi cạn lời, bàn tay lại đi qua xoa nắn nhẹ ngàng phía dưới Đinh Mùi, phản ứng của Đinh Mùi rất mãnh liệt, một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay anh, ngựng phập phồng kịch liệt, giọng nói trở nên gấp gáp, "Nằm xuống đã."
Thắt lưng của Đinh Mùi rất đẹp, tư thế quỳ gối chống tay xuống giường như thế này làm eo lưng hiện ra độ cong khiến người ta huyết mạch sôi trào, Quý Kiêu thề là kế hoạch ban đầu của anh chỉ là dùng tay là được, nhưng hiện tại anh lại duỗi tay lấy chai sữa dưỡng ẩm ở đầu giường. Vào lúc này, có thể nhịn xuống không làm thì tuyệt đối không phải đàn ông bình thường.
Có điều, sữa dưỡng ẩm này tuy là tính che giấu cao, nhưng anh vẫn cân nhắc đi mua gel bôi trơn.....
Lúc Quý Kiêu đỡ eo Đinh Mùi tiến vào, không dám quá mạnh, động tác thật nhẹ nhàng chậm rãi, cũng không tiến vào hẳn, Đinh Mùi thấp giọng hừ một tiếng, thân thể rụt lại một chút đột nhiên ngước đầu lên.
"Đau à?" Quý Kiêu chống một tay phủ người xuống giường, khẽ vuốt ve trên cổ cậu.
"Vẫn ổn," Đinh Mùi thấp giọng lên tiếng, hít vào một hơi, thân thể hơi thả lỏng đi một chút, "Tiếp tục đi."
Quý Kiêu ngồi dậy, làn da Đinh Mùi Đinh Mùi nhẵn bóng, bàn tay anh vuốt ve qua lại trên người Đinh Mùi, chậm rãi thẳng lưng, hoàn toàn tiến vào thân thể cậu.
Hô hấp của Đinh Mùi hơi dồn dập lên, không biết là vì đau hay là do hưng phấn, Quý Kiêu bắt đầu thong thả vận động, cánh tay vòng xuống dưới thân Đinh Mùi nắm lấy, Cơ thể Đinh Mùi run lên một chút, tư thế này mặc dù không nhìn thấy được gương mặt của Quý Kiêu nhưng lại có thể làm cho 2 thân thể càng dán sát chặt chẽ hơn.
Động tác của Quý Kiêu dần nhanh hơn, trong phòng rất an tĩnh, chỉ nghe được tiếng hô hấp hỗn loạn cùng tiếng 2 cơ thể va chạm vào nhau, một tay Đinh Mùi nắm lấy thành giường, một tay cầm lấy bàn tay Quý Kiêu đang trêu đùa dưới thân cậu, đầu ngón tay bởi gì dùng sức mà hơi trắng bệch đi.
Một lúc sau đau đớn biến mất, mỗi lần Quý Kiêu đi vào lại có một luồng khoái cảm dâng lên trong người Đinh Mùi dần bao phủ lấy cậu, cậu gần như hít thở không thông, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
"Thoải mái không?" Quý Kiêu phủ người xuống ôm sát lấy cậu, động tác càng lúc càng nhanh, mỗi lần va chạm đều tiến quân thần tóc, mỗi phát đều lút cán, lối vào chặt chẽ chèn ép khiến anh cảm nhận được từng trận khoái cảm không thể đo đếm.
"Thoái.... Mái....." Đinh Mùi nhắm hai mắt, từ kẽ răng thoát ra hai chữ còn mang theo tiếng rên rỉ kìm nén.
Theo tiếng rên rỉ ngày một dồn dập của Đinh Mùi, Quý Kiêu cảm giác được dục vọng của cậu phun trào trong tay anh, Quý Kiêu nắm lấy eo cậu, hung hăng ra vào mấy cái.....
Hai người ghé vào trên giường, hô hấp đều chưa hòa hoãn trở lại, Quý Kiêu nằm trên người Đinh Mùi không nhúc nhích, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên người cậu.
"Tối nay tôi muốn tu luyện cái đuôi." Đinh Mùi vẫn đang nhắm mắt, cái đuôi thứ 8 của cậu sắp mọc ra rồi.
"Cậu không mệt à?" Quý Kiêu lười biếng hỏi một câu, lúc làm không cảm thấy gì, giờ anh cảm thấy chỗ lưng bị đè vào đau kinh khủng, eo cũng rất mỏi, "Chắc tôi sẽ chết trong cuồng dâm mất."
"Tôi vẫn ổn, không mệt mỏi lắm, tôi lại không phải vận động nhiều," Đinh Mùi cười cười, đôi mắt mở ra một tia nhỏ, "Hơn nữa hôm nay tôi rất vui."
"Hả?"
Đinh Mùi vặn vẹo muốn xoay người, Quý Kiêu đành phải chống người dậy để cậu lật người quay lên trên, sau đó lại nằm xuống, chôn mặt vào hõm vai cậu.
"Anh chỉ thích Đinh Mùi, đúng không?" Đinh Mùi hôn cổ anh, vui sướng rạo rực hỏi.
"Ừ, vui chết cậu đi," Quý Kiêu cười cười, hôn lên xương quai xanh cậu một cái, "Đi tắm nào."
Từ lúc Tô Quý bị thương về sau vẫn chưa bao giờ ra khỏi cửa nữa, mỗi ngày đều chỉ ghé vào ban công ngắm nhìn phong cảnh, người người qua lại, những thay đổi rất nhỏ dưới đường phố.
Đã rất lâu rồi, kể từ cái ngày mà cậu tu luyện ra hình người, cậu vẫn luôn cố gắng dung nhập vào giữa cuộc sống của loài người, muốn trở thành một phần trong họ, muốn mình và người kia có thể giống nhau.
Đáng tiếc.
Lúc cậu tu luyện ra được hình người, người kia đã mất từ rất lâu rồi, mà cậu vẫn như cũ không thể thực sự hòa mình vào sinh hoạt của nhân loại.
Không thể nói là cậu hối hận, nhưng thực sự rất thất vọng.
Cái người mà lần trước cậu tìm ở phố quán bar kia, đích thực là một người nguy hiểm, một mặt cậu nghĩ đến lại thấy hơi sợ, nhưng một mặt khác cậu lại hơi thất vọng. Nói như vậy, nghĩa là vẫn không có ai có thể thực hiện được nguyện vọng của cậu, được trở lại như quá khứ, như cuộc sống trước kia, làm một con chuột bình thường.
Gần đây rất tịch mịch, bây giờ Đinh Mùi rất ít khi về nhà, cậu ấy ở đội cứu hộ tu luyện cái đuôi, kể cả không tu luyện cái đuôi thì cậu ấy cũng luôn dính lấy bên người Quý Kiêu, khóe miệng Tô Quý lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, một con mèo nhỏ chỉ biết tu luyện cái đuôi, ngoài ra không quan tâm gì hết vậy mà cũng biết thích một người.
Cũng tốt, chỉ là mình lại càng cô đơn hơn.
Trên thế giới này, liệu có còn ai cô đơn tịch mịch giống mình không?
Trong lòng Tô Quý nhẹ nhàng giật giật, Trần Tu Vũ sao?
Trần Tu Vũ thoạt nhìn luôn luôn điềm đạm, có lẽ chỉ là ấn tượng bên ngoài, nhưng ánh mắt ôn hòa tươi cười của anh lại có thể làm cho người khác cảm thấy an tâm, giống cảm giác mỹ diệu như chìm xuống đáy sông tĩnh lặng vậy.
Cảm giác như thế, giấu ở một góc trong lòng anh ta mà không ai có thể chạm tới, năm đó người kia, cũng là ánh mắt giống vậy, mỉm cười nhìn cậu nói, Không cần chạy trốn lung tung nữa, cũng không cần sợ bị người ta bắt, đói bụng thì vào ngay phòng bếp, ở đó có thức ăn.
Cậu là bạn tốt của tôi, bạn tốt phải biết quý trọng nhau.
Tô Quý đột nhiên hơi xúc động, tuy rằng chỉ là chợt lóe lên, hơn nữa rất đường đột, nhưng lại nằm mãi trong đầu cậu chẳng xóa đi được.
Cậu muốn gặp Trần Tu Vũ, chỉ là đứng từ xa nhìn một cái thôi cũng đươc, kể cả chờ ngoài cửa sổ một hồi cũng được.
Cậu do dự thật lâu, cuối cùng chạy về phòng thay quần áo rồi chạy ra ngoài.
Đi xem một cái, ngốc một lát vậy.
Lúc Tô Quý đi đến con đường vào nhà Trần Tu Vũ, cậu nhìn thấy một chiếc minibus dừng ở giao lộ trước đường nhỏ, cậu dừng bước, định chờ người trên xe đi rồi mới đi vào, cậu không định để người khác thấy mình ngây ngốc đứng ở ngoài nhà Trần Tu Vũ.
Minibus không tắt máy, cũng không lái đi, dừng ở ven đường một lúc thì cửa xe mở ra, có mấy người đàn ông đi xuống.
Tô Quý tùy ý lướt qua mấy người này một chút, sau đó hơi sửng sốt, một cơn ớn lạnh dâng lên từ dưới chân.
Người đàn ông đi đầu kia cậu đã gặp qua, là người ở trong phòng tối chỗ phố quán bar kia.
Trần Tu Vũ gặp nguy hiểm!
Tô Quý hơi sốt ruột, cất bước đuổi theo sau mấy người kia.
Mấy người đàn ông rẽ vào đường nhỏ, lúc Tô Quý đuổi tới phía sau, vài người đột nhiên ngừng lại, Tô Quý đang chạy nhanh cách bọn họ khảng 2 3 mét cũng dừng lại.
Trần Tu Vũ đừng ở đầu đường bên kia, rõ ràng đang mặc đồ ở nhà, là một bộ đồ thể dục.
Người đàn ông đi đầu nghe được tiếng bước chân của Tô Quý cũng quay lại nhìn thoáng qua, miệng lộ ra nụ cười: "Trùng hợp vậy, lại gặp lại rồi."
Tô Quý không đặt người này vào mắt, người này chỉ là con người bình thường, tuy rằng cậu không đánh lại Đinh Mùi nhưng đối phó với vài người như vậy cũng không thành vấn đề: "Các người đến đây làm gì?"
"Giúp ta một chút," người nọ không trả lời Tô Quý mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Tu Vũ, ra lệnh cho người bên cạnh, "Đầu tiên bắt hắn đi."
Tô Quý cũng không truy hỏi nữa, lao vọt đến người đang hướng đến Trần Tu Vũ, người này còn chưa kịp quay đầu lại đã bị cậu dơ tay đánh ngã trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng chưa bò dậy.
"Cậu tới làm gì, mau chạy đi!"
Tô Quý nghe được âm thanh này thì sửng sốt một chút, đây không thể nào là lời nói phát ra từ phía sau được, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Tu Vũ, có hơi không tin nổi, Trần Tu Vũ có thể nói được?
Trần Tu Vũ cau mày nhìn cậu, trong ánh mắt lộ ra tia nôn nóng: "Cậu mau chạy đi."
"Anh chạy đi." Tô Quý không rảnh suy nghĩ tại sao Trần Tu Vũ lại đột nhiên nói được, người phía sau đã một lần nữa nhào tới, "Tôi đối phó được."
Tô Quý xoay người chắn trước mấy người kia, nhưng cậu lại không đế ý đến một người đang đi về phía trước, trong tay người đàn ông này cầm một vật vừa giống cái chai vừa giống cái phu sương, người này hướng về Tô Quý nhấn nhẹ cái vòi phun một chút, một làn khí mù trắng phu ra.
"Ngu ngốc." Trần Tu Vũ đứng sau nhẹ giọng nói một câu.
Tô Quý ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, tiếp theo trước mắt hơi mơ hồ, cảm giác vô lực nhanh chóng lan ra toàn cơ thể.
Thật là ngu ngốc, lúc Tô Quý ngã trên mặt đất nghĩ, chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì.....
Cậu ngửa mặt nằm ngã trên mặt đất, nhìn thấy thân ảnh Trần Tu Vũ phóng qua trên người mình, nhẹ nhàng len lên đầu tường, nhảy vài cái đã tới giao lộ, sau đó biến mất trong tầm mắt của cậu.
Trần Tu Vũ chạy mất, thì ra anh ta cũng không yếu đuối mỏng manh giống như bề ngoài.
Khóe miệng Tô Quý câu lên nụ cười, ngay lúc mặt người đàn ông kia xuất hiện trước mặt, mắt cậu liền tối sầm đi, mất đi tri giác.
Lục Khoan dừng xe lại bên bờ sông, hai người bọn họ theo dõi kia đã xuống đê, anh nhìn qua chú ngồi bên ghế phụ: "Cùng qua luôn?""Đi, nhìn xem còn có con mèo nào khác không." Chú từ trên ghế phụ nhảy xuống xe.
Lục Khoan cũng theo xuống xe, bọn họ cách 2 người kia rất xa, hiện tại đã không còn thấy bóng người, chỉ có thể dựa vào thị lực của chú, để an toàn, anh vẫn móc điện thoại ra để về chế độ yên lặng.
"Tại sao lại muốn tôi theo cùng?" Lục Khoan hơi lao lực đi phía sau chú, hạ giọng, "Tôi thuần túy là đi theo kéo chân sau."
"Một hồi nếu có đánh nhau thì cậu giúp đỡ khiêng người về," chú cũng lên tiếng trả lời, "Phải xu dọn sạch sẽ, không thể để người khác nhìn thấy."
Cậu chính là đến để phụ khiêng xác. Đây là ý của chú.
Hai người phía trước đi dọc theo bờ sông một đoạn dài, đột nhiên cùng nhau ngã xuống trên mặt đất, chú dừng lại quan sát một lúc, phát hiện bọn họ không có động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy có gì đó bất thường.
"Cậu ở đây chờ." Chú ném lại một câu xong lập tức trốn đi ra ngoài.
Một lát sau, Lục Khoan nghe thấy được tiếng chú từ chỗ rất xa vang lên: "Lại đây hỗ trợ, chúng ta bị lừa rồi!"
Lúc Lục Khoan chạy đến bên người chú, phát hiện hai người kia vẫn đang nằm, sắc mặt dưới ánh trăng tái nhợt đến dọa người, anh duỗi tay kiểm tra hơi thở một chút, hơi giật mình: "chết rồi?"
Sở dĩ bọn họ theo dõi hai người này là vì bọn họ là Mèo chính đuôi đang ở hình người, hơn nữa đã bị không chế, người kia chính là lợi dụng sự khao khát ánh sáng chân thân mèo chính đuôi để bắt được nhiều mèo hơn, nhưng hiện tại, hai người này cư nhiên cứ vậy mà chết.
Bọn họ bị lừa.
"Trở về!" chú kéo một người khiêng trên vai, "Mau"
Lục Khoan khiêng một người khác theo sau, chạy về hướng xe mình, đây là kế điệu hổ ly sơn.
Vậy mục tiêu thật sự là ai?
Điện thoại của Lục Khoan không có ai bắt, Trần Tu Vũ cau mày, anh không nghĩ sự tình sẽ chuyển biến theo hướng này, những người hôm nay là nhắm vào anh mà tới, anh cũng không thực sự quan tâm lắm, chỉ cần anh còn có thể cử động, những người này muốn tiệp cận anh chắc chắn không dễ dàng chút nào.
Nhưng sự tình bây giờ lại hơi phiền toái.
Không phải là hơi, mà là rất.
Dạ dày Trần Tu Vũ quay cuồng một trận, ngay sau đó cảm giác đau đớn như thể bị cắn nát trong thân thể đánh úp lại, anh dựa vào một bức tường đổ trên vườn, chậm rãi trượt ngồi xuống mặt đất.
Không nên mở miệng.
Trần Tu Vũ cười khổ một chút, giơ tay lau một chút máu chảy ra ở khóe miệng, đúng là mẹ nó gặp quỷ.
Quý Kiêu cúi người trên bàn làm bài tập, một lúc lâu cũng không viết là được chữ nào, mệt kinh khủng, trên người cũng khó chịu. Đinh Mùi bảo anh không cần làm, cùng lắm thì lại thiếu bài tập một lần, nhưng anh ngẫm lại vẫn quyết định làm, chỉ hy vọng tiến độ học tập của Đinh Mùi có thể nhanh hơn chút, đừng để cho mình lại gánh cái tội này nữa.
Nhưng hiện tại chính là không làm được gì, chữ trên sách anh đều biết, nhưng tụ lại như thế này anh thực sự đọc không hiểu.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đinh Móng Nhỏ đang đặt mông ngồi trên cửa sổ quay lưng về phía anh, giống như một cái bình hoa nhỏ bất động, chỉ có cái đuôi thi thoảng sẽ quét lên phía trước.
Anh thở dài, nhìn qua thì việc tu luyện cái đuôi so với làm bài tập sung sướng hơn nhiều, nhìn giống như cậu đang ngủ gật cũng không khác lắm.
Điện thoại trên gối đầu vang lên, Quý Kiêu chạy nhanh lấy lại cầm lên ấn nghe máy, cũng chưa xem là ai gọi tới, chỉ sợ tiếng chuông sẽ ảnh hưởng tới Đinh Móng Nhỏ.
"Alo?"
"Đinh Mùi đang ở chỗ cậu đúng không?" Trong điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông, hơi khàn khàn, mang theo thở dốc.
Quý Kiêu sửng sốt một chút, nhanh chóng đưa điện thoại ra xem lại tên hiển thị, thế mà lại là Đường Phao Phao, anh nhổm dậy từ trên ghế: "Phao Phao?"
"Ừ, Đinh Mùi ở bên chỗ cậu đúng không?" ngữ khí Trần Tu Vũ hơi nôn nóng.
Trong đầu Quý Kiêu rất loạn, Trần Tu Vũ có thể nói được? Trần Tu Vũ biết Đinh Mùi? Anh nhìn thoáng qua cửa sổ, Đinh Móng Nhỏ đang nhìn ảnh phản chiếu của anh trên cửa sổ,, không biết phải trả lời thế nào.
"Cậu nghe tôi nói," trong giọng Trần Tu Vũ lộ ra suy yếu làm người ta lo lắng, "Cậu không cần kinh động cậu ấy, tìm cơ hội tắt điện thoại của cậu ấy đi, nhanh lên, nếu không được, nhớ kỹ, không được để cậu ấy rời đi, không được để cậu ấy bước ra khỏi cửa, có chết cũng phải giữ cậu ấy lại."

Bình Luận (0)
Comment