Người dẫn đầu khác biệt đôi chút, búi tóc cao, ôm trống song diện, tay áo rộng thùng thình.
“Nô tỳ, Ôn Ngọc Hạc, dẫn đầu các vũ nữ của giáo phường ti dâng nghệ cho bệ hạ, chúc bệ hạ phúc thọ khang kiện, cõi tiên thông suốt.”
Triệu Thuần Kiếm nghe lời chúc, gật đầu hài lòng, chưa xem biểu diễn đã ban thưởng.
Ta ở bên cạnh mỉm cười nói: “Tên giống với Quý phi đã đành, cái miệng cũng ngọt ngào, chắc tính tình cũng giống Quý phi, là người biết lấy lòng người khác.”
Ôn Dục Loan chỉ gượng cười, không đáp.
Giọng ta không lớn, nhưng các phi tần xung quanh đều nghe rõ.
Hoàng hậu đã đăng vị, nhưng Ôn Quý phi vẫn cầm Phượng ấn, cả hậu cung ai ai cũng biết ta và nàng ta đang đấu đá lẫn nhau.
Thấy ta mỉa mai, lập tức có người lên tiếng phụ họa:
“Nếu đã giống như vậy, lát nữa chúng ta gọi nàng ấy đến xem thử, liệu có giống với Quý phi như tỷ muội hay không.”
“Tôn Chiêu Dung, đừng nói bừa, Quý phi làm sao có thể là tỷ muội với một người hầu được.”
Có phi tần thân thiết với Ôn Dục Loan lên tiếng trách mắng.
Tiếng nhạc nổi lên, mọi người lại giữ vẻ điềm đạm thanh tao mà lặng lẽ thưởng thức điệu múa, chỉ có sắc mặt Ôn Quý phi trầm hẳn xuống, đen như sắp nhỏ ra nước.
Điệu múa xoay người, tay áo vung lên, như tuyết rơi nhẹ nhàng, vòng xoay nhanh như cơn lốc.
Trái xoay, phải xoay không biết mệt, xoay hàng ngàn, hàng vạn vòng.
Ta nhìn thấy Triệu Thuần Kiếm ngồi thẳng người dậy, cầm chén rượu uống một hơi cạn, tay áo rộng che khuất nụ cười thỏa mãn của ta.
Càng thiếu cái gì, người ta càng khao khát cái đó. Triệu Thuần Kiếm thích sự trẻ trung vĩnh cửu, khao khát muôn đời, ta tặng hắn thêm một chút nữa thì có sao đâu.
Điệu múa kết thúc.
“Thưởng.”
Hoàng đế lúc bắt đầu vốn dĩ không mấy hứng thú, thế mà lúc này lại vô cùng phấn khởi:
“Lâu rồi trẫm chưa thấy Hồ huyền linh động thế này. Nói mới nhớ, Hồ huyền vốn là…”
Triệu Thuần Kiếm kịp dừng lời, nhưng những cung nhân xung quanh đều biết hắn vừa nuốt lại điều gì.
Hiền Phúc hoàng hậu rất giỏi ca múa, Hồ huyền là tuyệt kỹ của nàng.
Ta không tiếp lời. Hắn làm sao dám nhớ đến Hiền Phúc chứ.
Kết tóc thành phu thê, ân ái không hoài nghi. Hiền Phúc đã hết lòng yêu thương và tin tưởng phu quân của mình, nhưng không ngờ lại bị hắn toan tính, để rồi thân tàn ma dại mà mất mạng.
Triệu Thuần Kiếm dường như nghĩ đến điều gì, chỉ vào Ôn Ngọc Hạc nói:
“Ngươi, đến gần đây.”
Những chiếc chuông trên trống khẽ vang lên theo từng bước chân của cô gái.
Da trắng như ngọc, tóc đen như mực, vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển.
“Nô tỳ, Ôn Ngọc Hạc, bái kiến bệ hạ.”
“Ngẩng đầu lên.”