Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 66

Chương 66

Trong phòng, Thư Mông nghe xong loa ngoài điện thoại, cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Sao Ngôn Tinh lại tới đây nhỉ? Lẽ nào cơ thể cô còn tồn lưu di chứng?

Đang miên man suy đoán, cửa văn phòng đã bị gõ vang.

Nguyên Triết đứng lên mở cửa cho khách, đúng là Hiểu Lan dẫn đường và đi phía sau là Ngôn Tinh. Chẳng qua Ngôn Tinh hôm nay không mặc bộ đạo bào, mà mặc áo phông, càng giống trẻ vị thành niên.

Vừa mở cửa Ngôn Tinh liền chú ý tới Thư Mông cũng ở bên trong, tức khắc cười tươi: “A, chị bé chị quả nhiên ở chỗ này.”

Hiểu Lan đứng cảnh sửng sốt, tức khắc đảo mặt qua lại mấy người họ: Hóa ra là đến tìm bạn gái sếp à?

Có điều Thư Mông không trả lời, Nguyên Triết trực tiếp mời khách: “Mời vào.”

Hiểu Lan lập tức tự giác lùi lại, rời đi.

Nguyên Triết vào phòng liền ngồi xuống cạnh Thư Mông, Ngôn Tinh cũng không khách khí ngồi đối diện.

“Thật ra hôm nay là sư phụ sai tôi tới,…” không đợi Nguyên Triết hay là Thư Mông hỏi chuyện, cậu chàng đã tự nói luôn lý do, “Thầy rất quan tâm đ ến tình trạng của chị bé sau lần hôn mê hai hôm trước nên bảo tôi đến xem lại chút.”

Dứt lời, cậu chàng tức khắc chăm chú cẩn thận quan sát Thư Mông, khiến đối phương ngẩn người.

Có điều rất nhanh cậu đã thu tầm mắt: “Không thấy dấu vết phân tách nữa rồi.”

Điều này có nghĩa tình trạng của Thư Mông hiện rất tốt, đã hoàn toàn hòa hợp.

Tuy rằng lý do tới cửa này nghe cũng tạm chấp nhận được, nhưng trước kia đều là họ chủ động tới đạo quán, nào có chuyện bên kia tự tìm tới tận nơi?

Thư Mông nghĩ vậy bèn hỏi: “Đạo trưởng Ngôn Tinh bởi vì chuyện này mới tới đây? Sao cậu biết địa chỉ của chúng tôi?”

Ngôn Tinh cười hì hì trả lời: “Không phải đã kết bạn Wechat với Nguyên tiên sinh sao, tên anh ấy để công khai nữa.”

Đích xác, wechat của Nguyên Triết để tên thật, vô cùng giản đơn.

Ngôn Tinh: “Tra trên mạng một cái, kết quả hiện ra đầu tiên chính là văn phòng làm việc của anh Nguyên Triết đấy!”

Hóa ra lại là cách đơn giản như thế…… Thư Mông dở khóc dở cười.

“Nói như vậy, từ nay về sau cô ấy sẽ không còn lo lắng gì nữa, phải không?” Nguyên Triết nãy giờ im lặng, bây mới lên tiếng hỏi điều anh quan tâm nhất.

Ngôn Tinh thấy ánh mắt anh hướng về mình, vô thức thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc gật đầu: “Đúng. Lần này tôi đã kiểm tra rất kỹ, xác nhận về sau sẽ không phát sinh vấn đề gì nữa.”

Nguyên Triết tạm thời tin cậu: “Vậy thì tốt.”

Anh vừa nói xong, Ngôn Tinh liền lấy từ túi ra một vật giống túi thơm đưa cho họ: “Cái này là sư phụ bảo tôi mang tới cho hai vị. Đây là túi phúc vận, sản phẩm bán chạy nhất của đạo quán chúng tôi.”

Thư Mông cúi đầu xem qua, quả thật là một chiếc túi thơm thêu thủ công tinh xảo, bên trong hình như còn có lá bùa gấp nhỏ. Chỉ là cô không hiểu, vì sao đột nhiên lại tặng thứ này…… Đành phải dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn đối phương.

Ngôn Tinh nhận ra sự thắc mắc của cô, giải thích: “Thầy nói gặp gỡ là duyên. Huống hồ với trường hợp độc lạ của chị bé, tìm đến sư môn cũng coi như cơ hội rèn luyện cho chúng tôi. Thế nên gửi tặng túi phúc vận, tăng thêm chút vận may.”

Thư Mông trước kia kỳ thật không quá tin mấy thứ này, chẳng qua hiện tại bản thân chính là minh chứng sống cho hiện tượng phi khoa học, vì vậy đành phải học cách chấp nhận những thứ huyền bí khó hiểu này.

Đã là thiện ý từ đối phương, nhận lấy cũng không sao.

“Thay tôi cảm ơn lão đạo trưởng,” cô nhận lấy túi hương, tò mò quan sát một lúc rồi hỏi: “Có cần mang theo bên người không?”

Ngôn Tinh lắc đầu: “Không bắt buộc chị để trong nhà là được. Đương nhiên, nếu thích mang theo thì cũng chẳng sao.”

Sau khi Thư Mông lại lần nữa cảm ơn, Ngôn Tinh cũng không ở lâu, dứt khoát cáo từ ra về.

Kể từ đây, chắc có lẽ về sau sẽ khó có cơ hội gặp lại đối phương nữa, Thư Mông thầm nghĩ.

……

Những ngày sau đó, Nguyên Triết hoàn toàn dốc toàn tâm toàn lực vào thiết kế tác phẩm dự thi trận chung kết, Thư Mông cũng quyết tâm không tùy tiện quấy rầy anh, hy vọng anh có thể sớm hoàn thành công việc, không còn phải thức khuya mỗi đêm.

Hơn nữa hình như trong buổi tiệc mừng thọ của ông chủ nhà họ Hứa – Hứa Lập Nghiệp, Nguyên Triết đã thương lượng thành công một vụ làm ăn với ông ta, giúp văn phòng của anh hoạt động ngày càng ổn định.

Còn công ty GU, trước đây vốn là đối thủ trực diện đáng gờm, nay lại giống đối tác thân thiện hơn. Tuy rằng hai bên sẽ vẫn cạnh tranh huy chương vàng bạc tại vòng chung kết nhưng bầu không khí không còn căng thẳng như trước.

Các yếu tố bất ổn hầu như đã bị loại bỏ, từ góc nhìn của người quan sát theo Thư Mông, quá trình hoàn thành tác phẩm chung kết này diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều.

Lần này có lẽ do muốn tạo điểm nhấn mới mẻ, nên thay vì chấm chọn từ trước, ban tổ chức sẽ nhận tác phẩm trực tiếp tại buổi trao giải chung kết và chấm điểm tại hiện trường.

So với thể thức bình thường, họ sẽ kết hợp luôn khâu chấm điểm và trao giải thành một sự kiện duy nhất, thu hút chú ý tạo hiệu ứng chương trình.

Cũng bởi vì ban giám khảo chuyên môn sẽ chấm trực tiếp tại chỗ, thậm chí còn có thêm 10% đánh giá đến từ khán giả tham quan, nên kết quả cuối cùng hứa hẹn sẽ công bằng, khách quan hơn rất nhiều.

Trong những ngày chờ đến vòng chung kết, Sở Mộng cũng chính thức đăng ký tham gia kỳ thi ngôn ngữ.

Tuy rằng cô hiện tại đã là một người hoàn toàn bình thường, nhưng có lẽ do từng làm vẹt nên cô vô tình sở hữu tuyệt kỹ “bắt chước”.

So với việc nhại lại đơn giản thông thường, cô cảm thấy kỹ năng này khi học ngôn ngữ thật sự rất hữu ích. Chẳng sợ dù chỉ nghe qua một hai lần, cô cũng có thể lặp lại gần như hoàn hảo. Đây chính là lý do giúp cô ghi nhớ cực kỳ nhanh.

Có lẽ nó còn có những công dụng khác nữa, cơ mà trước Thư Mông chưa nghĩ ra. Mặt khác, cô càng ngóng trông tìm được một công việc bản thân yêu thích hơn. Mặc dù mỗi ngày ở nhà làm con sâu gạo rất thỏa mái nhưng cô vẫn muốn cùng Nguyên Triết cố gắng phấn đấu cho mai này hai đứa.

Nghĩ đến tương lai thuộc về cô và Nguyên Triết…… Thiệt sự chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt đẹp rồi.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng lâu, cô bỗng nhớ ra một chuyện.

Ngẫm lại thì, từ khi xuyên sách biến thành vẹt tới nay hình như cô chưa thấy Nguyên Triết tố chức sinh nhật… Hay nói cách khác, anh sinh nhật ngày này nhỉ?!

Tính từ lúc mới gặp đến bây giờ cũng suýt xoát một năm rồi, chẳng lẽ là đã bỏ lỡ mất rồi sao?

Dù gì với tính cách của Nguyên Triết, anh ấy cũng không giống kiểu người sẽ tự tổ chức sinh nhật cho bản thân. Thư Mông dĩ nhiên nhớ rõ ngày sinh nhật của ình chính là một ngày trước khi cô xuyên sách.

Vì vậy hôm ấy, khi Nguyên Triết tan làm trở về, đã thấy Thư Mông đang đứng đợi sẵn ở cửa.

Anh hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô, rồi vòng tay ôm lấy eo cô, khẽ hôn nhẹ lên má một cái: “Sao lại đứng đây chờ anh?”

Thư Mông ở bên anh đã lây, cũng không nghĩ phải giấu diếm điều gì, thẳng thắn hỏi: “Sinh nhật của anh là ngày nào ạ?”

Nguyên Triết lộ vẻ đã đoán được: “Chỉ muốn hỏi chuyện này thôi sao?”

“Tại em bỗng nhận ra em không biết,” Thư Mông bĩu môi cô cũng là lần đầu tiên yêu đương, nên cũng không nhớ nên tìm hiểu trước những điều này, “Có phải đã qua mất rồi không ạ?”

Nguyên Triết buông cô ra cúi xuống thay dép: “Thực ra chưa đến đâu.”

“Dạ?!” Thư Mông reo lên vui sướng, “Vậy khi nào tới ạ?!”

Nguyên Triết bất đắc dĩ nhìn cô: “Nhưng em cũng đâu nói sinh nhật của em cho anh biết.”

Ờ ha, hình như thế thật…… Thư Mông chột dạ trả lời: “Hôm trước ngày em xuyên đến đây, em vừa mới mừng sinh nhật.”

Trong mắt Nguyên Triết thoáng hiện vẻ xót xa: “Vậy thì đúng là một món quà sinh nhật tệ hại.”

Chứ còn gì nữa? Vừa ăn xong sinh nhật đã được tặng ngay món quà “to bự” xuyên sách thành vẹt, quà “siêu xịnnnn” luôn! Chẳng qua hiện tại cũng hơi hơi cảm ơn nó, bằng không sao có cô của bây giờ?

Thư Mông không bỏ qua: “Anh vẫn chưa nói cho em!”

“Thứ sáu tuần sau.”

“Nhanh vậy?!” Thư Mông thực sự ngạc nhiên, vì thứ Sáu tuần sau cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, huống hồ thứ Năm tuần đó chính là ngày diễn ra vòng chung kết.

Chứng chỉ cô còn chưa thi, công việc cũng chưa tìm được, từ bây đến thứ sáu chắc chắn không kịp kiếm tiền mua quà.

Tình huống thật đúng là xấu hổ.

“Đây là định tổ chức sinh nhật cho anh?” Nguyên Triết thấy biểu cảm đầy ưu tư của cô, khẽ cười lắc đầu: “Anh vốn không có thói quen anỳ.”

“Trước đây em ở một mình trong phòng trọ cũng lười tổ chức,” Thư Mông tiếp lời , “Nhưng bây giờ đã khác.”

Hiện tại bọn họ là hai người, không còn là những cá thể đơn độc nữa.

Nguyên Triết bị cô thuyết phục, duỗi tay kéo cô ôm vào lòng: “Em nói đúng, có em bên cạnh quả thật khác biệt.”

Thư Mông trong vòng tay anh vẫn tiếp tục băn khoăn nên tặng món quà gì ý nghĩa đây dưới hoàn cảnh cô không một xu dính túi…… Tuyệt đối không thể dùng tiền của Nguyên Triết để mua đồ tặng anh được, như vậy mặt trơ quá.

Hay là cô đi loanh quanh xem có ai tuyển nhân viên thời vụ dù phát tờ rơi thôi cũng sẽ có chút thu nhập —— Thư Mông âm thầm hạ quyết tâm.

……

Thời gian trôi qua nhanh như chớp, Thư Mông lén Nguyên Triết, tranh thủ lúc anh tới văn phòng để đi làm vài công việc thời vụ kiếm được ít tiền lương.

Nói thật với ngần ấy nếu mua món đồ cao cấp xíu thì còn không trả nổi số lẻ. Có điều, Thư Mông vẫn cố gắng tìm kiếm đồ cô muốn trong khả năng, cuối cùng cộng thêm bao lì xì to may mắn trúng được từ lần bốc thăm trong nhóm ôn thi ngôn ngữ trước đây, mới đủ tiền mua quà.

Tất nhiên mọi việc được tiến hành trong âm thầm, bề ngoài cô vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn không làm phiền Nguyên Triết hoàn thiện tác phẩm chung kết.

Đến hôm thứ Năm, cô dậy từ rất sớm.

Tuy không phải bản thân cô dự thi, hơn nữa đủ tin tưởng với thực lực của Nguyên Triết, nhưng cảm giác hồi hộp không biến mất. Trong khi đó, Nguyên Triết vẫn điềm đạm như thường, giữ đúng nhịp độ sinh hoạt của mình.

Trận chung kết lần này dù bao gồm cả lễ trao giải, nhưng cả hai không định ăn mặc quá trang trọng, vẫn giữ phong cách bình thường. Chỉ có điều ngoại hình nổi bật của đôi bên vẫn thu hút nhiều ánh nhìn từ đám đông.

Nhân viên văn phòng của Nguyên Triết hôm nay cũng có mặt. Dẫu sao đây cũng là giải thưởng lớn, họ lại là thí sinh tham gia, hơn nữa sản phẩm của họ rất có triển vọng đoạt giải, nên ai nấy đều hào hứng.

Nam thanh niên mê tám chuyện, Thư Mông còn nhớ rõ chính cậu ta là người đầu tiên gọi cô là “Bà chủ”. giờ đang run run vì hồi hộp. Hai cô gái và chàng trai khác đứng bên có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng vẫn lộ rõ vẻ phấn khích.

Khi Thư Mông và Nguyên Triết định bước qua, không ngờ anh chàng kia đã nhìn thấy họ trước, reo lên: “Ông chủ và bà chủ tới rồi!”

Đáng tiếc không kiểm soát được âm lượng, những người xung quanh đều ngừng trò chuyện, đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Thư Mông lập tức cứng đờ.

Bình Luận (0)
Comment