Chương 64:
Trong khoảnh khắc ấy, cô mới đột nhiên phát hiện trong tầm mắt, hai tay mình không phải là cánh chim. Là tay người!
Thư Mông theo phản xạ toan đẩy Nguyên Triết ra, nhưng lại không thành công mà còn bị anh siết tay ôm ngược vào lòng.
Cô: !
Thư Mông sực nhớ hình như mình vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ, tự nhiên lao vào ôm anh… Kết quả bây lại muốn đẩy người ta ra, quả thật có chút không ổn.
Có điều so với ngượng ngùng, bây giờ cô càng quan tâm mình đã thật sự trở về với cơ thể ư? Thế là thử hé miệng khẽ gọi: “Nguyên Triết?”
Được nè!
Thư Mông nghe rõ giọng mình, không hề ngắc ngứ. Đồng thời, cô dùng hai bàn tay đang ôm sau lưng Nguyên Triết khẽ cấu vào nhau, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến.
Cô thật sự về lại rồi!
Nghe Thư Mông lên tiếng, Nguyên Triết mới dần thả tay để cô nhìn kỹ mình: “Cuối cùng em cũng tỉnh.”
“Em biến về rồi!” Thư Mông kích động hô lên.
Nguyên Triết đương nhiên là biết ngay từ khoảnh khắc cô mở mắt ôm lấy anh, bằng không đã chẳng ôm ngược lại. Lúc này nhìn gần mới thấy, mặt mũi anh còn tiều tụy hơn trước lúc cô ngủ.
Thư Mông: “Anh…”
“Em biết em ngủ bao lâu rồi không?” Nguyên Triết mở miệng, giọng khàn khàn.
Cô giật mình: “Dạ? Rất lâu ạ?”
Trong trí nhớ của bản thân, cô chỉ về nhà ăn ít đồ, sau đó bị kiệt sức vì đuổi theo Manh Manh nên mới thấy mình mẩy rã rời, buồn ngủ. Sau đó nữa thì ngủ trong phòng Nguyên Triết một giấc, giữa chừng còn nằm mơ. Chắc là không lâu lắm đâu nhỉ?
Thư Mông nghiêng đầu liếc qua cửa sổ. Rèm cửa tuy đã kéo, nhưng có thể thấy bên ngoài vẫn sáng trưng, hẳn là vẫn đang ban ngày.
Xem vẻ mặt là biết cô hoàn toàn không hay gì cả, Nguyên Triết thở dài: “Em đã ngủ suốt hai mươi tiếng.”
Hai mươi tiếng?! Ý chẳng phải là mình ngủ một giấc thẳng từ giữa trưa hôm qua tới sáng hôm nay?!
Điện thoại cạnh giường chợt vang lên, Thư Mông nghiêng đầu qua xem thì phát hiện vẹt nhỏ Manh Manh. Hóa ra mình và nó cùng nằm nghỉ ở đây… Phải chăng việc này có liên quan đến chuyện trao đổi linh hồn?
“Sau khi em ngủ đã xảy ra chuyện gì?” Ngoài ký ức về giấc mơ, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, đành hỏi Nguyên Triết.
Nguyên Triết buông tay đang ôm Thư Mông, xách Manh Manh cũng vừa tỉnh lại tới đặt trước mặt cô: “Lúc đầu là em dùng thân thể chim vẹt ngủ say, anh không để ý. Nhưng đợi đến khi anh dọn dẹp xong bát đ ĩa, phát hiện Manh Manh dùng thân thể của em cũng ngủ rồi, liền cảm thấy có chút không ổn.”
“Song, đây chỉ là phỏng đoán, nên anh đặt Manh Manh ở cạnh em.” Anh giải thích: “Tận mãi đến tận giờ cơm tối mà em với Manh Manh đều chưa dậy, anh thử gọi bọn em cũng không được.”
Thư Mông hoang mang nghe anh kể.
Nguyên Triết: “Sau đó anh liên hệ với Ngôn Tinh bằng WeChat, hỏi sư phụ cậu ta thì đối phương nói có khả năng đang trong quá trình dung hợp, thời gian tối đa sẽ không quá hai mươi bốn tiếng. Dù anh không tin toàn bộ cũng chỉ có thể chờ.” Dứt lời, anh xoa xoa đầu Thư Mông: “Nếu thêm lát nữa mà em không tỉnh, có lẽ anh phải dùng cách khác.”
Dẫu sao anh vẫn nửa tin nửa ngờ đôi thầy trò kia. Những chuyện khó giải thích bằng khoa học mà anh tiếp xúc hằng ngày quày quả thật tồn tại. Có điều dù đối phương có thần thông quảng đại đến mức nào cũng khó lòng kiểm chứng được.
Cái tăng tốc mà họ nói có thể là giả, cũng có thể sẽ thật sự giúp được Thư Mông —— Chẳng qua trước nay Nguyên Triết luôn dự trù những kết quả xấu nhất, kể cả việc cô và Manh Manh đồng thời lâm vào hôn mê.
“Nghĩa là, em và Manh Manh gần như cùng lúc mê man, sau đó được nằm cạnh nhau rồi biến về?” Thư Mông vẫn hơi khó tin.
Đáng tiếc, Nguyên Triết cũng chẳng biết gì nhiều hơn: “Từ góc độ của anh mà nói thì đúng là như vậy.”
Cô hiểu, đương sự là mình còn mù tịt cơ mà, chỉ biết ngủ li bì rồi nằm mơ thôi.
Nếu Thư Mông đã tỉnh, Nguyên Triết nghĩ nên nhờ lão đạo trưởng xem lại coi có còn tiềm ẩn nguy cơ nào không?
Thư Mông kéo tay Nguyên Triết đang định dẫn cô đi đạo quán, suy tư nói: “Hay mình gọi video với họ luôn?” Đây cũng coi như một biện pháp, vì đạo quán thật sự chẳng gần, anh đi đi về về sẽ phải tốn rất nhiều giờ lái xe.
“Nhìn qua video thế này thì liệu họ có thấy không?” Ý Nguyên Triết là cái khí mà hai thầy trò kia thường nhắc tới.
Câu hỏi này làm khó Thư Mông. Tuy nhiên, cô vẫn nhất quyết muốn thử một lần, không được thì đi sau.
May thay, sau khi kết nối với Ngôn Tinh qua điện thoại Nguyên Triết, đối phương bày tỏ có thể xác định được khí bằng cách gọi video, chỉ là phải gọi sư phụ tới xem cùng.
Lúc này đang là sáng sớm, chưa phải giờ cao điểm của đạo quán, Ngôn Tinh nhanh chóng dẫn thầy mình qua.
“Ồ, khôi phục rồi.” Liếc mắt một cái, lão đạo trưởng đã nhìn ra.
Thư Mông gật gật: “Vâng. Xin phép hỏi đạo trưởng, khí và hồn của con đã hoàn toàn dung hợp chưa ạ?Còn sẽ xảy ra chuyện xuyên qua xuyên lại nữa không?”
Đây là vấn đề mấu chốt, cũng là điều cô quan tâm nhất.
“Đã dung hợp hoàn toàn.” Lão đạo trưởng trong màn hình gật gù, vuốt vuốt râu: “Không có chuyện hồn rời khỏi xác hay tráo đổi với người khác nữa.”
“Thật ạ?!” Thư Mông hỏi tới.
Lão đạo trưởng lại gật: “Chắc chắn.”
Mặc dù chưa hoàn toàn yên tâm thì cô vẫn khá có lòng tin với năng lực của lão đạo trưởng. Vậy nên cô sẵn lòng nơi lỏng cảnh giác, chấp nhận đáp án này.
…
Đến khi cúp điện thoại thì Thư Mông, người vừa mới trở về cơ thể người lần thứ hai, mới nhớ ra rằng mình đang cực kỳ cực kỳ đói, đến mức sắp vượt qua cực hạn, đạt tới cảnh giới không cảm giác được cái đói luôn rồi. Manh Manh bên cạnh cũng nằm liệt trên chăn.
“Em với Manh Manh đói bụng.” Mặc dù hơi mắc cỡ, nhưng cô vẫn nói thẳng với Nguyên Triết.
Đương nhiên anh không hề có ý kiến gì. Mà thực ra, hật ra anh sớm đã chuẩn bị xong nguyên liệu bữa sáng cho một người một chim của họ, chỉ đợi họ tỉnh dậy là nấu ngay.
Thư Mông lật đật bò dậy rửa mặt, rồi bế Manh Manh xuống ngồi cạnh bàn ăn.
Hôm qua Manh Manh còn ngồi ghế dựa, ăn thực phẩm gia cầm, thế mà hôm nay đã đổi trở về. Quả là thế sự biến đổi khôn lường. Cũng may sau này sẽ không có chuyện vậy nữa.
Thư Mông thoáng thở phào trong lòng: Tuy khoảng thời gian làm vẹt cũng không phải chỉ toàn chuyện xấu, còn có rất nhiều chỗ tốt không ngờ tới… Nhưng đời người không thể mãi sống trong cơ thể vẹt được.
Hơn nữa, cô vẫn nhớ rõ trước khi biến thành vẹt lần hai, cô còn mới cùng Nguyên Triết thổ lộ với nhau… Đã xác nhận quan hệ, song chưa kịp hưởng thụ thế giới hai người, sao có thể làm chim làm vẹt mãi chớ!
Nhưng ngẫm lại khoảng thời gian ấy, Nguyên Triết luôn rất cẩn thận, tỉ mỉ chu đáo cũng như đối đãi dịu dàng với cô. Thế tính ra, có lẽ bọn họ đã hưởng thụ “thế giới hai người” lâu rồi nhỉ, chẳng qua không phát hiện thôi. Nghĩ vậy, bên môi Thư Mông không kìm được tủm tỉm.
Bởi vậy, lúc Nguyên Triết bưng bữa sáng mới xuất lò ra, vừa hay bắt gặp cảnh cô chống cằm cười mỉm và bé Manh Manh đói đến xụi lơ trên bàn. Một “Manh” lớn một “Manh”* nhỏ đều cưng ơi là cưng.
(*) Manh – 萌: nghĩa là đáng iu, thấy cưng ý, ý anh bảo là cả hai bé đều đáng iu.
Trong mắt Nguyên Triết hiện ý cười, đặt bữa sáng thơm phức tới trước mặt cô: “Em ăn đi.” Nói rồi lại thấy thức ăn gia cầm, đổ một ít ra cái dĩa be bé cho Manh Manh.
Cuối cùng cũng được gặp lại đồ ăn của mình mà không cần giành giật với người khác, Manh Manh hưng phấn bổ nhào vào cái dĩa nhỏ, vui vẻ mổ lia lịa.
Xem nhóc con ăn ngon miệng như vậy, Thư Mông cũng không nhịn được mà đánh chén thỏa thích, lấp đầy cái bụng lép kẹp.
Sau khi lưng lửng bụng, Thư Mông lau miệng, lúc này mới ngẩng lên nhìn Nguyên Triết: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Em nói đi.” Nguyên Triết ngồi bên đối diện, ánh mắt âu yếm nhìn cô.
Thư Mông uống miếng nước ấm cho thông họng rồi cười đầy tinh nghịch: “Anh thích em từ khi nào dạ?”
Cô đã suy nghĩ vấn đề này trong suốt lúc ăn sáng!
Vốn mình nên hỏi từ khi được tỏ tình mới đúng, tiếc là ngày đó vui quá hóa khờ, người như trên mây. Cô đã biết mình thích Nguyên Triết từ lâu. Mặc dù ban đầu chỉ thấy ở bên anh rất thoải mái, rất biết ơn người bầu bạn bên mình tại một thế giới xa lạ… Nhưng dần dần, cô bắt đầu chú ý từng chút một từng thứ liên quan đến anh: vẻ ngoài, tính cách cũng như quá khứ.
Có lẽ ngay thời điểm đó, Nguyên Triết đã không còn là nhân vật trong tiểu thuyết, mà là con người bằng da bằng thịt trong lòng cô.
Nguyên Triết tốt với mình, cô biết cũng lâu rồi. Chỉ là trước giờ cô tưởng anh chỉ xem mình như bạn bè, hay đơn giản là một người chung nhà kỳ lạ…
Nhưng đến hiện tại, khi ngẫm kỹ lại đáp án một lần nữa, cô bỗng phát hiện rằng, dường như anh đã đối xử tốt với mình từ rất lâu rồi. Vậy nên Thư Mông mới muốn hỏi vấn đề này, tuy thốt ra miệng có hơi xấu hổ.
Nguyên Triết: “Từ lâu lắm rồi.”
Câu trả lời quá mơ hồ, Thư Mông tỏ vẻ không hài lòng: “Là khi nào cơ ạ?”
Nguyên Triết: “Sớm hơn em tưởng.”
Thư Mông nhíu mày, song trên mặt vẫn khó nén ý cười: “Dù sao thì anh cũng không sớm bằng em!”
“Ồ?” Anh khẽ cười, nhìn cô: “Ồ? Vậy em thích anh từ khi nào?”
Thư Mông đang định trả lời thì sực nhớ câu đáp gài kèo của anh, tức khắc sửa lời: “Cũng lâu rồi á.”
Nguyên Triết nhướng mày: “Là khi nào?”
“Sớm hơn anh tưởng!” Cô đáp trả bằng câu đối thoại ban nãy của hai người.
Thư Mông cười hì hì: Này thì gài kèo em này… Em không biết gài lại anh chắc?