Cái Tên Khắc Sâu Trong Lòng

Chương 19

19

Tôi và Thẩm Diên Tri kết hôn, đạt được lời chúc phúc giả mù sa mưa của một chúng bạn bè.

Anh trở nên vô cùng dung túng tôi, dù tôi yêu cầu gì anh cũng đồng ý.

Tôi chỉ thuận miệng nói một câu trời nóng, anh lập tức đưa tôi đến New Zealand ở nửa kia trái đất.

Đúng là nơi đó có núi tuyết quanh năm, hơn nữa bây giờ đang lúc màu đông.

“Có lạnh không em?”

Tôi bị quấn ba tầng trong ba tầng ngoài, anh còn muốn quấn khăn quàng cổ cho tôi nhưng bị tôi né tránh.

Phía sau truyền đến tiếng anh cười khẽ.

“Sao lại giống gấu như vậy?”

“…”

Không khí thở ra sẽ ngưng tụ thành hơi nước, chúng tôi ở một khách sạn dưới chân núi.

Vừa nhìn là biết đây là khách sạn dành cho người có tiền, tiện nghi đầu đủ, thời gian này xem như mùa ế của du lịch, nhưng vẫn có thể gặp được một hai đồng hương ở đây.

“Ngày mai muốn đi chơi ở đâu?”

Anh bôi mỡ vàng lên bánh mì, tôi bôi nhìn xiên xiên vẹo vẹo, nhưng vào tay anh lại thành cảnh đẹp ý vui.

Cuối cùng anh thở dài, đổi đồ ăn của tôi sang cho anh.

Chủ khách sạn nuôi một con chó săn, nhìn dáng vẻ rất hung ác, nhưng sau mấy ngày ở chung, tôi nhận ra nó là chó ngốc chỉ cần cho ăn là sẽ vẫy đuôi.

Vì thế tôi lấy miếng bánh mì Thẩm Diên Tri vừa đưa cho mình ném cho chó ăn.

Người đàn ông đối diện rõ ràng không ngờ tôi sẽ làm như vậy.

Thẩm Diên Tri đá nhẹ chân tôi, anh cười vì tức.

“Tần Tiểu Khanh, anh không trêu chọc em thì phải?”

“…”

Tôi lười đáp lại anh, gió tuyết ngoài cửa sổ lớn hơn hôm qua.

Tuyết đọng một lớp dày ngoài sân, có không ít khách du lịch ra ngoài chơi tuyết.

Sách tuyên truyền trong khách sạn là câu chuyện truyền thuyết về ngọn núi này.

Ngoài tiếng bản địa ra còn có bản tiếng Anh.

Tôi coi đây là một cách giết thời gian.

Sách tuyên truyền nói đi theo đường núi, đến nơi cao nhất có thể sẽ tìm được tinh linh tượng trưng cho vận may.

Câu chuyện marketing nhàm chán, tôi nhìn lướt qua rồi đặt ở một bên.

Nhưng Thẩm Diên Tri vẫn luôn nói mãi bên tai tôi, khiến tôi hơi phiền.

“Nếu anh nhàn vậy thì đi tìm cái này cho tôi xem đi?”

Thật ra đây chỉ là lời tôi buột miệng thốt ra khi mất kiên nhẫn.

Nhưng anh sửng sốt hai giây, nhìn sách tuyên truyền, sau đó mặt mày cong cong.

“Nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện sao, vậy có lẽ anh thật sự rất cần nó.”

“…”

Tôi thở dài.

Không ngờ người này đúng là đi chuẩn bị xuất phát lên núi luôn, trong khách sạn có một vài người khác cũng muốn lên  đỉnh núi, Thẩm Diên Tri có thể đi cùng bọn họ.

Tôi không biết tại sao người này lại biến thành như vậy, rõ ràng trước kia anh rất chín chắn, bây giờ lại vì một câu của tôi mà…

Dù sao cũng là núi tuyết, cần phải chuẩn bị rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp, buổi tối khi anh chuẩn bị đồ đạc, tôi đứng ôm tay dựa vào cửa phòng nhìn anh.

Thẩm Diên Tri kéo khóa áo lên cao, chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh, tựa như vì cảnh tuyết mà ướt dầm dề.

Tôi hoàn toàn không có hứng thú với việc lên núi, cho nên không đi cùng bọn họ.

Mặt mày anh cong cong.

“Thế nào, luyến tiếc anh à?”

“…”

“Tôi hy vọng anh chết ở nửa đường, tốt nhất đừng bao giờ trở về.”

Tôi hung tợn lườm anh, nhưng anh cười cười khẽ.

Lúc đi tới còn thuận tay xoa đầu tôi.

“Đừng như vậy, Khanh Khanh, có đôi lời nói ra liền rất dễ linh nghiệm.”

“…”
Bình Luận (0)
Comment