Hắn khẽ dừng lại, rồi quay người cúi chào thật sâu, không đứng dậy, mà lùi lại ra khỏi nội điện.
Tiễn Lương Triệt Thi, ta quấn Thập Ngũ lại trong tã lót, không kìm được mà hôn con thật nhiều.
Tiểu Bân Tử không thể đưa Thập Ngũ đi, chắc chắn tên hoàng đế chó chết kia sẽ đích thân đến đây.
Ta ôm Thập Ngũ nằm lại trên giường, có lẽ đây là khoảnh khắc duy nhất trong đời ta được ở bên đứa trẻ này.
“Nương nương, Hoàng thượng từ Tuyên Chính điện đã đến.”
Đàm Kỳ thấy ta đang ôm Thập Ngũ nghỉ ngơi, liền tiến đến nói khẽ.
“Bản cung vừa sinh, nguyên khí đại tổn, đã ngất đi rồi.” Ta không mở mắt, nhàn nhạt ra lệnh.
“Vâng.” Đàm Kỳ nhận lệnh, rồi nhẹ nhàng lui ra.
Ta đang nhắm mắt, cảm nhận có ai đó rón rén đến trước giường.
“Ngươi định làm gì đó!”
Ta hốt hoảng tỉnh dậy, ôm chặt đứa trẻ trong lòng.
Nhũ mẫu định bế Thập Ngũ đã bị phản ứng mạnh mẽ của ta dọa sợ, liền quỳ xuống.
“Là trẫm cho nhũ mẫu đến bế Thập Ngũ đi.”
Triệu Thuần Kiếm bước tới ôm lấy ta, thấy ta mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, hắn vỗ về nhẹ nhàng:
“Thập Ngũ sinh non, phòng sinh lại đầy máu tanh, trẫm cho người đưa nó đến tẩm điện để được chăm sóc kỹ lưỡng.”
Ta vùi mặt vào cổ hắn, tay bám chặt lấy vạt áo màu vàng rực rỡ của hoàng đế.
“Ta sợ quá, ta cứ ngỡ…”
Ta nghẹn ngào, không thể nói tiếp nửa câu sau, chỉ dựa vào người hắn.
Thấy ta bình tĩnh lại, hoàng đế ra hiệu cho nhũ mẫu, nàng lén lút bế Thập Ngũ ra ngoài. Ta liếc nhìn hành động của nàng qua khóe mắt, lòng đau như cắt.
Con ơi, không biết mẫu tử ta liệu có còn cơ hội gặp lại nhau không.
Triệu Thuần Kiếm nhạy bén nhận ra ta đang phân tâm, hắn lên tiếng đúng lúc:
“Ái phi vì trẫm mà sinh nở, nay tổn thương đến sức khỏe, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Ta cố nén cơn buồn nôn, nắm lấy tay áo của Triệu Thuần Kiếm, nũng nịu: “Hoàng thượng sẽ không trách Bạch Nhi chứ? Bạch Nhi đã không nghe lời người.”
Triệu Thuần Kiếm giả vờ tiếc nuối, kéo ta vào lòng:
“Là trẫm suy nghĩ không thấu đáo, trẫm sẽ bù đắp cho mẹ con nàng.”
…
Ta bị giam lỏng.
Hoàng đế lấy lý do ta còn trẻ, cho bà vú Thanh Từ của Tuyên Chính điện đến chăm sóc.
Danh nghĩa là chăm sóc, nhưng thực chất là canh giữ.
Những người thân cận của ta đều bị bà ta điều khiển, ta thì bị giam trong phòng dưỡng sức sau sinh, không thể đi đâu.
Thanh Từ luôn vô tình hay cố ý tiết lộ với ta rằng Thập Ngũ sinh non, khó mà qua được tháng đầu tiên.
Nghe tin, ta xô đổ mọi cản trở của đám cung nữ, tới tẩm điện để nhìn Thập Ngũ.
Nó đã lớn hơn một chút, nhưng sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt.