Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 55

Dùng xe máy chở Đinh Mùi là một cảm giác rất tuyệt vời, đặc biệt là khi Đinh Mùi gác cằm lên vai anh, lúc cậu ghé vào tai anh nói chuyện, nhưng bây giờ ngồi sau xe Quý Kiêu là chú, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Chú cũng giống Đinh Mùi, ngồi sau xe rất không chịu yên, thích cọ quậy, có điều 2 người lại quậy cách khác nhau. Đinh Mùi thì là nhìn trái nhìn phải, lúc ẩn lúc hiện, còn chú thì chân không chịu đặt đàng hoàng, cứ thả dang ra hai bên, thường thường đung đưa mấy cái, còn không thì tay lại chụp lên vai với lưng anh: "Cậu nhóc, rèn luyện được đấy......."
"Không thì chú xuống chạy bộ theo xe đi," Quý Kiêu bất đắc dĩ nghiêng đầu, "Chú chắc là bị tăng động rồi."
Chú vui vẻ, lại chụp lên lưng anh 2 phát: "Lâu rồi tôi không ngồi xe máy, hơi phấn khích chút."
Quý Kiêu không nói gì, nhớ tới bộ dạng phấn khích của Đinh Mùi mỗi lần ngồi trên xe máy hóng gió, trong lòng lại nhũn ra.
Chú chỉ đường cho anh nửa ngày, bảy rẽ tám quành chạy vòng quanh thành phố, cuối cùng dẫn đến một tiểu khu bên cạnh chợ nông sản. Chỗ này là một khu khác hoàn toàn, bình thường Quý Kiêu không có dịp nào qua đây, anh tìm chỗ để xe, nhìn chú: "giờ đi đâu nữa?"
Chú dẫn anh đến một tiện ăn vặt đối diện bên kia đường với chợ nông sản ngồi vào, gọi 2 ly nước, uống xong một ngụm mới chậm rãi nói: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Bốn giờ." Quý Kiêu móc điện thoại ra nhìn thời gian.
"Chờ đi, sắp rồi." chú cười cười nhìn về phía đối diện.
Quý Kiêu không hỏi nhiều nữa, cũng nhìn theo qua phía đối diện. Thật ra anh cũng không biết cái chợ nông sản ở đối diện có cái gì đẹp, cũng chỉ có xe chở đồ ăn tới tới lui lui cùng với già trẻ lớn bé đang kéo xe đi mua đồ ăn thôi.
Hơn hai mươi phút sau, chú chạm chạm cánh tay anh chỉ phía đối diện: "Nhìn người kia."
Quý Kiêu nhìn theo hướng ngón tay của chú, chỉ thấy một đám bác gái đang xách một đống túi bảo vệ môi trường đi mua đồ ăn: "Nhìn ai cơ? Toàn là các bác gái mà."
"Bác gái đang mặc áo màu xanh lam kia." Chú nói.
............Bác gái đang mặc áo xanh lam?
Quý Kiêu lại rất nghiêm túc nhìn qua, giữa một đám bác gái tìm được bác gái đang mặc áo màu xanh lam, bác cũng cầm một cái túi bảo vệ môi trường, đang quay sang vừa cười với bác gái bên cạnh vừa đi vào chợ nông sản.
"Chú thật sự mang tôi đến để xem bác gái đó?" Quý Kiêu không cách nào hình dung được cảm giác kỳ diệu đang dâng lên, "Bác gái này là..... Tôi đệt, là người yêu của chú à?" "Đừng nói bậy," chú uống nốt ngụm nước, đứng lên định đi qua bên kia đường, "Chính là dẫn cậu đến xem người này."
"Người này là ai vậy?" Quý Kiêu đi theo sau chú truy hỏi.
"Đây là cháu gái của chủ nhân trước kia của tôi." Chú cười cười. Cháu gái cũng đã thành bác gái rồi, vậy người chủ kia chắc chắn là đã không còn nữa, Quý Kiêu đột nhiên có chút phiền muộn, không biết nên nói gì.
"Sau khi tôi tu ra hình người thì gặp được người chủ này, nhặt con mèo đang lưu lạc là tôi về nuôi," chú nhìn xa xa về hướng mấy bác gái kia, "Đối xử với tôi cực kỳ tốt."
"Nam hay nữ vậy?" Quý Kiêu hơi tò mò.
"Là một cô gái trẻ," chú cười ha ha một lúc lâu, "rất xinh đẹp."
"A....." Quý Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, "Một cô gái trẻ xinh đẹp à?"
Chú quay đầu nhìn biểu cảm "thì ra là thế" đang treo trên mặt Quý Kiêu, cũng không giận, chậm rì rì nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Không phải à?"
"Tất nhiên không phải," chú cười cười, lại nhìn bác gái phía trước, "Cảm giác khác biệt, giống như là người nhà vậy, tôi cảm thấy như một thành viên trong gia đình cô ấy, cô ấy ăn cái gì cũng cho tôi một phần, cảm giác như anh chị em trong nhà vậy, cậu hiểu không?"
Anh chị em trong nhà? Quý Kiêu nhớ đến Thẩm Du, lại tiện thể hồi tưởng lại hồi nhỏ một chút, cảnh tượng khi còn nhỏ Thẩm Du cưỡi cha cưỡi mẹ giành đồ ăn với anh, lần nào cũng là hai người cùng ăn phần của anh trước, sau đó anh lại ngồi nhìn Thẩm Du ăn phần của mình sau......
Nhưng mà lúc lớn lên một chút thì lại khác, chị bắt đầu che chở Quý Kiêu, trong nhà chị là thần tiên tỉ tỉ hạ phàm, Quý Kiêu nhờ được chị che trở mà trốn được không ít trận đánh là sự thật, anh liếc nhìn chú một cái: "Hiểu rồi."
"Cảm giác luyến tiếc không muốn rời xa người nhà này cậu có hiểu không?" chú lại hỏi.
"Hiểu," Quý Kiêu gật đầu, suy nghĩ một lúc đột nhiên cảm thấy hiểu ra gì đó, "Cho nên bây giờ chú còn lưu lại nơi này, là bởi vì luyến tiếc tình thân?"
"Tùy tâm mà thôi," chú mỉm cười trả lời, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng bọn họ không biết tôi còn ở đây, tôi cũng không thể để bọn họ nhìn thấy mình nữa, cứ như vậy."
Quý Kiêu còn tưởng đã nhìn thấy hy vọng, một câu này của chú nháy mắt đánh anh quay ngược lại giữa thực tại, không thể gặp mặt? Chuyện quỷ gì thế này! Vậy không phải vô nghĩa à, anh tưởng tượng Đinh Mùi mặc dù cũng có thể lưu lại giống chú nhưng lại phải trốn ở chỗ nào khác lén nhìn mình, sau đó nhìn con cháu gì đó của mình nữa, bi thương cỡ nào có chứ! Cũng không phải viết tiểu thuyết!
"Quá vô lý, như vậy thì thà là tôi vĩnh viễn không gặp, đây chính là hành hạ Đinh Mùi mà!" Quý Kiêu dừng bước, kéo chú quay đầu lại, "Chú cũng đừng đi theo nữa, chú không buồn bực à?" "Có gì buồn bực đâu, tôi biết bọn họ vẫn luôn sống tốt, bình an vô sự, gia đình hạnh phúc, tôi rất kiên định, đối với tôi mà nói, như vậy là đủ rồi." chú nói rất bình tĩnh.
"Việc này không giống nhau mà," Quý Kiêu phát hiện ra manh mối, "Người nhà với người yêu không giống nhau."
Chú nhìn anh một cái, không nói gì, đi tiếp vài bước rồi mới nhẹ giọng nói một câu: "Cho nên mới nói, tùy tâm."
"Tùy tâm, tùy tâm, tùy tâm, rốt cuộc là tùy tâm cái gì?" Quý Kiêu cực kỳ bất đắc dĩ.
"Tôi nói cho cậu nghe một bí mật, bí mật này Đinh Mùi cũng chưa biết." Chú quay đầu lại.
"Chú đừng có dỗ trẻ con."
"Tôi chưa bao giờ gặp qua Mèo chín đuôi nào khác, cũng chưa từng nghe nói đến." chú vứt cái chai rỗng trên tay vào thùng rác, "Tôi muốn nói là, Cửu vĩ miêu có chín cái đuôi...... Ngoại trừ tôi ra, tôi không biết còn có ai nữa."
Bí mật mày quả thật là khiếp sợ, Quý Kiêu bị sốc đến mức đứng im tại chỗ không nói nên lời. Đây là có ý gì? Trên thế giới chỉ có duy nhất con Cứu vĩ Miêu là chú đã tu ra được chín cái đuôi à! Hay là đã biến mất sạch sẽ, ngay cả đồng loại cũng không còn biết đến sự tồn tại của chúng?
"Dọa chết tôi rồi, chú, chú nói rõ ràng ra cho tôi xem nào."
"Chín cái đuôi không phải cứ miệt mài qua thời gian là có thể tu luyện ra được, cái này cứ từ từ thể hội đi, rồi sẽ hiểu thôi," chú bước đi về hướng đỗ xe, "Cậu đến giờ phải về rồi chứ?"
"Tôi về cái rắm ấy, chú mới nói nửa với." Quý Kiêu cảm thấy đầu óc mình rất loạn, cái chuyện lung tung rồi loạn gì thế này.
"Cậu biết lúc tôi tu ra được tám cái đuôi, cô gái trẻ thấy được đã ước nguyện gì không?" Chú đi đến bên cạnh xe máy Quý Kiêu, cũng không đợi Quý Kiêu lên xe đã ngồi lên ghế sau yên vị trước.
"Đa số cô cái trẻ tâm địa khá tốt," Quý Kiêu bất đắc dĩ mà bước lên xe, "Chắc là ước nguyện để chú mọc ra chín cái đuôi đúng không?"
"Cô ấy nói, cô ấy biết tôi luyến tiếc bọn họ, cô ấy cũng luyến tiếc tôi, nên bất kể tôi ở nơi nào, cũng sẽ biết được bọn họ sống rất tốt.
Mãi đến khi trở về trung đội rồi Quý Kiêu cũng chưa suy nghĩ ra được ý tứ trong nguyện vọng của cô gái trẻ kia, cũng không hiểu ra được ý đồ mà chú đã dùng phương thức hết sức lung tung lộn xộn này mà biểu đạt cho anh.
Lúc ăn cơm anh toàn thất thần, mấy lần ném xương đã ăn xong vào hộp cơm của Lâm Tử.
"Quý đại gia, cậu có thể ăn cơm đàng hoàng được không!" Lâm Tử gặp xương bỏ lại ra bàn, "Cậu làm cái gì vậy, như người mất hồn."
"Cậu nói xem, thứ tình cảm này, đối với cậu mà nói rột cuộc quan trọng đến nhường nào?" Quý Kiêu ngẩng đầu hỏi Lâm Tử, lại vô thức thuận tay ném thêm một cục xương nữa vào hộp cơm của Lâm Tử.
Lâm Tử đã không còn sức phản kháng, chỉ đành gắp lại xương ra ngoài: "Không có gì cũng không thể không có tình cảm nha, tình thân, tình yêu, tình bạn, thiếu loại nào thì nhân sinh cũng không hoàn chỉnh."
Đúng vật, Quý Kiêu giơ đôi đũa trầm tư, Đinh Mùi có thể hiểu được những điều này sao?
Tu luyện cái đuôi chỉ là quá trình, cái đuôi thứ chín không phải kết quả, chú đã nói trước đây rồi, như vậy.....
"Ông mèo nhỏ nhà cậu đến kìa," Lâm Tử đột nhiên vỗ vỗ vai Quý Kiêu, chỉ chỉ ra ngoài cửa nhà ăn, "Tới ăn cơm à?"
Quý Kiêu quay đầu lại nhìn, thấy Đinh Móng Nhỏ đang từ từ đi vào nhà ăn, cái đuôi giống như lá cờ nhỏ dương lên chạy lại bên chân anh. Anh khom lưng bế Đinh Móng Nhỏ lên bàn ăn: "Ăn cơm chưa?"
Ăn rồi, Tô Quý nấu cơm, rất dở, nhưng mà nó vẫn rất nể tình mà ăn xong rồi.
Nó ngoái đầu một chút búng búng vành tai, nằm sấp xuống trên bàn. Quý Kiêu đoán chừng là nó đã ăn rồi, nếu chưa ăn, chắc chắn đầu tiên cậu sẽ thò qua nghiên cứu xem hôm này cơm có món gì. Anh duỗi tay sờ lên mũi Đinh Móng Nhỏ một chút, hơi ẩm ướt, lành lạnh.
"Ăn cơm còn sờ mèo cái gì, không chú ý gì hết vậy." Lâm Tử nhìn anh một cái.
Nó ngay lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Tử.
Sờ mũi một chút thì có cái gì mà không chú ý! Rất dơ sao! Dơ sao!
Vốn dĩ nó muốn cho Lâm Tử một cào vào mặt, nhưng thật tình thì tâm trạng của nó đang không tốt tí nào, không muốn động, cho nên chỉ trừng mắt liếc Lâm Tử một cái sau đó lại nằm sấp xuống, đem chân trước lót cằm, hơi ủ rũ.
"Có khi nào nó ốm không? Nhìn bộ dạng rất không có tinh thần nha, bình thường không phải toàn cọ tới cọ lui trên người cậu hoặc là không có việc gì thì lại cào tôi mấy cái à?"
Lâm Tử cũng cảm giác được nó đang buồn bực, "Động...... dục?"
"Cút đi," ngay lúc Đinh Móng Nhỏ đang lấy đà định nhảy tới cào vào mặt Lâm Tử, Quý Kiêu nhanh chóng đỡ bụng bế nó lên ôm lại trong ngực, "Lâm đại gia, chút nữa giúp tôi rửa chén, tôi lên trước đây, tôi mệt lắm rồi."
"......được."
Hiện tại không cần giúp Đinh Mùi làm bài tập, Quý Kiêu ngồi trước máy tính mở game lên phát ngốc, Đinh Mùi đang nằm sấp trên giường ôm gối đầu, 2 chân thay phiên gập lên rồi lại hạ xuống như đang đạp xe: "Quý Kiêu, anh biết gì không, hôm nay lục lạc này vang lên."
"Sao cơ?" tay Quý Kiêu run một chút, nhân vật game lập tức nhảy từ vách đá xuống, hét thảm một tiếng.
"Tô Quý nói, cái lục lạc Trần Tu Vũ cho cậu ấy cũng thường xuyên vang lên, hôm nay tôi ở nhà cậu ấy, 2 cái lục lạc cùng vang lên," đôi mắt Đinh Mùi sáng lấp lánh, nhẹ nhàng sờ lục lạc trên cổ tay một chút, "Tôi đột nhiên biết tại sao Tô Quý lại không khổ sở như trước kia nữa rồi."
"Vì sao?" Quý Kiêu hiếm khi thấy Đinh Mùi có thể hiểu được chuyện gì, bây giờ đang cảm giác cực kỳ vui mừng.
"Cậu ấy cảm thấy Trần Tu Vũ vẫn còn ở cạnh cậu ấy," Đinh Mùi chống cằm, tiếp tục đạp xe, "Lục lạc còn có thể vang thì vẫn còn hy vọng, lui một bước mà nói thì Trần Tu Vũ chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi, đối với cậu ấy, loại cảm giác này mà Trần Tu Vũ mang lại cũng đủ rồi, rất ấm áp, đúng không?"
Một hồi lâu Quý Kiêu cũng chưa nói ra được lời nào, Đinh Mùi còn có thể có cảm xúc như vậy thật sự là điều anh không nghĩ tới, chẳng lẽ Đinh Mùi vốn thiếu một vài dây thần kinh quan trọng, lại đột nhiên thông suốt rồi?
Anh ngồi xổm lại mép giường, xoa xoa tóc Đinh Mùi, thử thăm dò một câu:
"Vậy nếu có một ngày, cậu chỉ có thể ẩn nấp ở một chỗ khác nhìn theo tôi........"
"Không được," Đinh Mùi rất dứt khoát đánh gãy lời anh,
"Đấy là tôi nói Tô Quý, cũng không phải tôi, tại sao tôi lại phải ẩn nấp nhìn theo anh?"
"Đó chỉ là tôi lấy ví dụ thôi." Quý Kiêu cười cười, quả nhiên Đinh Mùi vẫn khác với chú, có lẽ là bởi vì 2 đoạn tình cảm vướng bận khác nhau đi.
"Cái gì mà ví dụ," Đinh Mùi đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, từ trên cao nhìn xuống anh, "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu không được thì tôi sẽ không cần cái đuôi nữa."
Nếu là trước đây, chắc chắn Quý Kiêu sẽ khuyên Đinh Mùi, đừng tùy tiện nói chuyện không cần cái đuôi, nhưng hiện tại anh lại không nói gì. Chú nói rồi, Đinh Mùi vẫn luôn tùy tâm, ý là chỉ lúc này sao?
Anh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, biện pháp duy nhất là tạm thời gác qua một bên, như thế nào thì cứ để như vậy đi.
"Hôm nay tôi gặp chú, chú nói là ngoại trừ chú ra chú chưa thấy qua con mèo nào tu luyện ra được chín cái đuôi," Quý Kiêu ngồi xuống bên người Đinh Mùi, ôm vai cậu, "Tôi cũng không rõ đây là ý gì, cứ thuận theo tự nhiên đi, có lẽ về sau cậu có thể suy nghĩ cẩn thận lại."
Đinh Mùi nhìn anh một cái, không nói gì.
Chín cái đuôi rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào?
Lúc điện thoại của Quý Kiêu ở trên bàn vang lên, anh với Đinh Mùi đều đang sững sờ ở trên giường đến sắp ngủ luôn rồi, Chuông điện thoại vừa vang lên, hai người họ đồng thời giật mình nhảy dựng lên.
Anh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, lập tức hơi to đầu, là mẹ.
"Mẹ tôi gọi điện, cậu đừng lên tiếng," Quý Kiêu hôn một cái lên đầu Đinh Mùi, bấm nghe điện thoại, "mẹ ạ?"
"Ngủ chưa? Đội cứu hỏa bọn con đợt này cũng không bận gì lắm đúng không, hai ngày nữa về nhà ăn bữa cơm đi, dẫn Tiểu Quyên về nữa."
Mẹ vẫn chấp nhất như cũ gọi đội cứu hộ thành đội cứu hỏa.
"Tiểu Quyên?" Quý Kiêu nhanh chóng rà lại trong đầu, một hồi lâu mới hỏi lại một câu, Tiểu Quyên là ai vậy?"
"Tiểu Quyên không phải là em gái bạn học của chị con à? Mẹ nhớ nhầm tên à?" mẹ hơi giật mình.
Quý Kiêu sửng sốt, cô gái kia tên Tiểu Quyên à? Hình như là vậy, nhưng mà tại sao lại muốn mời cô ấy về nhà ăn cơm vậy? Lòng bàn tay Quý Kiêu cũng đổ mồ hôi rồi: "Con mời cô ấy về nhà ăn cơm làm gì?"
"Hả? Kỳ lạ," Giọng mẹ anh cao lên một chút, "Lần trước mẹ định giới thiệu cho con một cô gái nữa, chị con lại nói là con đang thử với Tiểu Quyên rồi, ngăn không cho mẹ giới thiệu nữa, rốt cuộc giờ con lại nói không có là sao vậy?!?"
Quý kiêu bị lời này của mẹ làm cho sợ tới mức đứng dậy trên giường, Thẩm Du yểm trợ nói giúp cho anh mà sao không hé cho anh một tiếng nào vậy trời!
"Con... việc kia... con....." Quý Kiêu nhìn thoáng qua Đinh Mùi, "Con với Tiểu Quyên không hợp."
"Vậy thì con hợp với ai? Nếu không thì con đi gặp lại cô con gái kia của đồng nghiệp mẹ đi......"
"Đừng đừng đừng đừng đừng," Quý Kiêu vừa nghe thấy mẹ lại muốn giới thiệu người khác, đầu cũng sắp nổ rồi, miệng cứ thế tuột ra thêm một câu, "Con có người con thích rồi."
"Vậy thì càng tốt, mang về nhà gặp đi."

Bình Luận (0)
Comment