Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời ( Bản Dịch )

Chương 45 - Chương 880: Quyết Định Trọng Đại (1)

e0aii0jz

“Thì… máy ảnh cũng không được.”

“Vậy tại sao bọn họ có thể chụp hình?” Trần Vũ chỉ tay ra phía sau.

“Bọn họ là phóng viên, nên có thể chụp.”

“Phóng viên giỏi hơn hay là tôi giỏi hơn.”

“Anh… anh…” Cô gái lễ phép run rẩy: “Anh…. Anh giỏi…”

“Vậy bọn họ có thể chụp, vì sao tôi không thể?“Trần Vũ cau mày.

“Thì… thì quy định là như vậy.” Cô gái đứng sau lưng hai gã bảo vệ khóc: “Ngoại trừ phóng viên, tất cả đều không được chụp hình.”

“Trần Vũ.” Lão chủ nhiệm ở trên đài chú ý tình huống bên dưới, lập tức nói: “Cậu lấy đâu ra máy ảnh.”

“Anh trai bên cạnh kia cho.” Trần Vũ chỉ vào nhiếp ảnh gia bên trái hành lang.

Nhiếp ảnh gia hai tay trống trơn: “... xine.”

“Trả lại, không được phép chụp ảnh.”

“Được chưa.” Trần Vũ tiếc nuối mím môi đưa máy ảnh trả lại cho nhiếp ảnh gia: “Bộ ảnh cô em tóc ngắn trong thư mục 18x xinh thật đấy, về gửi cho tôi một ít, người tốt bình an đến cuối đời.”

Nhiếp ảnh gia vùi đầu: “... ha.”

Nhiếp ảnh gia: “Khà khà khà …”

Sau một hồi tạm dừng.

Người chủ trì ngồi bên trái bục lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhanh chóng tuyên bố: “Mục đầu tiên của hội nghị thượng đỉnh an ninh toàn cầu lần thứ 62 đã kết thúc. Hội nghị tạm dừng, mời các vị tiến đến trước phòng tiệc ăn cơm. Hai tiếng sau tiếp tục mục thứ hai…”

Giọng nói nhỏ dần.

Mọi người toàn trường đều đứng dậy rời khỏi hội trường.

Các phóng viên vội vã liên lạc với cấp trên, chuẩn bị phác thảo bản tin tức mới.

Các đại biểu quốc gia và các đại lão giới võ đạo, tuy cũng bất ngờ trước sự việc hai trường Đại học Thanh Hoa và Đại học Thủ Đô sáp nhập, nhưng bọn họ nghĩ lại vẫn muốn đi vệ sinh trước.

Thần tiên mới không mắc tiểu…

...

Rời khỏi hội trường, Trần Vũ theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, nhanh chóng đi đến phòng tiệc.

Đi đi lại lại mới phát hiện phía sau có mấy người nhìn tôi.

Các đại biểu quốc gia đều đã nín một ngày một đêm.

Thoáng chốc cảm thấy cực kỳ sùng báo bọn họ, Trần Vũ vội vã dừng bước cúi đầu: “Các vị đại nhân, lợi hại lợi hại!”

“Như nhau thôi.”

“Cậu cũng không tệ.”

“Chúng tôi tuổi tác cao, chàng trai trẻ, sau này cũng không thể nín nhịn như thế nha.”

“Lúc mắc, tôi đã đi vào bình trà rồi…”

“Má dkm?! Bình trà đầy nước là nước tiểu của cậu sao?!!!”

“? Sao ông lại mắng chửi tôi?”

“Mắng chửi thôi sao? Ông đây còn muốn đánh cậu đấy chứ!”

“Bùm…’’

“xi ly hua la…”

Nhìn hai người đột nhiên đánh nhau, các cao thủ thủ nín đái còn lại cũng không biết khuyên can như thế nào.

Suy nghĩ hồi lâu, bọn họ quyết định mặc kệ, cùng nhau tiếp tục đi vào phòng tiệc.

Cơm canh đơn giản xong, Trần Vũ thấy còn sớm liền tìm một khu vườn nhỏ hoang văng trong sân trường Đại học Thanh Hoa, định gọi điện hỏi Bát Hoang Diêu và nhóm anh ấy có đến Ma Đô không.

Nhưng chưa kịp lấy điện thoại ra, có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

?

Trần Vũ nguy hoặc ngẩng đầu.

Người tới đúng là Vương Bảo Cường…

“Trần Vũ.” Vương Bảo Cường ánh mắt phức tạp nhìn: “Là cậu sao.”

“Lâu rồi không gặp.” Trần Vũ kinh ngạc, lập tức đứng dậy nắm tay đối phương: “Cậu còn sống.”

“Cậu cũng còn sống đấy…”

“Sống là tốt rồi.” Vương Bảo Cường ôm chặt Trần Vũ: “Đừng nói nữa, chúng ta vào nhà…”

Trần Vũ: “??”

“Vào nhà uống nước.” Vương Bảo Cường cười nói.

Trần Vũ: “Hai người một ly sao.”

Vương Bảo Cường: “...’’

Trần Vũ: “Nửa năm không gặp, cậu thay đổi rồi, cậu vẫn như trước kia.”

“Nhưng có thế nào, còn sống là tốt rồi.”

Trần Vũ nhếch mép ôm Vương Bảo Cường lần nữa: “Uống rượu đi, nhất định phải uống. Nhưng bây giờ tôi còn có việc, ngày khác nhé.”

“Chuyện gì mà so với bạn cũ còn quan trọng hơn vậy?“Vương Bảo Cường bất mãn.

“Có một hội nghị quốc tế quan trọng.” Trần Vũ sửa soạn lại áo vest: “Tôi còn phải tham dự phát biểu, khán giả toàn cầu còn đang đợi đấy, không tiện ở lâu.”

“Cậu đừng có mà khoác lác! Được thôi, nếu bạn cũ đã bận, vậy ngày khác chúng ta hẹn lại.” Vương Bảo Cường thẳng lưng cười: “Hiện tại tôi là Phó bộ phận đối ngoại của trường Đại học Thanh Hoa, khi nào rảnh thì đến hội học sinh tìm tôi. Nói tên tôi, mọi người đều biết.”

Chương 880: Quyết định trọng đại (1) Chương 880: Quyết định trọng đại (1)

“Con mẹ nó, giỏi vậy.”

“Tạm được, tạm được.”

“Đại ca về sau nhớ che chở em.”

“Cái này nói hơi quá, đồng hương chúng ta, che chở cái gì.” Vương Bảo Cường vỗ ngực: “Nói chung, bây giờ tôi đã đứng vững ở Thanh Hoa. Về sau cậu có chuyện gì khó khăn, chỉ cần Thanh Hoa còn thì tôi đây mãi mãi là đường lui của cậu.”

Trần Vũ cảm động: “Nếu Thanh Hoa không còn thì sao?”

Vương Bảo Cường: “??? Cậu nói cái quái gì vậy?”

Nửa giờ sau.

Sau khi tạm biệt Vương Bảo Cường, Trần Vũ trực tiếp quay trở lại hội trường Thanh Hoa.

Bảo vệ ở cửa hiển nhiên nhận ra Trần Vũ liền vội vã cung kính bước qua một bên.

Trần Vũ hài lòng: “Các đồng chí vất vả rồi.”

“Vì phục vụ nhân loại!”

Trở lại vị trí trước đó ngồi, Trần Vũ gật đầu chào các đại lão cấp 8 hai bên, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, mục hai của hội nghị thượng đỉnh đúng giờ bắt đầu.

Các đại lão lần nữa ngồi đầy trên khán đài.

Ngồi ở giữa vẫn là hiệu trưởng trường Đại học Thủ Đô.

“Kính gửi các vị khách mời, các vị tông sư võ đạo, các vị đại biểu quốc gia cùng với các bạn phóng viên toàn cầu.”

“Tôi tuyên bố, nội dung mục hai của hội nghị thượng đỉnh toàn cầu về các vấn đề an ninh lần thứ 62 sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

Tiếng vỗ tay ở hiện trường như sấm.

Sau khi ăn no, mọi người rất sung sức.

“Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người.” giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, hiệu trưởng đại học kinh đô tiếp tục nói: “Mục hai hội nghị là phần kết thúc. Bây giờ xin mời các chủ nhiệm giáo dục, các giáo sư của Đại học Thủ Đô lên phát biểu.”

Trần Vũ: “?????”

Há miệng, hắn trừng mắt chó sửng sốt.

Vô số khán giả trước ti vi cũng ngỡ ngàng.

Chỉ có các phóng viên, các đại biểu quốc gia, các đại lão võ đạo là dáng vẻ tự nhiên, chắc bọn bọ đã biết trước,...

‘Tóm lại, hội nghị lớn như vậy, chung quy là nghe con mẹ nó mỗi ông nói?’

Trần Vũ oán thầm, không ai nghe được.

Sau khi hiệu trưởng Đại học Thủ Đô kết thúc bài phát biểu, Lão chủ nhiệm chậm rãi đứng dậy, cúi đầu cầm micro nhẹ nhàng nói: “Xin chào mọi người, tôi là*”

Tiếng vỗ tay.

“Bây giờ vì tôi phát biểu bế mạc hội nghị thượng đỉnh an ninh toàn cầu này.” Tay cầm bản thảo lên, Lão chủ nhiệm liếc nhìn Trần Vũ phía sau, ánh mắt nhìn thẳng vào camera: “Nhưng trước khi bắt đầu bế mạc, nhân dịp này, tôi muốn công bố một việc thay đổi.”

“Tách tách.”

“Răng rắc, răng rắc.”

Ký giả toàn trường phối hợp giơ camera lên, điên cuồng chụp ảnh.

“Hiện tại, bạn học ưu tú năm nhất Trần Vũ của trường chúng tôi, đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội học sinh, kiêm nhiệm Phó chủ nhiệm mới tại Thủ Đô đại học: dấu ngoặc mở, Thủ Đô đại học sau khi Đại học Thủ Đô và Đại học Thanh Hoa sáp nhập, sau đây gọi tắt là Đại học Thủ Đô. Dấu ngoặc đóng, để quản lý các công việc của hội học sinh, chủ trì hội nghị hội học sinh, để các học sinh biết đoàn kết và kỷ luật.”

Lão chủ nhiệm dứt lời, hàng loạt máy quay hướng ống kính vào mặt Trần Vũ.

Trần Vũ có chút choáng váng, nhưng nhanh chóng kịp thời phản ứng, đối diện màn ảnh, lộ ra nụ cười từ bi.

Vẫy tay: “Xin chào các đồng chí.”

Toàn bộ mọi người: “...”

Khán giả toàn cầu: “...”

“Phía dưới.” Lão chủ nhiệm hắng giọng: “Cho mời hội trưởng Trần Vũ lên sân khấu nói chuyện.”

“Đang đang đang đang…”

Tiếng nhạc liền vang lên.

Khi âm thanh vang vọng khắp khán phòng, Trần Vũ vừa bước lên sân khấu vừa vẫy tay, tự nhiên đứng ở giữa sân khấu, chặn trước mặt Hiệu trưởng Kinh Đại.

Hiệu trưởng Kinh Đại: “...”

“Xin chào các bạn.” Trần Vũ trước tiên là cúi đầu lịch sự, sau đó quay người lấy micro của Hiệu trưởng Kinh Đại, thổi “phù phù” hai cái và cười nói: “Tôi là Hội trưởng Trần.”

“.....”

Khán giả ở hiện trường nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt vỗ tay.

“Ào ào::”

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Trần Vũ bắt chước động tác của Hiệu trưởng, hai tay ấn xuống, sau khi hội trường yên tĩnh lại, hắn chính thức lên tiếng: “Tôi rất vui mừng và hài lòng khi được gặp các bạn trong dịp như vậy. Thay mặt toàn thể nhân loại, tôi xin bày tỏ chút thành ý, chân thành cảm ơn vì sự hiện diện và ủng hộ của các bạn. ”

Khán giả ở hiện trường: “.....”

“Trần Vũ! Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy?” Lão chủ nhiệm ở phía sau sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng hạ giọng: “Đọc kịch bản! Đọc theo kịch bản!”

“Khụ.”

Hắng giọng nói, Trần Vũ giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng nói: “Mọi người cũng đã xem hội nghị, đã biết về việc sáp nhập của Đại học Thủ Đô và Đại học Thanh Hoa. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không chỉ là Hội trưởng Hội sinh viên Kinh Đại, cũng là Hội trưởng Hội sinh viên Thanh Hoa”.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này rất xứng đáng là lần đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Còn tôi…” Hắn hơi dừng lại, chỉnh lại cổ áo vest: “Đương nhiên có thể coi tôi là Hội trưởng đầu tiên trong lịch sử.”

Chương 881: Quyết định trọng đại (2) Chương 881: Quyết định trọng đại (2)

Khán giả ở hiện trường: “...”

Mọi người ở trước TV: “...”

“Hắn… Hắn điên à?” Hiệu trưởng Kinh Đại há hốc mồm.

Lão chủ nhiệm ở một bên hận không thể bộc phát cơn giận, dùng một quyền đánh Trần Vũ thành bùn: “Đọc kịch bản! Đọc kịch bản! Đọc kịch bản! kịch bản kịch bản kịch bản kịch bản!”

“Đúng vậy!” Trần Vũ quay đầu liếc nhìn về phía lão chủ nhiệm, bừng tỉnh, vỗ trán: “Là Hội trưởng Hội sinh viên tương lai của hai trường, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc, làm tốt việc đoàn kết, làm tốt việc xây dựng, làm tốt việc yêu thương, làm tốt việc đoàn kết, làm tốt công việc, làm tốt việc đoàn kết…”

Lão chủ nhiệm: “...”

Khán giả: “...”

[Nhận ác cảm từ đám đông: Quyến rũ +7; Khí chất +5; Uy tín +3; Thông minh +1; May mắn +1]

Nghe thấy âm thanh tổng hợp điện tử vang vọng trong đầu, Trần Vũ trở nên hăng hái hơn và càng nói hăng hái hơn: “Vì thế, trong nhiệm kỳ Hội trưởng của mình, tôi sẽ tuyên bố những quy định và chế độ, xin hãy lấy giấy bút ghi chép một chút, sau này sẽ kiểm tra.”

Khán giả: “...”

[Nhận ác cảm từ đám đông: Quyến rũ +13; Khí chất +8; Uy tín +5; Lãnh đạo +5; Thông minh +3; May mắn +2]

“Bịch!”

Lão chủ nhiệm không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy muốn bắt Trần Vũ đi chịu tội: “Câm miệng đi!”

Nhưng chưa kịp lao ra ngoài, ông đã bị Hiệu trưởng Kinh Đại đứng bên cạnh tóm lấy.

“Làm gì vậy?” Lão chủ nhiệm hung hãn quay đầu lại.

“Để hắn tiếp tục nói.”

“Hắn ở trên sân khấu làm trò cười! Ông còn để cho hắn nói à?”

“Hắn chỉ đang làm trò cười.” Hiệu trưởng gật đầu, ánh mắt có chút kỳ quái: “Nhưng ông không thấy những biểu hiện trên sân khấu của hắn, rất có khí chất kiêu hùng của giới chính trị sao?”

“Khí… khí chất kiêu hùng…” Nghe vậy, lão chủ nhiệm lúng túng nhìn bóng lưng đang huơ tay múa chân của Trần Vũ.

Không nhìn ra “khí chất” gì cả.

Chỉ thấy một thanh niên thiểu năng trí tuệ, đang cố gắng thể hiện tư duy rách nát của mình…

“Điều thứ nhất trong quy định, cả giảng viên và sinh viên, nhân viên và ban quản lý khi họ gặp tôi đều phải tôn trọng gọi tôi là Hội trưởng Trần.”

Mọi người: “...”

[Nhận ác cảm từ đám đông: Quyến rũ +15; Khí chất +10; Uy tín…]

“Điều thứ hai: Sau này tất cả hoạt động cho vay điểm của toàn trường sẽ thuộc sở hữu nhà nước. Đối với các đơn vị thuộc sở hữu nhà nước, vui lòng liên hệ Bát Hoang Diêu, ở ban hai năm nhất ưu tú.”

Mọi người: “...”

[Nhận ác cảm từ đám đông: Quyến rũ +21; Khí chất…]

“Điều thứ ba: Tôi có quyền quyết định tuyệt đối đối với mọi công việc của Hội sinh viên. Hơn nữa vì tôi cũng là Phó chủ nhiệm Phòng đào tạo nên tôi cũng có quyền hạn nhất định đối với các giảng viên, nhân viên an ninh và nhân viên.”

[Nhận ác cảm từ đám đông: Quyến rũ…]

“Điều thứ tư: Ở trong Trường, trong Ma Đô, đều phải treo chân dung của tôi để thể hiện sự tôn trọng.”

[Nhận ác cảm từ đám đông…]

“Điều thứ năm: Thêm thuế vào trường, thuế học tập, thuế quản lý, thuế nước cho ngày mưa, thuế mặt trời ngày nắng và các loại thuế khác, tất cả các loại thuế sẽ quy thành dạng điểm, nộp vào tài khoản cá nhân của tôi.”

[Nhận ác cảm từ đám đông…]

“Điều thứ sáu: Trong nhiệm kỳ, Hội trưởng tôi có quyền có được đêm đầu tiên của các sinh viên nội trú trong trường.”

[Nhận ác cảm cực độ từ đám đông…]

“Điều thứ bảy: Tận thế thường xuyên xảy ra dịch bệnh, sinh viên trong trường mỗi ngày đều phải tiêm thuốc khử trùng vào tĩnh mạch.”

[Nhận ác cảm cực độ từ đám đông…]

“Điều thứ tám: sinh viên có ngoại hình đẹp có thể được ghi danh vào hậu cung của Hội trưởng tôi.”

[Nhận ác cảm từ đám đông…]

“Điều thứ chín…”

[Nhận ác cảm từ đám đông…]

[Nhận ác cảm cực độ từ đám đông…]

[Nhận ác cảm từ đám đông…]

Khi Trần Vũ tiếp tục nói những điều vô nghĩa trên sân khấu, sự bất mãn của khán giả ngày càng mãnh liệt.

Nhưng không ngờ, khi sự bất mãn của đám đông lan rộng, lại không có vỏ dưa hấu, dưa chuột, chai nước khoáng, cà chua thối, v.v. được ném vào hắn.

Ngược lại, mỗi lần Trần Vũ nói xong, trong hiện trường lại bùng nổ mấy tiếng hoan hô.

Hơn nữa càng về sau, tiếng hoan hô càng lớn.

Cuối cùng nối thành một mảng, dần dần trở nên đinh tai nhức óc, ồn ào như vạc nước sôi!

“Điều thứ hai mươi: Nếu sinh viên trong trường không tiện gọi Hội trưởng Trần, có thể gọi là bố.”

[Nhận ác cảm cực độ từ đám đông…]

“hohohohoho……”

“Đẹp trai quá.”

“Tuổi còn trẻ như vậy, khí thế như vậy thật sự ghê gớm.”

“Bạch bạch bạch bạch bạch…”

Trần Vũ: “Điều thứ hai mươi mốt: Đối với giảng viên và nhân viên của trường cũng như trên.”

[Nhận từ đám đông…]

“Quá tuyệt luôn!”

“hohohohohoho……”

Đứng sau sân khấu, nhìn đám đông trong khán phòng ngày càng nhiệt tình, không hiểu sao lão chủ nhiệm lại thấy cảm xúc như thủy triều dâng cao.

Hình bóng trên sân khấu dường như ẩn chứa một điều gì đó bí ẩn. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của hắn và mỗi lần ngắt câu đều toát lên sức quyến rũ vô hạn. Khán giả toàn hội trường không thể tự chủ được…

Chương 882: Quyết định trọng đại (3) Chương 882: Quyết định trọng đại (3)

“Một tiếng gọi trăm lời đáp… Hắn trời sinh là người lãnh đạo.” Hiệu trưởng Kinh Đại nheo mắt, một lời có hai nghĩa: “Khả năng thao túng tâm lý này.”

“…” Dần dần bình tĩnh lại, lão chủ nhiệm lắc đầu: “Khả năng thao túng tâm lý cũng có đấy, nhưng những gì hắn nói đều là những thứ vô nghĩa.”

“Nói bậy mà có tác dụng như vậy. Nếu như có người viết kịch bản…” Xoay người, Hiệu trưởng Kinh Đại nhìn thẳng vào lão chủ nhiệm, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Xem ra ‘hiệu trưởng tiếp theo’ hắn chính là người phù hợp nhất.”

“Phải không.”

Lão chủ nhiệm chớp chớp mắt.

…..

Một tiếng sau.

Tổ trưởng tổ vệ sinh trong khán phòng tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy vươn vai. Chuẩn bị chỉ đạo các đội đến dọn dẹp hội trường.

Nhưng khi anh ta đi ra khỏi văn phòng, đi vào hành lang, lại không khỏi sửng sốt.

Chỉ nghe những tiếng la hét vọng ra từ cánh cửa cuối hành lang, hết đượt này đến đợt khác…

“Hội nghị vẫn chưa kết thúc à?”

Anh ta nghi hoặc giơ cổ tay lên và nhìn vào thời gian trên mặt đồng hồ: “...Hả? Chắc là đã kết thúc ít nhất hai mươi phút rồi chứ?”

“……”

Cau mày, Tổ trưởng tổ vệ sinh suy nghĩ một chút, đi thẳng đến cửa khán phòng, cẩn thận mở ra một khe nhỏ.

Ngay lập tức trợn mắt cứng người!

Trong khán phòng hỗn loạn, một thanh niên mặc vest đổ mồ hôi đầm đìa, cầm micro khàn giọng hét lên: “Cố lên!”

Bốn phía quanh người thanh niên, hàng ngàn người tụ tập xung quanh, dậm chân, múa tay và đồng thanh hét lên: “Chiến thắng!”

Trần Vũ: “Cố lên! Cố lên!”

Đám đông: “Chiến thắng! Chiến thắng!”

Trần Vũ: “Chiến đấu hết mình để giành được tương lai!”

Đám đông: “Phấn đấu mở đường ngay bây giờ!”

“Cố lên cố lên cố lên!!”

“Chiến thắng chiến thắng chiến thắng!!!”

Tổ trưởng tổ vệ sinh: “.....”

…..

Trời, sáng rồi.

Trong khuôn viên Thanh Hoa, những người mệt mỏi lần lượt “lảo đảo” rời đi.

Nhìn từ xa, trông giống như một nhóm tang thi bị tẩy não…

“A… mệt quá.”

Ngồi phịch xuống hàng ghế đầu tiên, Trần Vũ uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, sau đó nhìn xung quanh nói: “Thế nào? Tôi phát biểu có tốt không?”

Mấy tên đại lão cấp 8 ngồi hai bên: “.....”

Là những võ giả cấp 8 đã trải qua thăng trầm của cuộc đời và có tinh thần ổn định, toàn hội trường, chỉ những người này là có thể giữ bình tĩnh trước bài phát biểu đầy “đam mê” của Trần Vũ.

Sau nửa ngày.

Một võ giả cấp 8 ngồi bên phải Trần Vũ vuốt râu nói: “Bài bài phát biểu tốt hay không thì không biết, những người diễn thuyết nói cũng không tồi.”

Trần Vũ: “...”

“Khinh.” Một võ pháp sư cấp 8 khác bĩu môi: “Cho dù là diễn thuyết, thì cũng chắc chắn là một bài diễn thuyết buồn cười nhất. Logic không rõ ràng, toàn nói hưu nói vượn, giống như tiếng chó đánh rắm. Nếu không phải càng xem càng thuận mắt ta sớm đã đá bay cậu rồi.”

“Trong một dịp trang trọng như vậy, cậu thực sự không nên làm trò cười như vậy.”

“Tôi đã có thể tưởng tượng được tin tức ngày mai sẽ như thế nào…”

“Yên tâm, không lấy được tin gì đâu.” Một võ giả cấp 8 nào đó nhàn nhã bắt chéo chân, châm một điếu xì gà: “Tín hiệu phát sóng trực tiếp đã bị cắt từ lâu rồi.”

Đúng như lời người này nói.

Thực tế, sự nhiệt tình trong khán phòng vừa rồi không lan truyền rộng rãi.

Khi Trần Vũ bước lên sân khấu và thốt ra câu nói “nhảm nhí” đầu tiên của mình, tổng đạo diễn phụ trách phát sóng trực tiếp ở sau hậu trường đã cắt đứt tín hiệu truyền đi.

Khi đó, hình ảnh chiếu trên TV bị dừng lại kể từ thời điểm Trần Vũ bước lên sân khấu.

Quả là mất công, Trần Vũ đã thất bại trong việc tạo ra sự tương tác toàn cầu…

“Im lặng. Im lặng một chút đi.”

Trên sân khấu, lão chủ nhiệm đã sửa lại bài diễn văn bế mạc, nhìn quanh hội trường một vòng: “Tiếp theo là cuộc họp nội bộ của Đại học Thủ Đô, không phải nhân viên Kinh Đại, xin vui lòng tự nguyện rời đi.”

Dứt lời, toàn hội trường không một ai đứng dậy.

Lão chủ nhiệm: “???”

Hiệu trưởng Kinh Đại ở một bên quay đầu nhìn Hiệu trưởng Thanh Hoa, cau mày: “Sao ông không rời đi? Ông là người của Kinh Đại à?”

“Không phải hai trường đã sáp nhập rồi sao?”

“Không phải ngày mai mới sáp nhập sao?”

“…Vậy tôi đi?”

“Không chỉ ông phải rời đi, mà tất cả mọi người ở Thanh Hoa cũng phải rời đi. Thanh Hoa các người sau đó sẽ có cuộc họp khác ở đây.”

“…” Hiệu trưởng Thanh Hoa bất mãn đứng dậy, liếc nhìn đối phương, dẫn tất cả giảng viên của trường tức giận rời đi.

Bên dưới, Trần Vũ gãi gãi cằm, nhìn võ pháp sư cấp 8 bên cạnh nói: “Trông bọn họ hình như không mấy vui vẻ.”

“Còn phải xem sao?”

“Nhưng chúng ta có phải quá hống hách rồi không? Đây rõ ràng là giảng đường của Thanh Hoa.”

“Giảng đường là nơi công cộng.” Võ pháp sư cấp 8 dang tay nói: “Ngươi nên biết rằng giáo khu này ban đầu thuộc về một trường trung học nào đó. Nhưng sau khi hai trường chúng ta đã chuyển đến một địa điểm khác dưới những nỗ lực của chính phủ, khu vực này đã được chuyển nhượng. Vì vậy công trình để sử dụng bị thiếu nghiêm trọng.”

Chương 883: Quyết định trọng đại (4) Chương 883: Quyết định trọng đại (4)

“Lục soát—”

Khoảng năm phút sau.

Chỉ còn lại các giảng viên của Kinh Đại trong khán phòng.

Lão chủ nhiệm đeo kính vào, cẩn thận đếm số người, sắc mặt có chút khó coi: “Bát Hoang Dịch vẫn không đến.”

“Mặc kệ hắn.” Hiệu trưởng xua tay: “Dù sao, chuyện chúng ta thảo luận lần này không liên quan tới hắn, chúng ta bắt đầu đi.”

“Làm đi.”

Lão chủ nhiệm gật gật đầu, cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn lên và nhấn nút khởi động.

“Xạc!”

Tấm màn phía sau sân khấu lập tức chiếu lên một bức chân dung lớn của Trần Vũ.

Trần Vũ: “?”

“Như mọi người nhìn thấy, Trần Vũ là chủ đề trong cuộc họp nội bộ lần này của chúng ta.” Lão chủ nhiệm đẩy cặp kính gọng vàng lên với vẻ mặt nghiêm túc: “Mọi người biết về chuyện của hắn cũng không ít. Nhằm tập trung vào việc đào tạo hắn, tôi tự mình lên kế hoạch để xem xét hai phương diện sau đây.”

“Một, vì tài năng võ pháp thiên phú của Trần Vũ, từ nay trở đi, sẽ hoàn toàn từ bỏ việc phát triển võ thuật và tập trung khám phá năng lực võ pháp. Hắn sẽ được dạy bởi các võ pháp sư cấp 8 trong trường. ”

“Đối với mục đầu tiên này, các vị ngồi ở đây có ý kiến gì bất động, xin thoải mái lên tiếng.”

Trần Vũ lập tức giơ tay: “Tôi.”

“Trừ cậu.” Lão chủ nhiệm bổ sung thêm.

Trần Vũ: “...”

“Ngươi mới vào võ giới có nửa năm, cũng không có ý thức về sự phát triển của bản thân, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được.”

Nói xong, lão chủ nhiệm gõ bàn: “Mọi người có ý kiến gì không? Nếu không sẽ thông qua.”

“Tôi có.” Một võ giả cấp 8 đứng lên.

“Mời nói.”

“Tình hình của sinh viên Trần Vũ tôi cũng đã tra qua một lượt. Tôi phát hiện, ngoài năng lực võ pháp, tài năng võ thuật của hắn cũng không nên coi thường. Ngay cả tài năng lần đầu tiên hắn bộc lộ cũng là ở phương diện võ thuật.”

Nói xong những lời này, ánh mắt của tất cả võ pháp sư có mặt đều trở nên nguy hiểm.

Lão chủ nhiệm chắp hai tay đỡ đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Tiếp tục.”

“Được. Thể chất của sinh viên Trần Vũ gấp hàng trăm lần so với người bình thường. Cho nên dù không kích hoạt năng lượng, hắn vẫn có thể chiến đấu trực diện với các võ giả đã kích hoạt năng lượng. Trong võ thuật chuyên nghiệp, điều này chắc chắn là thiên phú mà tất cả các võ thuật sư đều mơ ước.”

“Vì vậy, Trần Vũ thường có thể dễ dàng vượt qua các thử thách và đánh bại đối thủ của mình.”

“Trong trận chiến ở thủ đô ba tháng trước, hắn đã dùng năng lực của bản thân, giết được số lượng dị thú nhiều nhất trên chiến trường. Khi đó, cấp cấp của hắn chỉ là cấp 2, nhưng hắn có thể chiến đấu chống lại dị thú cấp 5, thậm chí cấp 6.”

“Mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết Trần Vũ đạt đến cấp 8 sẽ có thể phát huy ra loại sức mạnh khủng bố nào. Hắn sẽ là võ giả mạnh nhất kể từ khi thế giới loài người thành lập võ đạo.”

Nói xong, võ thuật sư cấp 8 ngồi xuống.

Các võ thuật sư khác có mặt đều đáp lời.

“Không sai, Trần Vũ là một hạt giống tốt trong võ thuật.”

“Võ pháp không được. Pháp sư quá non, không kiên nhẫn nổi.”

“Là đàn ông, nên chọn cứng rắn!”

“Để ta dạy! Với thiên phú của hắn, trong vòng mười năm hắn nhất định sẽ trả lại cho ngươi một võ thần cấp tám!”

“Lỗ Dự tiên sinh từng nói, làm người đừng quá tham lam. Bát Hoang Dịch và ngươi chuyên ngành võ pháp muốn, nhưng Trần Vũ, hắn muốn sao? Không biết điểm dừng? Ta nói đĩ mẹ mầy, các người có cần mẹ hắn không?”

“Mọi…mọi người hãy kìm nén cơn tức giận và bình tĩnh lại. Thực ra, tôi nghĩ dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể luyện tập cả ma thuật và võ thuật. Thiên phú võ thuật của bạn học Trần Vũ tốt như vậy mà lại vứt bỏ, thật không nói…”

Lời nói của các giảng viên chuyên ngành võ thuật đã biến khán phòng trống rỗng thành chợ rau.

Nhưng trước sự ý kiến của Hiệu trưởng Kinh Đại, không có võ pháp sư nào có mặt ở đây phản đối.

Chỉ bình tĩnh, điềm đạm, lặng lẽ như vậy ngồi nhìn.

Không nói một từ.

Chẳng bao lâu, tất cả các võ thuật sư đều nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, nhìn nhau, từ từ hạ giọng, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.

“Nói xong chưa?” Lão chủ nhiệm khàn giọng nói.

“...” Hiện trường im lặng.

“Nói đến cùng thì, bất luận Trần Vũ học chuyên ngành võ pháp hay chuyên ngành võ thuật, điều cơ bản nhất là ai có thể giáo dục hắn tốt hơn.”

Lão chủ nhiệm cúi xuống và lấy ra một chiếc rương lớn cao bằng nửa người dưới gầm bàn.

“Bang” một tiếng, nó được đặt một cách nặng nề trên bục.

Hai tay ông dùng lực đặt ở trên nắp rương, Lão chủ nhiệm ánh mắt lạnh lùng: “Một năm.”

“Cái…cái gì một năm?”

“Một năm, võ pháp chuyên ngành của chúng tôi có thể đảm bảo Trần Vũ sẽ được huấn luyện đến cấp 8. Võ thuật chuyên ngành của các ngươi có thể làm được điều đó không?”

“Không thể nào!” Một võ giả cấp 8 xua tay: “Tuyệt đối không thể! Các ngươi nuôi lợn hả? Nói nuôi 800 cân là có thể nuôi 800 cân à?”

“Cót két.”

Chương 884: Quyết định trọng đại (5) Chương 884: Quyết định trọng đại (5)

Lão chủ nhiệm không nói hai lời, trực tiếp mở nắp rương.

“Vù—”

Ánh vàng rực rỡ lập tức nở rộ!

Ngoại trừ những cao thủ võ pháp sư cấp 8 đã quen biết từ lâu, tất cả những người khác, kể cả Trần Vũ, đồng tử đều đột nhiên co lại.

Bên trong rương…

Hóa ra là hàng ngàn viên thuốc thuốc tăng cường tinh thần!

Toàn bộ võ thuật sư ở đây: “Má…”

Trần Vũ: “Má!”

……

Ánh sáng vàng rực rỡ dần dần tiêu tan.

Hai mươi mấy người trong khán phòng trống rỗng vẫn không nói một lời.

Thuốc tăng cường tinh thần.

Muốn mua cũng không có, giá trị liên thành.

Được chế tạo bởi Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia, nó là một tài liệu chiến lược đặc biệt, cũng không bán công khai.

Thông thường, nó chỉ được dùng để khen thưởng những “người có công lớn”.

Bát Hoang Dịch từng được tặng một hộp.

Trong hộp có mười viên.

Mỗi viên thuốc có tác dụng tương đương với tổng cộng một nghìn viên thuốc tăng khí lực!

Mà lúc này bày ra trước mặt mọi người ít nhất không dưới trăm hộp…

“Các người… lấy những thứ này ở đâu ra?” Không biết qua bao lâu, võ giả cấp 8 ngồi bên phải Trần Vũ nói với giọng khô khốc: “Ông đã dọn sạch Viện Khoa học rồi à?”

“Chúng tôi thu thập.”

Lão chủ nhiệm đóng sầm chiếc rương lại, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Huống chi cái gọi là Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia cũng bao gồm những cao thủ võ pháp sư như chúng ta lập nên.”

“.....”

Các võ thuật sư toàn hội trường đều im lặng.

Hiệu trưởng Kinh Đại ngồi ngay vị trí đầu tiên nhếch mép, liếc nhìn chiếc rương lớn, sau đó nhìn về phía Trần Vũ đang có vẻ mặt “đờ đẫn” nói: “Các người định đưa tất cả những viên thuốc tăng cường tinh thần trong rương này cho Trần Vũ.”

“Không sai.” Lão chủ nhiệm gật đầu.

Dưới khán đài, các võ pháp sư góp vốn khác cũng cùng nhau gật đầu.

“Đều cho hắn.”

“Đồ tốt nên được sử dụng để phát huy hiệu quả tối đa.”

“Ngoại trừ hắn cùng Bát Hoang Dịch, người khác sử dụng đều là lãng phí.”

“Đúng! Thay vì đưa cho đứa cháu trai vô dụng đó của tôi, thà giao nó cho Trần Vũ còn hơn.”

Trần Vũ: “.....”

Hiệu trưởng Kinh Đại đứng lên, suy nghĩ một chút, đưa tay vuốt ve rương gỗ: “Trong quốc khố, nguyên liệu sản xuất thuốc tăng cường tinh thần đã cạn kiệt, những thứ này chính là nguồn tài nguyên cuối cùng của chúng ta. Vốn có thể đào tạo ít nhất hàng chục võ giả cấp 8.”

Bà lão cấp 8 nhấp một ngụm trà rồi nói: “Đừng nói đến hàng chục cấp 8, thậm chí hàng trăm cấp 8 cũng không quan trọng bằng một cấp 9.”

“Trần Vũ có thể thăng đến chín cấp?” Hiệu trưởng nhướng mày.

“Cho dù hắn không thể đạt tới cấp chín, nhưng chỉ dựa vào thiên phú của hắn, cấp 8 cũng có thể sánh ngang với cấp chín!” Bà lão cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào hiệu trưởng: “Một trăm năm qua, điều chúng ta chờ đợi chính là thiên tài thực sự. Dù có Bát Hoang Dịch xuất hiện, nhưng một mình hắn là không đủ. Cộng thêm Trần Vũ thì…”

“Không sai.” Lão chủ nhiệm ánh mắt sáng ngời: “Bát Hoang Dịch, với hệ số chuyển hóa năng lượng là 2,26, khi đạt tới cấp 8, đủ để phát huy sức mạnh cấp 9. Trí lực của Trần Vũ cũng có thể làm được như vậy. Hai cường giả ‘cấp 9′ nhất định có thể bảo vệ nhân loại.”

“Hơn nữa Tam Thượng Du đại nhân.” võ pháp sư nào đó ngắt lời.

“Còn có người thần bí tàn sát quái thú thủy triều.”

“Trước mắt xem ra nhân loại có hy vọng.”

“Nếu như Lý Thanh Hải đại nhân không chết…”

“Vậy thì nhận lại chúng ta có thể bắt đầu phản kích. Lý Thanh Hải, Tam Thượng, người đàn ông bí ẩn, Bát Hoang Dịch và Trần Vũ trong tương lai … năm cấp 9! Tôi không tin rằng có thể có năm dị thú cấp 9 trong một đợt quái thú thủy triều!”

“Đáng tiếc…”

“Đừng nghĩ những chuyện vô nghĩa.” Lão chủ nhiệm xua tay: “Trước hết hãy huấn luyện Trần Vũ cùng Bát Hoang Dịch đi rồi nói sau. Tổ võ thuật sư, các ngươi có thể mang ra những ‘Thuốc tăng cường tinh thần’ này không?”

Các võ thuật sư: “.....”

“Nếu không mang ra được, từ nay về sau, Trần Vũ sẽ giao cho đội võ pháp sư chúng ta.”

Các võ thuật sư: “.....”

Một rương “thuốc tăng cường tinh thần” cho thấy đội ngũ giáo sư võ pháp sư thực sự đã tiêu rất nhiều tiền.

Dù ở góc độ tổng thể hay góc độ cá nhân của Trần Vũ, đội võ thuật sư của họ không còn đủ tư cách để “tranh giành” Trần Vũ nữa.

Rốt cuộc…..

Từ xa xưa đã có rất nhiều pháp sư vĩ đại.

Những chiến binh keo kiệt này, không thể chiến đấu…

Thấy “thế lực thù địch” đã bỏ cuộc, lão chủ nhiệm mang chiếc rương gỗ đựng “thuốc tăng cường tinh thần” đặt lại dưới gầm bàn. Sau đó ông phủi nhẹ bụi trên áo, nhìn về phía Trần Vũ: “Tiểu Vũ, đã sớm hoàn thành thủ tục cho cậu rồi, từ nay trở đi nơi cậu sẽ học chính là tổ giảng dạy võ pháp này. ”

“Chủ nhiệm.” Trần Vũ đưa tay lên: “Đây là chuyện lớn của đời tôi, nhưng tôi vẫn luôn nghe mọi người thảo luận. Tôi có ý kiến, không biết có nên nói hay không.”

“Không nên nói.”

Trần Vũ: “.....”

Chương 885: Quyết định trọng đại (6) Chương 885: Quyết định trọng đại (6)

“Nghe thì nghe. Không nghe cũng phải nghe. Chúng tôi là vì tốt cho cậu.”

“Tôi biết. Những những thuốc tăng cường tinh thần đó…”

“Yến tâm, tổng cộng là một ngàn không trăm mười bốn viên, đều cho cậu.”

Trần Vũ: “.....”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +18]

“Được rồi, cuộc họp dừng lại ở đây đi.” Lão chủ nhiệm nhìn thoáng qua Hiệu trưởng bên cạnh: “Ông còn muốn nói gì nữa không?”

“Không có.” Hiệu trưởng Kinh Đại lắc đầu.

“Các vị ngồi ở đây còn có điều gì không?”

Mọi người: “.....”

Trần Vũ: “Tôi! Tôi có!”

“Được rồi. Nếu không còn gì để nói nữa thì chúng ta hãy tan họp. Ngày mai chúng ta hãy cùng cố gắng, gác lại công việc trước mắt và hoàn tất việc sáp nhập và gắn kết với Đại học Thanh Hoa…”

Trần Vũ: “.....”

Sau khi giải thích ngắn gọn, Hiệu trưởng Kinh Đại và các giáo sư lần lượt rời khỏi khán phòng.

Chỉ còn lão chủ nhiệm và Trần Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.

Lão chủ nhiệm: “Còn không đi?”

Trần Vũ: “Để tôi yên.”

Lão chủ nhiệm: “Tiếp theo Thanh Hoa sẽ có một cuộc họp khác ở đây.”

Trần Vũ: “Tôi biết rồi, cứ để tôi yên.”

Lão chủ nhiệm nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới, không nói thêm gì nữa, cầm rương gỗ dưới bàn lên, xoay người rời đi.

Sau một lúc lâu.

Trần Vũ lặng lẽ thở dài, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Bát Hoang Dịch.

“Tút—”

“Alo?” Chỉ trong giây lát, cuộc gọi đã được kết nối.

“Là tôi, em rể của anh, hôm qua em đã nói với anh…”

“Tút: tút: tút: tút —”

Cuộc gọi đã bị cúp một cách dứt khoát.

Trần Vũ: “.....”

Sau một lúc im lặng, hắn lại gọi lại.

“Xin lỗi, người dùng bạn gọi đã tắt điện thoại, vui lòng đợi và thử lại…”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +3]

“Được, thế thì tốt.”

“Nếu anh không quan tâm đến sự sống chết của tôi, thì đừng trách tôi không nể mặt đến tình cảm nhà mẹ đẻ.”

Sau khi cởi bỏ bộ vest và cà vạt, trong mắt Trần Vũ có vẻ “dữ tợn”, nhanh chóng bước ra khỏi khán phòng, chặn một sinh viên đi ngang qua và hỏi: “Bat Hoang Dịch ở đâu?”

“Bạn học này, cậu…”

“Ai cho phép gọi tôi là bạn học?” Trần Vũ nhíu mày: “Gọi tôi là Hội trường Trần.”

sinh viên: “...”

“Mau nói cho tôi biết hắn ở đâu.” lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

Một ngàn viên thuốc tăng cường tinh thần chắc chắn là thứ chết người!

Chỉ cần bị mấy đại lão đó ép ăn một viên, liền có thể mỉm cười và xuống địa ngục với cả nhân loại.

Anh vợ không tin hắn.

Ma Đô thật sự quá nguy hiểm…

“Cậu… Cậu tìm Bát Hoang Dịch làm cái gì?” sinh viên bị ngăn cản lùi lại nửa bước, đẩy kính gọng vàng lên, cẩn thận nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới.

“Nói cho tôi biết, cậu học ở ban nào? Cậu có tin tôi sẽ đuổi học cậu không?”

“Tôi? Ngầu ghê vậy. Nói đuổi học thì tôi bị đuổi học? Cậu là ai?”

“Nếu cậu đã thành tâm hỏi, ta sẽ rất nhân từ nói cho cậu biết.” Trần Vũ đứng thẳng người, chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Tôi là Hội trưởng mới của Hội sinh viên trường Đại học Thủ Đô, kiêm Phó chủ nhiệm phòng đào tạo.”

“Xin lỗi, tôi đến từ Thanh Hoa. Người của Đại học Thủ Đô, có thể quản lý tôi được không?”

“Thanh Hoa à… không thành vấn đề.” Trần Vũ vuốt ve cổ áo vest: “Dù sao thì từ ngày mai trở đi, Thanh Hoa sẽ nằm dưới sự quản lý của Kinh Đại chúng tôi.”

“...Đồ điên.” sinh viên nhìn hắn với ánh mắt như thể nhìn kẻ bị thiểu năng trí tuệ rồi quay người bỏ đi.

“Ơ? Sao lại mắng người? Còn chửi nữa tôi đánh vỡ kính của cậu!”

“Đi chết đi, đồ điên.”

“Có gan thì đừng bỏ chạy! Dù cậu có tin hay không lão tử sẽ đuổi cậu trước, sau đó là đuổi hiệu trưởng và những giáo sư khốn nạn trong trường…”

……

Sau bao nhiêu biến cố.

Chẳng mấy chốc, Trần Vũ đã tìm thấy nơi ở của Bát Hoang Dịch.

Phải nói rằng đãi ngộ đối với “thiên tài” vượt xa sự hiểu biết của người thường.

Hai trường đại học chen chúc trong tiểu khu của một trường cấp hai, không gian vốn không đủ chỗ. Ngay cả trong số những giáo sư cấp cao đó, nhiều người vẫn chen chúc trong các căn chung cư.

Nhưng Bát Hoang Dịch vẫn có thể sống trong một biệt thự riêng…

“Cuộc sống tạm như vậy thật không tồi.”

“Vẫn là biệt thự kiểu châu Âu…”

“Hay thật, bên trong còn có bể bơi à?!”

“Phòng ngủ trên sân thượng có giếng trời…”

“Chậc chậc.”

“Một giai cấp theo chủ nghĩa khoái lạc kinh tởm, thật xấu hổ khi liên kết với họ.”

Đứng ở nơi cao, Trần Vũ vẻ mặt chán ghét nhìn quanh biệt thự, suy nghĩ hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra, tìm số của Hội sinh viên trên diễn đàn của trường, dứt khoát bấm gọi.

“Tút—”

“Xin chào.” Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên từ ống nghe: “Đây là trụ sở của Hội sinh viên Đại học Thủ đô.”

‘Mình còn có một nữ cấp dưới có giọng nói hay như vậy?’

Trần Vũ hưng phấn xoa xoa tay: “Xin chào, tôi là sếp của cô, Hội trưởng Trần. Cứ gọi tôi Hội trưởng Trần là được rồi.”

“Trần… Hội trưởng Trần?”

Chương 886: Quyết định trọng đại (7) Chương 886: Quyết định trọng đại (7)

“Đúng vậy, vừa mới được trường bổ nhiệm, cô có thể hỏi phòng đào tạo.”

“Ồ! Ồ ồ ồ. Hội trưởng Trần, anh có mệnh lệnh gì sao?”

“Kiểm tra giúp tôi xem ký túc xá của Bát Hoang Dịch có phải là biệt thự không.”

“Hả… Hội trưởng? Xin chờ một chút.”

“Được.”

“...Tìm ra rồi, anh ấy sống trong một căn biệt thự. Địa điểm là…”

“Không cần phải nói, tôi biết vị trí của hắn rồi.” Trần Vũ cắt ngang: “Tôi hỏi một chút, chỗ ở của sinh viên trong khuôn viên trường là do Hội sinh viên chúng ta quản lý phải không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Được. Cô điều Bát Hoang Dịch ra khỏi biệt thự, sắp xếp hắn chuyển đến ký túc xá số 404.”

“À… được rồi.”

“Sau đó đổi sinh viên Trần Vũ ở ký túc xá 404 sang biệt thự đó.”

“Hiểu rồi.”

“Bạn học nhỏ.” Trần Vũ hài lòng gật đầu: “Công tác nền tảng rất vững chắc.”

“Cảm ơn Hội trưởng Trần ~”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, đi về phía cửa biệt thự, cảm giác sảng khoái không thể giải thích được.

Khi hắn đi tới cửa, đang định bấm chuông thì hai cánh cửa gỗ tự động mở ra hai bên.

Nhìn thấy Bát Hoang Dịch đứng sau cánh cửa, với đôi mắt cá chết đặc trưng: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cửa này chạy bằng điện à?” Trần Vũ kinh ngạc.

Bát Hoang Dịch: “.....”

“Vốn dĩ phong cách khá cổ xưa, nhưng có cửa điện thì thật quá tệ.” Trần Vũ khinh thường nói: “Đổi đi đổi đi. Còn hồ bơi, tốt hơn nên trồng cỏ xung quanh, tổng thể càng hòa hợp hơn, quyến rũ hơn và nhìn thoải mái hơn…”

“…… Đây là chỗ của tôi.”

“Không sao, nhanh thôi sẽ không phải nữa.”

Bát Hoang Dịch: “??”

“À, đúng rồi.” Trần Vũ vỗ trán: “Chúng ta nói việc chính đi. Ừm… vào trong nói?”

“Không cần.”

“Thái độ đối với tôi như vậy, anh không sợ Tiểu Diêu bị tôi lén lút ức hiếp sao?”

“…” Im lặng hồi lâu, Bát Hoang Dịch cử động cơ miệng, lộ ra nụ cười còn cứng ngắc hơn mấy phần: “Mời vào.”

Trần Vũ chặc lưỡi: “Anh cười như vậy khiến tôi hoảng sợ, không dám đi vào.”

Nụ cười của Bát Hoang Dịch lập tức tắt đi, trong mắt hiện lên một tia lửa nhàn nhạt: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Nói chuyện chính.”

“Nói.”

“Chuyện chính đó là… tôi đồng ý kế hoạch của anh.

“Kế hoạch gì?” Bát Hoang Dịch cau mày.

“Hôm qua cậu yêu cầu tôi đi khỏi Ma Đô. Tôi đã quyết định nghe lời cậu và đi khỏi Ma Đô. Bao lâu nữa thì đưa tôi đi?”

“Không tiễn.”

Trần Vũ: “??”

“Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi đóng cửa đây.”

“Chờ… chờ một chút!” Trần Vũ vội vàng giữ chặt cửa gỗ đã đóng kín: “Không tiễn là có ý gì? Không phải anh nói Ma Đô rất nguy hiểm sao?”

“Đó là những gì tôi nói.”

“Nếu tôi chết thì phải làm sao? Nếu tôi chết, em gái anh sẽ thành góa phụ!”

“Tôi biết cấp trên đã an bài, tôi mới vừa phát hiện.” Bát Hoang Dịch ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tổ võ pháp sư của Kinh Đại đã chuẩn bị hàng ngàn viên thuốc tăng cường tinh thần cho cậu, sẵn sàng giúp cậu đạt cấp 8 trong thời gian ngắn. Đây là cơ hội hiếm có để nâng cao sức mạnh của cậu nhanh nhất có thể. Sau khi tính toán, so với việc bây giờ rời khỏi Ma Đô bây giờ thì việc cậu đạt cấp 8 rồi rời đi sẽ thích hợp hơn.”

“……Vậy thì sao?”

“Cho nên bây giờ tôi sẽ không để cậu đi.”

Bát Hoang Dịch khinh thường liếc nhìn Trần Vũ một cái, ‘rầm’ một tiếng liền đóng cửa lại: “Cậu không thể rời đi cho đến khi cậu uống hết một nghìn viên thuốc tăng cường tinh thần.”

Trần Vũ: “.....”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +23]

“.....”

Chậm rãi ôm lấy bộ ngực hơi nhức nhối của mình, hắn lại lấy điện thoại di động ra gọi đến trụ sở Hội sinh viên.

“Tút—”

“Alo? Trần … Hội trưởng Trần?”

“Chỗ ở của Bát Hoang Dịch đã được chuyển đến ký túc xá 404 chưa?”

“Đã điều chỉnh xong rồi.”

“Tôi đã suy nghĩ rồi quyết định không cho hắn sống ở ký túc xá chung.”

“Ồ. Cũng đúng, dù sao thì cựu hội trưởng…”

“Đưa hắn đến nhà vệ sinh công cộng.”

Cô gái: “???”

“Đặt một chiếc giường trong nhà vệ sinh. Tôi muốn đệm cao su.”

…..

“Đây là Ma Đô ư.”

Sau khi lấy hai chiếc vali lớn, mẹ Trần bước ra khỏi xe buýt tốc hành và ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Có nhiều người như vậy.”

“Ừ.” Trần Tư Văn theo ở phía sau: “Con nghe nói dân số của Ma Đô nhiều hơn nhiều so với Thủ đô.”

“Đây là thành trì cuối cùng của nhân loại.” Mã Lệ đứng ở phía trước thở dài: “Nhưng tôi thì vẫn muốn tiếp tục học tại Đại học Thanh Hoa.”

“Nghe nói… Nghe nói Đại học Thanh Hoa và Đại học Thủ Đô ở cùng một tiểu khu.” Bát Hoang Diêu nắm tay BB, do dự: “Sau này chúng ta… cũng có thể… gặp nhau thường xuyên, phải không?”

“Cô cứ nói thẳng là sợ tôi và Vũ ca gặp nhau.”

“Không…cô hiểu lầm rồi.”

“Yên tâm đi.” Mã Lệ tùy tiện vỗ vỗ vai Bát Hoang Diêu: “Tôi sẽ không giành chia se Trần Vũ với cô.”

“Không…không có…” Má cô gái đỏ bừng.

“Ta sẽ chỉ dùng cho chính mình.” Mã Lệ bổ sung.

Bát Hoang Diêu: “...”

“Các cô gái nhỏ, chuyện tình cảm của các cô sau này hăn nói.” Giáo sư Chân Thông Minh hai tay ôm chặt một cuốn sách, vẻ mặt nghiêm túc: “Hãy gọi Trần Vũ ra ngoài trước. Cuốn sách võ thuật này phải được giao cho hắn càng sớm càng tốt.”

Chương 887: Quyết định trọng đại (8) Chương 887: Quyết định trọng đại (8)

“Rốt cuộc là võ thuật gì?” Mã Lệ quay người, tùy ý hỏi: “Thần bí như vậy sao?”

“…” Chân Thông Minh mím môi: “Tóm lại là gọi hắn ra mới được.”

“Để tôi gọi điện.” Bát Hoang Diêu nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, vuốt màn hình.

Mọi người thấy vậy đều im lặng, yên lặng chờ Trần Vũ nghe điện thoại.

Một phút.

Năm phút.

Mười phút,

Ba mươi phút trôi qua…

Cô gái cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vẫn không gọi được à?” Mã Lệ cau mày.

“Có lẽ Tiểu Vũ đang bận.” Trần Tư Văn gãi mũi.

“Mọi người đừng gấp, sẽ sớm gọi được thôi.” Bát Hoang Diêu lắc đầu: “Điện thoại có chút kẹt.”

Mọi người: “???”

…..

Ánh sáng vàng rực rỡ dần dần tiêu tan.

Hai mươi mấy người trong khán phòng trống rỗng vẫn không nói một lời.

Thuốc tăng cường tinh thần.

Muốn mua cũng không có, giá trị liên thành.

Được chế tạo bởi Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia, nó là một tài liệu chiến lược đặc biệt, cũng không bán công khai.

Thông thường, nó chỉ được dùng để khen thưởng những “người có công lớn”.

Bát Hoang Dịch từng được tặng một hộp.

Trong hộp có mười viên.

Mỗi viên thuốc có tác dụng tương đương với tổng cộng một nghìn viên thuốc tăng khí lực!

Mà lúc này bày ra trước mặt mọi người ít nhất không dưới trăm hộp…

“Các người… lấy những thứ này ở đâu ra?” Không biết qua bao lâu, võ giả cấp 8 ngồi bên phải Trần Vũ nói với giọng khô khốc: “Ông đã dọn sạch Viện Khoa học rồi à?”

“Chúng tôi thu thập.”

Lão chủ nhiệm đóng sầm chiếc rương lại, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Huống chi cái gọi là Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia cũng bao gồm những cao thủ võ pháp sư như chúng ta lập nên.”

“.....”

Các võ thuật sư toàn hội trường đều im lặng.

Hiệu trưởng Kinh Đại ngồi ngay vị trí đầu tiên nhếch mép, liếc nhìn chiếc rương lớn, sau đó nhìn về phía Trần Vũ đang có vẻ mặt “đờ đẫn” nói: “Các người định đưa tất cả những viên thuốc tăng cường tinh thần trong rương này cho Trần Vũ.”

“Không sai.” Lão chủ nhiệm gật đầu.

Dưới khán đài, các võ pháp sư góp vốn khác cũng cùng nhau gật đầu.

“Đều cho hắn.”

“Đồ tốt nên được sử dụng để phát huy hiệu quả tối đa.”

“Ngoại trừ hắn cùng Bát Hoang Dịch, người khác sử dụng đều là lãng phí.”

“Đúng! Thay vì đưa cho đứa cháu trai vô dụng đó của tôi, thà giao nó cho Trần Vũ còn hơn.”

Trần Vũ: “.....”

Hiệu trưởng Kinh Đại đứng lên, suy nghĩ một chút, đưa tay vuốt ve rương gỗ: “Trong quốc khố, nguyên liệu sản xuất thuốc tăng cường tinh thần đã cạn kiệt, những thứ này chính là nguồn tài nguyên cuối cùng của chúng ta. Vốn có thể đào tạo ít nhất hàng chục võ giả cấp 8.”

Bà lão cấp 8 nhấp một ngụm trà rồi nói: “Đừng nói đến hàng chục cấp 8, thậm chí hàng trăm cấp 8 cũng không quan trọng bằng một cấp 9.”

“Trần Vũ có thể thăng đến chín cấp?” Hiệu trưởng nhướng mày.

“Cho dù hắn không thể đạt tới cấp chín, nhưng chỉ dựa vào thiên phú của hắn, cấp 8 cũng có thể sánh ngang với cấp chín!” Bà lão cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào hiệu trưởng: “Một trăm năm qua, điều chúng ta chờ đợi chính là thiên tài thực sự. Dù có Bát Hoang Dịch xuất hiện, nhưng một mình hắn là không đủ. Cộng thêm Trần Vũ thì…”

“Không sai.” Lão chủ nhiệm ánh mắt sáng ngời: “Bát Hoang Dịch, với hệ số chuyển hóa năng lượng là 2,26, khi đạt tới cấp 8, đủ để phát huy sức mạnh cấp 9. Trí lực của Trần Vũ cũng có thể làm được như vậy. Hai cường giả ‘cấp 9′ nhất định có thể bảo vệ nhân loại.”

“Hơn nữa Tam Thượng Du đại nhân.” võ pháp sư nào đó ngắt lời.

“Còn có người thần bí tàn sát quái thú thủy triều.”

“Trước mắt xem ra nhân loại có hy vọng.”

“Nếu như Lý Thanh Hải đại nhân không chết…”

“Vậy thì nhận lại chúng ta có thể bắt đầu phản kích. Lý Thanh Hải, Tam Thượng, người đàn ông bí ẩn, Bát Hoang Dịch và Trần Vũ trong tương lai … năm cấp 9! Tôi không tin rằng có thể có năm dị thú cấp 9 trong một đợt quái thú thủy triều!”

“Đáng tiếc…”

“Đừng nghĩ những chuyện vô nghĩa.” Lão chủ nhiệm xua tay: “Trước hết hãy huấn luyện Trần Vũ cùng Bát Hoang Dịch đi rồi nói sau. Tổ võ thuật sư, các ngươi có thể mang ra những ‘Thuốc tăng cường tinh thần’ này không?”

Các võ thuật sư: “.....”

“Nếu không mang ra được, từ nay về sau, Trần Vũ sẽ giao cho đội võ pháp sư chúng ta.”

Các võ thuật sư: “.....”

Một rương “thuốc tăng cường tinh thần” cho thấy đội ngũ giáo sư võ pháp sư thực sự đã tiêu rất nhiều tiền.

Dù ở góc độ tổng thể hay góc độ cá nhân của Trần Vũ, đội võ thuật sư của họ không còn đủ tư cách để “tranh giành” Trần Vũ nữa.

Rốt cuộc…..

Từ xa xưa đã có rất nhiều pháp sư vĩ đại.

Những chiến binh keo kiệt này, không thể chiến đấu…

Thấy “thế lực thù địch” đã bỏ cuộc, lão chủ nhiệm mang chiếc rương gỗ đựng “thuốc tăng cường tinh thần” đặt lại dưới gầm bàn. Sau đó ông phủi nhẹ bụi trên áo, nhìn về phía Trần Vũ: “Tiểu Vũ, đã sớm hoàn thành thủ tục cho cậu rồi, từ nay trở đi nơi cậu sẽ học chính là tổ giảng dạy võ pháp này. ”

Chương 888: Quyết định trọng đại (9) Chương 888: Quyết định trọng đại (9)

“Chủ nhiệm.” Trần Vũ đưa tay lên: “Đây là chuyện lớn của đời tôi, nhưng tôi vẫn luôn nghe mọi người thảo luận. Tôi có ý kiến, không biết có nên nói hay không.”

“Không nên nói.”

Trần Vũ: “.....”

“Nghe thì nghe. Không nghe cũng phải nghe. Chúng tôi là vì tốt cho cậu.”

“Tôi biết. Những những thuốc tăng cường tinh thần đó…”

“Yến tâm, tổng cộng là một ngàn không trăm mười bốn viên, đều cho cậu.”

Trần Vũ: “.....”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +18]

“Được rồi, cuộc họp dừng lại ở đây đi.” Lão chủ nhiệm nhìn thoáng qua Hiệu trưởng bên cạnh: “Ông còn muốn nói gì nữa không?”

“Không có.” Hiệu trưởng Kinh Đại lắc đầu.

“Các vị ngồi ở đây còn có điều gì không?”

Mọi người: “.....”

Trần Vũ: “Tôi! Tôi có!”

“Được rồi. Nếu không còn gì để nói nữa thì chúng ta hãy tan họp. Ngày mai chúng ta hãy cùng cố gắng, gác lại công việc trước mắt và hoàn tất việc sáp nhập và gắn kết với Đại học Thanh Hoa…”

Trần Vũ: “.....”

Sau khi giải thích ngắn gọn, Hiệu trưởng Kinh Đại và các giáo sư lần lượt rời khỏi khán phòng.

Chỉ còn lão chủ nhiệm và Trần Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.

Lão chủ nhiệm: “Còn không đi?”

Trần Vũ: “Để tôi yên.”

Lão chủ nhiệm: “Tiếp theo Thanh Hoa sẽ có một cuộc họp khác ở đây.”

Trần Vũ: “Tôi biết rồi, cứ để tôi yên.”

Lão chủ nhiệm nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới, không nói thêm gì nữa, cầm rương gỗ dưới bàn lên, xoay người rời đi.

Sau một lúc lâu.

Trần Vũ lặng lẽ thở dài, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Bát Hoang Dịch.

“Tút—”

“Alo?” Chỉ trong giây lát, cuộc gọi đã được kết nối.

“Là tôi, em rể của anh, hôm qua em đã nói với anh…”

“Tút: tút: tút: tút —”

Cuộc gọi đã bị cúp một cách dứt khoát.

Trần Vũ: “.....”

Sau một lúc im lặng, hắn lại gọi lại.

“Xin lỗi, người dùng bạn gọi đã tắt điện thoại, vui lòng đợi và thử lại…”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +3]

“Được, thế thì tốt.”

“Nếu anh không quan tâm đến sự sống chết của tôi, thì đừng trách tôi không nể mặt đến tình cảm nhà mẹ đẻ.”

Sau khi cởi bỏ bộ vest và cà vạt, trong mắt Trần Vũ có vẻ “dữ tợn”, nhanh chóng bước ra khỏi khán phòng, chặn một sinh viên đi ngang qua và hỏi: “Bat Hoang Dịch ở đâu?”

“Bạn học này, cậu…”

“Ai cho phép gọi tôi là bạn học?” Trần Vũ nhíu mày: “Gọi tôi là Hội trường Trần.”

sinh viên: “...”

“Mau nói cho tôi biết hắn ở đâu.” lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

Một ngàn viên thuốc tăng cường tinh thần chắc chắn là thứ chết người!

Chỉ cần bị mấy đại lão đó ép ăn một viên, liền có thể mỉm cười và xuống địa ngục với cả nhân loại.

Anh vợ không tin hắn.

Ma Đô thật sự quá nguy hiểm…

“Cậu… Cậu tìm Bát Hoang Dịch làm cái gì?” sinh viên bị ngăn cản lùi lại nửa bước, đẩy kính gọng vàng lên, cẩn thận nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới.

“Nói cho tôi biết, cậu học ở ban nào? Cậu có tin tôi sẽ đuổi học cậu không?”

“Tôi? Ngầu ghê vậy. Nói đuổi học thì tôi bị đuổi học? Cậu là ai?”

“Nếu cậu đã thành tâm hỏi, ta sẽ rất nhân từ nói cho cậu biết.” Trần Vũ đứng thẳng người, chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Tôi là Hội trưởng mới của Hội sinh viên trường Đại học Thủ Đô, kiêm Phó chủ nhiệm phòng đào tạo.”

“Xin lỗi, tôi đến từ Thanh Hoa. Người của Đại học Thủ Đô, có thể quản lý tôi được không?”

“Thanh Hoa à… không thành vấn đề.” Trần Vũ vuốt ve cổ áo vest: “Dù sao thì từ ngày mai trở đi, Thanh Hoa sẽ nằm dưới sự quản lý của Kinh Đại chúng tôi.”

“...Đồ điên.” sinh viên nhìn hắn với ánh mắt như thể nhìn kẻ bị thiểu năng trí tuệ rồi quay người bỏ đi.

“Ơ? Sao lại mắng người? Còn chửi nữa tôi đánh vỡ kính của cậu!”

“Đi chết đi, đồ điên.”

“Có gan thì đừng bỏ chạy! Dù cậu có tin hay không lão tử sẽ đuổi cậu trước, sau đó là đuổi hiệu trưởng và những giáo sư khốn nạn trong trường…”

……

Sau bao nhiêu biến cố.

Chẳng mấy chốc, Trần Vũ đã tìm thấy nơi ở của Bát Hoang Dịch.

Phải nói rằng đãi ngộ đối với “thiên tài” vượt xa sự hiểu biết của người thường.

Hai trường đại học chen chúc trong tiểu khu của một trường cấp hai, không gian vốn không đủ chỗ. Ngay cả trong số những giáo sư cấp cao đó, nhiều người vẫn chen chúc trong các căn chung cư.

Nhưng Bát Hoang Dịch vẫn có thể sống trong một biệt thự riêng…

“Cuộc sống tạm như vậy thật không tồi.”

“Vẫn là biệt thự kiểu châu Âu…”

“Hay thật, bên trong còn có bể bơi à?!”

“Phòng ngủ trên sân thượng có giếng trời…”

“Chậc chậc.”

“Một giai cấp theo chủ nghĩa khoái lạc kinh tởm, thật xấu hổ khi liên kết với họ.”

Đứng ở nơi cao, Trần Vũ vẻ mặt chán ghét nhìn quanh biệt thự, suy nghĩ hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra, tìm số của Hội sinh viên trên diễn đàn của trường, dứt khoát bấm gọi.

“Tút—”

“Xin chào.” Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên từ ống nghe: “Đây là trụ sở của Hội sinh viên Đại học Thủ đô.”

‘Mình còn có một nữ cấp dưới có giọng nói hay như vậy?’

Chương 889: Quyết định trọng đại (10) Chương 889: Quyết định trọng đại (10)

Trần Vũ hưng phấn xoa xoa tay: “Xin chào, tôi là sếp của cô, Hội trưởng Trần. Cứ gọi tôi Hội trưởng Trần là được rồi.”

“Trần… Hội trưởng Trần?”

“Đúng vậy, vừa mới được trường bổ nhiệm, cô có thể hỏi phòng đào tạo.”

“Ồ! Ồ ồ ồ. Hội trưởng Trần, anh có mệnh lệnh gì sao?”

“Kiểm tra giúp tôi xem ký túc xá của Bát Hoang Dịch có phải là biệt thự không.”

“Hả… Hội trưởng? Xin chờ một chút.”

“Được.”

“...Tìm ra rồi, anh ấy sống trong một căn biệt thự. Địa điểm là…”

“Không cần phải nói, tôi biết vị trí của hắn rồi.” Trần Vũ cắt ngang: “Tôi hỏi một chút, chỗ ở của sinh viên trong khuôn viên trường là do Hội sinh viên chúng ta quản lý phải không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Được. Cô điều Bát Hoang Dịch ra khỏi biệt thự, sắp xếp hắn chuyển đến ký túc xá số 404.”

“À… được rồi.”

“Sau đó đổi sinh viên Trần Vũ ở ký túc xá 404 sang biệt thự đó.”

“Hiểu rồi.”

“Bạn học nhỏ.” Trần Vũ hài lòng gật đầu: “Công tác nền tảng rất vững chắc.”

“Cảm ơn Hội trưởng Trần ~”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, đi về phía cửa biệt thự, cảm giác sảng khoái không thể giải thích được.

Khi hắn đi tới cửa, đang định bấm chuông thì hai cánh cửa gỗ tự động mở ra hai bên.

Nhìn thấy Bát Hoang Dịch đứng sau cánh cửa, với đôi mắt cá chết đặc trưng: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cửa này chạy bằng điện à?” Trần Vũ kinh ngạc.

Bát Hoang Dịch: “.....”

“Vốn dĩ phong cách khá cổ xưa, nhưng có cửa điện thì thật quá tệ.” Trần Vũ khinh thường nói: “Đổi đi đổi đi. Còn hồ bơi, tốt hơn nên trồng cỏ xung quanh, tổng thể càng hòa hợp hơn, quyến rũ hơn và nhìn thoải mái hơn…”

“…… Đây là chỗ của tôi.”

“Không sao, nhanh thôi sẽ không phải nữa.”

Bát Hoang Dịch: “??”

“À, đúng rồi.” Trần Vũ vỗ trán: “Chúng ta nói việc chính đi. Ừm… vào trong nói?”

“Không cần.”

“Thái độ đối với tôi như vậy, anh không sợ Tiểu Diêu bị tôi lén lút ức hiếp sao?”

“…” Im lặng hồi lâu, Bát Hoang Dịch cử động cơ miệng, lộ ra nụ cười còn cứng ngắc hơn mấy phần: “Mời vào.”

Trần Vũ chặc lưỡi: “Anh cười như vậy khiến tôi hoảng sợ, không dám đi vào.”

Nụ cười của Bát Hoang Dịch lập tức tắt đi, trong mắt hiện lên một tia lửa nhàn nhạt: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Nói chuyện chính.”

“Nói.”

“Chuyện chính đó là… tôi đồng ý kế hoạch của anh.

“Kế hoạch gì?” Bát Hoang Dịch cau mày.

“Hôm qua cậu yêu cầu tôi đi khỏi Ma Đô. Tôi đã quyết định nghe lời cậu và đi khỏi Ma Đô. Bao lâu nữa thì đưa tôi đi?”

“Không tiễn.”

Trần Vũ: “??”

“Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi đóng cửa đây.”

“Chờ… chờ một chút!” Trần Vũ vội vàng giữ chặt cửa gỗ đã đóng kín: “Không tiễn là có ý gì? Không phải anh nói Ma Đô rất nguy hiểm sao?”

“Đó là những gì tôi nói.”

“Nếu tôi chết thì phải làm sao? Nếu tôi chết, em gái anh sẽ thành góa phụ!”

“Tôi biết cấp trên đã an bài, tôi mới vừa phát hiện.” Bát Hoang Dịch ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tổ võ pháp sư của Kinh Đại đã chuẩn bị hàng ngàn viên thuốc tăng cường tinh thần cho cậu, sẵn sàng giúp cậu đạt cấp 8 trong thời gian ngắn. Đây là cơ hội hiếm có để nâng cao sức mạnh của cậu nhanh nhất có thể. Sau khi tính toán, so với việc bây giờ rời khỏi Ma Đô bây giờ thì việc cậu đạt cấp 8 rồi rời đi sẽ thích hợp hơn.”

“……Vậy thì sao?”

“Cho nên bây giờ tôi sẽ không để cậu đi.”

Bát Hoang Dịch khinh thường liếc nhìn Trần Vũ một cái, ‘rầm’ một tiếng liền đóng cửa lại: “Cậu không thể rời đi cho đến khi cậu uống hết một nghìn viên thuốc tăng cường tinh thần.”

Trần Vũ: “.....”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +23]

“.....”

Chậm rãi ôm lấy bộ ngực hơi nhức nhối của mình, hắn lại lấy điện thoại di động ra gọi đến trụ sở Hội sinh viên.

“Tút—”

“Alo? Trần … Hội trưởng Trần?”

“Chỗ ở của Bát Hoang Dịch đã được chuyển đến ký túc xá 404 chưa?”

“Đã điều chỉnh xong rồi.”

“Tôi đã suy nghĩ rồi quyết định không cho hắn sống ở ký túc xá chung.”

“Ồ. Cũng đúng, dù sao thì cựu hội trưởng…”

“Đưa hắn đến nhà vệ sinh công cộng.”

Cô gái: “???”

“Đặt một chiếc giường trong nhà vệ sinh. Tôi muốn đệm cao su.”

…..

“Đây là Ma Đô ư.”

Sau khi lấy hai chiếc vali lớn, mẹ Trần bước ra khỏi xe buýt tốc hành và ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Có nhiều người như vậy.”

“Ừ.” Trần Tư Văn theo ở phía sau: “Con nghe nói dân số của Ma Đô nhiều hơn nhiều so với Thủ đô.”

“Đây là thành trì cuối cùng của nhân loại.” Mã Lệ đứng ở phía trước thở dài: “Nhưng tôi thì vẫn muốn tiếp tục học tại Đại học Thanh Hoa.”

“Nghe nói… Nghe nói Đại học Thanh Hoa và Đại học Thủ Đô ở cùng một tiểu khu.” Bát Hoang Diêu nắm tay BB, do dự: “Sau này chúng ta… cũng có thể… gặp nhau thường xuyên, phải không?”

“Cô cứ nói thẳng là sợ tôi và Vũ ca gặp nhau.”

“Không…cô hiểu lầm rồi.”

“Yên tâm đi.” Mã Lệ tùy tiện vỗ vỗ vai Bát Hoang Diêu: “Tôi sẽ không giành chia se Trần Vũ với cô.”

“Không…không có…” Má cô gái đỏ bừng.

“Ta sẽ chỉ dùng cho chính mình.” Mã Lệ bổ sung.

Bát Hoang Diêu: “...”

Chương 890: Quyết định trọng đại (11) Chương 890: Quyết định trọng đại (11)

“Các cô gái nhỏ, chuyện tình cảm của các cô sau này hăn nói.” Giáo sư Chân Thông Minh hai tay ôm chặt một cuốn sách, vẻ mặt nghiêm túc: “Hãy gọi Trần Vũ ra ngoài trước. Cuốn sách võ thuật này phải được giao cho hắn càng sớm càng tốt.”

“Rốt cuộc là võ thuật gì?” Mã Lệ quay người, tùy ý hỏi: “Thần bí như vậy sao?”

“…” Chân Thông Minh mím môi: “Tóm lại là gọi hắn ra mới được.”

“Để tôi gọi điện.” Bát Hoang Diêu nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, vuốt màn hình.

Mọi người thấy vậy đều im lặng, yên lặng chờ Trần Vũ nghe điện thoại.

Một phút.

Năm phút.

Mười phút,

Ba mươi phút trôi qua…

Cô gái cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vẫn không gọi được à?” Mã Lệ cau mày.

“Có lẽ Tiểu Vũ đang bận.” Trần Tư Văn gãi mũi.

“Mọi người đừng gấp, sẽ sớm gọi được thôi.” Bát Hoang Diêu lắc đầu: “Điện thoại có chút kẹt.”

Mọi người: “???”

…..

Thời gian như một con dao sắc bén vô tình, sẽ luôn cắt đứt những kẻ tạo ra những việc xấu, hết người này đến người khác.

Giống như Chân Thông Minh.

Ông ấy đã bị đuổi khỏi Đại học Thanh Hoa từ lâu rồi.

Nhưng trong mắt Trần Vũ, Chân Thông Minh tuyệt đối không phải là “người xấu”.

Ngược lại, ông ấy là một tác giả giỏi, có lương tâm, tài năng và luôn đúng giờ!

Nằm bên hồ bơi của biệt thự biệt thự độc lập, Trần Vũ nghịch cuốn sách trong tay, liên tục thở dài: “Trong khoảng thời gian giết quái thú thủy triều, lại sáng tạo ra một quyển tuyệt kỹ… Với tốc độ cập nhật như thế này, nếu không viết tiểu thuyết thì thật đáng tiếc.”

“Tác giả giỏi.”

“Thật là một tác giả giỏi không thể so sánh được…”

Ngẩn ngơ hồi lâu, hắn đổi sang tư thế thoải mái hơn trên ghế tựa, từ từ mở bìa ra, ở đầu trang tựa sách, hắn nhìn thấy một dòng chữ lớn viết bằng thư pháp —《Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ được chọn》

“Đây không phải là vô địch sao?”

Đưa tay chạm vào kết cấu thô ráp của trang tiêu đề không biết bao nhiêu lần, Trần Vũ cảm thấy thoải mái và thư giãn không thể giải thích được: “Ở trên cao rất lạnh.”

Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ được chọn!

Đúng như tên gọi, đây là một môn võ thuật.

Bằng cách phân tích suy nghĩ và chuyển động của đối thủ, chủ động đưa vũ khí trong tay cho đối thủ để đỡ đòn.

Kẻ địch dù tay trắng cũng có thể dễ dàng chặn được!

Phát huy tinh thần Thánh mẫu và phật gia…..

“Tôi không vào địa ngục thì ai sẽ vào?”

“Cảnh giới tu hành vô thượng này của những bậc thầy này, những tên người thường ở Thanh Hoa kia sao có thể hiểu được?”

Trần Vũ mím môi, đóng sách lại, giơ tay lên phát ra tiếng “bụp” một cái, búng ngón tay.

“Hội trưởng đại nhân.”

Giây tiếp theo, một nữ sinh dáng người duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp chạy tới, cúi đầu cung kính, giọng ngọt ngào nói: “Anh có mệnh lệnh gì?”

“Đưa điện thoại cho tôi.”

“Vâng, thưa hội trưởng.” Nữ sinh cúi đầu lui về phía sau, một lúc sau mới đưa điện thoại di động ra.

“Ừ, ngoan.” Trần Vũ cầm điện thoại, liếc nhìn màn hình sáng bóng, hài lòng gật đầu: “Tiền thưởng điểm tháng sau sẽ tăng 50%.”

Nghe vậy, nữ sinh trợn mắt, kinh ngạc nhảy cẫng lên: “Cảm ơn… Cảm ơn hội trưởng.”

“Ừ, lui xuống đi.”

“Ừm ừm! Hội trưởng, nếu ngài có mệnh lệnh gì khác, xin hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ngài muốn gì cũng ~ có ~ thể ~ làm ~ được.”

Trần Vũ: “Nói chuyện cho đàng hoàng, cổ họng là bị táo bón à? Trừ ba mươi phần trăm.”

Nữ sinh: “.....”

Sau khi đuổi nữ cấp dưới được Hội sinh viên cấp cho mình rời đi, Trần Vũ mở khóa điện thoại và bấm số của Mã Lệ.

“Alo?” Điện thoại đã kết nối, giọng nói cáu kỉnh của Mã Lệ vang lên: “Có chuyện gì thế?”

“Cô tức giận à?” Trần Vũ nhướng mày.

“Phí lời!” Mã Lệ đột nhiên nổi giận: “Thanh Hoa là tín ngưỡng của lão nương, đi ra ngoài một chuyến trở về Thanh Hoa đã bị thôn tính, anh có thể không tức giận được không?!”

“Hạ hỏa đi.” Trần Vũ an ủi: “Không phải thôn tính, đừng nặng lời như vậy, là sáp nhập.”

“Sau khi sáp nhập sẽ gọi là Đại học Thủ đô?”

“Lấy hai ký tự đầu tiên của Đại học Thủ Đô và hai ký tự cuối của Đại học Thanh Hoa. Xử lý như vậy là công bằng, chẳng có gì phải tức giận cả.”

“Vậy tại sao không đổi qua?”

“Đổi qua? Lấy hai ký tự cuối cùng của Đại học Thanh Hoa và hai ký tự đầu tiên của Đại học Thủ Đô?”

Mã Lệ: “...”

Mã Lệ: “Anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ tôi rất phiền.”

“Ồ, là chuyện này.” Trần Vũ ngồi dậy, vô thức nói với giọng điệu trịnh trọng: “Nơi ở của giáo sư Chân và viện nghiên cứu đã thu xếp xong chưa?”

“Viện đã bố trí xong, nhưng nơi ở vẫn chưa bố trí.”

“Đã một ngày rưỡi rồi, sao lại vẫn chưa bố trí? Đồng chí Mã Lệ, xin đừng mang cảm xúc cá nhân đi làm việc, điều này hoàn toàn không đúng!”

“...Sao anh nói chuyện nghe như tôi là kẻ phản bội vậy?”

“Ồ.” Trần Vũ nghĩ: “Hai cái này có gì khác nhau?”

Mã Lệ:“(_)?……”

Chương 891: Quyết định trọng đại (12) Chương 891: Quyết định trọng đại (12)

“Không nói nữa, đồng chí Mã Lệ, đồng chí có một ngày để sắp xếp nơi ở cho giáo sư Chân.”

“Không làm được.” Mã Lệ lạnh nhạt nói: “Giáo sư Chân chỉ muốn ở viện nghiên cứu.”

Nghe vậy, Trần Vũ lập tức cảm động: “Vậy… cô có thể rút toàn bộ số tiền trang trí nhà cửa ra và bơm vào quỹ nghiên cứu của giáo sư Chân.”

“Cái này… tôi sẽ giải quyết sau. Nhưng có một điều tôi không biết có nên nói với anh hay không.”

“Nói.”

“Anh Vũ.” Mã Lệ hạ giọng: “Anh bị giáo sư Chân lừa à?”

“Sao lại nói vậy?”

“Ở đây tôi đã thu được rất nhiều thông tin đáng tin cậy. Trình độ học vấn của Chân Thông Minh này có vẻ rất thấp, anh sẽ không đặt cược vào sai người phải không? Với số tiền như vậy, anh có thể tìm được một giáo sư có thực lực cấp 7.”

“Cấp 7?” Trần Vũ cười: “Đừng nói chuyện cấp 7, cho dù cấp 8 hay cấp 9 cũng có, cho dù mười cấp gắn liền với nhau, cũng đừng nghĩ đến việc thay thế giáo sư Chân! Tôi và giáo sư Chân rất thân thiết, là anh em kết nghĩa, tôi còn không biết trình độ của ông ấy sao? Cho dù trình độ nghiên cứu khoa học của ông ấy rất kém, tôi cũng sẽ nhượng bộ. Chỉ vì tên ông ấy là Chân Thông Minh. Mã Lệ, cứ nghe cái tên này, cô nói xem ông ấy phải thông minh đến mức nào?”

Mã Lệ: “...”

“Cuối cùng, tôi gọi cho cô vì tôi muốn cô gửi tin nhắn của tôi với giáo sư Chân rằng tôi rất hài lòng với công pháp của ông ấy.”

Mã Lệ: “...”

“Ồ, nhân tiện, đoạn tôi nói tôi và ông ấy là bạn tri kỷ, tốt nhất cô nên ‘tiết lộ’ với ông ấy.”

Mã Lệ: “...”

“Hết rồi, tạm biệt.”

“Tút—”

Sau khi úp điện thoại, Trần Vũ hài lòng duỗi người, mở lại cuốn sách《Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ được chọn》, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

“Bang bang bang.”

Không lâu sau, hắn vừa mới tập trung lật bốn năm trang thì có tiếng gõ cánh cửa gỗ màu đỏ của biệt thự.

Trần Vũ cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Đó… ai đi, đi mở cửa đi.”

“Vâng, thưa hội trưởng.” Nữ sinh nhanh chóng chạy ra phía cửa và mở khóa.

Sau đó, cánh cửa gỗ mở rộng sang hai bên, lộ ra bóng người ngoài cửa là Bát Hoang Dịch.

“Ồ?”

Trần Vũ vui mừng nhìn thấy “người quen cũ” vội vàng đứng lên chào hỏi: “Anh vợ đến rồi? Vào nói chuyện đi. Không có gì. Cứ coi anh ấy như nhà của mình đi.”

“...” Bát Hoang Dịch trên mặt không có biểu tình gì.

“Anh vợ, anh đến ‘biệt thự’ của em để gặp em có chuyện gì à?”

“Bát Hoang Diêu, đã đến Ma Đô?”

“Tới rồi.”

“Tại đây?”

“Không ở đây, cô ấy đến văn phòng giáo vụ để làm thủ tục quay lại trường.”

Nhận được câu trả lời, Bát Hoang Dịch không nói gì mà quay người đi về phía phòng giáo vụ.

“Đúng rồi, đợi một chút.” Trần Vũ giơ tay lên: “Nhân viên vệ sinh có siêng năng dọn dẹp không?”

Bát Hoang Dịch loạng choạng, suýt vấp ngã, sau đó quay người lại với ánh mắt đầy sát khí.

“Xem ra là không siêng năng.” Trần Vũ nói: “Vậy tôi đổi cho anh thành các dì. Tôi hiểu anh, sinh hoạt hàng ngày nhất định phải có người hầu hạ.”

“Trần Vũ, như vậy thật nhàm chán.”

“Nếu cảm thấy nhàm chán, hãy đưa tôi đến Ma Đô tôi trả lại biệt thự cho anh.”

“Nằm mơ đi.”

Sau khi thốt ra hai từ trong cổ họng, Bát Hoang Dịch vẻ mặt lạnh lùng rời đi.

“Được thôi.” Trần Vũ vỗ tay: “Vậy thì cứ dùng ông lớn như trước giờ đi.”

Cổng lớn đóng lại.

Trần Vũ lại nằm ngửa trên ghế dài bên bể bơi và tiếp tục đọc 《Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ được chọn》.

Càng đọc cuốn sách võ thuật này, hắn càng cảm thấy thâm sâu hơn.

Chỉ trong bốn năm trang, đã mơ hồ đề cập đến sức mạnh nhân quả huyền thoại…

Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, Trần Vũ khó có thể tin rằng Chân Thông Minh chỉ là võ giả cấp năm, cấp sáu.

“Trình độ học vấn này thực sự đáng kinh ngạc …”

“Đùng đùng!”

Chỉ chưa đầy nửa phút, cánh cửa gỗ lại có tiếng gõ.

Trần Vũ có chút tức giận, buông sách xuống, chặn nữ cấp dưới đang định mở cửa lại, bước lên trước, đích thân mở cửa: “Là ai?”

“Trần Vũ…”

Trần Vũ: “... Thiết ca?!”

Ngoài cửa có ba người, người ở giữa là Trương Thiết, là nhân viên bảo vệ cũ của Trần Vũ.

Trần Vũ cũng biết những người phụ nữ đứng hai bên Trương Thiết.

Trương Yến Yến.

Từ Nhược.

“Trần Vũ, cậu quả nhiên không chết.” Trương Thiết vẻ mặt phức tạp, theo bản năng dang rộng vòng tay, nhưng lại không biết có nên ôm hắn hay không.

Trần Vũ thấy vậy chủ động tiến lên ôm lấy Trương Thiết: “Thiết ca, anh cũng chưa chết.”

“Thế giới này thật rộng lớn.” Trương Thiết thở dài: “Rõ ràng chúng ta đều ở Ma Đô, nhưng chúng tôi chưa bao giờ tìm thấy cậu. Nếu Trương Yến Yến không nói rằng Hội trưởng mới tên là Trần Vũ, chúng tôi sẽ có tưởng rằng cậu đã chết trên chiến trường thủ đô.”

“Vũ ca, thật tuyệt vời!” Trương Yến Yến giơ ngón tay cái lên: “Mới có hai tháng thôi phải không? Anh đã trở thành Hội trưởng Hội sinh viên. Tôi nói chắc chắn không phải trùng tên đâu.”

Buông lỏng cánh tay, Trần Vũ nghiêng người chỉ vào biệt thự: “Chúng ta không nên đứng ở bên ngoài nữa, vào rồi nói chuyện.”

Chương 892: Quyết định trọng đại (13) Chương 892: Quyết định trọng đại (13)

“Được.” Trương Yến Yến bước vào trước, tò mò nhìn xung quanh: “Một biệt thự được trang trí tinh xảo theo phong cách châu Âu rất bình thường. Nhưng nếu nó được đặt trong khuôn viên đất đai khan hiếm thì thật phi thường. Tôi chỉ có thể nói là… ... cậu xứng đáng làm Hội trưởng Hội sinh viên đấy.”

Sau khi cả ba người bước vào, Trần Vũ đóng cửa lại, nói với nữ cấp dưới: “Đi pha một ấm trà loại tốt nhất.”

“Vâng.” Nữ cấp dưới khẽ cúi đầu, chạy đi chuẩn bị trà.

Trương Yến Yến khi nhìn thấy đã rất kinh ngạc: “Cô ấy là phó giám đốc bộ phận liên lạc của Hội sinh viên phải không?”

“Đúng.” Trần Vũ gật đầu, kéo mấy chiếc ghế từ bên hồ bơi ra: “Giọng nói nghe hay, nên tôi chuyển cô ấy đến đây làm hầu gái.”

Ba người: “...”

“Ồ, cô ấy là nữ cấp dưới.” Trần Vũ sửa lại.

Ba người: “...”

“Ngồi đi, sao lại đứng ở đấy? Ngồi xuống nói chuyện.”

Sau một phút, mọi người ngồi xuống với nhau.

Trà cũng được đun sôi và mang lên.

Trương Thiết trầm ngâm hồi lâu, từ trong túi móc ra một gói Hồng Tháp Sơn, nhét một điếu vào miệng, đưa một điếu cho Trần Vũ: “Bây giờ, còn quen với kiểu hút thuốc này chứ?”

“Trước đây tôi cũng không quen với việc hút thuốc.” Trần Vũ lấy điếu thuốc Cáp Nhĩ Tân ra, lắc lắc trước mặt Trương Thiết, châm lửa hút một hơi dài: “Vẫn là nồng như vậy.”

[ Bị khí ác tính xâm chiếm: Sức mạnh +0]

Trần Vũ: “Đã không lớn như vậy nữa.”

Hai người đàn ông nhìn nhau, đột nhiên ngừng nói chuyện. Có một sự ăn ý, cứ như vậy hết điếu này đến điếu khác.

Ngay cả khi pha trà, vẫn không dừng lại.

Trương Yến Yến và Từ Nhược nhìn nhau và không dám nói gì.

Biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mãi đến khi hai người hút xong một bao thuốc, Trương Thiết mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Trần Vũ.”

“Anh nói đi.”

“...Lần sau đừng hút thuốc như vậy nữa, phổi không chịu nổi.”

Trần Vũ: “Được.”

“Khụ, khụ.” Sau hai tiếng ho khan nặng nề, Trương Thiết hít một hơi thật sâu, thở ra mùi khói trong miệng và nhìn chằm chằm vào Trần Vũ với vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Vũ, chúng tôi đang ở trong Ma Đô, cậu chưa bao giờ tìm kiếm chúng tôi à?”

“Có một số người, kỳ thật không nên tìm kiếm.”

“Nói thế nào đây.”

“Một khi tìm được, có thể sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.” Trần Vũ trầm giọng nói.

Trương Thiết, Trương Yến Yến và Từ Nhược đồng thời sửng sốt khi nghe thấy điều này.

“Hơn nữa, tôi vừa mới đến Ma Đô, trước đây tôi đã lang thang ở những nơi khác.”

“...Thôi vậy.” Sau khi mạnh mẽ xoa mặt, Trương Thiết cầm tách trà lên: “Dù sao, Trần Vũ, thật tuyệt khi cậu còn sống.”

“Anh cũng vậy.”

“Cạn.”

“Cạn ly.”

“Răng rắc!”

Hai chiếc cốc va chạm và vỡ tan tại chỗ.

Nữ cấp dưới:“⊙0⊙!”

Ném đi mảnh vụn trong tay, Trương Thiết nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới: “Thực lực của cậu hiện tại là bao nhiêu?”

“Cấp 3.”

“Lợi hại.” Trương Thiết giơ ngón tay cái lên: “Trong thời gian ngắn như vậy, cậu đã được thăng cấp từ cấp 1 lên cấp 3. Tôi nghĩ cậu sẽ phá vỡ kỷ lục của Bát Hoang Dịch.”

“Bát Hoang Dịch có kỷ lục gì sao? Tôi không biết.”

“Có, kỷ lục thăng cấp nhanh nhất. Hắn cũng là người nắm giữ kỷ lục thăng cấp lên cấp 4 nhanh nhất. Hắn sẽ sớm bị cậu vượt qua. Nhưng… nhưng dù cậu có thăng cấp nhanh thì sao cậu ở cấp 3 có thể làm Hội trưởng Hội sinh viên.”

Trần Vũ: “Anh không xem Hội nghị thượng đỉnh an ninh toàn cầu lần thứ 62 à?”

“Hội nghị thượng đỉnh toàn cầu về các vấn đề an ninh…” Trương Thiết có vẻ bối rối: “Đó là gì.”

Trần Vũ: “...”

“Có vẻ như đây là một cuộc họp rất không được lòng người.” Trương Yến Yến vuốt chiếc cằm mịn màng của cô ấy và suy nghĩ thật kỹ: “Tôi nghe thấy cái tên này ở đài B. Nó đã đứng đầu danh sách ‘chương trình có rating thấp nhất trong lịch sử’. ”

Trần Vũ: “...”

[Độ sát thương tâm lý: Tinh thần +7]

‘Vậy là lão tử trên sân khấu chơi đùa nữa ngày nhưng thực tế lại không có ai để ý? ! ’

“Răng rắc!”

Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng xấu hổ, hắn đập mạnh lên bàn làm vỡ ấm trà.

Nữ cấp dưới:“⊙0⊙!”

“Sao cậu lại tức giận như vậy?!” Trương Yến Yến hoảng sợ.

“Không có gì.” Trần Vũ lập tức bình tĩnh lại, ôn nhu nói với nữ cấp dưới: “Đi đun thêm một ấm nữa.”

“Được…Được rồi, thưa Hội trưởng.”

Trương Thiết: “... Đã mấy tháng không gặp, tinh thần của cậu càng ngày càng không bình thường.”

Trần Vũ: “Chuyện bình thường thôi.”

Trương Thiết: “Ừ, điều này thực sự bình thường.”

Trong biệt thự lại im lặng.

Khi bình trà thứ hai được mang ra, Từ Nhược nâng chén trà lên, rụt rè hỏi: “Vũ…Vũ ca, Bát Hoang Diêu…bọn họ dạo này thế nào rồi?”

“Tiểu Diêu.” Trần Vũ gãi tai: “Cô ấy cũng còn sống, ngày hôm qua cô ấy đã tới Ma Đô, đang làm thủ tục quay lại trường học.”

“Ồ.” Từ Nhược gật đầu, trong mắt hiện lên một tia mất mát không thể nhận ra.

“Còn… Đoạn Dã thì sao?” Trương Thiết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trần Vũ.

“Đoạn Dã.” Trần Vũ mím môi một lát, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài: “Hắn… phản bội cách mạng.”

Chương 893: Quyết định trọng đại (14) Chương 893: Quyết định trọng đại (14)

“Ta biết, chuyện giữa hắn và Bát Hoang Dịch đã truyền khắp thiên hạ từ lâu, tôi chỉ hỏi cậu xem hắn đã chết chưa.”

“Không chết.”

“Không chết thì tốt.” Trương Thiết đứng dậy, nhìn xem một bên bể bơi, hơi ngây người: “Có một số con đường buộc người phải đi lên.”

“Ví dụ như anh trai của anh sao?” Trần Vũ hỏi.

“Cũng ví dụ như tôi.”

Nói xong, Trương Thiết vỗ nhẹ vai Trần Vũ và lùi lại nửa bước: “Tiểu Vũ, đã muộn rồi, hôm nay chúng ta phải đi làm nhiệm vụ, gặp lại sau.”

“Mọi người đang đi làm nhiệm vụ sao?” Trần Vũ liếc nhìn Trương Yến Yến cùng Từ Nhược: “Các ngươi hiện tại là bảo vệ của cô ấy sao?”

“Đúng.”

“Giữa hai chúng ta…”

“Không có cơ hội, hiện tại cậu đã là Hội trưởng Hội sinh viên là cấp trên, tôi cũng không xứng với cậu.” Trương Thiết nhún vai, bình tĩnh nói: “Cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”

“Nhưng tôi chỉ muốn anh.”

“Tôi không muốn cậu. Tôi đã muốn tránh xa cậu từ lâu rồi.”

“Được thôi.” Trần Vũ chặc lưỡi: “Nhiệm vụ rất quan trọng, sau này muốn nhận nhiệm vụ gì thì đến tìm tôi. Hiện tại tôi là người có quyền quyết định ở Hội sinh viên.”

“Vậy sau này mong Hội trưởng đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

Trương Thiết mỉm cười, dẫn Trương Yến Yến và Từ Nhược ra khỏi cổng biệt thự, vẫy tay chào: “Đừng tiễn tôi, đi đây.”

Trần Vũ ngồi trên ghế, đặt tách trà xuống: “Tôi không tiễn.”

Trương Thiết theo bản năng nhìn lại và thấy rằng Trần Vũ thật đúng là không tiễn.

Trương Thiết: “...”

“Tôi còn chưa kịp tiễn đâu.” Trần Vũ giải thích, lắc lắc chén trà trong tay: “Chờ tôi uống xong.”

“Cậu không sợ tôi tức giận và không bao giờ liên lạc với cậu nữa à?”

“Sao có thể được? Cả hai chúng tôi đều có WeChat.”

“Ồ, chẳng phải WeChat cũng có chức năng danh sách đen sao…có thể…”

Giọng nói dần dần trầm xuống.

Trần Vũ, Trương Thiết, Trương Yến Yến và Từ Nhược đều sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

Hiện trường hoàn toàn im lặng…

“Đúng… đúng rồi…”

“Tại sao… trước đây chúng ta không sử dụng WeChat…”

“.....”

“.....”

….

Cùng lúc đó.

Một tầng hầm bí mật ở đâu đó trong Ma Đô.

Một lọ thuốc màu xanh đậm được người đàn ông mặc đồ đen hết sức cẩn thận lấy ra.

“Độc Tử.”

Sau khi thì thầm hai từ, người đàn ông mặc đồ đen cẩn thận đặt lọ thuốc lên bệ thử, hút ra hai giọt theo tỷ lệ 100:1 rồi trộn vào hai lọ thuốc còn lại.

Sau đó ông ta lấy ra ba bức ảnh.

Một bức ảnh Tam Thượng Dư được gắn vào lọ thuốc với nồng độ 100%.

Một bức ảnh Bát Hoang Dịch được gắn vào lọ thuốc có nồng độ 1%.

Và cái cuối cùng là của Trần Vũ…

“Từ nay về sau.”

“Không còn cấp 9 nữa…”

…..

Thủ Đô và Thanh Hoa sáp nhập.

Trong mắt các em sinh viên, việc sáp nhập hai trường thật đột ngột và trẻ con. Mỗi người trong số họ đều có chút choáng ngợp.

“Từ giờ trở đi, tôi là người quyết định cuối cùng trong ngôi trường này. Tôi là Hội trưởng Hội sinh viên của các bạn, kiêm Phó chủ nhiệm Phòng đào tạo. Các bạn có thể gọi tôi là Hội trưởng Trần…”

Khi Trần Vũ đứng lộn ngược trên trần nhà đại sảnh và hoàn thành lời tuyên bố trịnh trọng của “hội trưởng”, các sinh viên càng thêm ngơ ngác.

“Hắn là tân Hội trưởng à?” Có người thì thầm.

“Cảm thấy tất cả…” Một người khác nghi hoặc: “Hình như tinh thần hắn không tốt.”

“Việc sáp nhập thật nghèo nàn! Thật tồi tệ.”

“Hiệu trưởng ban đầu của Thanh Hoa của chúng ta ở đâu?”

“Nghe nói Hội trưởng Trần đã được điều chuyển đến bộ phận cho vay.”

“Bộ phận cho vay? Đây là trường học! Tại sao lại có bộ phận cho vay?!”

Duy trì tư thế đảo ngược, nghe được phía dưới bình luận, Trần Vũ hắng giọng nói tiếp: “Hãy kể cho tôi nghe về chính sách gần đây của trường. Để đáp lại lời kêu gọi bồi dưỡng nhân tài và giải quyết vấn đề lớp học đắt đỏ và khó khăn cho sinh viên, hội sinh viên đã triển khai kế hoạch dịch vụ ‘ấm áp vườn trường’ cho vay tại trường.”

Sinh viên: “...”

“Mượn năm mươi trả lại tám mươi, mượn một trăm trả lại một trăm năm mươi, vay hai trăm trả lại hai trăm tám mươi… Vay càng nhiều thì chiết khấu càng lớn. Vay nhiều hơn năm trăm, khi rơi vào tình huống lạ sẽ được cung cấp miễn phí dịch vụ cứu hộ.”

Sinh viên: “...”

“Ngoài ra, tôi long trọng nhấn mạnh rằng cho vay là ngành trụ cột của Hội sinh viên, nhà trường và thậm chí cả xã hội. Không được phép thành lập các cơ sở tư nhân. Người vi phạm sẽ bị trừ điểm và tư cách sinh viên sẽ bị đuổi học.”

Sinh viên: “...”

“Ong ong ong ——”

Mọi người trong đại sảnh đông đúc thảo luận với nhau một lúc lâu, một nam sinh năm cuối nào đó không nhịn được nữa chỉ vào Trần Vũ: “Cậu đang nói cái kiểu quản lý chó má gì vậy? Tôi muốn khiếu nại cậu! ”

“Trong sảnh có ai phàn nàn về tôi?” Trần Vũ dời tầm mắt, tập trung vào khuôn mặt nam sinh, im lặng một lúc rồi nói lại: “Người đâu, đến đây tố cáo hắn cho tôi.”

Nữ cấp dưới đứng sau cửa kính quầy vội vàng nói: “Khiếu… khiếu nại anh ấy cái gì…”

Chương 894: Quyết định trọng đại (15) Chương 894: Quyết định trọng đại (15)

“Khiếu nại hắn…” Trần Vũ ôm cằm suy nghĩ: “Khiếu nại hắn về việc hắn là nam giới thôi.”

Nữ cấp dưới: “...”

Sinh viên: “...”

Trần Vũ: “Trừ 100 điểm, phạt một lần.”

Sinh viên: “...”

[Nhận ác cảm cực độ từ đám đông: Quyến rũ +32; Khí chất +18; Thần thái +15…]

Giật giật đôi tai, Trần Vũ lật người và đáp xuống chiếc bàn giữa đại sảnh, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là Bát Hoang Dịch, tôi không phải là Hội trưởng nào trong quá khứ. Nhân loại đang ở trong nguy hiểm, tôi tới Hội sinh viên chỉ làm ba việc.”

“Áp bức!”

“Áp bức!”

“Vẫn là áp con mẹ nó bức!”

Sinh viên: “...”

[Nhận ác cảm cực độ từ đám đông: Quyến rũ +31; Khí chất…]

Nam sinh bị Trần Vũ “phản” khiếu nại tức giận gầm lên: “Cậu là hội trưởng nhảm nhí gì vậy?”

“Cậu hỏi tôi là Hội trưởng kiểu gì?” Trần Vũ nheo mắt, xuất hiện trước mặt nam sinh, vẻ mặt trịch thượng: “Bây giờ tôi nói cho cậu biết, tôi có thể làm được những việc mà các Hội trưởng trước đây không thể làm được. Ngày xưa các Hội trưởng ngày xưa không đàn áp được, tôi sẽ đàn áp”.

“Tóm lại, những việc Hội trưởng trước đây có thể làm được thì tôi muốn xen vào, còn những việc mà Hội trưởng trước đây không thể làm được thì tôi sẽ làm.”

“Trảm trước, trảm sau, cả trường đều trảm!”

Trần Vũ nhìn quanh toàn trường và nói với giọng điệu yếu ớt: “Đây chính là Hội trưởng Trần.”

Nam sinh viên: “.....”

Trần Vũ: “Đã đủ rõ ràng chưa?”

Sinh viên: “...”

[ Nhận ác cảm cực độ từ đám đông: Quyến rũ…]

“Được rồi, nói xong rồi.”

Nhìn thấy đám đông kích động hai bàn tay siết chặt, Trần Vũ biết nguyên tắc “dừng lại đúng điểm”, quay người dứt khoát và lao lên cầu thang lên tầng hai qua cửa sau.

Hắn quay lại liếc nhìn hội trường sôi sục ở tầng một.

Trần Vũ nhanh chóng bước vào văn phòng tạm thời của Hội trưởng Hội sinh viên, ngồi xuống ghế sofa, cầm lên nửa tách trà và uống một ngụm.

“Nói xong rồi.” Lão chủ nhiệm ngồi sau bàn làm việc nheo mắt.

“Xong rồi.” Trần Vũ còn đang suy nghĩ, liếm môi, đặt tách trà xuống: “Bài phát biểu thành công, các sinh viên đều rất hưng phấn.”

Nhìn chằm chằm Trần Vũ một hồi, Lão chủ nhiệm cúi đầu, từ trong ngăn kéo rút ra một tập văn kiện, nói: “Tóm lại, cậu biết rõ nhất mình đi con đường nào, địa vị của cậu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tương lai của đất nước có thể giao cho cậu hay không sẽ phụ thuộc vào biểu hiện của cậu ở vị trí này.”

“Loại khảo nghiệm này tôi hiểu.” Trần Vũ gật đầu: “Chủ nhiệm yên tâm, quốc gia giao cho ta một mảnh yên bình.”

“Một mảnh yên bình?”

“Yên bình.” Trần Vũ sửa lại.

“Cũng đúng.” Lão chủ nhiệm gật đầu: “Bọn họ đều đã chết, nhất định phải yên bình.”

“À… Hahaha, à đúng rồi, chủ nhiệm, không phải ông đến gặp tôi có chuyện gì sao? Có chuyện gì thế?”

Lão đạo diễn ném tài liệu trong tay về phía Trần Vũ: “Cậu tự đọc đi.”

“Bộp!”

Trần Vũ hai tay bắt lấy, mở ra, nhìn thoáng qua, nhướng mày: “Kế hoạch tổ chức lại tầng lớp ưu tú năm thứ hai?”

“Ừ.” Lão chủ nhiệm hai tay chống cằm nói: “Sau trận Thủ Đô, các bạn năm ai của các cậu rất hỗn loạn, bây giờ chúng ta hãy tổ chức lại một chút.”

“Ừm…nhân viên an ninh là Cát Nhĩ.”

“Đúng vậy.”

“Cát Nhĩ là thầy Bát Hoang Dịch đúng không?”

“Thầy của Bát Hoang Dịch?” Lão chủ nhiệm sửng sốt: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Cát Nhĩ nói với tôi.”

“...Anh ta đang khoác lác. Anh ta chỉ dạy Bát Hoang Dịch kỹ năng chiến đấu trong một thời gian. Cậu phải thông minh hơn, Bát Hoang Dịch là võ pháp sư chuyên nghiệp và Cát Nhĩ là võ thuật sư chuyên nghiệp, làm sao họ có thể trở thành thầy trò?”

“Souga.” Trần Vũ đột nhiên nhận ra, sau đó cúi đầu đọc lại trang đầu tiên của kế hoạch, hỏi: “Tôi hơi khó chịu với nhân viên an ninh này, anh ta thích ăn phân, thật kinh tởm. Có thể nào thay thế Ba Đa Kết Y?”

“Vì cái gì.”

“Cô ấy có sóng lớn.”

Lão chủ nhiệm: “...Trình độ của Ba Đa Kết Y quá thấp và không xứng đáng làm nhân viên của cậu.”

“Ưmmmm, được rồi.”

Gãi gãi gốc tai, Trần Vũ tiếp tục lật trang thứ hai: “Lớp trưởng, Trần Vũ. Thành viên Bát Hoang Diêu. Thành viên Hình…Hình Bích?! Đồng đội là Hình Bi? Tại sao lại là cô ta?!”

“Là cấp trên sắp xếp.” Lão chủ nhiệm rót cho mình một tách trà nóng: “Tôi cũng không biết rõ lắm.”

“Đánh rắm!” Trần Vũ tức giận nói: “Là nét bút của ông?!”

“Không, không.” Lão chủ nhiệm liên tục lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu không thích cô ta, cũng biết cô ta có ác ý với cậu, cho nên tôi tự nhiên sẽ không an bài như vậy.”

“Vậy là ai đã sắp xếp việc này?”

“Hiệu trưởng.”

“Hiệu trưởng của chúng ta?!”

“Ừm.”

“…… Ông ta có bệnh à?”

“Tôi đoán là vậy.” Lão chủ nhiệm gật đầu đồng ý: “Có lẽ không phải bệnh gì tốt.”

“……”

Không nói một lời, Trần Vũ lắc lắc cuốn kế hoạch trong tay, tức giận nói: “Đuổi Hình Bích này ra và làm lại cho tôi một bản khác. Nếu không có người thay thế thích hợp, chỉ cần tôi và Bát Hoang Diêu làm.”

Chương 895: Quyết định trọng đại (16) Chương 895: Quyết định trọng đại (16)

“Không thể thay đổi được, hiệu trưởng đã quyết định rồi, tôi cũng không có đủ quyền hạn.”

“Tôi nhớ cô gái này là sinh viên năm hai phải không? Chúng tôi là sinh viên năm nhất!”

“Cô ta là nhảy lớp. Mới vừa nhảy lớp.”

Trần Vũ: “……”

“Ngươi không sợ cô ta cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ, trở về sẽ thành một cỗ thi thể sao?”

“Sợ. Sợ thì cũng không thể làm gì được. Việc này là do hiệu trưởng quyết định chứ không phải tôi.”

“Má nó.” Trần Vũ nắm chặt kế hoạch, xoay người rời đi: “Tôi đi tìm hiệu trưởng.”

“Đừng đi.”

“Tại sao.” Trần Vũ dừng bước quay đầu lại.

Lão chủ nhiệm đứng lên, kéo chặt bức màn và nghiêm túc nói: “Tình thế hiện tại của Ma Đô thực sự phức tạp. Dù nguyên nhân của hiệu trưởng bên kia là gì, việc Hình Bích được xếp vào, cậu đều không được phép đi. Đi tìm cũng vô dụng, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Lão chủ nhiệm chậm rãi tiến lên và thăm dò ghé vào tai Trần Vũ: “Hiệu trưởng đó, cậu tránh xa một chút.”

Nghe vậy, đồng tử của có chút Trần Vũ co rút lại: “Ông ta là…”

“Đúng vậy.” Lão chủ nhiệm tiếng nói khàn khàn: “Tôi nghi ngờ hiệu trưởng…”

“Ông đây là ghen tị?” Trần Vũ bổ sung: “Ghen tị ông ta sẽ cướp tôi đi?”

Lão chủ nhiệm: “… Lượn đi.”

“Được rồi!”

Xoay người, rời khỏi văn phòng.

Sau khi đóng cửa phòng lại, ý cười trên mặt Trần Vũ lập tức tắt đi, cúi đầu rơi vào trầm tư.

Sau một thời gian dài tiếp xúc với những đại lão trong võ đạo và phân tích thông tin từ mọi phía, dù có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng đã đưa ra một số kết luận.

Một cách mơ hồ, hắn có linh cảm rằng một cuộc xung đột có thể nhấn chìm toàn xã hội sẽ sớm xảy ra.

Mà trung tâm của cuộc xung đột, rất có thể chính là hắn cùng Bát Hoang Dịch

“Hình bích.”

“Hình bích…”

Đứng ở trước cửa phòng, Trần Vũ suy tư sau một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ ý định tìm hiệu trưởng. Theo đường cũ, hắn trở về khu biệt thự của mình ở phía Bắc trường.

Gần đây, hắn có chút vội vã.

Hai trường vừa mới sáp nhập, những việc vặt vãnh quá nhiều.

Nhậm chức Hội trưởng Hội sinh viên, việc vặt vãnh càng nhiều.

Nhiều người thân và bạn bè đã chuyển đến đây ở Thành Thanh, nhưng vẫn chưa gặp được từng người một.

Cũng không có thời gian để cải thiện sức mạnh.

Ngoài ra, Ma Đô cũng đang hỗn loạn, mọi thứ đều hoang tàn sau trận quái thú thủy triều, Hội Công bằng đang bí mật không hoạt động, v.v. Tâm trạng của Trần Vũ đã đạt đến điểm bực bội nhất.

Lỗ Tấn từng nói: Con người có những cảm xúc và sự tức giận khác nhau.

Sau chiến thắng, Trần Vũ chỉ cảm thấy ồn ào vì sự “lộn xộn” của một số người…

…..

Phải mất mười phút.

Trần Vũ về đến cửa.

Khi Trần Vũ trở về nhà, hắn bước qua cửa và đi thẳng vào sảnh chính.

Có ba người trong biệt thự.

Mẹ Trần.

Trần Tư Văn.

Cùng với BB.

Theo quy định, người nhà của sinh viên không được phép vào khuôn viên trường.

Huống chi việc sống trong “ký túc xá” sinh viên.

Nhưng Trần Vũ là Hội trưởng Hội sinh viên, hắn có thể tùy ý thay đổi cái gọi là “quy tắc”...

“Tiểu Vũ quay về rồi à?”

“Ừm.” Trần Vũ đáp lại rồi ngồi sụp xuống trên ghế sô pha,: “Mẹ, mẹ sống trong căn biệt thự này như thế nào?”

“Tốt, rất tốt.” Mẹ Trần đặt đồ thêu xuống, nhìn xung quanh: “Thật sự rất tốt. Mẹ chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy, chỉ là dọn dẹp hơi mệt thôi.”

“Không cần dọn dẹp.” Trần Vũ cầm điều khiển từ xa lên, bắt chéo chân bật TV: “Nếu bẩn sẽ có người tới xử lý.”

“Ừm… cái đó, Tiểu Vũ.” Mẹ Trần do dự: “Mẹ nghe được từ tiểu cô nương Mã Lệ, hiện tại con là Hội trưởng hiệp hội súc sinh nào đó?”

Trần Vũ đang nhấn điều khiển TV thì ngây người: “...Hội sinh viên.”

“Thật sao? Mã Lệ nói sẽ gọi súc sinh đến.” Mẹ Trần ngơ ngác.

Trần Vũ: “……”

“Dù là Hội súc sinh hay là sinh viên, Tiểu Vũ, con bây giờ coi như là quan chức đúng không?”

“Quan chức.” Trần Vũ xua tay: “Không đáng nhắc tới.”

“Quan chức lớn hay nhỏ đều là quan chức.” Mẹ Trần cố gắng tìm từ ngữ thích hợp trong đầu: “Đã là quan chức thì không thể… lạm dụng quyền lực của mình, đúng không?”

“Mẹ, mẹ muốn nói gì?”

“Mẹ chỉ muốn nói là… bố trí cho chúng ta một căn nhà lớn như vậy có vi phạm nội quy không?”

“Như vậy nhất định là trái nội quy.” Trần Vũ ngồi thẳng dậy, vỗ bàn: “Mang người nhà vào trường học, đúng là chán sống!”

Mẹ Trần: “…… Vậy con…..”

“Đối với con thì khác.” Trần Vũ đứng dậy, chắp tay sau lưng đi vòng quanh: “Con vi phạm quy định là do cấp trên yêu cầu.”

Mẹ Trần: “?”

“Thực ra cấp trên đang kiểm tra con. Họ đang kiểm tra xem con có thể trở thành một Hội trưởng giỏi hay không. Đó là lý do tại sao con buộc phải vi phạm các quy tắc.”

Mẹ Trần: “??”

“Mẹ, mẹ hãy suy nghĩ kỹ.” Trần Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người quản lý trước hết phải là một con người. Con người là động vật tình cảm và động vật xã hội. Với tư cách là người lãnh đạo, nếu mẹ không sẵn lòng chăm sóc người thân, bạn bè của mình vì sợ có nguy cơ vi phạm kỷ luật. Làm sao có thể mạo hiểm trách nhiệm chăm sóc người dân của mình? ”

Chương 896: Ngô tỷ có trở thành thần (1) Chương 896: Ngô tỷ có trở thành thần (1)

Mẹ Trần: “???”

“Vì người mà quên mình, xả thân vì chính nghĩa! Mình không vào địa ngục thì ai sẽ đi?” Trần Vũ đứng thẳng, giọng nói vang dội: “Một Hội trưởng không dám hy sinh vì người khác sao có tư cách gì làm Hội trưởng?! Con tham lam, con tùy tiện, con phá kỷ luật, con nói xấu, nhưng con là một Hội trưởng tốt.”

Mẹ Trần: “????”

Đại học Thủ Đô mới.

Khu biệt thự khuôn viên phía Bắc.

Sau khi an ủi mẹ Trần, Trần Vũ tiếp tục nằm trên ghế sofa, ngồi xuống một lúc, lại cầm điện thoại lên liếc nhìn đồng hồ: “Mẹ, bụng con hơi khó chịu… Con hơi đói rồi, khi nào chúng ta ăn cơm.”

“Chị con đang nấu đấy, ăn ngay đây.”

“Chị con?”

Trần Vũ đột nhiên sửng sốt, đứng dậy nhìn về phía phòng bếp với vẻ mặt kinh ngạc: “Chị ấy nấu ăn?!”

“Đúng vậy.”

“Hôm nay một nhà ba người họ Trần chúng ta muốn cùng chết à?”

“...Bang!”

Mẹ Trần vỗ mạnh vào sau đầu Trần Vũ: “Con có biết nói chuyện không? Con có nói được tiếng người không?!”

“Những gì con nói không phải là tiếng người, người làm cũng không phải … đồ vật! Chị con có thể nấu ăn được sao?”

“Tại sao không thể làm được? Phụ nữ chúng tôi sinh ra để nấu ăn.”

“... Con nói mấy lời này, nếu trên weibo sẽ bị đánh đó.”

Nói xong, Trần Vũ đứng thẳng, xoay người đi về phía cửa: “Con ra ngoài, đi toilet tìm đồ ăn. Chị của con nấu cơm, mẹ cùng chị ấy ăn đi.”

“Quay lại.” Mẹ Trần bất mãn đưa tay túm lấy áo khoác của Trần Vũ: “Nhiều năm như vậy, chị con cuối cùng cũng có ý định nấu ăn, con phải ủng hộ chị ấy! Nó tính tình không tốt, sẽ không thể nấu ăn, thì sau này có thể gả đi không?

“Tại sao chị ấy cứ nghĩ không thông việc nấu ăn vậy?” Tiến lên vài bước, Trần Vũ phát hiện mình không thể thoát khỏi kỹ năng điều khiển của mẹ Trần. Trần Vũ quay lại với vẻ mặt khó hiểu: “Mẹ quên mất lúc nhỏ chị ấy còn nấu bình gas trong nồi rồi sao.”.

“Bếp trong biệt thự quá sang trọng.” Mẹ Trần xòe tay: “Nó nhịn không được.”

“...Tóm lại, con ra ngoài ăn.”

“Không được, con phải ủng hộ chị gái mình. Sau này nó có thể trở thành một người vợ, người mẹ tốt hay không, còn phải xem hôm nay.”

“Mẹ. Cho dù mẹ có muối lớn với con gái mình rồi cho vào tủ lạnh, chị ấy cũng sẽ không trở thành một người vợ mặn mà và một người mẹ lạnh lùng đâu mà.”

Mẹ Trần: “Những cái trò chơi chữ âm thanh của con chẳng hài hước chút nào.”

Trần Vũ: “……”

Hai người một mẹ một con giằng co hồi lâu.

Cuối cùng, Trần Vũ vẫn bị cưỡng chế giữ lại.

Lại ngồi trên ghế sofa, quay đầu nhìn mẹ Trần đang canh cửa, bắt đầu cảm thấy có chút bồn chồn.

Im lặng hồi lâu, Trần Vũ giơ tay lên: “Con… con có thể đi xem chị ấy đang làm gì không.”

“Xem thì có thể xem.” Mẹ Trần gật đầu: “Nhưng con không thể lén lút chạy trốn.”

“Được.”

Với một cử chỉ “Ok”, Trần Vũ lập tức đứng dậy và đi qua hành lang dài ở tầng một để đến nhà bếp, một căn phòng lớn ở rìa biệt thự và liền kề với nhà ăn.

Đứng trước cửa, Trần Vũ cảm thấy một loại cảm giác khó hiểu.

Có vẻ như lông đang mọc khắp cơ thể…

“Có một nỗi kinh hoàng lớn trong căn phòng này!”

Nghĩ đến đây, hắn dứt khoát quay người chuẩn bị trốn thoát từ cửa sổ cuối hành lang.

Nhưng bằng tầm nhìn của mình, hắn nhìn thấy mẹ Trần đang đứng cách hành lang không xa, vừa nhìn hắn vừa thêu thùa.

Trần Vũ: “……”

[ Tâm lý đã chịu tổn thương: Tinh thần +5]

“…… Ahz.”

Bình Luận (0)
Comment