Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 46


Y tá đứng ở dưới cầu thang một bậc, mặc dù đứng ở phía dưới nhưng khi cô hơi ngẩng đầu lên, khí chất lạnh lùng sắc bén toát ra từ ​​người cô lại tràn đầy khí thế áp bức.Bộ váy y tá tái nhợt phác họa ra một thân hình yểu điệu, trên đó còn dính một ít vết máu, nhỏ từng giọt xuống làn váy, trông giống như là hoa mai điểm xuyết.Chị gái y tá xinh đẹp nhưng cũng đầy nguy hiểm.Đào Đào bởi vì khẩu súng trên tay đối phương mà cứng đờ.Cô bình tĩnh đối diện với ánh mắt âm trầm mà điên cuồng từ y tá nhìn chằm chằm tới, một khắc kia, cảm giác run rẩy của tử vong lại nổi lên trong lòng cô."Y tá...!Chị y tá...!Chị làm em sợ đấy."Đào Đào cúi đầu, tựa hồ là đã bị kinh sợ mà sợ hãi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bàn tay cầm súng của đối phương, cánh tay buông sõng bên cạnh cũng khẽ chạm vào con dao mổ trong túi quần.Đây là con dao cô nhặt được khi chạy trốn lần thứ hai, lần này rõ ràng cô không chuẩn bị gì, nhưng khi cô ra ngoài, con dao lại xuất hiện trong túi áo bệnh nhân.Đào Đào không còn muốn biết về tình huống kỳ lạ trong bệnh viện này nữa, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ tưởng chừng như cực kỳ đơn giản của mình trước khi hệ thống kết thúc việc đếm ngược.Lúc này, y tá quái dị cười lạnh một tiếng, tay cầm súng giơ lên.Một khắc kia Đào Đào cũng mãnh liệt ra tay!Nhưng mà, sau khi cô rút con dao mổ ra, cô lại lập tức dừng tư thế lao về phía trước lại, trong đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.Bởi vì cô nhìn thấy y tá vốn âm trầm kia đột nhiên kinh nghi bất định dời họng súng đi, ánh mắt ngược lại cũng đang kinh hoàng đánh giá bốn phía, nhắm mắt làm ngơ với người trước mắt, làm như không thấy.Có chuyện gì vậy?Nhưng nếu đối phương không chú ý tới cô, Đào Đào tất nhiên cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay, cô bắt đầu nghi hoặc đánh giá bốn phía.Nhưng không có gì xung quanh ngoại trừ cô ấy và y tá.Chẳng lẽ khoảng thời gian quái gở kia đã ngăn cách hai khoảng không gian giữa cô và cô y tá sao?Nhưng tại sao cô lại có thể nhìn thấy y tá?Ngay khi Đào Đào đang bối rối bắt đầu bình tĩnh lại để suy đoán tình hình, cuối cùng cô đã nhận ra rằng dường như ở phía sau đang có một bàn tay đang kéo quần áo của cô!Đào Đào mạnh mẽ xoay người lại muốn công kích, nhưng sau khi nhìn thấy người trước mặt thì con dao mổ nhanh chóng khựng lại.Cô bé mắc chứng hoang tưởng bị ngược đãi đang rụt rè kéo cô lại rồi ra hiệu im lặng với cô.Đào Đào sửng sốt, tuy nhíu mày không nói nhưng cũng không có phản kháng, mặc cho cô bé kia nhẹ nhàng kéo mình dựa vào tường để đi xuống cầu thang, cẩn thận từng chút từng chút để tránh khỏi cô y tá hoang tưởng đang nhìn không trung kia.Sau khi hai người đến tầng một, hai người mới buông ra và nhanh chóng chạy khỏi cầu thang.Khi nguy cơ tạm thời giải trừ, Đào Đào mới hất tay cô bé ra, không chút khách khí chất vấn: "Này, có phải ngươi nên giải thích một chút hay không?"Cô bé sợ hãi nhỏ giọng nói: "Là...!là "Ánh mắt lừa gạt", lúc em sợ hãi muốn né tránh những người muốn truy sát, thì có thể khiến cho bọn họ không nhìn thấy em, họ cũng không thể nhìn thấy đồ vật mà em chạm vào..."“Ngươi lợi hại như vậy sao không sớm trốn khỏi bệnh viện đi? ! " Đào Đào nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô, trực tiếp nói ra điều khó hiểu trong lòng"Có nhiều người bên ngoài muốn giết em hơn ...!nhiều hơn ở đây ...!các bác sĩ và y tá ở đây trước đây vẫn bình thường, nhưng bây giờ, họ cũng trở thành người muốn giết em " Cô bé nhỏ giọng nói như muỗi kêu,Ngươi chỉ cần nói là cả thế giới đều muốn giết ngươi là được rồi mà!Đào Đào liếc nhìn cô gái một cái rồi nói: " cảm ơn" sau đó tiếp tục bước nhanh đi ra ngoài.Cô không muốn mang theo cô bé kia.


Dù sao họ cũng chỉ là người chơi và NPC trong trò chơi, thậm chí giữa những người chơi với nhau thì cũng sẽ không có sự giao thoa trong thực tế, bởi vì họ sẽ không nhận ra nhauMắt thấy cửa bệnh viện đã gần ngay trước mắt.Lần này sau khi chạy trốn, chính là thật sự đã chạy trốn được!Tuy nhiên, ngay sau đó, một bóng trắng lại xuất hiện trước mặt Đào Đầo.Chiếc áo khoác trắng nhuốm máu và con dao mổ đang rỉ máu chợt lóe lên, người đàn ông lương thiện ấm áp kia đang lạnh lùng nhìn cô.Vì sao lần xông quan này lại có nhiều người ngăn cản như vậy chứ?!Đào Đào gào thét trong lòng, cô cảnh giác nắm chặt con dao mổ trong tay, không nói một lời nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.Cô đã chạy đến cửa bệnh viện rồi, hôm nay nhất định phải xuất viện!“Tiểu Đào, sao em không ở lại phòng bệnh?” Giám đốc Trương dùng giọng ôn nhu hỏi, cực kỳ giống với người đàn ông lần trước đã cắt cổ cô.“Ở trong phòng bệnh rất nguy hiểm.” Đào Đào thản nhiên nói.Giám đốc Trương nghe vậy liền nhìn về phía khu vực đang bốc cháy, gật đầu đồng ý: "Ừm, xác thực là khá nguy hiểm.


Tuy nhiên, ở bên ngoài còn nguy hiểm hơn, trước khi hết thảy kết thúc, vẫn là ngoan ngoãn đợi ở chỗ này đi."Ông chuyển đề tài, nhẹ nhàng mà quỷ dị nói.Đào Đào bất ngờ phát động công kích, thân hình nhỏ nhắn của cô lao đến bên cạnh Trương giám đốc, vung con dao trong tay lên, ý định muốn tước vũ khí của ông trước.Nhưng mà giám đốc Trương đã nhẹ nhàng tránh được công kích kia, đòn này của Đào Đào chỉ là hư chiêu để tranh thủ thời gian chạy về phía cửa viện.


Nhưng thay vì ngăn cô lại, ông lại sải bước về phía trước rồi mạnh mẽ tung một cước vào lưng đối phương!“Oanh!”Đào Đào bị đá bay ra ngoài phát ra một tiếng nghẹn ngào, không phải bay ra khỏi bệnh viện, mà đâm sầm vào cửa sắt, ngã xuống đất thêm lần nữa, đau đớn không thôi.Giám đốc Trương bước nhanh lên phía trước, dùng tay làm đao nặng nề chém vào gáy cô.Đào Đào lập tức cảm thấy choáng váng, lúc này suy nghĩ của nàng kịch liệt thay đổi, sau đó trực tiếp cúi đầu lâm vào hôn mê.Tất cả những việc này đều được cô bé đang run rẩy cuộn mình trong góc hành lang nhìn thấy rõ ràng, cô cuộn mình thật chặt, căn bản không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.Tất cả mọi người trong bệnh viện này đều đã phát điên rồi!...Tíc tắc.Sau khi phát hiện xung quanh mình không có động tĩnh gì, Đào Đào vốn rơi vào hôn mê lièn mở mắt ra, trong mắt thanh tỉnh vô cùng, chỉ là xen lẫn một chút đau đớn.Cô nhìn xung quanh, đây là phòng ăn ở tầng một, có tiếng nước chảy từ trên vòi của bồn rửa.Vòi nước được mở cho chảy liên tục, sau khi đầy bể sẽ chảy dọc theo bồn rửa mặt xuống sàn khiến sàn lát đá đầy vết nước.Đào Đào đang bị trói vào ghế, khi nghiêng đầu nhìn sang thì thấy còn có mười người khác cũng bị trói chặt như vậy, ngồi dựa vào tường, mỗi người cách nhau ba mét, vây quanh căn tin chật hẹp.Nhưng những người đó vẫn chưa tỉnh.Ngọn lửa trên lầu còn chưa tới tầng một, hiện tại chỉ có khói đen dày đặc từ cửa sổ lượn lờ, khiến bệnh viện vốn đã tối tăm lại càng thêm u ám.Đào Đào sau khi xem xét tình hình, liền cúi đầu suy nghĩ một hồi.Trừ khi là bệnh nhân tâm thần phát bệnh, nếu không thì chẳng có lý do gì mà cột tất cả bệnh nhân tụ tập lại một chỗ cả, hơn nữa trên hồ sơ bác sĩ của giám đốc Trương cũng không nói rằng ông có bệnh.Như vậy thì có khả năng cao rằng đó là người chơi, hơn nữa nhiệm vụ còn có liên quan đến bệnh nhân nữa.Đào Đào hai tay bị trói sau lưng cố gắng vùng vẫy, cơ mà sợi dây này cột quá chặt, cô giãy dụa hồi lâu cũng không tạo ra được khe hở nào.Tình huống này thì có cảm giác dù là một người đàn ông mạnh mẽ có cắt cổ tay cũng không thể nới lỏng sợi dây thừng này được.Nhìn xuống bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy cửa sắt cửa viện, Đào Đào cố gắng đứng lên, cho dù phải nhảy lò cò khi bị trói trên ghế, thì cũng sẽ từ từ nhảy ra được khỏi bệnh viện!Nhưng mà sau khi đạp vài cái thì ghế sau lưng cô cũng không có động tĩnh gì.Đào Đào quay đầu lại nhìn, thấy rằng lưng ghế dường như đã bị thứ gì đó dính chặt vào tường!Việc mấy chiếc ghế này được đặt dựa vào tường cũng không phải là điều khó hiểu!"Mẹ nó, có bệnh!"Đào Đào không khỏi tức giận mắng một tiếng, kích động bị đè nén trong lồ ng ngực rốt cuộc cũng bùng phát, giờ cô đã tức giận đến mức muốn đi giết người.Chẳng lẽ nhiệm vụ của giám đốc Trương là ngăn cản bệnh nhân xuất viện sao?Vậy bất luận như thế nào, cho dù liều cái mạng này thì cô cũng muốn nhiệm vụ của tên bệnh thần kinh kia thất bại!Đào Đào không khỏi tức giận giậm giậm chân vài cái, sau khi tạo ra một đống động tĩnh thì lập tức bình tĩnh trở lại.Cô bình tĩnh mở sổ tay người chơi ra, thấy trong cột vật phẩm có rất nhiều vật phẩm hữu ích đã bị đóng băng, lửa giận lại lập tức nổi lên!Kịch bản khảo hạch không cho phép sử dụng một vài đạo cụ có trong hệ thống, đây rốt cuộc là tên nào thiết kế ra kế hoạch ngu ngốc này vậy?!Đào Đào run lên vì tức giận, một phần vì phản ứng thể chất của nhân vật, và một phần vì cô ấy đã thực sự tức giận.Chẳng lẽ lại nhịn đau sử dụng đạo cụ hiếm có kia?Chơi kịch bản sát nhân lâu như vậy mà Đào Đào chỉ còn lại hai vật phẩm quý hiếm, cả hai đều dùng để chạy trốn và cứu mạng, một là thẻ hồi sinh, hai là bùa truyền tống vạn dặm.Cơ mà nếu dùng ở đây thì thực sự là lãng phí.Rõ ràng cô chỉ cách cửa bệnh viện không đến năm mươi mét.Ngay khi cô đang cảm thấy thương xót cho đạo cụ của mình thì đột nhiên có một chút động tĩnh nhỏ truyền đến từ bên cạnh cô.Đào Đào nhạy bến ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là chung quanh cô vẫn có tiếng bước chân nhẹ, cô dừng lại một chút rồi cau mày nói: "Số 6?"Ở phòng bệnh số 6, là người mắc chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng.Ngay sau đó, Đào Đào cảm thấy trước mắt mình mờ đi, sau đó cô bé run rẩy đang cầm dao mổ xuất hiện trước mặt cô.Nhìn biểu cảm trên mặt đối phương rồi nhìn cách tay cô bé kia thậm chí không thể cầm con dao một cách chính xác, Đào Đào nhất thời liền hoài nghi đây là kịch bản cô bé kia tới giết mình nhưng không xuống tay được."Em...!Khi em nhìn thấy giám đốc Trương, em sợ...!em trốn.


Em xin lỗi..." Cô gái run rẩy nói.“Vậy bây giờ em chỉ là…” Đào Đào liếc nhìn cô bé, rồi nhìn con dao mổ trong tay cô.Có vẻ như cô bé đã nhặt được con dao của cô vừa nãy đánh rơi.Cô bé tiến lên phía trước, cẩn thận cắt dây thừng rồi nói: "Em...!em giúp chị thoát..."Đào Đào thấy bộ dáng run rẩy của cô liền lập tức hoài nghi, có khi dây thừng còn chưa bị cắt đứt mà tay mình đã bị rạch mấy nhát rồi cũng nên.Nhưng động tác của cô bé này lại vô cùng cẩn thận, lưỡi dao cẩn thận di chuyển từng chút một, tựa hồ sợ làm cô bị thương.Đào Đào thấy thế, ánh mắt có chút phức tạp.Lúc cô chạy trốn, cũng hoàn toàn không muốn mang theo gánh nặng này."Này, sao ngươi lại giúp ta? Không phải nói người ở đây đều muốn giết ngươi sao, không sợ về sau ta sẽ giết ngươi ư?" Cô nhịn không được liền hỏi."..."Nghe vậy cô bé liền ngừng tay lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn Đào Đào chằm chằm, thậm chí trên mặt hiện ra nét đỏ tươi dị thường.Cô bé nhìn vào mắt Đào Đào, nhếch miệng cười nói: "Bởi vì em biết, chị là người bình thường duy nhất trong bệnh viện mục nát và sa đọa này, chị nhất định sẽ không làm tổn thương đến em.”Cô bé đưa tay vuốt v e mặt Đào Đào, trên khuôn mặt luôn nhát gan khiếp nhược lộ ra một nụ cười ôn nhu.Đào Đào chỉ cảm thấy trong lòng run lên, trong bệnh viện này thật sự không có người nào bình thường à!Nhưng mà cô lại không kháng cự.Không phải là chỉ ăn một hồi cơm mềm* thôi sao, tại loại thời khắc nguy cấp này, cô cũng không ngại ăn...(*Ý chỉ là ăn bám người khác).

Bình Luận (0)
Comment