Cái Giá Của Ngai Hậu

Chương 1

Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ.

Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình.

Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng.

Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận.

Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ.

Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu.

Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra mặt đứng đầu. Ta muốn có Phượng ấn, muốn nắm giữ quyền lực lớn nhất của Trung cung, tất nhiên đã tính toán đến tình huống này.

Chỉ là, ta không ngờ, Hoàng thượng lại tàn nhẫn vô tình đến vậy, ta chỉ có thể chọn một trong hai, Phượng ấn và cốt nhục.

Ta trở về Cửu Nhược điện, triệu Thái y đến dưỡng thai.

Đau…

Ban đầu là đau từng cơn, rồi chuyển thành đau quặn đến mức không thể đứng thẳng lên.

Nữ quan thân cận, Nhàn Kỳ, mặt tái nhợt vì kinh hãi trước dáng vẻ của ta, ôm lấy ta mà lớn tiếng gọi Thái y ở lại.

Ta cảm nhận được dòng nước nóng ẩm chảy ra bên dưới, liền ngăn Nhàn Kỳ, bảo nàng đi tìm Hoàng thượng.

Người ta nói “Bảy tháng sống, tám tháng không”, đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho đứa con của mình.

Ta nhìn chằm chằm vào vị Thái y trẻ đang bị thái giám ép giữ chặt, cảnh cáo: “Bản cung sắp sinh, nếu ngươi để con của bản cung bình an hạ sinh, ngươi tất là công thần. Nếu con của bản cung có mệnh hệ gì, ngươi sẽ là kẻ sát hại hoàng tử!”

Ta được đưa lên giường, vì tình huống khẩn cấp, bà đỡ trong cung không có mặt, Thái y xui xẻo phải ở lại trong phòng.

“Nương nương, tiểu hoàng tử còn non tháng, không thể chịu được lâu hơn trong bụng, người phải cố gắng sinh nhanh.” Thái y cho ta ngậm lát sâm, ra hiệu ta giữ lại trong miệng.

“Ah——” Ta nhịn đau, dồn sức, trong đầu hiện lên bao ý nghĩ.

Con của ta, Hiền Phúc, Hoàng thượng…

Bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng lóe qua, khi th*n d*** ta nhẹ đi, ta cũng hiểu ra vài điều.

“Oe——”

Nghe tiếng con khóc, ta nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng không dám ngủ quên.

“Nương nương, Bân công công đến nói Hoàng thượng muốn gặp Thập Ngũ Hoàng tử.”

Đại cung nữ đứng đằng sau là Đàm Kỳ lập tức tiến lên định bế Thập Ngũ ra ngoài.

Ta lập tức bật dậy, nhưng sức yếu lại ngã xuống giường.

Đàm Kỳ kinh hãi trước hành động của ta, liền quỳ xuống bên cạnh giường sinh.

Ta thều thào ra lệnh cho nàng đi truyền lời: “Thập Ngũ sinh non, không nên di chuyển, ngươi đi thưa lại với Hoàng thượng.”

Đàm Kỳ đứng dậy đi thưa, ta cố gắng ngồi dậy, đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại Thái y.

“Ngươi có cách nào để tạo một vết bớt trên người Thập Ngũ Hoàng tử không?”

Bình Luận (0)
Comment